Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Trần Thành Nam - Hãy trả lại rổ tép khô cho tôi!


Trần Thành Nam 

Hôm nay, trong bài giảng cho những người trẻ về niềm tin vào con người từ đâu ra – đó là từ những gì họ đã làm trước mắt chúng ta hoặc cho chúng ta, tôi đã kể lại câu chuyện mình đánh mất niềm tin vào nhân cách người Việt như thế nào, và từ đó tôi đã phải đi tìm nhân cách người Việt đã bị đánh mất ra sao?


Câu chuyện bắt đầu cách đây hơn ba mươi năm.

Năm đó, tôi vừa tốt nghiệp cao học kỹ thuật và kinh tế từ Đông Âu, về nước. Đó là những năm tháng gian khó đặc biệt của đất nước ta dù đã hòa bình, đã sau chiến tranh nhiều năm, do những sai lầm trong cơn say chiến thắng và sự ngu muội của “những ngừơi thắng cuộc” chiến là chính những người như ông cha tôi và đồng đội của họ.

Đối với tôi, đó cũng là những năm tháng mà tôi phải đấu tranh nội tâm cam go nhất về việc chọn hướng đi cho cả cuộc đời mình, để sống sao cho ý nghĩa và đáng sống, “để đến khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.” Vâng, tôi vẫn thuộc lòng câu đó của Ostrowski qua nhân vật Pavel Coorsưgin trong cuốn “Thép đã tôi thế đấy”…

Trước đó, cả cuộc đời tôi đã được xắp đặt trước, rõ ràng: học giỏi, về cống hiến cho đất nước - như với tất cả bạn bè tôi. Nhưng, khoảng 80% lứa du học sinh chúng tôi đã quyết định không về nước… Tôi nằm trong số 20% còn lại, đang phân vân… chính vì cái anh chàng Pavel trong tôi đó!

Lùi lại một chút, thế hệ chúng tôi là thế hệ lớn lên trong chiến tranh, đã biết rõ, thấy rõ, chứng kiến bom đạn là gì, đổ xương máu hay mất mạng sống trong bom đạn chiến tranh đó là như thế nào. Và được học, được sống là một hạnh phúc lớn lao như thế nào. Từ khi vào lớp 1 chúng tôi đã phải đi học ban đêm bằng những cái đèn dầu con con, và phải tự đào hào và hầm cá nhân cho mình để tránh bom, mỗi đứa phải đào 1 mét hào chung và một cái hầm cá nhân của mình – thầy cô giáo phân công và chỉ chỗ rõ ràng, từng đứa từng chỗ… Nhưng những đứa trẻ 6-7 tuổi còn thò lò mũi, cao chưa bằng cái cuốc cái xẻng ấy làm sao đào được hào và hầm (thường sâu trên 1 mét, rộng 60 đến 80 phân) cho mình? Thầy cô không quan tâm điều đó, chỉ nói gọn: đó là “chỉ tiêu” của các em. Tôi hỏi; “Thưa cô, chỉ tiêu là gì ạ?” Cô nói: về nhà hỏi bố mẹ! Và đúng là bố mẹ tôi và các bậc phụ huynh đều rất hiểu chỉ tiêu là gì… Đến lớp 4 chúng tôi đã tự đào cả lớp học và hầm hào cho mình, lớp 7 chúng tôi xung phong đi bộ đội và nhiều bạn bè tôi đã vào thẳng thành cổ Quảng Trị để không bao giờ về học tiếp, cấp 3 chúng tôi chứng kiến trận chiến B52 trên không, lớp 10 quá nửa bạn bè lớp chúng tôi tham gia chiến dịch 1975…

Chúng tôi không được đi bộ đội (dù đã tình nguyện) vì một lý do: học giỏi. Vì thế, học xong là phải trở về cống hiến hầu như là câu trả lới tất nhiên và bắt buộc đối với tôi. Nhưng sự thực đất nước những năm tháng đó và sự thực đại đa số bạn bè tôi đã quyết định ở lại trời Âu, với một sự thực nữa: những gì đã và đang xảy ra với chế độ cộng sản trên các nước Đông Âu đó, đã làm “con người lý tưởng” hay “cỗ máy Pavel-hồng vệ binh” trong tôi chao đảo khủng khiếp.

Ở lại hay về nước? Tôi đã về phép với quyết định được ở lại thực tập sinh thêm 3 năm trong tay, tức là cánh cửa trở lại trời Âu rồi ở lại đó của tôi vẫn còn mở…

Nhà tôi ở Tp.HCM. Ba tôi, một cán bộ tập kết và một người cộng sản kiên cường, đang tại chức, khuyên tôi nên trở lại “học tiếp”. Đó là một bất ngờ, vì tôi thì muốn về đi làm và…”cống hiến”, và tôi cứ nghĩ ba tôi cũng muốn vậy. Mọi chuyện còn tạm chưa quyết định, và tôi ra Bắc về thăm quê Ngoại, nơi tôi sinh ra và lớn lên. Đã có một chuyện rất nhỏ xảy ra trong chuyến đi Bắc đó làm tôi quyết định dứt khoát quay trở lại Đông Âu.
Tôi và mẹ tôi ra Bắc bằng tàu liên vận. Hai mẹ con ngồi ở khoang ghế cứng. Vì là tầu chậm, nó đỗ ở tất cả mọi ga và làm tôi rất thích thú. Ở mỗi ga, khoang tàu biến thành cái chợ hay hàng ăn, tùy vào thời điểm. Ngoài sự nghèo đói, lộn xộn, mất vệ sinh và nói chung là kém văn hóa là đặc trưng của những gì xảy ra trên chuyến tàu đó hay cho cả đất nước ta thời đó, điều tôi nhớ nhất và thất vọng vô cùng là: từ Nam ra Bắc tôi hầu như không thấy một nụ cười trên gương mặt một ai cả…

Ở một ga miền Bắc Trung bộ, tôi không nhớ ở đâu, hình như ở xứ Thanh, có một cô bé khoảng 14-15 đội lên tàu bán một rổ tép khô. Do đông người đi lại bán hàng va chạm, rổ tép khô của cô bé bị rơi đổ hết xuống sàn tàu, ngay trước mắt tôi và cách chỗ tôi ngồi chừng 1-2 mét. Cô bé hốt hoảng lo sợ, luốn cuống quì xuống gom vội tép lại. Theo bản năng “ga lăng”, tôi lao ngay ra giúp cô bé vơ tép khô lại thành từng đống nhỏ. Cùng lúc đó, nhiều người xung quanh cũng đều xông vào, đa số cũng là những người bán hàng trên tàu như cô bé, xúm lại làm như tôi: vơ tép khô của cô bé gọn lại. Tôi cười nhìn mọi người và nghĩ: “Ồ, mọi người tốt quá! Thế mà mình đã nghĩ dân ta bây giờ không yêu quí nhau như trước nữa…”

Chưa kịp nghĩ hết ý trên thì tôi đã đớ người ra khi nhìn thấy mọi người không bốc tép khô vào rổ cho cô bé như tôi mà cho vào những cái túi riêng của họ! Một loáng, sàn tàu đã sạch trơn không còn tí tép khô nào! Và mọi người thản nhiên bỏ đi với những túm tép khô vơ vét được của họ, như không có gì xảy ra… Tôi chẳng thấy nét mặt ai mừng rỡ hay buồn hay ái ngại gì cả, bình thường… Còn cô bé đứng dậy co dúm thút thít khóc bên cạnh rổ tép khô nay chỉ còn một vốc. Tôi cứ đứng bên cạnh cô bé, ngơ ngác và lòng rưng rưng với nắm tép khô còn chưa kịp đưa vào rổ của cô bé, và không hiểu tại sao mọi người làm như thế! Còn những hành khách trong toa tàu, trong đó có mẹ tôi, đã chứng kiến toàn bộ chuyện đó, cũng làm ngơ, không ai phản đối gì, cho là chuyện bình thường…

Cho đến hôm nay tôi vẫn còn khinh ghét con người mình vì lúc đó đã không làm được việc mình muốn làm nhất là gào thét lên: “Mọi người! Hãy trả lại tép khô cho cô bé!”

Cho đến hôm nay, cái câu không được hét ra ấy vẫn cứ vang lên mãi không tha trong đầu tôi: “Hãy trả lại tép khô cho cô bé!”

Để rồi, tôi không còn muốn trở về nước làm việc để “cống hiến cho đất nước” nữa. Bởi vì, từ hôm đó, ngay lúc đó, một điều gì lớn lao đã đổ vỡ trong tôi. Tôi đã mất niềm tin vào nhân cách người Việt, qua những gì tôi chứng kiến và trải nghiệm.

Sự kiện nhỏ đó đã làm tôi mất niềm tin vào nhân cách người Việt. Tôi không thể tự hào là người Việt nữa. Tôi quyết định quay lại trời Âu để “học tiếp” theo lời khuyên của ba. Thực sự, đó là một cuộc bỏ chạy của tôi. Nhưng tôi lại sợ mình sẽ chạy mãi. Sẽ không bao giờ quay trở lại đất nước này nữa. Thế là tôi đưa ra một quyết định sai lầm lớn đầu tiên trong đời. Tôi nói: “Mẹ ơi, con muốn lấy vợ trước khi con quay lại thực tập tiếp”. Mẹ tôi bị bất ngờ, hỏi: “Tại sao con quyết thế?” Tôi nói: “Nếu không lấy vợ thì chắc con sẽ ở lại, không bao giờ về nước nữa?”. Ngày đó, quyết định học xong ở lại là quyết định giải thoát lớn lao, giống như người vượt biên vậy, xã hội coi là những kẻ phản bội, và ai cũng biết ở lại bên đó là chấp nhận xa gia đình mãi mãi, vì hạnh phúc của những người ra đi.

Ngay trong đợt về phép đó, tôi đã mang quà về gia đình cho mấy thằng bạn thân đã quyết định ở lại bên ấy, thấy gia đình chúng nó bị xã hội ghẻ lạnh phải nghỉ việc, bán nhà chuyển chỗ ở, thấy bố mẹ chúng nó tiếp tôi và nhận quà của con mình gửi về mà phải đi báo công an phường đến chứng nhận… tôi khiếp quá. Nhưng nay tôi đã quyết quay trở lại châu Âu, và để ngỏ khả năng ở lại bên đó vĩnh viễn… chỉ vì chứng kiến rổ tép khô bị đổ của cô bé trên tầu…

Sau khi nghe nói tại sao tôi phải lấy vợ, mẹ tôi không hỏi gì nữa mà nhất nhất làm theo ý tôi. Bà sợ “mất” con trai hoàn toàn.

Lúc đó, người tôi yêu, rất yêu thì không yêu tôi, còn người rất yêu tôi thì tôi chỉ quí trọng. Cả hai đều là bạn học, bạn thân của tôi thời phổ thông bom đạn. Tất nhiên, tôi chỉ có thể và nói mẹ xin cưới cho mình ngừời thứ hai. Và ba năm sau thời gian thực tập sinh, tôi đã trở về nước làm việc, sống với người mình đã cưới vội để thả neo đó. Cái Neo đó đúng là đã giữ tôi không phiêu bạt giang hồ. Nhưng đó là câu chuyện khác…

Mấy chục năm nay, sống trên đất nước XHCN này, chuyện những người đi đường vô tình bị rơi bịch tiền vung vãi ra và bị mọi người xông vào cướp trắng hết… đã là bình thường, nhưng những giấc mơ và câu hét “Mọi người! Hãy trả lại tép khô cho cô bé!” vẫn cứ vang lên trong tôi.

Và tôi hiểu, đó là tôi vẫn còn đang đi đòi lại cho tôi nhân cách đạo đức người Việt ngày xưa mà tôi từng biết. Tại sao nó bị mất đi? Làm sao cho nó quay trở lại với người Việt? Tôi có tìm lại được niềm tin vào nhân cách người Việt như xưa nữa hay không?

Tôi tin là có. Dù điều đó không dễ, và không nhanh được, nhưng rồi cũng sẽ tới ngày...

Những hạt giống độc hại nào đó đã nẩy mầm sau chiến tranh, nhưng đã được gieo từ lâu trước đó vào văn hóa dân tộc, chỉ là hồi bé tôi không nhận ra những rổ tép khô bị hất đổ và cướp mất mà thôi.
Và bây giờ nó đã là rổ tép khô của tôi rồi.

Mọi người  !  Hãy trả lại rổ tép khô cho tôi!

Cảm ơn anh Nguyễn Khắc Nhượng đã gửi cho Quê Choa
bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả


Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Ghé thăm các Blogs: 19/07/2013



FACEBOOK AN THANH LƯƠNG 

Thư ngỏ gửi anh Bùi Văn Ga Thứ trưởng Bộ Giáo dục đào tạo

Chiều nay đọc trên Facebook, biết tin anh đã kí thông tư số 28 bãi bỏ ưu tiên cộng 2 điểm thi đại học đối với bà mẹ VN anh hùng , những người hoạt động cách mạng trước ngày 1-1-1945 , người hoạt động cách mạng từ 1-1-1945 đến tháng 8-1945. Như vậy chính anh đã kí phủ định thông tư số 24 ngày 4-7 ban hành thông tư cộng điểm ưu tiên quái gở này 

Lúc đó tôi đã viết trên FB sẽ “chửi” cho anh một trận 

Bây giờ ngồi viết những dòng này, tôi lại thấy thương anh. Chẳng qua anh cũng là người ăn quả đắng của lũ quân sư quạt mo, các chuyên viên, các vụ trưởng vụ phó, những người giúp việc cho anh mà thôi . Mà anh có biết không, từ lâu rồi , người ta gọi cái lũ này là tầng lớp “trung gian nịnh thần”!

Tôi biết Bùi Văn Ga khi anh làm hiệu trưởng Trường Đại học Bách khoa Đà Nẵng và vừa hoàn thành luận án tiến sĩ ở Pháp về sử dụng khí ga hóa lỏng . Lúc đó tôi đang làm biên tập viên cho Tạp chí Đăng kiểm. Thấy đề tài sử dụng khí tự nhiên khá thời thượng nhất là khi vấn đề môi trường , môi sinh đang được cả loài người quan tâm, tôi mời anh cộng tác và rất có cảm tình khi biết anh dù rất bận rộn với công tác quản lí và nghiên cứu khoa học nhưng vẫn nhận lời . Nay tôi còn giữ số điện thoại của anh.

Cũng với niềm tin như tôi, Tập đoàn taxi Mai Linh của anh Hồ Huy còn đầu tư tiền bạc hoán cải hàng chục xe từ chỗ chạy bằng xăng, thêm một cái bình đựng khí ga hóa lỏng trong cốp xe. Rồi một số cây xăng ở Đà Nẵng cũng thêm cây bán khí ga sinh học hóa lỏng. 

Nhưng than ôi !Từ lý thuyết đến thực tế là cả một khoảng cách rất xa vời . Các xe hoán cải theo sáng kiến của tiến sĩ Bùi Văn Ga như chứa trong mình một quả bom nổ chậm . Hành khách sợ vãi linh hồn khi đi loại xe này. Mai Linh đau đớn tháo gỡ các bình ga. Dự án đầy tham vọng của Bùi Văn Ga thất bại thảm hại 

Nhưng Bùi Văn ga vẫn được cái tiếng dám nghĩ, dám làm . Và từ cái tiếng đó, Ga được cất nhắc làm thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo phụ trách mảng đại học do các vị tiền nhiệm Nhung và Bành để lại với rất nhiều vấn đề nổi cộm chưa được giải quyết. Nhất là thời ông Nguyễn Thiện Nhân làm Bộ trưởng đã cho các Trường Đại học tư thục mọc lên như nấm sau mưa. 

Nhiều đến nỗi chỉ tiêu tuyển sinh không đạt . Vơ bèo gạt tép cũng không đủ cơ số học sinh sinh viên. Nhiều trường có nguy cơ đóng cửa . Cơ sở vật chất đầu tư hàng trăm tỉ đồng , bây giờ không có học sinh, nguy cơ vỡ nợ rất lớn 

Bài toán hóc búa này đòi hỏi Giáo sư Tiến sĩ Bùi Văn Ga phải nhanh chóng có lời giải , mà một trong những lời giải đó là Thông tư số 24 do Bùi Văn Ga kí ngày 4-7 trong đó quy định một số đối tượng “ảo” được hưởng ưu tiên khi thi vào đại học.

Xa rời thực tiễn là rất đáng trách. Xa rời thực tiễn đến mức các đối tượng đề xuất đã trên 80 tuổi càng đáng trách hơn. Nó như xát thêm nỗi đau vào những bà mẹ đã mất con , đã âm thầm lặng lẽ chịu đựng bao tháng ngày nay bỗng bị lôi ra xăm soi mổ xẻ .Nhưng có thể thông cảm phần nào bởi khi các bà mẹ VN anh hùng “ba lần tiễn con đi ba lần khóc thầm lặng lẽ” thì cậu bé Ga còn mặc quần thủng đít nên khi thấy trên bảo phải ưu tiên các đối tượng này nọ , khi cấp chuyên viên trình “đểu” là nhắm mắt kí bừa. 

Nhưng đáng trách hơn chính là viên cục phó cục gì đó ở Bộ Lao động Thương binh và xã hội đã mơ hồ khi đánh đồng giữa bà mẹ Việt Nam anh hùng có con cái hy sinh trong sự nghiệp cách mạng của dân tộc với bà mẹ có con duy nhất dũng cảm cứu người mà được phong liệt sĩ và từ đó biện hộ rằng bà mẹ đó có thể chỉ 30 tuổi và có thể thi đại học và được cộng điểm, và kết luận thông tư của Bộ Giáo dục đào tạo không sai !

Thưa ông cục phó dốt nát và láo khoét, bà mẹ đó nếu có chỉ có thể gọi là bà mẹ có người con dũng cảm hy sinh cứu người chứ không thể là Bà mẹ Việt Nam anh hùng. Tham mưu như thế chỉ làm khổ lãnh đạo . Hỡi các vị “trung gian nịnh thần”! Không biết hàng ngày các vị ngồi trong văn phòng máy lạnh nghiên cứu cái chi chi hay chỉ nhăm nhăm chờ dự án này dự án nọ để chấm mút và cho ra đời các văn bản quái thai quái gở như vậy.

Tôi có thể bào chữa cho thứ trưởng Ga đôi điều. Không nước nào như nước ta Luật do Quốc hội thông qua lại cần có nhiều nghị định, nghị quyết, thông tư, chỉ thị để thi hành . Trên chính phủ có hẳn một vụ chuyên kiểm tra các văn bản trước khi Thủ tướng hay Phó thủ tướng kí . Chúng ta có Bộ Tư pháp có trách nhiệm thổi còi khi các văn bản của các Bộ trái luật. Nhưng sao trong trường hợp ngớ ngẩn này Bộ Tư pháp im như thóc ? Chả lẽ sắp tới để tránh các sai sót, sẽ bỏ chế độ kí nháy , mỗi bộ lại đẻ thêm một vụ xem xét các văn bản trước khi ban hành . Thế thì biên chế sẽ phình to không biết thế nào mà kể . Ôi ! sự nghiệp hành chính nước ta sao lắm vấn đề thế !

Trở lại chuyện thứ trưởng Bùi Văn ga chỉ trong 12 ngày kí hai văn bản đá nhau , cho dù có người khen là biết phục thiện, đã thể hiện bản lĩnh chính trị , trình độ quản lý yếu kém của lãnh đạo Bộ Giáo dục và Đào tạo từ cấp Thứ trưởng đến cấp Bộ trưởng . Trong chuyện làm mất uy tín của Bộ Giáo dục và Đào tạo , Bộ trưởng Phạm Vũ Luận không thể vô can khi cho rằng :mảng đại học tôi đã giao cho anh Ga, mảng phổ thông tôi đã giao cho anh Hiển, mảng đào tạo tôi đã giao cho chị Nghĩa…Thế thì cần gì ông phải làm bộ trưởng nữa. Hay ông chỉ có nhiệm vụ gật gù khi họp Hội đồng chính phủ hàng tháng và giật mình khi Thủ tướng chợt hỏi tình hình giáo dục hiện nay ra sao. Việc ông lo lắng quan tâm nhất là lo trả lời trơn tru chất vấn của các đại biểu quốc hội để lần bỏ phiếu tín nhiệm sau không bị đội sổ 

Không biết ông Ga, ông Luận có biết xấu hổ không nhỉ. Tôi biết các ông chả bao giờ dám từ bỏ quyền lợi khi đã ngồi ở vị trí này để từ chức nên không dám đề xuất.

PS Lâu lắm mới lại thấy ông Ga trên ti vi khi ông đi kiểm tra thi cử . Ô ! Sao dạo này cái bụng ông nó bự vậy. Thắt lưng tụt xuống dưới rốn khoe cái bụng tròn to như bà chửa sắp đẻ. Nhìn hình hài của ông bỗng nhớ đến ông Bộ trưởng Chủ nhiệm Ủy ban dân tộc Giàng Seo Phử sao nó nhiều mỡ làm vậy . Bỗng liên tưởng đến các cháu học sinh vùng cao gầy gò ốm yếu , cơm không có thịt mà buồn . Đề nghị anh Trần Bình Minh tránh đưa những hình ảnh phản cảm như thế lên cho bàn dân thiên hạ bình loạn nữa nhe .

BLOG CẦU NHẬT TÂN

Đưa Việt Nam trở thành nước công nghiệp hóa xã hội chủ nghĩa hiện đại với vật chất dồi dào, sản phẩm các ngành sản xuất dư thừa đã trở thành đường lối phát triển vĩ mô từ lâu và làm Đảng tốn không biết bao nghị quyết. Ngay từ Đại hội 4 năm 1976, Đảng đã xác định ưu tiên phát triển công nghiệp nặng. Đại hội 5 thì Đảng có sự chuyển hướng sang công nghiệp nhẹ. Chưa thực hiện hết kế hoạch 5 năm, cả nước thiếu lương thực trầm trọng. Chưa thấy công nghiệp nặng nhẹ ở đâu mà cái đói bám từng người, từng nhà trên cả nước. Đại hội 6 năm 1986, Đảng làm cú đảo người với 3 chương trình kinh tế lớn: lương thực thực phẩm, hàng tiêu dùng, hàng xuất khẩu. Giấc mơ công nghiệp tạm gác lại. Đại hội 11 năm 2011, người ta bắt đầu mơ lại giấc mơ xưa, hô hào biến Việt Nam thành nước công nghiệp hóa vào năm 2020.Thời điểm chỉ cách mục tiêu vẻn vẹn có hơn 8 năm, với cơ cấu sản xuất nhỏ lẻ, quan hệ sản xuất manh mún, lạc hậu, công tác quản lý yếu kém, lực lượng lao động tuy đông nhưng chỉ có duy nhất một lợi thế là … giá rẻ vì tay ngề và trình độ thấp. Làm thế nào Việt Nam thực hiện mục tiêu này?

Mục tiêu Việt Nam phấn đấu đến năm 2020 là cơ bản trở thành nước công nghiệp với giá trị công nghiệp chiếm khoảng 40-41% tỷ trọng trong GDP, giá trị sản phẩm công nghiệp chế tạo chiếm khoảng 40% trong tổng giá trị sản xuất công nghiệp. Muốn vậy phải xác định ngành nghề “mũi nhọn” để đầu tư, để dẫn dắt các ngành phụ trợ khác phát triển. Thế là các cuộc họp “mổ bò” bắt đầu được nhóm lên. Ngành nào cũng xin nhận trước Trung ương mình là ngành ưu tiên để được rót vốn. Với mục tiêu giành kinh phí từ Trung ương, địa phương nào cũng tung ra thật lắm ngành nghề mũi nhọn. Có anh xin Trung ương cho phát triển du lịch sinh thái cùng phát triển công nghiệp nặng trên một địa bàn (nghe thật mâu thuẫn).

Trung ương đứng trước một rừng các ngành nghề gọi là mũi nhọn (mà không biết nhọn ở cái gì): cơ khí, điện tử, ôtô, xe gắn máy, đóng tàu, chế biến thực phẩm, thép, hoá dầu, giày da và may mặc, phần mềm, thiết bị hạ tầng thân thiện với môi trường sinh thái, thiết bị máy móc cỡ nặng và máy nông nghiệp. … Thực tế, nhiều ngành “mũi nhọn” vẫn loay hoay tìm hướng đi như: Công nghiệp cơ khí còn kém phát triển. Ngành công nghiệp ô tô èo uột, cho đến nay vẫn phải dựa dẫm quá nhiều vào chính sách thuế của Nhà nước, sự bảo hộ để phát triển.

Công nghiệp Việt Nam được hô hào phát triển khá rầm rộ nhưng đã bao năm được hà hơi tiếp sức mà chưa có sản phẩm cuối cùng. Thực tế là Việt Nam chưa sản xuất được sản phẩm cụ thể gì trong lĩnh vực cơ khí chế tạo, kể cả con ốc hay cái đinh vít, ngoài việc làm rất tốt là nhập linh kiện về lắp ráp. Nét đặc trưng nhất của ngành này là không có sản phẩm đặc trưng. Về quản lý vĩ  mô, có lúc xác định xe máy hai bánh là ngành “mũi nhọn”, nhưng về chính sách giao thông lại hạn chế sử dụng sản phẩm này. Nghĩa là chân nọ cứ đá chân kia, đầy mâu thuẫn.

Công nghiệp ôtô được nhiều người ưa chuộng lất làm ngành mũi nhọn. Thực tế các năm qua cho thấy ngành này được ưu đãi quá nhiều và trở thành đứa con hư gặm nhấm chính sách ưu tiên, và chỉ dừng chân ở lắp ráp với công nghiệp hỗ trợ yếu kém, không được chuyển giao công nghệ. Sau nhiều năm, tỷ lệ nội địa hóa của ngành ô tô vẫn quá thấp, những chỉ tiêu về sản xuất động cơ các loại, hộp số… là những tiêu chí quan trọng của ngành công nghiệp ô tô đều là con số không. Nói một cách công bằng, ngành này cũng có một vài sản phẩm tỉ như xe công nông và xe thương binh ba bánh tự chế (tất nhiên chi tiết nhỏ nhất như dây thép để buộc, sơn và đinh vít vẫn nhập từ Trung Quốc). Lưu ý, thời gian hội nhập AFTA thì tới rất gần (đến 2014 thuế suất thuế nhập khẩu ôtô từ khu vực ASEAN sẽ giảm còn 50% và đến 2018 còn 0%), lúc đó ô tô lắp ráp tại Việt Nam sẽ thua ngay trên chính sân nhà.

Ngành công nghiệp điện tử cũng tương tự, các DN vẫn chủ yếu nhập linh kiện về lắp ráp, chỉ sử dụng nhân công giá rẻ, ưu đãi về đất đai hạ tầng và thuế, không có sản phẩm riêng, định hướng phát triển đến nay vẫn chưa thấy.

Công nghiệp chế tạo máy nông nghiệp cũng vậy có rất ít các cơ sở sản xuất đúng nghĩa, chủ yếu nhập linh kiện từ Trung Quốc, Hàn Quốc… về lắp ráp, công nghiệp hỗ trợ nghèo nàn và giản đơn.

Theo số liệu của Bộ Công thương, ngành giầy da, may mặc trong năm 2012, để đạt kim ngạch xuất khẩu 15 tỉ USD, Việt Nam đã phải tốn gần 10 tỉ USD để nhập khẩu nguyên liệu đầu vào phục vụ sản xuất.

Về ngành đóng tàu: Riêng hai con Vina (Vinashin và Vinalines) ngốn xong gần 10 tỉ USD thì liệt, đã khiến ngành này coi như chết rồi. Hiện ta có hơn 200 cơ sở công nghiệp tàu thủy nhưng hễ tàu hỏng hóc gì là phải dùng USD để đưa tàu ra nước ngoài sửa chữa.

Về chuẩn bị cơ sở, nguồn lực: các ngành học công nghiệp hiện đang ế xưng ế xỉa, không ai học vì giáo trình dạy vẫn dịch từ sách Liên Xô những năm 60. Khu công nghệ cao động lực tại hai trung tâm phát triển (HN và TPHCM): khu Láng Hòa lạc và khu công nghệ cao quận 9 thì vẫn rục rịch ở khâu giải phóng mặt bằng (đã rầm rề hàng chục năm qua). Các cơ sở đào tạo nước ngoài thì bị cấm mở ngành công nghệ tại Việt Nam.
Đường lối của Đảng: Công nghiệp hóa, hiện đại hóa là quá trình chuyển đổi căn bản, toàn diện các hoạt động sản xuất kinh doanh, dịch vụ và quản lý kinh tế – xã hội, từ sử dụng sức lao động thủ công là chính sang sử dụng một cách phổ biến sức lao động với công nghệ, phương tiện, phương pháp tiên tiến, hiện đại, dựa trên sự phát triển của công nghiệp và tiến bộ khoa học công nghệ, tạo ra năng xuất lao động xã hội cao. Nền công nghiệp XHCN phát triển cao hơn TBCN dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và chế độ công hữu về tư liệu sản xuất chủ yếu. Sự ưu việt của nền công nghiệp CNXH thể hiện trên hai phương diện: trình độ kỹ thuật và cơ cấu sản xuất, gắn với thành tựu của cách mạng khoa học – kỹ thuật hiện đại. Sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa, là sự nghiệp của toàn dân, nhưng phải đươc đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản thì sự nghiệp đó mới có thể hoàn thành tốt đẹp được.

Chỉ còn vài năm nữa để Đảng biến một nước lạc hậu kém phát triển với 90 triệu dân thành nước công nghiệp hóa. Có lẽ một lần nữa, chỗ dựa vững chắc duy nhất của Đảng là sự “quyết tâm chính trị”.

FACEBOOK NGƯỜI BUÔN GIÓ

Mấy chục năm trước trên báo chí hay dành một mục để ca ngợi người tốt, việc tốt. Thời đó nhà cầm quyền hay có trò phát động thi đua tăng gia, sản xuất, hoàn thành chỉ tiêu kế hoạch quý, năm... Gương người tốt việc tốt cứ nhan nhản. Người tốt có thể là một cô công nhân làm việc ở nhà máy dệt mùng 8-3 hay Nam Định đã hoàn thành kế hoạch  và vượt cả định mức kế hoạch. Hoặc là anh công nhân lái máy cày, chị nông dân... người tốt, việc tốt là những điểm son để cho thấy kế hoạch, đường lối của Đảng và chính phủ được nhân dân tin tưởng, gia sức chấp hành.

Bẵng đi mấy chục năm nay, không thấy báo chí còn mục người tốt việc tốt nữa. Cứ nghĩ hay là trò ấy bây giờ xưa quá rồi nên chả ai tuyên truyền. Hóa ra là vẫn có đầy các bạn ạ. 

Người tốt việc tốt bây giờ khéo lắm, họ ẩn mình sau những tâm sự trên báo chí để ủng hộ chính sách nhà nước. Ví dụ này nhé, khi mà lạm phát dâng cao ngất, bà con nội trợ méo mặt khi cầm tiền đi chợ. Đo đếm cân đóng từng mớ rau, con cá. Những người nội trợ phẫn uất mà than vãn. Lập tức có một phụ nữ tên Nguyễn XY làm nghề văn phòng cho một công ty trung trung. XY bao giờ cũng trong tầng lớp không cao lắm nhưng cũng không thấp lắm, vì bọn cao lắm thì nó chả kêu ca giá cả làm gì, nhà chúng đầy tiền và ta gặp chúng trên những chuyến bay cuối tuần sang Sing, Hồng Kông chỉ để đi chợ mua thức ăn cho cả tuần. Bọn thấp quá thì biết gì mà lên báo chí kêu ca. Chỉ có chị XY là ở tầng chung chung mà thường lên tiếng ở các diễn đàn như Làm Cha Mẹ, Wentretho..

Chị XY sẽ lên báo thổ lộ rằng với đồng lương khiêm tốn như bao người, nhờ toan tính khéo chị vẫn đảm bảo cho gia đình chị những bữa ăn ngon và đủ dinh dưỡng. Chị đưa ra những thực đơn mùa nào thức ấy, chỗ này mua rẻ, chỗ kia mua ngon. Và chế biến như này, rồi chồng con chị ăn ngon miệng lắm....tâm sự của chị XY khiến bao phụ nữ, bà mẹ trẻ khác ngẩn ngơ tự hỏi không biết mình có vụng quá hay không, hoặc người ta khéo quá...thế là các chị bỏ chuyện phàn nàn lạm phát mà cố gắng phấn đấu làm sao để đảm như chị XY cho chồng con phải nể phục. Đôi khi chị XY còn là bác sĩ khi chị phân tích hàm lượng đạm, đường, sắt, xơ...trong các củ quả, rau cỏ.

Ai tinh ra thấy chị XY cũng như các giáo sư ngày xưa ca ngợi ăn khoai, sắn có chất bổ. Ăn rau, củ còn nhiều chất đạm hơn ăn thịt. Có điều cách thức ca ngợi xưa và nay cũng khác nhau thế thôi.

Chị XY có mặt ngay khi thiên hạ than vãn giá xăng, điện tăng. Chị lại có bài trên báo về vợ chồng chị tính toán khéo, đi làm thế nào, đón con ra sao, vợ chồng sắp xếp sao cho đoạn đường đi hợp lý...thế là chị XY tổng kết gia đình chị không ảnh hưởng gì việc giá xăng, điện tăng. Khối bà mẹ trẻ lại ngậm ngùi thấy mình thua xa chị XY, họ gắng nén uất ức để tằn tiện cho khỏi mang tiếng là vụng hay không khéo lo toan.

Ngoài chị XY còn anh YZ nữa, anh YZ  thì lo việc lớn như nhà, xe mới đúng vai trò. Chuyện cơm nước là phần chị XY rồi. Anh YZ khi thấy dân không mua bất động sản vì không đủ tiền, không muốn mua. Bất động sản của các doanh nghiệp con cưng nhà nuớc đóng băng, tình thế gay go quá. Anh YZ nhảy lên báo chí kể về chỉ với mức lương khiêm tốn 10 triệu một tháng như bao người khác. (anh YZ cũng giống chị XY là anh cũng chung chung như bao ông chồng, ông bố khác) anh kể vay tiền thế này, cắt giảm tiền thuê nhà thay lãi ngân hàng vay, mượn họ hàng rồi trả dần, rồi xây nhà thế này thế nọ. Trong vòng mấy năm anh đã có nhà ở đàng hoàng. Khối ông bố trẻ, ông chồng trẻ  ngượng ngập nhìn vợ con xấu hổ vì người ta cũng bình thuờng như mình mà họ lo nhà cửa được, thế mà mình chật vật đi tìm nhà thuê, vợ con dắt díu chui rúc ở nhà nhờ bên ngoại, bên nội. Anh YZ tính giỏi y hệt anh là nhà kinh tế học, khỏan nào ra khỏan đó hẳn hoi, tuy rằng anh nói anh là một kỹ sư tin học gì đó. 

Đây là hai trường hợp nguời tốt việc tốt hiện nay. Cũng như ngày xưa trong thời kỳ quá độ chủ nghĩa, tiến lên CNXH với kế hoạch 5 năm có những người như vậy. Thì bây giờ ở thời kinh tế thị truờng, định hướng CNXH lại có con người mới hợp thời cuộc. Cho nên đừng nghĩ là người tốt, việc tốt trước có giờ không có. Còn Đảng CS lãnh đạo thì bất kỳ ở thời thế nào cũng có những tấm gương nguời tốt, việc tốt như vậy để minh họa cho chế độ là tốt đẹp, con người đều hạnh phúc, còn không hạnh phúc là do cá nhân đó chưa hết sức mà thôi.

Ví dụ thêm thì người tốt, việc tốt có khắp mọi mặt trận văn hóa, kinh tế, chính trị. Khi mà Trung Quốc đánh phá tàu cá ngư dân VN. Nhân dân VN bức xúc thì một số người tốt đăng đàn kể lể là yêu nước phải như tôi, có tấm lòng mỗi tháng dành 20 nghìn góp đá xây đảo, tin tuởng Đảng và chính phủ có chiến lược giữ chủ quyền, nhất quyết không sa đà, bức xúc đi biểu tình gây mất trật tự cho kẻ địch lợi dụng phá hoại. Người tốt loại này về hưu, rượu suốt, quay quắt với thơ ''trạng đề'' mỗi ngày là thứ duy nhất ông ta nghiên cứu, thế nhưng lên báo đài lại tuôn ra tràng giang đại hải toàn lời lẽ của bét nhất cỡ ủy viên trung ương Đảng CSVN.

Nào các bà mẹ, các chị phụ nữ đang đi chợ hàng ngày, các chị có tin là chị XY có thật không.?

Và các ông bố, chồng đang ở thuê, đang ở nhờ bố mẹ có tin anh YZ có thật không.?

Nói thật với các bạn, tôi đi chợ thường xuyên, chợ ven thủ đô, mặc dù rất khéo nấu và chịu khó mặc cả. Tôi thấy chuyện của chị XY khó mà tin. Còn ở vai ông bố, tham khảo nhiều bạn bè, tôi cũng chưa thấy thằng bạn nào kiếm 10 tháng mà mua nhà được như anh YZ cả.

Như ngày xưa tôi bé, đi tìm gương nguời tốt việc tốt mãi không thấy. Sau có chị công nhân gần nhà, chị ấy bảo có thật như ở xí nghiệp chị ấy. Nhưng cô công nhân đó đứng cái máy tốt nhất, vật liệu cho cô ấy cũng tốt nhất, cả nhà máy tập trung ưu ái cô ấy để có tấm gương người tốt, việc tốt trình lên cấp trên mà thôi.

Tôi đâm ra không biết nên tin thế nào. Hôm nay ở Paris mùa hè, chợt nhớ mình cũng từng ở đây mùa đông đầy tuyết. Mà cục gạch còn suởi ấm được cả mùa đông giá rét thì có cái gì mà người Việt Nam không làm được nhỉ.

Thế nên tôi lại lạc quan, người Việt ta giỏi và khéo chịu đựng lắm, cục gạch còn chống chọi được cả mùa đông thì 2 triệu lo ăn cho gia đình cả tháng, 10 triệu mua đuợc nhà chả có gì là không đúng cả. Phải thế không các ông bố bà mẹ trẻ.?

BLOG NGUYỄN TƯỜNG THỤY

Nguyễn Ngọc Già.

Theo tin cho hay, đại gia đình Đoàn Văn Vươn chuẩn bị hầu tòa vào ngày 28/7 tới đây [1]. Bà Nguyễn Thị Thương và bà Phạm Thị Báu vợ của ông Đoàn Văn Vươn và ông Đoàn Văn Quý cho biết, gia đình họ đã bị gây khó [2] trong việc chuẩn bị cho phiên phúc thẩm.

Mới đây, Đỗ Hữu Ca – Giám đốc Công an Hải Phòng – vừa được thăng chức thiếu tướng [3] cùng với nhiều ông (bà) khác. Trang phunutoday trích lời Trần Đại Quang – Bộ trưởng Bộ Công an phát biểu ý nghĩa quan trọng cho lần phong tướng công an kỳ này:

“Quyết định thăng cấp bậc hàm Tướng cho các đồng chí sỹ quan cấp cao của lực lượng CAND hôm nay thể hiện sự ghi nhận, biểu dương và đánh giá cao của Đảng, Nhà nước và nhân dân đối với những thành tích, công lao đóng góp to lớn của lực lượng CAND trong sự nghiệp bảo vệ ANTT, đánh dấu sự trưởng thành, phát triển của lực lượng CAND nói chung, các đồng chí được thăng cấp bậc hàm Tướng nói riêng. Niềm vinh dự, tự hào này không chỉ thuộc về các đồng chí được thăng cấp bậc hàm cấp Tướng hôm nay, mà là niềm vinh dự, tự hào chung của toàn lực lượng CAND”.

Đỗ Hữu Ca – Tân thiếu tướng công an – bỗng chốc “nổi tiếng” sau khi chỉ huy tổng tấn công bằng sức người và sức chó cùng vô số súng ống vào đại gia đình “Người nông dân nổi dậy” – đã được nhiệt liệt chúc mừng từ các “đồng chí” của ông ta.

May mắn đã xảy ra trong trận “san bằng bình địa” gia đình người cựu quân nhân Đoàn Văn Vươn: một số công an viên bị dính đạn bông cải với thương tật không nặng lắm, riêng Đỗ Hữu Ca bình an để thuyết giảng về người Tiên Lãng “rất thuần” [4] – chữ dùng cho thú hoang dã.

Thật khó để tin vụ án gia đình ông Đoàn Văn Vươn có kết quả tốt đẹp, với chỉ dấu Đỗ Hữu Ca vừa được thăng tướng, dù trong phiên sơ thẩm ông Vươn đã ngỏ lời cám ơn “đảng và nhà nước” đã quan tâm đến gia đình ông (!).

Đoàn Văn Vươn thứ hai?

Nguyễn Viết Trương, giám đốc Công ty TNHH Sông Mã, người vừa bị kết án – qua phiên sơ thẩm mở ngày 15/7/2013 – 23 năm tù vì 2 tội: “giết người” – 19 năm, “tàng trữ, sử dụng, mua bán trái phép vật liệu nổ” – 4 năm, dù ông Trương nhất quyết bản thân vô tội [5].

Phiên tòa kết án ông Trương lẽ ra được xử vào 24/6/2013, tuy nhiên nó được hoãn lại [6] vì lý do ông Trương đề nghị Giám đốc công an tỉnh Khánh Hòa cần có mặt để đối chất làm rõ vụ việc.

Theo diễn biến trong phiên tòa, ông Trương đã đặt chất nổ mưu sát giám đốc công an tỉnh Khánh Hòa – đại tá Trần Ngọc Khánh, 49 tuổi, làm cho ông này bị thủng hai màng nhĩ với thương tật vĩnh viễn được cho là 41%.

Tuy nhiên, trước đó, trang xaluan.com cho hay [7]:
“Rất may, vào thời điểm xảy ra vụ nổ, gia đình ông Khánh đang có mặt trong ngôi nhà nhưng không có thiệt hại gì về người”.

Hình ảnh người đàn ông gầy gò, 57 tuổi, xuất hiện trước vành móng ngựa với nét mặt ngùn ngụt sự phẫn hận không cần che giấu, khiến người viết lần tìm thêm các nguồn thông tin trong quá khứ.

Trang “Pháp Luật Việt Nam” số ra ngày 20/2/2012 có bài “Một vụ án 3 lần xử… vẫn sai” [8], đã đưa ra nhiều chứng cứ và luận điểm khách quan mô tả mâu thuẫn giữa Công ty TNHH Sông Mã do ông Nguyễn Viết Trương làm giám đốc cùng với công ty Kiệt Việt (đối tác với ông Trương).

Trong bài báo này, cho thấy ông Trương đã bị phía công an và tòa án huyện Cam Lâm tỉnh Khánh Hòa “xử ép”. Ngoài việc bài báo cho rằng ông Trương phản đối và kháng cáo, bài còn dẫn ra thương tật mà ông Trương đã bị một số người hành hung rất nặng: gãy răng cửa, gãy xương sườn, tràn dịch màng phổi.

Hung thủ gây thương tật cho ông Trương là Nguyễn Trung Trực bị 6 tháng tù giam và Văn Thị Kim Sang (mẹ của Trực) bị 6 tháng tù treo.

Luật sư Lê Văn Kiện được dẫn lời “Phải hủy án để điều tra, xét xử lại”.

Liên quan đến việc ông Nguyễn Viết Trương bị “xử ép”, trang xaluan.com cũng có bài “Nổ mìn ở Khánh Hòa: Nghi phạm từng tố cáo công an nhiều lần” [9] với nhiều tình tiết đáng chú ý:
Ông Nguyễn Viết Trương là giám đốc Công ty TNHH Sông Mã, từng viết nhiều đơn tố cáo lãnh đạo, điều tra viên Công an tỉnh Khánh Hòa.

Ngày 29-4-2009, ông Trương tố cáo hai điều tra viên N.L.T. và T.M.H. thuộc Cơ quan cảnh sát điều tra Công an Khánh Hòa đã “cướp và cưỡng đoạt tài sản là chiếc xe cẩu của ông nhưng Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh bao che không giải quyết”.
Bài báo cho hay: “Ông Trương bức xúc cho rằng lẽ ra việc thu hồi xe trong vụ tranh chấp này phải do tòa án phán quyết chứ không phải công an”.

Tiếp sau đó:
Ngày 8-5-2009, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Khánh Hòa có thông báo trả lời cho ông Trương, nêu rõ đã “nghiên cứu lại toàn bộ hồ sơ, tiến hành kiểm tra, xác minh và đã xác định những nội dung tố cáo của ông đối với hai điều tra viên N.L.T. và T.M.H. là hoàn toàn không đúng sự thật. Hai điều tra viên hoàn toàn vô tư và khách quan trong quá trình điều tra”.

Ông Nguyễn Viết Trương không chấp nhận.

Do đó, ngày 26-3-2010 ông Trương lại gửi đơn đến phòng tiếp công dân tỉnh Khánh Hòa tiếp tục khiếu nại.
Ngày 21-4-2010, đại tá Trần Quang Họa – thủ trưởng Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Khánh Hòa – có văn bản trả lời, khẳng định: “Lần nữa thông báo cho ông biết: trong quá trình điều tra, hai điều tra viên N.L.T. và T.M.H. hoàn toàn khách quan”.

Ngoài ra ông Trương còn tố cáo: “…năm 2007 ông bị Công ty KV lừa đảo và lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản của ông gồm 892 triệu đồng, bốn chiếc xe các loại, hai máy nén khí và nợ lương 104 triệu đồng, tuy nhiên các phòng PC15, PC16 Công an tỉnh Khánh Hòa có dấu hiệu bao che tội phạm nên không xử lý hình sự đối với Công ty KV”.

Sau nhiều sư việc nghiêm trọng xảy ra suốt từ 2007 và nhiều lần cầu viện đến công lý, sau cùng, ông Trương đã viết đơn gởi đến Trần Đại Quang – Bộ trường Bộ Công an vào ngày 24-3-2012.

Ngày 17/4/2012, thanh tra Bộ Công an có văn bản gửi ông Trương cho biết vụ việc của ông không thuộc thẩm quyền giải quyết của Bộ công an và hướng dẫn ông gửi đơn này đến viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Khánh Hòa để thực hiện khiếu nại theo quy định pháp luật.

Uất ức đến cùng cực?

Sau nhiều lần thất bại, khi ông Trương đề nghị Giám đốc công an tỉnh Khánh Hòa tiếp dân, vụ nổ đã xảy ra sáng ngày 30/7/2012. Theo ông, vụ nổ nhằm “gây tiếng vang dư luận để các cơ quan chức năng can thiệp những khiếu nại của mình trong các vụ tranh chấp mà chưa được giải quyết thỏa đáng”.

Mâu thuẫn và tranh chấp trong kinh doanh của ông Nguyễn Viết Trương cùng các đối tác diễn ra suốt hơn 5 năm và ông cũng đã cầu viện đến “pháp luật XHCN” nhiều lần để nhận được sự trả lời vô trách nhiệm từ cấp cao nhất – Bộ công an, cho đến công an tỉnh Khánh Hòa và huyện Cam Lâm trong những bài báo thượng dẫn, phải chăng đã ép ông đến “bước đường cùng” trong mảnh đời lăn lóc của phận dân đen?

Người dân địa phương cho biết, ông Trương sống khép kín, lặng lẽ với một gia đình tan vỡ. Người vợ ly thân của ông không xuất hiện trong phiên tòa.

Những lời bình luận của hàng xóm vẽ ra hình ảnh người đàn ông bị thất bại trong cuộc sống gia đình, cùng với những công việc làm ăn bị lừa đảo, nợ nần ngập đầu mà các chủ nợ réo đòi, trong khi chính ông cũng bị nợ và bị quỵt nợ, cướp đoạt tài sản cùng với sự tiếp tay của công an địa phương huyện và tỉnh đã làm ông trở nên điên cuồng trong hành động đặt chất nổ nhà Trần Ngọc Khánh – giám đốc công an Khánh Hòa?

Rất có thể là như thế, bởi Nguyễn Viết Trương cho biết đã nhiều lần gọi điện đề nghị được Khánh nói chuyện, nhưng Khánh từ chối.

Dù không ai chấp nhận hành động đặt chất nổ của ông Trương, nhưng cả công an, viện kiểm sát cho đến tòa án cùng hàng chục trang báo lên án, phỉ báng và miệt thị ông như một tên sát nhân máu lạnh lại không gắn kết với nỗi oan khuất và bị “pháp luật XHCN” chà đạp suốt hơn 5 năm qua, đó không thể gọi là khách quan khi thiếu liên hệ với nội tâm một người đàn ông bế tắc và quẫn trí đến cùng tận?

Có phải như thế, luật sư được chỉ định – Phan Tấn Hùng cho rằng: quá trình phạm tội của bị cáo là có nguyên nhân. Vì trong quá trình giải quyết tranh chấp các vụ việc có liên quan đến cơ quan công an, dù phía công an nói đã giải quyết nhưng vì sao vẫn khiếu nại kéo dài. Do đó, cần phải điều tra hành vi phạm tội của bị cáo bắt nguồn từ đâu?

BLOG TRẦN KỲ TRUNG

Không biết câu “tự xử” ra đời từ lúc nào? Nguyên nhân vì đâu? Nhưng, theo tôi, câu “tự xử” được dùng phổ biến nhất, có lẽ, trong thời gian gần đây.

Giả như, cậy chức to, quyền lớn, kẻ đó với lòng tham vô đáy, gây ra những vụ tham nhũng cực lớn gây tổn thất vô cùng tệ hại cho tài sản nhà nước. Nếu công khai minh bạch, cho nhân dân biết, sử dụng công cụ luật pháp thật nghiêm minh,  cho báo chí, đài, ti vi… đưa tin một cách trung thực, rõ ràng… thì những kẻ đó phải chịu những bản án nghiêm khắc nhất, sự ổn định xã hội sẽ được khôi phục, củng cố lòng tin của người dân vào cơ quan công quyền. Tất nhiên, lúc đó, với sự nghiêm minh của pháp luật, những vụ án tham nhũng lớn được xử công khai sẽ là sự cảnh tỉnh cho những kẻ có chức lớn, quyền to chuẩn bị tham nhũng.

Nhưng không, ngay ở cấp cao nhất, hình như chuyện đó không có mà họ tiến hành …tự xử. Họp trung ương có nội dung bàn chuyện chống tham nhũng thì kín như bưng, báo chí, đài, ti vi, các cơ quan truyền thông khác,  nhân dân không hề biết nội dung sẽ thảo luận vấn đề gì? Ý kiến của mọi người ra sao? Kẻ bị kiểm điểm thái độ, trách nhiệm như thế nào? Tất cả mọi người chỉ biết báo cáo phiên khai mạc, tổng kết phiên bế mạc với những dòng chữ chung chung: “…Nghiêm túc trong kiểm điểm…” “ …thành khẩn nhận thiếu sót…”, “…trong công tác điều hành còn chủ quan duy ý chí…”…v.v… và v. v… Rồi cuối cùng, hòa cả làng. Kinh tế suy sụp chưa thấy lối ra, xã hội bất ổn, lòng dân không yên… ai cũng có thể thấy rõ nguyên nhân, nhìn thấy rõ những kẻ gây ra thảm cảnh đó. Thế nhưng, do “ tự xử” trong những cuộc “hội nghị kín” nên không thể đưa những thủ phạm chính ra trước vành móng ngựa, hay nhẹ hơn cách chức những kẻ đó. Đáng buồn hơn, giải thích cho dân biết về chuyện “tự xử” này mà cũng không dám nói rõ tên người bị kiểm điểm đó là ai??? Cứ “đồng chí X , đồng chí Y” để dân muốn hiểu thế nào thì hiểu.

Rõ ràng chính  “tự xử” trong những kỳ họp trung ương vừa rồi, người dân có quyền nghi ngờ đến tính chất nghiêm minh, trung thực của đảng, nhà nước.

Nhiều vụ án tham nhũng lớn mang ra xét xử, tưởng là “ công khai” ,nhưng …mọi người đều biết gần như đã có “ tự xử” từ trước rồi. Làm thất thoát, tham ô đến cả mấy chục ngàn tỷ đồng tiền thuế của dân, tiền nhà nước vay nợ nước ngoài mà kẻ cầm đầu chỉ có tù hai chục năm như vụ Vinashin… Kẻ đưa ra chủ trương để Vinashin thực hiện không bị làm sao!!!

Cách xử án mà thực chất là “tự xử” như vậy, không hề mang lại yếu tố tích cực cho xã hội , ngược lại, chỉ càng đẩy xã hội vào chỗ người dân không tin vào luật pháp, chính quyền.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân chính để  người dân không tin vào luật pháp nữa, dẫn đến cách  “ tự xử” riêng.

Ví như: Kẻ  trộm chó, không cần  công an dẫn giải, không cần luật pháp nghiêm trị, nhân dân tự động dùng gậy gộc…đập chết kẻ đó. Hay như, chỉ vì chuyện tranh giành nhà đất, lẽ ra đưa ra cơ quan pháp luật xử lý nhưng nhiều trường hợp, không có chuyện đó mà “ tự xử”, trong gia đình, họ hàng  đâm chém nhau, gây ra bao nhiêu thảm cảnh người chết, người bị thương. Ra đường, chỉ cần va chạm, xích mích nhỏ thế nào cũng có chuyện  “ tự xử” đánh nhau dẫn đến chết người còn hơn cả phim hành động. Ngỏ lời yêu, không được đáp trả, điên tiết “ tự xử” lấy mấy lít xăng, đổ vào người kia rồi châm lửa đốt. Nghiêm trọng hơn, mang danh trí thức, có hiểu biết mà một ông tổng biên tập một tờ báo lớn ở Hà Nội bị tố cáo có hành vi tiêu cực, liền trả thù bằng cách “ tự xử” cho thôi việc người tố cáo ông ta, bất chấp sự phản đối của tập thể, công luận. Đó là chưa kể nhiều hình ảnh của học sinh, sinh viên Việt Nam “tự xử” bằng cách chửi nhau, đánh nhau dã man ngay giữa lớp, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa chốn đông người… không ngày nào trên các trang mạng như Youtube, facebook… là không có…

Còn nhiều chuyện “ tự xử” nữa, tôi không nêu ra đây, bạn đọc có khi còn biết nhiều hơn tôi.

Một đất nước có luật pháp, có chính quyền,  có công cụ bảo vệ an ninh xã hội, bảo vệ luật pháp mà tại sao vẫn tồn tại những  kiểu “ tự xử” từ trên xuống dưới vô luật pháp!!!

Chung quy lại cũng do cách “tự xử” của những người lãnh đạo lãnh đạo trong đảng và nhà nước. Trên, đứng trên  luật pháp, coi thường dư luận, nhất là coi thường ý nguyện của nhân dân thì bên dưới, tất yếu sẽ nảy nòi ra hình ảnh “tự xử” đau lòng trên!
                            
Một chế độ còn tồn tại kiểu “tự xử” như thế làm sao có thể gọi là “văn minh, tiến bộ, được nhân dân tin tưởng”Và cứ kiểu  “tự xử” như mấy hội nghị trung ương vừa rồi, đảng có thể có đủ uy tín để đảm bảo vai trò lãnh đạo độc tôn của mình không?


Đinh Tấn Lực - Tay Sai Đẻ Quan Thầy


Đinh Tấn Lực

“Dân bàn quốc hoa. Quan gây quốc họa”.
(Lê Nan – tiên sư Lê Nin)


Dạo này chú Tư (CT) bận suốt.

Vừa mới nghe tin CT khấu kiến thiên triều xong, quần chúng chưa kịp lấy lại nhịp tim và hạ huyết áp, thì lại nghe loa thái giám khắp nơi oang oang là CT được Obama “cầu kiến”!

Khiến người người cứ ngỡ đang đọc lại Người Vái Tứ Phương của cụ Doãn Quốc Sĩ.

Vái từ BCT qua hai đận TW, ra tới Cuốc hội. Chẳng “xí-nhê” gì.

Nay lại vái từ phương Cực Bắc qua miền Viễn Tây bên kia trái đất. Chỉ để nuôi hy vọng vào một phép màu cầu đảo?

Cận Chiến Giành Bảo Tiêu

Ngay sau phát biểu nhậm chức, chiều 25/7/2011, CT đã có cuộc trao đổi với báo chí về vấn đề bảo vệ chủ quyền biển đảo: - Theo quan điểm của Chủ tịch nước, Việt Nam cần làm gì để vừa giữ vững chủ quyền biển đảo vừa giữ được vị thế của Việt Nam bên cạnh một nước lớn?

“ Như tôi đã phát biểu trước Quốc hội chiều nay, vấn đề chủ quyền biển đảo với bất cứ quốc gia nào cũng thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Nước to, nhỏ cũng đều có nhận thức như vậy.

Để giữ vững chủ quyền biển đảo, theo tôi có 3 cơ sở quan trọng: luật pháp, lịch sử, và chiếm hữu-khai thác thực tế. Trong vấn đề luật pháp có luật quốc tế và quốc nội. Công ước luật biển năm 1982 là thành quả đấu tranh lâu dài của loài người, đặc biệt là các nước nhỏ. Do đó, chúng ta phải dựa vào công ước luật biển, dựa vào sức mạnh của tập thể, của cộng đồng, để bảo vệ chủ quyền biển đảo, vùng đặc quyền kinh tế.

Ngoài ra, trên cơ sở công ước luật biển 1982 chúng ta phải luật hóa bằng luật quốc nội, chiếm hữu biển đảo về mặt pháp lý, thực địa. Cơ sở lịch sử, pháp lý và chiếm hữu khai thác về thực tế là 3 mặt của vấn đề để xác lập chủ quyền biển đảo”.
Nghe mà nức lòng. Chỉ không nức lâu.

Tại buổi tiếp xúc với cử tri quận 4 Sài Gòn, vào ngày 18/10/2012, người ta thấy CT đã bắt đầu nhẹ giọng xuống tông Rề:
“Đảng và Nhà nước Việt Nam không lùi bước trong vấn đề biển Đông.Việc gìn giữ hòa bình trong quan hệ Việt Nam – Trung Quốc, từ ý thức đến hành động đều hết sức đầy đủ. Nhưng đồng thời, nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền quốc gia vẫn tiến hành thường xuyên không có gì thay đổi”…

Rồi còn chịu khó vung tay phân trần thêm:
“Điều đó chứng minh rất rõ ý chí lãnh đạo hiện nay. Như vậy có nhu nhược không? Chuyện đó đâu phải Bộ Ngoại giao làm mà dưới sự lãnh đạo của Bộ Chính trị, Quốc hội, Chính phủ. Và các đại biểu Quốc hội đã thực hiện điều này”.

Chín tháng sau đó, vào ngày 11/7/2013,quan Đặc mệnh Toàn quyền Khổng Huyễn Hựu họp báo ngay tại Thủ đô Hà Nội, long trọng thông báo kết quả chuyến khấu tấu của CT hồi cuối tháng 6, như sau:
“Vấn đề trên biển là vấn đề duy nhất còn tồn tại trong quan hệ hai nước. Lập trường hai bên là khác nhau và có bất đồng. Nhưng trong chuyến thăm lần này, hai bên đã thống nhất được những biện pháp xử lý thỏa đáng những vấn đề nảy sinh, tránh để cho vấn đề trên biển ảnh hưởng đến sự phát triển quan hệ của hai nước”.

Bản Tuyên bố chung của cuộc khấu kiến này (do thiên triều soạn sẵn và ký tại Bắc Kinh) đã trang trọng áp đặt (hay bị xoa đầu) qua những nhấn mạnh cốt lõi:
“Hai bên đã nhìn lại quá trình phát triển quan hệ Việt-Trung, nhất trí cho rằng tình hữu nghị Việt-Trung là tài sản chung quý báu của nhân dân hai nước, khẳng định sẽ tuân theo các nhận thức chung quan trọng mà Lãnh đạo hai nước đã đạt được trong những năm qua về phát triển quan hệ hữu nghị Việt-Trung, tiếp tục kiên trì phương châm “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, không ngừng tăng cường tin cậy chiến lược, làm sâu sắc thêm hợp tác cùng có lợi trên các lĩnh vực, xử lý thỏa đáng các vấn đề còn tồn tại, tăng cường điều phối và phối hợp trong các vấn đề quốc tế và khu vực, thúc đẩy quan hệ Việt-Trung phát triển lành mạnh, ổn định lâu dài” (đoạn 2).

“Hai bên cho rằng, Việt Nam và Trung Quốc cùng là hai nước đang phát triển, có lập trường tương tự và gần nhau trong nhiều vấn đề quốc tế và khu vực cùng quan tâm” (đoạn 6).

“Trong thời gian chuyến thăm, hai bên đã ký ‘Chương trình hành động giữa Chính phủ Việt Nam và Chính phủ Trung Quốc về việc triển khai quan hệ Đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam – Trung Quốc’, ‘Thỏa thuận hợp tác biên phòng giữa Bộ Quốc phòng hai nước Việt Nam – Trung Quốc’…” (đoạn 7).

“Hai bên hài lòng trước những kết quả đạt được trong chuyến thăm Trung Quốc của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, nhất trí cho rằng chuyến thăm có ý nghĩa quan trọng trong việc thúc đẩy quan hệ hai nước phát triển” (đoạn 8).

Rõ là còn lắm thứ quan trọng hơn cả biên cương/lãnh thổ/biển đảo của tổ tiên/nòi giống.

Mấy cái ghế ngồi là thuộc ưu tiên hàng đầu trong những thứ đó.

Trên căn bản vương-hầu ấy, những biện pháp xử lý thỏa đáng trên Biển Đông vẫn nằm gọn trong đôi tay rắn như chão thừng của hạm đội Hải Giám. Có nghĩa là ngay trong lúc lãnh đạo hai đảng cùng nâng cốc chúc mừng nhau thì ngư dân Việt Nam vẫn tiếp tục …ôm đầu máu. Thậm chí còn bị đám giặc leo lên mui tàu chặt trụ cờ ném xuống biển.

Người ta cứ tưởng CT có đầu óc và con tim hơn hẳn đồng chí X.

Người ta đã bị cơn bão phũ phàng phủ chụp: Cả hai chỉ tranh nhau một mớ quyền. Thậm chí, cả giuộc thậm thụt cống sứ thiên triều để được bảo tiêu cho một mớ quyền nội địa. Lễ vật triều cống là tất tật mọi thứ, từ quốc thể cho tới chủ quyền quốc gia; từ quốc thổ cho tới vận mệnh của đất nước; từ quốc thái cho tới lợi ích cốt lõi của dân tộc… Bằng cả quốc thư, chính thức và công khai.
Tức, chẳng phải chỉ CT với đồng chí X.

Không lâu trước đó là những Lú/Nông/Phiêu. Như một truyền thống: a) Tất cả các Đại hội Đại biểu Toàn đảng đều được chứng thị đường lối và nhân sự bởi đại diện thiên triều (ngồi hàng ghế danh dự); b) Tất cả các tân Tổng bí đều đích thân sang Trung Nam Hải khấu tấu ngay sau khi nhậm chức.

Trước đó nữa là những Mười/Linh, trong Hội Nghị Thành Đô vang lừng lịch sử cà cuống chống xâm lăng.
Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc và Quốc Tế III mồ êm mả đẹp ngay trên cái nôi cách mạng của nó, nguyên tắc đối ngoại chính yếu của Hà Nội có thể gom vào duy nhất một từ: Thần Phục. Giảng rộng ra, ở mức tập thể, là:Thà mất nước hơn mất đảng.

Đến thời chập chờn Vỡ Trận, trong tình thế hiểm nghèo của báo đài chết đứng, khiến tư tưởng bốc hơi và nội bộ tan tác chia lìa, nguyên tắc Thần Phục đó được cải tạo xuống mức cá nhân: Thà mất nước hơn mất ghế, kể cả khi mất ghế vào tay đồng chí.

Đơn Xin Làm Nô Lệ

Những tờ đơn xin làm nô lệ, vào thời Trần Ích Tắc/Lê Chiêu Thống, từng được viết bằng tiếng Hán cho thiên triều dễ đọc. Tới thời Nguyễn mạt thì được nắn nót bằng tiếng Tây, gửi Monsieu le President de la Republique,  xin được nhập học vào Trường Thuộc địa (École Coloniale), chuyên đào tạo các nhân viên hành chánh cho chính quyền thực dân, với hy vọng “giúp ích cho Pháp”. Viết trong niềm phấn khích khi đọc Luận cương về vấn đề dân tộc và thuộc địa của Lê-nin.  Viết bằng cả nước mắt, ngay tại Mát-xcơ-va đúng vào dịp Lê-nin vừa mới chuyển sang từ trần. Viết Báo cáo về tình hình Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ, với tư cách ủy viên Ban Phương Đông, phụ trách Cục Phương Nam của Đệ tam Quốc tế. Viết thành sách Đường Kách Mệnh, tập hợp bài giảng tại các lớp huấn luyện chính trị của Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội. Viết kế hoạch khởi nghĩa Xô Viết Nghệ Tĩnh, bằng máu của hàng vạn nông dân. Viết báo cáo cho Đại hội lần thứ 7 Đệ Tam Quốc tế, trong vai trò quan sát viên của ban thư ký Dalburo với tên Linov. Viết bằng ngón tay trỏ vào bức ảnh trên vách của “ba ông kia kìa”. Viết thành “tư tưởng” rằng mọi tư tưởng đã có Mao tiên sinh nói hết rồi. Viết bằng công hàm 1958. Viết bằng thơ “thương mình thương một thương ông thương mười”. Viết “Đề cương cách mạng Miền Nam” bằng máu của nhiều triệu thanh niên Việt. Viết theo lệnh “chống Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”. Viết thành khẩu hiệu “chống nạn diệt chủng của đồng chí Pol Pot”, dẫn tới nỗ lực huy động thanh niên chống đỡ “cuộc chiến giáo trừng”.  Rồi không lâu sau đó, viết khẩu hiệu “hữu nghị” giăng đầy cột điện. Viết bằng ngọn đuốc thế vận 2008 trọng thị và an toàn chạy ngang thành phố mang tên xác ướp. Viết thành “Chủ trương lớn” trên nóc nhà Đông Dương. Viết theo chỉ thị “không được làm nóng vấn đề biển đảo” và “không được kỷ niệm tuyên dương liệt sĩ Gạc Ma”. Viết thành lệnh không được ghi rõ quốc tịch tàu giặc. Viết bằng pháo hoa rực lễ mừng 60 năm quốc khánh thiên triều…

Gần đây, những tờ đơn xin làm nô lệ này được cẩn thận viết bằng đầu gối. Nhằm mục tiêu tranh nhau nâng cấp sự cầu cạnh cá nhân. Rõ nhất là những văn thư từ Hà Nội nô nức bay sang Bắc Kinh “nồng nhiệt chúc mừng” trong dịp Tập Cận Bình nhậm chức tân tổng bí. Và lần lượt sau đó là những chuyến công du triều kiến giật giành ảnh hưởng.

Thế là những mánh khóe ngáng cẳng/lên gối/thúc chỏ lẫn nhau đã được ồ ạt xuất khẩu.

CT không là ngoại lệ, sau rất nhiều nỗ lực “nội địa” đương đầu/kình chống với đồng chí X.

Lời tuyên bố dựa vào sức mạnh của tập thể, của cộng đồng để giải quyết vấn đề tranh chấp Biển Đông cũng nhanh chóng biến thành thực tếdựa vào sức mạnh bảo tiêu của thiên triều để giải quyết vấn đề tranh chấp lẫn nhau. Đó là ưu tiên mới, nhiều phần là ưu tiên duy nhất hiện nay, nên không cần được thừa nhận là ưu tiên cao nhất.

Đi tìm chỗ đỡ đầu bên ngoài để đối đầu bên trong chính là xu thế chính trị Tay Sai thời đại ở thủ đô anh hùng từng được UNESCO công nhận là Thành Phố Vì Hòa Bình. Và đây mới chính thực là Xưởng Đẻ Quan Thầy.

Tình cảnh đó từ đâu ra?

Không ai không biết rằng Bắc Kinh luôn sẵn sàng dang tay đón nhận mọi lời cầu cạnh, từ mọi phe của Hà Nội. Bởi, cộng thêm những sinh tử phù (tiền và gái) phụ trội, thì Bảo Tiêu là phương cách vững chắc/lâu bền nhất để khuynh đảo dàn lãnh đạo hiện nay và tương lai của một quốc gia từng có lần nức tiếng “anh hùng” mà Bắc Kinh vẫn hằng lăm le biến thành một khu tự trị mới. Bảo đảm sẽ không một đứa nào dám tự ý rời khỏi vòng tay bảo hộ đầy quyền năng của Trung Nam Hải. Chỉ riêng chuyện tiền nong, cứ bấm chuột vào đường link của OffshoreLeaks, người ta sẽ tròn mắt và há hốc ra nhìn mối quan hệ hữu cơ giữa các sân sau chủ quản của lãnh đạo Tàu-Việt.

Bản  báo cáo tháng Sáu của CT, nếu không bằng chữ thì bằng lời, có lẽ không thể thiếu một đoạn mè nheo về tình hình khuynh đảo cực đỉnh của đồng chí X, đến mức BCT, TW 6 và TW 7 bó tay; đã thế, BCT ở đây còn bị áp đảo thêm nữa bằng hai phiếu mới cáu của X, là Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Thị Kim Ngân.
Trong bối cảnh đó, liệu là người ta có thể chờ đợi gì ở chuyến công du Hoa Kỳ mươi ngày tới của CT?
1. Giữ trọn vai trò con thoi cho Bắc Kinh để làm dịu bớt sức căng của Mỹ ở Biển Đông?
2. Đánh đổi một vài con tin/lời hứa nào đó để Hoa Kỳ nhẹ tay về điều kiện nhân quyền gắn với TPP để gia tăng “uy tín” cá nhân, mà không bị Bắc Kinh buộc làm bản tự kiểm?
3. Lén đệ thêm đơn xin làm nô lệ chỗ khác mà quan thầy Bắc Kinh, nếu có biết ra, vẫn không nổi trận lôi đình?…

Đối với đại khối người Việt Nam, rõ ràng đó không phải là những chờ đợi, cho dù nhất thời.

Và cũng chẳng mấy ai tin là CT thành công. E rằng đó là thứ nỗ lực “cầu vẫn cầu song khó đảo”.

Ngược lại, điều chờ đợi chính là những phiên tòa xử tội phản quốc của thứ lãnh đạo chuyên nộp đơn xin làm nô lệ đó đây, với món thế chấp là vận mệnh của cả dân tộc.

16-07-2013 – Kỷ niệm 33 năm khánh thành Đài Thông Tin Vệ Tinh Mặt Đất Hoa Sen (Giảng Võ) để trực tiếp ghi nhận được hình ảnh màu của chương trình phát sóng hàng ngày ở Matxcơva.

Blogger Đinh Tấn Lực


Nguyễn Văn Tuấn - Vấn nạn đạo văn


Nguyễn Văn Tuấn

Đây là vấn đề thuộc vào loại "biết rồi, khổ lắm ..." (Vũ Trọng Phụng). Ấy thế mà tôi vẫn thấy cần thiết lên tiếng. Hôm qua, nhân dịp đọc luận án tiến sĩ (của một bác sĩ gửi tôi đọc và cho ý kiến), tôi thấy vài đoạn văn quen quen, và đọc đến phần cuối thì tôi phát hiện đó là những đoạn văn của tôi. Đó là những đoạn văn trong các bài báo đã đăng trên Thời sự Y học vài năm trước đây. Ngạc nhiên hơn, có những đoạn văn của tôi đăng trên báo phổ thông (như Tuổi trẻ) cũng được đưa vào luận án!


Cảm giác đầu tiên là tôi vui, vì thấy những công trình ở VN của mình được chú ý và tham khảo (nói theo tiếng Anh là có citation). Nhưng ngay sau đó là cảm giác buồn, vì em ấy không hề đề nguồn, không theo đúng với qui ước khoa học. Nói cách khác, em ấy đã "phạm tội" đạo văn. Cảm giác buồn dâng cao hơn khi sáng nay đọc một bài báo về một luận án tiến sĩ khác cũng đạo văn, và người đạo văn nay đã là một phó giáo sư đang giữ trọng trách trong một đại học. Những câu chuyện đạo văn và thăng quan tiến chức như thế xảy ra rất thường xuyên, với mật độ càng ngày càng cao hơn trên báo chí, làm cho người ta cảm thấy đạo văn đã trở thành một vấn nạn ở VN. 

Đạo văn, theo cách hiểu của giới học thuật, được định nghĩa là sử dụng ý tưởng hay câu văn của người khác một cách không thích hợp. “Không thích hợp” ở đây có nghĩa chính là không ghi rõ nguồn gốc. Đặc biệt là việc trình bày những ý tưởng và từ ngữ của người khác trước các diễn đàn khoa học và công cộng như là ý tưởng và từ ngữ của chính mình. Ở đây, “Ý tưởng và từ ngữ của người khác” có nghĩa là: sử dụng công trình hay tác phẩm của người khác, lấy ý tưởng của người khác, sao chép nguyên bản từ ngữ của người khác mà không ghi nguồn, sử dụng cấu trúc và cách lí giải của người khác mà không ghi nhận họ, và lấy những thông tin chuyên ngành mà không đề rõ nguồn gốc. 

Chẳng riêng gì ở VN, đạo văn còn rất phổ biến ở China. Mức độ phổ biến đến nổi giới học thuật Mĩ và China xem đó là một vấn nạn, làm cho China khó có thể sánh vai cùng các cường quốc khoa học và giáo dục trên thế giới. Ngay cả các nước tiên tiến, nạn đạo văn cũng khá phổ biến. Theo tập san Nature, trong một số ngành khoa học, nạn đạo văn (kể cả tự đạo văn) có thể lên đến 20% trong các bài báo đã công bố. Trước đây có người xem xét 660 bài báo đã công bố trên 3 tập san hàng đầu trong ngành phẫu thuật và phát hiện khoảng 12% bài báo có cấu trúc giống nhau, 3% sử dụng từ ngữ hoàn toàn giống nhau, và khoảng 8% sử dụng từ ngữ rất giống nhau. Hai tác giả còn phát hiện khoảng 14% các công trình nghiên cứu này thuộc vào loại “tự đạo văn” hay “tự đạo số liệu”. 

Vấn đề đạo văn ở VN, theo tôi, còn có một chiều kích khác: thầy cô và hiểu biết. Có thể nói rằng một số thầy cô trung học và đại học ở VN không biết đạo văn là gì, và cũng chẳng am hiểu qui ước trích dẫn. Điển hình cho hiểu lầm về trích dẫn là phát biểu sau đây trên báo Người lao động: “Nguyên tắc nghiên cứu khoa học, khi đã sử dụng dù chỉ một từ vẫn phải có trích dẫn chữ dùng của ai.” Thật ra, không có nguyên tắc nào đòi hỏi người ta phải trích dẫn nếu sử dụng chỉ 1 từ cả, ngoại trừ đó là một thuật ngữ đặc biệt chưa được nhiều người biết đến. Tuy nhiên, có qui ước: khi dùng hay sao chép hơn 3 hay 4 từ liên tục từ một nguồn thì cần phải để trong ngoặc kép hoặc đề nguồn. 

Một hiểu lầm khác về “giai tầng” học thuật và đạo văn. Có ý kiến cho rằng “Trong nghiên cứu khoa học, ai cũng biết một luật bất thành văn là luận án tiến sĩ không thể nào trích dẫn, tham khảo tài liệu ở những công trình có học vị thấp hơn. Một luận án tiến sĩ mà dựa trên nghiên cứu, quan điểm của sinh viên thì khó chấp nhận.” Thật ra, không có qui định thành văn hay bất thành văn nào như thế. Rất nhiều tập san khoa học quốc tế không cho phép tác giả đề học vị và chức danh. Do đó, một công trình nghiên cứu trên tập san khoa học như thế, làm sao chúng ta biết tác giả đó có bằng cử nhân hay tiến sĩ? Thật ra, khoa học rất bình đẳng trong tri thức, và trích dẫn trong khoa học không phân biệt đẳng cấp và học vị của tác giả của nguồn thông tin. 

Thầy cô mà còn chưa am hiểu vấn đề đạo văn thì chúng ta khó trách trò. Quay lại trường hợp tôi nêu trên, điều làm tôi ngạc nhiên là em bác sĩ ấy đạo văn từ những công trình của tôi, mà chính lại gửi cho tôi đọc! Điều này có thể nói lên rằng em ấy không hiểu đạo văn là gì, hay nghĩ tôi không để ý. Nhìn một cách rộng lượng hơn, có thể em ấy chẳng hiểu đạo văn là gì, nên phạm lỗi. Cũng có người thành thật hơn, nói rằng vì câu văn gốc của tác giả (tiếng Anh) hay quá nên không biết viết lại sao cho đủ ý. Dĩ nhiên, sự khó khăn đó không thể biện minh cho đạo văn, vì đạo văn được xem là một scientific fraud.

Đối với những người than phiền không có cách nào diễn giải ý tưởng của người trước tốt hơn, tôi thường chỉ ra vài mẹo. Những mẹo này chưa chắc làm cho câu văn tốt hơn, nhưng sẽ không vướng phải tội đạo văn. Thông thường tôi khuyên đương sự vài mẹo diễn tả ý tưởng như sau:

(a) Thay đổi vị trí từ ngữ trong câu văn. Chẳng hạn như nếu người ta dùng chữ before, thì mình thay thế bằng những chữ có nghĩa gần với chữ gốc, như previously, beforehand, prior, in the past, v.v. 

(b) Thay đổi thể văn chủ động (active) sang thụ động (passive), hay ngược lại. Nếu người ta viết “Optimizing peak bone mass during the early years is thought to be a key factor in preventing osteoporosis later in life” thì mình có thể viết lại theo thể chủ động “To prevent postmenopausal osteoporosis, several experts consider that it is important to build bone mass during adolescence”, và dĩ nhiên không quên đề nguồn. 

(c) Nếu câu văn gốc hơi dài, thì mình chia câu văn thành nhiều câu văn ngắn, và viết lại theo ý tác giả.

Mặc dù ở đâu cũng có đạo văn, cái khác nhau là cách giải quyết và xử lí vấn đề. Nếu là bài báo khoa học đã công bố thì tập san có thể rút bài báo xuống. Nếu là luận án thì nghiên cứu sinh phải viết lại. Nhưng cũng có vài trường hợp có kết quả xấu. Năm 2004, một trường hợp đạo văn gây sự chú ý trong giới khoa bảng vì thủ phạm là một giáo sư thuộc một trường đại học danh giá nhất thế giới: Đại học Harvard. Sultan là một giáo sư miễn dịch học tại trường y thuộc Đại học Harvard đạo văn từ 4 bài báo của các nhà khoa học khác, và bị phát hiện khi bài báo của ông được bình duyệt. Sau khi điều tra, ông bị cấm làm chuyên gia bình duyệt (reviewer) các báo cáo khoa học trong vòng 3 năm. Tất nhiên, sự việc cũng gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông. Một trường hợp gần đây nhất cũng làm xôn xao dư luận báo chí vì sự việc lại xảy ra tại Đại học Harvard. Kaavya Viswanathan là một sinh viên gốc Ấn Độ, 19 tuổi, có tài viết văn, và được xem là một ngôi sao đang lên với đầy triển vọng qua cuốn tiểu thuyết “How Opal Mehta Got Kissed, Got Wild, and Got a Life”. Nhưng ngay sau khi xuất bản, người ta phát hiện cuốn tiểu thuyết có nhiều đoạn “trùng hợp” hay lấy từ hai cuốn tiểu thuyết “Sloppy Firsts” (in năm 2001) cuốn “Second Helpings” (in năm 2003) của Nhà văn Megan F. McCafferty. Hệ quả là cô nhà văn trẻ tuổi này mất một hợp đồng 500.000 USD với một nhà xuất bản khác, và không cần phải nói thêm, sự nghiệp viết văn của cô coi như chấm dứt. 

Còn ở nước ta trong mấy năm gần đây, nạn đạo văn cũng được giới báo chí nhắc đến rất nhiều lần, nhưng phần lớn các trường hợp này thường xảy ra trong lĩnh vực văn học. Trong nghiên cứu khoa học, nạn đạo văn có liên quan đến những giảng viên và giáo sư cũng được nhiều nghiên cứu sinh đồn đại qua lại, nhưng chưa có bằng chứng hiển nhiên. Có trường hợp đạo văn khá hi hữu vì sự đạo văn cực kì trắng trợn và … thô. Năm 2000, hai tác giả nguyên là nghiên cứu sinh Việt Nam tại Nhật và một tác giả người Nhật công bố bài báo có tựa đề là “Ship’s optimal autopilot with a multivariate auto-regressive eXogenous model” trong hội nghị về ứng dụng tối ưu hóa tại Nga. Đến năm 2004 bài báo đó được xuất hiện trong một hội nghị cũng về ứng dụng tối ưu hóa tại Nhật nhưng với một tựa đề na ná “An optimal ship autopilot using a multivariate auto-regressive exogenous model” với 10 tác giả từ Việt Nam! Điều khó tin là 99% câu chữ, 100% các số liệu, thậm chí hình ảnh con tàu Shioji Maru trong bài báo năm 2004 lấy nguyên vẹn từ bài báo năm 2000. Khi tác giả bài báo gốc liên lạc với các tác giả bài báo năm 2004 để tìm hiểu thêm nguyên do và lời giải thích, thì sự việc rơi vào im lặng. Báo chíhôm nay lại nêu một nghi án đạo văn liên quan đến một phó giáo sư, nhưng hình như vấn đề cũng chẳng có ai giải quyết và có thể lại rơi vào im lặng. 

Riêng trường hợp của em bác sĩ, tôi chỉ viết thư riêng cho em ấy nhắc nhở em nên ghi nguồn dữ liệu và cố gắng viết lại ý tưởng bằng câu chữ của em. Tôi thấy không cần phải gây ồn ào làm gì, vì em ấy còn nhiều cơ hội để học hỏi. Không ai biết tình trạng đạo văn trong các đại học ở VN phổ biến như thế nào, nhưng chắc chắn là nhiều (trên 10% luận văn và luận án?). Nếu VN muốn trở thành một “actor” trên trường khoa học quốc tế thì cần phải có biện pháp và chiến lược ngăn ngừa đạo văn ngay từ bậc tiểu học.


Liệu Diệc Vũ - Bỏ xứ Trung Quốc mà đi

Vì những tác phẩm viết về người cùng khổ ở Trung Quốc, Liệu Diệc Vũ đã bị bỏ tù và cấm xuất cảnh. Hồi tháng 7/2011, ông trốn sang Đức qua đường Việt Nam và Ba Lan. Nay ông kể về lý do ông ra nước ngoài lưu vong. (Bài này thiệt tình hơi dễ dịch vì có nhiều chuyện giống ở xứ mình quá.)

Tác giả: Liệu Diệc Vũ
Nguồn: The New York Times
(14 /9/ 2011)

Nguồn: Gordon Welters / The International Herald Tribune

Tỉnh Vân Nam, ở tây nam Trung Quốc, từ lâu nay đã là cửa ngõ thoát thân cho những người Trung Quốc ao ước một cuộc sống mới ở nước ngoài.  Ở đó, ta có thể lẻn trốn khỏi Trung Quốc bằng đường bộ, băng qua những cánh rừng nguyên sơ, hoặc ta có thể đi đường thủy, đáp bè trôi dọc sông Lan Thương xuống hạ nguồn cho đến khi gặp sông Mekong lượn khúc đổ vào Myanmar, Lào, Thái Lan, Cam Bốt và Việt Nam.

Nên mỗi lần tôi đặt chân đến đó, một vùng đất đầy phù sa đỏ lập lòe trong nắng, tôi lại nôn nao trong lòng, đầu óc tưởng tượng mông lung đủ điều.  Trách sao được, sau bốn năm bị cầm tù vì đã viết một bài thơ lên án chính quyền Trung Quốc đàn áp dã man những sinh viên biểu tình năm 1989, tôi đã 16 lần bị bác đơn xin xuất cảnh ra khỏi Trung Quốc.

Tôi thèm lắm. Có hộ chiếu hay thị thực hay không chẳng quan trọng.  Ta chỉ cần một ít tiền trong túi là ổn.  Ta quẳng điện thoại đi động, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài rồi lẻn vào một làng nào đó, từ đó ta có thể dễ dàng tìm được một nông dân hay một tay buôn lậu sẵn sàng giúp ta.  Ngã giá thuận mua vừa bán xong, ta được dẫn ra khỏi Trung Quốc trên một con đường bí mật mà cả người lẫn ma đều chưa hề biết đến.

Mãi cho đến đầu năm nay, tôi vẫn cưỡng lại nỗi ước ao đào thoát.  Thay vì thế, tôi đã chọn ở lại Trung Quốc, tiếp tục ghi chép chuyện đời của những người ở bậc thang dưới cùng của xã hội.  Thế rồi, những cuộc phản kháng đòi dân chủ nhanh chóng lan tràn khắp thế giới Ả Rập, và trên mạng Internet bắt đầu xuất hiện những bài kêu gọi những cuộc xuống đường phản kháng tương tự ở Trung Quốc.  Hồi tháng Hai và tháng Ba, cứ mỗi chiều Chủ nhật lại có những cuộc tập hợp thanh bình tại những trung tâm thương mại và du lịch nhộn nhịp ở mười mấy thành phố.  Chính quyền đâm hoảng, bèn đồng loạt phô trương sức mạnh trên toàn quốc.  Binh lính mặc thường phục và mang súng đi tuần tiễu phố phường, họ thấy ai có vẻ đáng nghi ngờ đều bắt tất.

Trong khi đó, những gì ám chỉ tới Cách Mạng Hoa Nhài ở Tunisia (và thậm chí cả từ hoa nhài) đều bị kiểm duyệt trong những tin nhắn và trên những mạng tìm kiếm thông tin.  Công an bố ráp các luật sư nhân quyền, các văn nghệ sĩ.  Nhà hoạt động dân chủ Lưu Hiền Bân từng ở tù chín năm vì giúp thành lập Đảng Dân chủ Trung Quốc, nay lại bị kết án 10 năm.  Nghệ sĩ Ngải Vị Vị biến mất hồi tháng Tư, và hiện đang sống trong vòng giám sát sát sao của chính quyền kể từ khi ông được thả hồi giữa tháng Sáu.

Vốn là nhà văn lạc hậu, tôi ít khi lướt mạng, và biến cố Mùa Xuân Ả Rập trôi qua mà tôi chẳng hay.  Đứng bên lề nhưng tôi không được tha, vẫn bị công an quấy rầy.  Khi công an biết những cuốn sách của tôi sẽ được xuất bản ở Đức, Đài Loan và Mỹ, họ bắt đầu thường xuyên gọi điện và tới gặp tôi.

Hồi tháng Ba, những tay công an chuyên giám sát tôi đóng đô bên ngoài căn hộ của tôi để theo dõi sinh hoạt hàng ngày của tôi.  “Xuất bản ở phương Tây là vi phạm luật pháp Trung Quốc,” họ bảo tôi.  “Hồi ký trong tù làm hoen ố uy tín của hệ thống nhà tù của Trung Quốc, còn cuốn ‘Chúa Màu Đỏ’ xuyên tạc chính sách của đảng về tôn giáo và cổ xúy cho những nhà thờ mờ ám.”  Họ đe rằng nếu tôi không chịu hủy hợp đồng với những nhà xuất bản nước ngoài, tôi phải gánh chịu những hậu quả pháp lý.

Thế rồi tôi nhận được giấy của Salman Rushdie, mời tôi tham dự Liên hoan Những Tiếng nói Thế giới của Hội Văn Bút Quốc tế ở New York.  Tôi lập tức liên hệ với chính quyền địa phương để xin xuất cảnh, và đặt vé máy bay.  Tuy nhiên, hôm trước khi tôi lên đường như đã định, một công an gọi điện mời tôi “tới uống trà”, cho tôi biết là đơn của tôi đã bị bác.  Tay công an bảo tôi rằng nếu tôi cứ nhất mực ra sân bay, họ sẽ khiến tôi biến mất, y như Ngải Vị Vị.

Đối với một nhà văn, đặc biệt là người mong mỏi làm nhân chứng cho những gì đang diễn ra ở Trung Quốc, tự do ngôn luận và xuất bản có ý nghĩa lớn hơn bản thân sự sống.  Anh bạn hiền của tôi, Lưu Hiểu Ba – người đoạt giải Nobel, đã trả giá đắt cho những tác phẩm và hoạt động chính trị của anh.  Tôi không muốn đi theo con đường của anh.  Tôi không có ý định quay lại nhà tù.  Tôi cũng không muốn bị những người bên ngoài những bức tường tù cao ngất coi như “biểu tượng của tự do”.

Chỉ bằng cách đào thoát khỏi nhà tù khổng lồ và vô hình có tên gọi là Trung Quốc này thì tôi mới có thể tự do viết và xuất bản.  Tôi có trách nhiệm cho thế giới biết về nước Trung Quốc thật sự nấp đằng sau ảo ảnh bùng nổ kinh tế – một Trung Quốc bàng quan trước nỗi phẫn uất âm ỉ của dân thường.

Tôi giữ kín kế hoạch của mình.  Tôi không giữ nếp thường nhật là xin phép những tay công an theo dõi mình nữa.  Trái lại, tôi xếp mấy bộ quần áo, cây sáo, chiếc mõ tụng kinh và hai cuốn sách quý của mình là “Sử Ký Tư Mã Thiên” và “Kinh Dịch”.  Rồi tôi rời khỏi nhà khi công an không theo dõi, đến Vân Nam.  Dù tiết trời ở đó oi ả ngột ngạt, tôi thấy như một chú chuột trong mùa đông, nằm yên để giữ năng lượng.  Tôi dành phần lớn thời gian làm quen với những người sống trên đường phố. Tôi biết nếu mình tìm quanh, thể nào cuối cùng tôi cũng tìm được lối thoát.

Với hộ chiếu và thị thực hợp lệ của Đức, Mỹ và Việt Nam, tôi bắt đầu dịch chuyển.  Tôi tắt điện thoại di động sau khi liên lạc chớp nhoáng với bạn bè ở phương Tây, những người đã hợp tác trong kế hoạch này.  Mấy ngày sau, tôi đến một thị trấn nhỏ ở biên giới, ở đó tôi có thể thấy Việt Nam bên kia con sông chảy cuộn.  Người dẫn đường địa phương nói tôi có thể trả tiền thuê người bí mật chở tôi qua, nhưng tôi từ chối.  Tôi có hộ chiếu hợp lệ.  Tôi chọn cách đi qua cửa khẩu biên giới trên cầu.

Trước cuộc đào thoát, người dẫn đường đã xếp cho tôi ở một khách sạn gần biên giới.  Giữa những lần tắm, tôi cứ hết mơ rồi lại giật mình tỉnh ra, đầy âu lo khi nghe tiếng gõ cửa, để rồi chỉ thấy một cô gái điếm run lẩy bẩy xin vào trong trú mưa.  Tuy thông cảm, nhưng tôi đâu thể giúp được.

Lúc 10 giờ sáng ngày 2/7, tôi cuốc bộ 100 thước tới chốt biên giới, sẵn sàng chuẩn bị cho tình thế xấu nhất, nhưng điều kỳ diệu đã diễn ra.  Cán bộ hải quan kiểm tra giấy tờ của tôi, nhìn tôi chằm chằm trong tích tắc, rồi đóng dấu vào hộ chiếu của tôi.  Không ngừng lại, tôi đi thẳng về Hà Nội và lên máy bay sang Ba Lan rồi tới Đức.  Khi tôi bước ra khỏi sân bay Tegel ở Berlin sáng ngày 6/7, Peter Sillem, biên tập viên người Đức của tôi, đón tôi. “Chúa ơi, Chúa ơi,” ông thốt lên.  Ông vô cùng cảm động và không thể tin rằng tôi đã thực sự tới Đức.  Bên ngoài sân bay, không khí trong lành, và tôi thấy được tự do.

Sau khi ổn định, tôi gọi cho gia đình và bạn gái của mình; họ đã bị nhà cầm quyền tra vấn.  Tin tức về cuộc đào thoát của tôi lan nhanh.  Một người bạn họa sĩ kể anh tới thăm Ngải Vị Vị, ông vẫn đang bị theo dõi sát sao.  Khi bạn tôi báo tin tôi đã bí mật hạ cánh ở Đức, Ngải lão tôn tròn mắt.  Dạ không tin, ông gào lên, “Thật à? Thật à? Thật à?”

Liệu Diệc Vũ là tác giả của ”Chúa màu đỏ” và “Người vác thi thể”. Bài viết này được Hoàng Văn dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh.

Bản tiếng Việt: Phạm Vũ Lửa Hạ, Blog lên đông xuống đoài,http://phamvuluaha.wordpress.com


TUYÊN BỐ CỦA MẠNG LƯỚI BLOGGER VIỆT NAM


VIỆT NAM PHẢI SỬA ĐỔI PHÁP LUẬT ĐỂ CHỨNG MINH CAM KẾT TRANH CỬ VÀO HỘI ĐỒNG NHÂN QUYỀN LIÊN HỢP QUỐC




Là một ứng cử viên vào HĐNQ nhiệm kỳ 2014-2016, Việt Nam phải chứng minh các cam kết của mình nhằm hợp tác với HĐNQ và duy trì “những chuẩn mực cao nhất trong việc xúc tiến và bảo vệ nhân quyền”.

Những nghĩa vụ và trách nhiệm này không chỉ được áp dụng trên bình diện quốc tế, mà còn trong nội bộ Việt Nam. Chính quyền Việt Nam cũng cần xem xét lại tình trạng vi phạm nhân quyền trên đất nước họ và nhân dân Việt Nam cũng phải có quyền tự do tư tưởng và biểu đạt, kể cả các vấn đề nhân quyền.

Để cải thiện việc bảo vệ nhân quyền ở Việt Nam, chúng tôi sẽ thực thi các nguyên tắc của HĐNQ như những hướng dẫn cho các hành động của chúng tôi, vốn cũng đồng thời tuân thủ các nghĩa vụ của Việt Nam theo luật nhân quyền quốc tế.

Chúng tôi sẽ:

- Tiếp tục xúc tiến và truyền đạt đến người dân Việt Nam về các quyền của họ bằng cách phân phối công khai bản Tuyên ngôn nhân quyền, tổ chức các diễn đàn công khai để thảo luận về nhân quyền ở Việt Nam và vận động cho những sự cải thiện cần thiết trong việc tôn trọng và bảo vệ nhân quyền.

- Tiếp tục giám sát, báo cáo và bình luận công khai về sự cải thiện, thụt lùi hay vi phạm nhân quyền ở Việt Nam, với sự tập trung vào vấn đề chính sách và thực thi chính sách ảnh hưởng đến nhân quyền do nhà chức trách Việt Nam tiến hành.

Để hoàn thành những hành động có trách nhiệm này, chúng tôi kêu gọi chính quyền Việt Nam và HĐNQ xem xét lại Điều 258 của Bộ luật Hình sự năm 1999, sửa đổi năm 2009 – “tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.

Trong tháng Năm năm 2013, hai blogger đã bị tạm giữ ngay sau khi họ phân phát bản Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền và cảnh sát cáo buộc họ “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước”. Chỉ vài tuần sau đó, hai blogger khác cũng bị tam giữ sau khi tham gia một cuộc dã ngoại để thảo luận về các nội dung của Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền.

Gần đây nhất, trong tháng Năm và tháng Sáu năm 2013, điều 258 đã được sử dụng để bắt blogger Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào và Đinh Nhật Uy vì đã thực hiện quyền tự do biểu đạt bằng các đăng tải các bài viết ôn hoà lên blog của họ.

Điều này vi phạm điều 19 của Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền: “Mọi người đều có quyền tự do tư tưởng và biểu đạt. Quyền này bao gồm sự tự do tư tưởng mà không bị cản trở, được tự do tìm kiếm, thu nhận và quảng bá tin tức và ý kiến qua mọi phương tiện truyền thông bất kể biên giới”.

Sẽ là một trọng trách khi phụng sự như một quốc gia thành viên của HĐNQ, và là cơ hội để thúc đẩynhân quyền ở trong cũng như ngoài quốc gia đó. Để thành công trong việc ứng cử vào HĐNQ, chúng tôi tin rằng Việt Nam phải bãi bỏ hoặc sửa đổi điều 258 để đảm bảo rằng nhân dân Việt Nam được tự do để tự học hỏi về nhân quyền cũng như thúc đẩy nhân quyền.

Chúng tôi hy vọng rằng Việt Nam sẽ xem xét việc huỷ bỏ điều 258 để chứng tỏ cam kết của mình và đóng góp cho việc xúc tiến và bảo vệ nhân quyền, và chúng tôi hy vọng các thành viên Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc sẽ thúc đẩy Việt Nam thực hiện điều đó trong thời gian vận động tranh cử.

Chúng tôi yêu cầu Việt Nam thể hiện các cam kết về nhân quyền của họ như một ứng cử viên tốt trước cuộc bầu cử, để tạo điều kiện cho các thành viên Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc đánh giá các cam kết nhân quyền của họ. Việc bãi bỏ điều 258 phải là một trong các cam kết đó.

Như Tổng thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki-moon đã nói – “Tất cả các nạn nhân của việc vi phạm nhân quyền có thể trông cậy vào Hội đồng nhân quyền như một diễn đàn và một bàn đạp cho các hành động”. Là những người vận động cho tự do biểu đạt ở Việt Nam và là nạn nhân của các vi phạm nhân quyền vì các hoạt động của mình, chúng tôi xem việc ứng cử của Việt Nam vào Hội đồng Nhân quyền như một cơ sở cho các cuộc thảo luận có tính xây dựng về nhân quyền ở đất nước chúng tôi.

----------

Bản tiếng Anh (English Version)

STATEMENT FROM A NETWORK OF VIETNAMESE BLOGGERS


VIETNAM SHOULD AMEND LAW TO DEMONSTRATE HUMAN RIGHT COUNCIL CANDIDACY COMMITMENT

The United Nations Human Rights Council (HRC) is responsible for strengthening the promotion and protection of human rights around the globe and for addressing situations of human rights violations and making recommendations on them.

As a candidate for the HRC for the 2014-2016 tenure, Vietnam must demonstrate its commitment to cooperating with the HRC and upholding “the highest standards in the promotion and protection of human rights”.

These obligations and responsibilities do not only apply on the international arena, but also inside Vietnam. The Vietnamese government also needs to review the human rights situation in their own country and the Vietnamese people also have a right to freedom of opinion and expression, including on these matters.

In order to improve the protection of human rights in Vietnam, we will take HRC's principles as guidelines for our actions, which also comply with Vietnam’s obligations under international human rights law.

We will:

- Continue to promote and inform the Vietnamese people about their rights by publicly distributing the Universal Declaration of Human Rights (UDHR), organizing public forums to discuss human rights in Vietnam and advocating for necessary improvements of the respect and protection of human rights.

- Continue to monitor, publicly report and comment on improvement, setbacks, or violations of human rights in Vietnam, with a focus on policy and practice by the Vietnamese authorities that affect human rights.

In order to fulfill these responsible actions, we call upon the Vietnamese government and the HRC to review Article 258 of the 1999 Penal Code, amended in 2009 - “crime of abusing democratic freedoms to infringe upon the interests of the State, the legitimate rights and interests of organizations and/or citizens”.

In May 2013, two bloggers were detained right after they distributed the UDHR and police accused them of abusing democratic freedoms to infringe upon the interests of the State. Only weeks later, two other bloggers were detained after participating an outdoor picnic to discuss the content of the UDHR.

Most recently, in May and June 2013, Article 258 was used to arrest blogger Truong Duy Nhat, Pham Viet Dao, and Dinh Nhat Uy forexercising their rights of freedom of expression by peacefully publishing texts on their blogs.

This article is in breach of the Article 19 of the UDHR: "Everyone has the right to freedom of opinion and expression; this right includes freedom to hold opinions without interference and to seek, receive and impart information and ideas through any media and regardless of frontiers."

It would be a great responsibility to serve as a member stateof the Human Rights Council, and an opportunity to promote human rights domestically and abroad. For a successful candidacy, we believe Vietnam must repeal or make amendments to Article 258 to ensure that Vietnamese people are free to educate themselves about and promote human rights.

We hope that Vietnam will consider the abrogation of Article 258 to demonstrate its commitment and contribution to promoting and protecting human rights, and we hope that the General Assembly members will push Vietnam to do so during the campaigning period.

We request Vietnam to present its human rights pledges as a candidate well before the election, to enable members of the General Assembly to assess its human rights commitment. The abrogation of Article 258 should be among the pledges.

As said by Ban Ki-moon, UN Secretary-General - “All victims of human rights abuses should be able to look to the Human Rights Council as a forum and a springboard for action.” As advocates for freedom of expression in Vietnam and victims of human rights violations because of our activism, we view Vietnam's candidacy for the HRC as a platform for constructive human rights discussions in our country.

DANH SÁCH CÁC BLOGGER KÝ BẢN TUYÊN BỐ

(List of the Vietnamese Bloggers Signing the Statement)

1. Võ Quốc Anh - Nha Trang

2. Huỳnh Ngọc Chênh - Sài Gòn

3. Phạm Lê Vương Các – Sài Gòn

4. Nguyễn Thảo Chi - Sài Gòn

5. Nguyễn Đắc Hải Di - Oslo, Norway

6. Lê Dũng - Hà Nội

7. Hoàng Văn Dũng - Sài Gòn

8. Nguyễn Văn Dũng - Hà Nội


9. Mai Xuân Dũng - Hà Nội

10. Trương Văn Dũng – Hà Nội

11. Ngô Nhật Đăng – Hà Nội

12. Nguyễn Chí Đức - Hà Nội

13. Phạm Văn Hải - Nha Trang

14. Hoàng Thu Hà - Hà Nội

15. Bùi Thị Minh Hằng - Vũng Tàu

16. Vũ Sỹ Hoàng - Sài Gòn

17. Nguyễn Thị Hợi - Nam Định

18. Lê Anh Hùng – Quảng Trị

19. Trần Văn Huỳnh - Sài Gòn

20. Nguyễn Việt Hưng – Hà Nội

21. Đặng Thị Hường - Hà Nội

22. Nguyễn Xuân Kim - Nghệ An

23. Đặng Ngọc Lan - Hà Nội

24. Bùi Tuấn Lâm - Hà Nội

25. Nguyễn Thùy Linh - Hà Nội

26. Đào Trang Loan – Hà Nội

27. Lê Thăng Long - Sài Gòn

28. Nguyễn Tiến Nam - Yên Bái

29. Phạm Thanh Nghiên - Hải Phòng

30. Vũ Quốc Ngữ - Hà Nội

31. Đào Hữu Nghĩa Nhân - Sài Gòn


32. Bùi Thị Nhung - Sài Gòn

33. Lê Hồng Phong – Hà Nội

34. Nguyễn Ngọc Như Quỳnh - Nha Trang

35. Trương Minh Tam - Hà Nội

36. Hồ Đức Thành – Hà Nội

37. Phạm Văn Thành - Pháp

38. Nguyễn Hồ Nhật Thành - Sài Gòn

39. Nguyễn Lân Thắng - Hà Nội

40. Châu Văn Thi - Sài Gòn

41. Khổng Hy Thiêm - Nha Trang

42. Võ Trường Thiện - Nha Trang

43. Linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại - Sài Gòn

44. Nguyễn Tường Thụy - Hà Nội

45. Trịnh Kim Tiến - Sài Gòn

46. Phạm Toàn - Hà Nội

47. Lê Thu Trà - Hà Nội

48. Nghiêm Ngọc Trai - Hà Nội

49. Phạm Đoan Trang - Hà Nội

50. Nguyễn Thu Trang – Hà Nội

51. Hoàng Đức Trọng - Sài Gòn

52. Phạm Văn Trội - Hà Nội


53. Hoàng Anh Trung - Hà Nội


54. Nguyễn Anh Tuấn - Đà Nẵng

55. Trịnh Anh Tuấn - Buôn Ma Thuột

56. Vũ Quốc Tú - Sài Gòn

57. Đặng Vũ Tùng – Thụy Sĩ

58. Nguyễn Chí Tuyến - Hà Nội

59. Nguyễn Hoàng Vy - Sài Gòn

60. Nguyễn Văn Viên - Hà Nội

61. Bùi Quang Viễn –Sài Gòn

62. Lê Công Vinh – Vũng Tàu

63. J.B Nguyễn Hữu Vinh – Hà Nội

64. Đặng Tuấn Vũ - Hà Nội

65. Huỳnh Thục Vy - Quảng Nam

DANH SÁCH CÁC TỔ CHỨC QUỐC TẾ NHẬN TUYÊN BỐ CỦA MẠNG LƯỚI BLOGGER VIỆT NAM

(List of International Organizations Receiving the Statement)

1 Office of the United Nations High Commissioner for Human Rights InfoDesk@ohchr.org

2 Asian Forum for Human Rights and Development (FORUM-ASIA) yap@forum-asia.org

3 Southeast Asian Press Alliance (SEAPA) seapa@seapa.org

4 Human Right Watch hrwpress@hrw.org

5 Freedom House info@freedomhouse.org

6 Committee to Protect Journalists (CPJ) info@cpj.org

7 International Freedom of Expression Exchange network (IFEX) campaigns@ifex.org media@ifex.org

8 International Federation for Human Rights (FIDH) amanet@fidh.org

9 Civil Rights Defenders info@civilrightsdefenders.org

10 Amnesty International press@amnesty.org

11 Asian Forum for Human Rights and Development (FORUM-ASIA) info@forum-asia.org

12 Human Right Law Network contact@hrln.org

13 Southeast Asian Human Rights Studies Network (SEAHRN) http://www.seahrn.org/

14 Southeast Asia Press Alliance(SEAPA) http://www.seapabkk.org/

15 Swedish International Development Cooporation Agency (SIDA) sida@sida.se

16 Open Society Foundation (OSF) http://www.opensocietyfoundations.org/

17 Front Line Defenders

info@frontlinedefenders.org