Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Thụy Hoàng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Thụy Hoàng. Hiển thị tất cả bài đăng
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
Vũ Thụy Hoàng - Xuất Bản
Vũ Thụy Hoàng -
(trích từ cuốn Múa Bút - Thuật viết văn, viết báo, hồi ký)
Khi viết xong bài gửi đi cho báo hay bản thảo cho nhà xuất bản, tác giả nào cũng hồi hộp chờ đợi, thấp thỏm ngóng trông đứa con tinh thần của mình xuất hiện trên mặt báo, trong tiệm sách. Cách đây khoảng năm chục năm tôi đã trải qua những giây phút hồi hộp đó khi lần đầu có bài đăng trên báo. Mặt nóng bừng, tay run run, tôi cảm thấy dạt dào sung sướng nhìn truyện ngắn của mình đăng ở trang học sinh, sinh viên của nhật báo Tiếng Miền Nam vào năm 1955. Tờ báo lúc đó đặt tòa soạn ở đường Catinat gần khách sạn Majestic. Cảm giác hồi hộp đó đã trở lại nhiều lần khác về sau. Khi qua Mỹ thấy bài mang tên ở trên báo Washington Post, tôi cảm thấy niềm vui tràn ngập và niềm hãnh diện dâng cao hơn nữa trong lòng. Nhiều cây viết khác hẳn cùng chung tâm trạng như tôi khi lần đầu thấy tác phẩm của mình được in thành chữ.
Người viết văn, viết báo dễ thấp thỏm vì đã dồn nhiều công sức để viết, và chỉ khoan khoái khi nhìn thấy tác phẩm được in ra để đến tay các giới độc giả. Muốn tác phẩm có nhiều hy vọng ra mắt độc giả, trước khi viết bạn nên thăm dò với tòa báo hoặc đề nghị với nhà xuất bản về đề tài mà bạn định viết. Hãy tìm loại báo hay nhà xuất bản lưu tâm đến vấn đề mà bạn viết. Mỗi báo, mỗi tạp chí, mỗi nhà xuất bản thường có khuynh hướng nghiêng nhiều hơn về một vài lãnh vực, hay nhắm vào một giới độc giả. Chẳng hạn bài viết về thể thao, thanh niên nên tìm những tạp chí mà độc giả phần đông là nam giới. Truyện tình ướt át, nấu ăn, nên tìm đến những báo có nhiều độc giả phụ nữ. Khi tiếp xúc, bạn nói phác qua cho biết đề tài định viết. Tờ báo, tạp chí, hay nhà xuất bản nếu ưng thuận sẽ thảo luận với bạn về khía cạnh và chiều hướng của bài sắp viết. Nếu may mắn được ưng thuận, bạn lo sưu tầm tài liệu và bắt đầu viết. Công việc ấn loát và phát hành đã có tờ báo hoặc nhà xuất bản lo liệu.
Trong nhiều trường hợp khác, thường là những cây viết mới vào nghề, người viết bài xong mới tìm báo để đăng, tìm nhà xuất bản để in sách. Ðối với người viết, tác phẩm đã hoàn tất mà không được in và phổ biến tới công chúng chẳng khác nào sản phụ thai nghén mà chưa sinh được con. Người viết, Việt cũng như Mỹ, đều lo tìm chỗ cho đứa con tinh thần ra chào đời.
Xuất bản là bỏ tiền ra in sách, lo phân phối sách đi các nơi để hy vọng thu lại được tiền vốn bỏ ra, như vậy xuất bản là một thứ đầu tư. Tại Mỹ có nhiều loại nhà xuất bản. Những nhà xuất bản thương mại chuyên in sách để bán ra kiếm lời. Ðây là những nhà xuất bản lớn, có đại diện thương mại đảm trách liên lạc với những hệ thống phân phối sách. Họ thích truyện tiểu thuyết, tiểu sử, sách biên khảo và những loại sách tra cứu như từ điển. Kế đó là những nhà xuất bản chuyên biệt, cỡ trung bình, thường để ý tới việc in sách của vài ngành chuyên môn như thương mại, tài chánh, giáo khoa, lịch sử, thể thao, nấu ăn, làm vườn. Một số trường đại học có những cơ sở xuất bản. Ngoài ra còn những nhà xuất bản độc lập, hoặc những nhà xuất bản ở địa phương nhằm phục vụ độc giả ở trong vùng.
Qua những hệ thống phân phối và những nhà bán sỉ, sách được đưa tới các tiệm để bán. Những tiệm sách lớn thường lấy nhiều loại sách, mỗi loại một ít, để phục vụ độc giả đại chúng. Những tiệm bán sách chuyên môn chỉ lấy loại sách trong ngành của họ mà thôi, như sách làm vườn thường bày bán ở những tiệm bán cây cối và dụng cụ làm vườn, sách về thể thao ở những tiệm bán đồ thể thao, sách cắm trại ở những tiệm bán dụng cụ về những hoạt động ngoài trời. Những nhà sách chuyên biệt thường in sách theo mùa mỗi năm tùy theo loại hoạt động.
Thông thường sách in lần đầu khoảng 5.000 quyển. Sách in rồi, đưa cho các tiệm. Trong thời hạn bốn tháng nếu sách bán chạy họ in nữa, nếu không thì thôi. Nhiều người tưởng sách in ở những nhà xuất bản lớn sẽ bán chạy. Sự thực không nhất thiết như vậy. Người đọc phần lớn không để ý tới nhà xuất bản mà để ý tới đề tài của sách sau khi biết tin có sách ra, hoặc đọc những bài điểm sách.
Ðược nhà xuất bản nhận in, tác giả và nhà xuất bản ký giao kèo, quy định về bản quyền, tiền ứng trước, tiền hoa hồng tác giả được hưởng. Số hoa hồng thường là 10% trên giá sách, và tăng lên nếu số sách bán nhiều hơn. Tiền hoa hồng còn có thể được quy định theo số tiền thu về do số sách bán được. Tiền ứng trước thay đổi tùy theo sự thương lượng. Nếu là tác giả mới, số tiền ứng trước thường thấp, có khi không có. Nếu là cây viết đã có tên tuổi, hoặc nhân vật nổi tiếng, tiền ứng trước có thể lên tới cả triệu Mỹ kim. Tiền ứng trước được trả làm từng đợt, thường lần đầu khi ký khế ước và lần nữa khi phát hành sách. Tiền ứng trước là tiền vay và được tính vào tiền hoa hồng thu về do bán sách. Vì thế tiền ứng trước nhiều hay ít tùy theo sự ước tính của nhà xuất bản về số lượng sách bán được. Nhà xuất bản không lo việc cổ động bán sách, tuy nhiên có thể đài thọ một phần chi phí vào việc cổ võ cho cuốn sách. Việc cổ động này do tác giả làm vì tiền tác giả kiếm được tùy theo số sách bán và tùy theo tỷ lệ đã thỏa thuận trong khế ước ký kết giữa nhà xuất bản với tác giả.
Ngành xuất bản sách ở Mỹ những năm gần đây mỗi năm in ra trên 100.000 đầu sách. Dân chúng Mỹ được coi là ham đọc sách. Các tiệm sách có mặt ở nhiều trung tâm thương mại. Các thư viện có người lui tới tấp nập để đọc sách, hoặc mượn về nhà. Nhiều người ngồi đọc sách trên xe điện, xe buýt. Thế mà in sách kiếm tiền cũng không dễ. Trong ngành xuất bản thương mại, 10 quyển in ra, chín quyển bị thất bại (1). Trong số 10 đầu sách xuất bản, bảy sách bị lỗ, chỉ có một cuốn kiếm lời để bù đắp cho những cuốn bị lỗ (2) .
Dù số lượng đầu sách in ra mỗi năm thật cao, riêng năm 2002 có tới gần 200.000 đầu sách, tác giả được nhà xuất bản nhận in sách là cả một cuộc chạy đua vất vả, khó khăn. Nhà xuất bản thường nhận được rất nhiều bản thảo của những người viết sách gửi đến, và ít khi đọc nếu không có gì đặc biệt, nổi bật hoặc hấp dẫn. Họ thường chú ý đến những người nổi tiếng như chính trị gia, tài tử, những tác giả đã thành danh, mà không để ý đến những tác giả mới. Phần lớn họ chỉ đọc thư gửi tới. Có khi người đọc chỉ là nhân viên cấp thường, và lo trả lời thư.
Nhiều cây viết sau nổi tiếng hoặc có sách bán chạy đã từng bị bác khước hàng chục lần, trong đó có tác phẩm trở thành khuôn mẫu cổ điển cho những thế hệ sau. Văn hào Mỹ William Faulkner, sau đoạt giải Nobel, bị từ chối 13 lần với cuốn The Sound and the Fury. Dr. Seuss, tác giả sách dành cho trẻ em, đã bị 29 nhà xuất bản không chịu in, đến khi in ra bán cả triệu cuốn. Ngay cả những cây viết đã có tác phẩm bán chạy mà sách viết ra cũng không được nhận in. Danielle Steel, nổi tiếng với những quyển truyện tình ướt át, mà hãy còn vài cuốn nằm ở dưới hầm nhà, không được in. Cuốn Matador của Barnaby Conrad bị nhà xuất bản Random House từ chối dù ông đã có tiểu thuyết được phát hành; nhưng khi được nhà xuất bản Houghton Mufflin nhận in, sách bán được ba triệu cuốn.
Tìm được nhà xuất bản nhận in rất khó, “đi học thành bác sĩ còn dễ hơn,” theo lời nhận định của bác sĩ Douglas Greer, người hành nghề chữa mắt 25 năm và đã viết xong truyện trinh thám Blind Ambition mà không tìm được nhà xuất bản (3). “Viết điều đáng xuất bản, tìm được người lương thiện để xuất bản, có được người bén nhạy để đọc là ba điều khó nhất của tác giả,” Charles Caleb Colton (1780- 1832), nhà văn và giáo sĩ người Anh đã nói.
Thấy khó đi thẳng vào nhà xuất bản, nhiều tác giả tìm người trung gian, gọi là “đại diện văn học” để kiếm nhà xuất bản, điều đình giá cả và tiền bản quyền. Cũng như nhân viên địa ốc biết những nhà để bán trên thị trường, đại diện văn học có liên lạc với giới xuất bản nên biết chỗ nào thích loại sách gì, đề tài nào đang được ưa chuộng, và cách chọn lựa sách của nhà xuất bản. Nhân viên văn học đọc trước bản thảo, rồi lọc lựa và đưa lại nhà xuất bản. Một đại diện văn học, Michael Larsen, nói 80% số sách được những nhà xuất bản lớn nhận in đi qua các đại diện văn học. Một cuộc thăm dò của 80 đại diện văn học đứng hàng đầu tại Mỹ cho biết họ bác khước, không đưa nộp nhà xuất bản, tới 98% số bản thảo họ nhận được. Nếu họ nhận chuyển và được nhà xuất bản in, họ hưởng 15% tiền hoa hồng. Thêm vào đấy họ thường đòi tiền lệ phí để đọc và sửa chữa bản thảo nữa.
Thấy không chen chân nổi để nhà xuất bản thương mại nhận in, một số tác giả bỏ tiền ra cho nhà xuất bản khác in để cũng được tiếng là có nhà xuất bản. Tại Mỹ có những nhà xuất bản nhận in sách cho tác giả với giá cao hơn giá in thường, nên được gọi là “nhà xuất bản háo danh,” hoặc “nhà xuất bản có trợ cấp.” Thường những người có tiền, háo danh, muốn được làm tác giả, mới bỏ tiền in sách ở những nhà xuất bản này. Những nhà này không lo đến việc sửa bài, quảng cáo, phân phối sách hay bán sách vì họ đã có tiền rồi. Báo chí không điểm những sách loại này, nên độc giả không biết đến sách. Theo Dan Poynter, tác giả cuốn Writing Nonfiction, có chừng 6.000 đầu sách được in mỗi năm ở những nhà xuất bản háo danh, với giá đắt gấp bốn lần giá in ở nơi khác.
Tự xuất bản
Không tìm được nhà xuất bản, nhiều người bỏ tiền ra in, lo lấy việc phát hành và tìm cách bán sách. Nhờ kỹ thuật tân tiến ngày nay của máy vi tính, việc xếp chữ và trình bày sách được dễ dàng, công việc tự xuất bản sách nhẹ bớt gánh nặng đi nhiều. Tìm nhà in để ấn loát cũng không khó. Cái khó đối với đa số tác giả là phát hành, phân phối sách đi các nơi và cổ động để bán sách. Viết sách đã đòi hỏi tài năng rồi, tìm cách bán sách lại là một tài năng nữa. Có sách để in, phân phối sách cho các tiệm, cổ võ cho độc giả mua sách thì cổ võ là phần hóc búa nhất. Thế mà một số tác giả đã thành công. Tại Mỹ có người tự xuất bản sách và đã bán cả triệu cuốn. Dan Poynter có kể ra một số trường hợp những cuốn sách tự xuất bản đã đạt kết quả không ngờ, trong đó có The One-Minute Manager của Ken Blanchard và Spencer Johnson bán được trên 12 triệu cuốn từ năm 1982, cuốn Fifty Simple Things You Can Do to Save The Earth bán được bốn triệu rưởi cuốn.
Xuất bản lấy có lợi là nếu sách bán chạy tác giả kiếm được nhiều tiền hơn tiền bản quyền. Tự xuất bản, người viết cho in bản thảo của mình. Còn đưa nhà xuất bản, bản thảo thường bị sửa chữa, cắt ngắn bớt, có khi đổi hẳn cả tên sách, theo ý nhà xuất bản. Theo tạp chí Writer’s Digest, 60% những nhà xuất bản lớn không cho tác giả chuẩn nhận những sửa chữa, 23% không cho người viết chọn tên sách, 20% không cho tham khảo về bìa sách. Tự xuất bản, tác giả có thể cho sách in sớm hay muộn tùy ý, đôi khi chỉ một hai tháng là xong; còn đưa nhà xuất bản, thường cả 18 tháng sau khi ký giao kèo sách mới được ra mắt. Vì chậm ra mắt, sách có khi mất thời gian tính nếu không cập nhật hóa vấn đề.
Xuất bản sách còn có lợi là được trừ thuế vì việc viết sách và xuất bản sách là công việc sáng tạo và có tính cách thương mại nên những chi phí về ấn loát, sưu tầm, di chuyển, giao tế đều được trừ thuế.
Bìa sách
Sách muốn thành công, ngoài đề tài hay và hấp dẫn, lối viết trong sáng, linh động, sách cũng cần trình bày đẹp, in đẹp. Ðầu đề hay tên sách cần nổi bật, bắt mắt để độc giả chú ý. Tựa đề phải hấp dẫn và phản ánh chủ đề của sách. Tên sách phải ngắn, gọn, gợi tò mò, dễ nhớ, dễ hiểu Tên sách ngắn gọn, nhiều khi không diễn tả được hết ý, cần có tiểu đề để bổ túc, mở rộng và soi sáng thêm. Người đọc thích chọn những tên sách ngộ nghĩnh, gây tò mò mà bộc lộ được nội dung để xem trước khi mở vào trang trong.
Tìm được đầu đề ưng ý đòi hỏi nhiều suy nghĩ. Nên đặt ra mấy đầu đề khác nhau rồi cứu xét, lọc lựa. Có khi vào một lúc nào đó tựa đề bất ngờ đến, như trường hợp Sài Gòn Tuyết Trắng. Tên sách này bật tới vào lúc tôi viết gần xong cuốn sách. Khi liệt kê những sách tham khảo đến quyển White Christmas in April của các tác giả J. Edward Lee và Toby Haynsworth, tôi liên tưởng đến bài hát Tôi Mơ Tới Một Giáng Sinh Tuyết Trắng, và nảy ra ý ghép Sài Gòn với Tuyết Trắng làm tên sách. Trước đấy lúc đọc quyển sách trên, cũng như khi viết đoạn Chuck Neil chọn bài hát làm mật hiệu để báo cho người Mỹ biết cuộc di tản khỏi Sài Gòn đã bắt đầu, tôi chưa nghĩ ra tựa đề Sài Gòn Tuyết TrắngÔ. Tôi thích thú thấy tựa đề không bi thảm như Sài Gòn Hấp Hối, Tháng Tư Ðen, hoặc tẻ nhạt như Sài Gòn Di Tản. Tên Sài Gòn Tuyết Trắng vừa nêu lên sự trái khoáy, vừa có tính cách thơ mộng, vừa thể hiện được cuộc di tản. Người biết thì hiểu ngay, người chưa biết sẽ hiểu được khi đọc đến đoạn nói về bài hát Tôi Mơ Tới Một Giáng Sinh Tuyết Trắng. Tôi mừợng thấy một số độc giả cho biết thích thú với tên Sài Gòn Tuyết Trắng.
Tên quyển Quê Hương Thương Ghét cũng gợi óc tò mò, khác lạ, nêu được hai khía cạnh tương phản trong tâm tư người Việt. Trước đấy tôi đã nghĩ Quê Hương Xa Thẳm, Nỗi Lòng Ray Rứt. Có người hỏi sao không Quê Hương Yêu Dấu mà lại Thương Ghét? Quê Hương Thương Ghét cũng như Sài Gòn Tuyết Trắng cho thấy ngay đối nghịch, khác lạ, vừa gợi thắc mắc, vừa thể hiện sát nội dung của sách là bộc lộ những dằn vặt, ray rứt của người Việt ở hải ngoại đối với thân nhân và quê hương.
Có tựa đề lôi cuốn và gợi được nội dung, sách cần được trình bày sáng sủa và hấp dẫn ở ngoài bìa. Bìa sách là công cụ quan trọng trong việc khai thác thị trường tiếp thị. Những người bước vào tiệm sách thường nhìn bìa sách để tìm hiểu nội dung và đánh giá cuốn sách. Họ cầm sách lên khi thấy bìa trình bày đẹp, có tựa đề quyến rũ, có nội dung mà họ quan tâm. Cầm sách trên tay, họ xem bìa trước, lật qua bìa sau, rồi mới mở vào trong, đọc rảo qua vài trang khác trước khi quyết định mua hay không. Bìa trước cần trình bày nổi bật, dễ đọc, rõ và gọn. Bìa sách cũng như tờ quảng cáo có tên sách, tiểu đề, tên tác giả và hình ảnh. Hình ảnh hoặc những chữ khác, nếu có, nên đơn giản, dễ đọc, phù hợp với nội dung cuốn sách, và đừng quá rậm rạp làm lu mờ tên sách. Màu sắc cũng phải hòa hợp, mát mắt. Tên sách nên ở phần trên của bìa để tên sách vẫn nhô lên, khi tiệm xếp sách theo những nấc ở kệ che lấp mất phần bìa sách phía dưới. Nếu tác giả đã nổi tiếng và ăn khách, tên tác giả có thể để lên trên.
Bìa sau là chỗ quảng cáo nhiều hơn cho cuốn sách, cũng cần trình bày hấp dẫn và lôi cuốn. Cần nhấn mạnh tới những điểm chính về nội dung, vớÔi những câu phê bình vắn tắt khen ngợi sách. Có lời phê bình của những nhân vật có thế giá càng tốt. Nếu được ba bốn lời phê bình càng tăng hiệu lực. Lời phê bình thật kêu có thể để ra trang bìa trước. Bìa sau cũng là nơi có thể ghi qua vài nét về tiểu sử kèm theo hình tác giả. Tiểu sử cần cho thấy tác giả là người có thẩm quyền về vấn đề viết trong sách.
Gáy sách cũng nên được lưu ý. Ở thư viện cũng như tiệm sách, vì không đủ chỗ, sách thường được xếp gáy ra ngoài, nên gáy sách cũng cần có tên tác giả, tên sách với chữ đậm, to, để dễ đọc.
Ðối với khách hàng bước vào tiệm sách, bìa trước, bìa sau và gáy sách nếu trình bày hấp dẫn sẽ thu hút được độc giả. Ðại diện văn học Michael Larsen cho rằng những sách trưng bày để mặt bìa chường ra ngoài bán chạy gấp năm lần sách không được trưng bày. Những cuộc nghiên cứu cho thấy độc giả thường dành tám giây để xem bìa trước, và 15 giây để đọc bìa sau.
Với những nhà xuất bản lớn, người viết không phải lo việc trình bày bìa sách. Nhưng với người tự xuất bản, người viết thường phải lo luôn cả bìa. Bìa trước và sau thường do một họa sĩ trình bày, dung hòa màu sắc, nét chữ và hình vẽ. Họa sĩ thường làm việc với nhà in nên quen biết chọn màu cũng như mã số của màu và nhà in cứ theo mã số đó mà in. Bạn có thể hội ý với họa sĩ trong việc trình bày bìa, nếu chỗ nào không thích có thể yêu cầu sửa đổi khổ chữ cũng như màu sắc.
Người tự xuất bản cũng nên gửi bản in đến Sở Bản Quyền thuộc Thư Viện Quốc Hội Mỹ để ghi bản quyền. Nếu muốn, có thể ghi tên với International Standard Book Numbers (IBSN) để lấy số, giúp cho nhà sách mau tìm ra nhà xuất bản, tên sách và tên tác giả.
Bảng chú dẫn
Những sách không phải tiểu thuyết thường có phần chú dẫn để người đọc dễ tham khảo, tra cứu. Phần này nâng cao giá trị của sách. Một số thư viện ở Mỹ không muốn mua những sách không có phần chú dẫn.
Trước kia việc làm bảng chú dẫn mất nhiều thì giờ vì phải ghi vào giấy, vào phiếu tên người, địa danh và những từ then chốt, cùng với số trang của sách. Khi đổi trang sách là đổi theo một loạt những trang khác và phải sửa lại hết. Việc sắp xếp bảng chú dẫn theo mẫu tự abc cũng tốn nhiều công sức. Nay máy vi tính giúp người viết làm các công việc trên dễ dàng, nhanh chóng, tiết giảm nhiều công lao và thì giờ.
Phân phối và cổ động
Ðây là công việc khó khăn, vất vả nhất mà nhiều người viết không tính trước. Viết là công việc sáng tạo. Bỏ tiền ra xuất bản, lo in, cổ động, phát hành, phân phối và thu tiền về là những hoạt động thương mại mà nhiều nhà văn không biết làm hoặc không có khả năng làm cho hữu hiệu.
Trong việc cổ động để bán sách, nhiều tác giả dành những cuộc phỏng vấn hoặc quảng cáo trên báo chí, truyền thanh, truyền hình, tìm người viết bài điểm sách để độc giả biết có sách mới ra và biết nội dung cuốn sách. Nhiều người còn tổ chức những buổi ra mắt sách hoặc ký tên vào sách ở những tiệm bán sách, những buổi hội họp của cộng đồng, hội đoàn hoặc của thân hữu.
Ngành xuất bản Việt Nam ở hải ngoại.
Ngành xuất bản Việt Nam hoạt động khác với ngành xuất bản Mỹ. Một số nhà xuất bản Việt Nam có nhận in tác phẩm của người viết, lo việc phát hành và phân phối sách, nhưng thường không có người sửa bài. Tác giả viết xong, mang bản thảo lại nhà xuất bản, nếu nhà xuất bản đồng ý, sách được in và phát hành. Tại Nam Việt Nam trước 1975, tác giả được trả tiền nhuận bút “khoảng vài chục ngàn,” theo lời một nhà văn có sách được in ở Việt Nam, tức là tương đương với tiền lương một tháng của một công chức trung cấp. “Nhà xuất bản thường trả trước một phần ba số tiền nhuận bút khi nhận in, một phần ba nữa khi sách in xong, và phần còn lại được hứa khi bán xong sách. Nhưng thực tế, một phần ba này kể như không có, vì nhà xuất bản thường nói sách chưa bán hết, chưa thu được tiền, hoặc sách ế ẩm không bán được.”
Tại hải ngoại ít nhà xuất bản chịu trả tiền cho tác giả trước khi in. Vì thị trường nhỏ hẹp, số sách in ra ít ỏi, việc phân phối sách và thu tiền khó khăn, nên tiền nhuận bút hầu như không có. Theo giới ấn loát và phát hành sách, những sách thuộc loại bán chạy mới dám in mỗi lần 1.000 cuốn, nhiều quyển khác chỉ in dăm ba trăm cuốn. Ông Võ Thắng Tiết, giám đốc nhà xuất bản Văn Nghệ ở California, được giới cầm bút kể là nhà xuất bản có tín nhiệm ở hải ngoại, cho biết trong khoảng thời gian từ 1986-2002 ông đã cho in khoảng 150 đầu sách, tức trung bình mỗi năm 10 quyển. Những năm trước ông in mỗi đầu sách 1.000 cuốn, đến năm 2002 ông chỉ cho in 600 đến 700 cuốn. Nhà xuất bản Văn Mới trong thời gian hai năm 2001 và 2002 cho phát hành gần 40 đầu sách (4).
Khi giới xuất bản ngần ngại nhận in sách của người viết, đa số các tác giả Việt Nam ở hải ngoại lo xuất bản lấy sau khi viết xong sách. Họ bỏ tiền ra in, tìm cách phân phối sách và lo thu tiền về. Họ ngẫu nhiên trở thành người đầu tư, một khả năng mà đa số người viết không để ý tới khi viết sách.
Ðối với các tác giả tự xuất bản, việc phân phối sách và thu tiền về là công việc hắc búa nhất. Tình trạng càng gay go hơn khi người Việt sống rải rác ở nhiều nơi, hệ thống phân phối sách gần như không có, các tiệm sách thưa thớt, việc thu tiền chậm tới mức “kinh hãi.”
Một số tác giả in sách và đưa nhà xuất bản để phát hành và phân phối cho các tiệm sách. Trong trường hợp này, nhà phát hành thường tính theo tỷ lệ 55-45, tức là hưởng 55% giá sách bán, còn tác giả 45% trong đó có cả ấn phí tác giả đã trả. Nếu tác giả có tiếng, tỷ lệ là 50-50. Nhà phát hành sau đó đưa sách cho các tiệm, tiệm được hoa hồng từ 30- 40% giá sách bán.
Một số tác giả gửi sách thẳng cho các tiệm để bán. Tiệm sách của người Việt ở hải ngoại vừa ít ỏi, vừa xa xôi nên việc thu tiền bán sách quả là khó khăn đến nỗi một nữ tác giả nói đó là “nỗi kinh hãi, chứ không phải khó.” Theo bà, có nhà phát hành và có tiệm sách đàng hoàng thanh toán sòng phẳng khi bán xong sách, nhưng cũng có nhà phát hành và tiệm sách “mượn đầu heo nấu cháo, lấạy sách bán xong mà không chịu trả tiền. Sách bán rồi mà cứ nói chưa bán hết, hoặc không bán được, rồi lần lữa ì ra, không trả. Gọi đòi nhiều lần có khác gì như đi ăn xin, mình đâu có thể nào làm thế được.”
Trước những khó khăn kể trên, đa số tác giả người Việt ở hải ngoại biết viết sách và xuất bản sách để kiếm lời là không thực tiễn. Nhưng họ vẫn tiếp tục viết, coi đó như một hoạt động văn hóa nghệ thuật, một thú vui tao nhã để giải trí, hoặc để giãi bày tâm sự, bày tỏ quan điểm. Những buổi ra mắt sách vẫn xuất hiện hầu như hàng tháng, có khi hàng tuần ở những vùng có đông người Việt.
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012
Vũ Thụy Hoàng - Viết Hay
Vũ Thụy Hoàng
“Trừ chuyện làm tình, chẳng có đề tài nào hấp dẫn,” theo lời Paul Roberts, một nhà ngữ học kiêm giáo sư dạy viết văn. Trong ngành viết, đề tài nào thường cũng buồn tẻ, nhưng dễ trở nên thích thú khi có người biết khai thác và làm thành hấp dẫn. Cũng như cá, thịt bày ở quày hàng ngoài chợ, nếu chỉ nhìn, đâu có ai muốn ăn. Nhưng khi cá, thịt qua tay người đầu bếp xào nấu và trở nên thơm phức, nhiều người ứa nước miếng.
Người viết hay là tìm ra những đề tài, đường lối, khía cạnh, luận cứ và ngôn từ để đưa độc giả đi theo. Nhờ vậy đã có biết bao đề tài tầm thường hàng ngày được sách báo viết tới và được độc giả thích thú theo dõi.
Ðược coi là hay, khi bài viết hoặc cuốn sách có gì mới lạ, làm người đọc tò mò muốn đọc, muốn biết. Ðề tài dù cũ vẫn trở thành mới, khi truyện viết xảy ra ở chỗ mới, trong hoàn cảnh mới, với những diễn biến mới, lời lẽ mới. Những chi tiết cho truyện, cho nhân vật, cho hoàn cảnh cũng vì vậy thành mới.
Ý niệm về hay cũng thay đổi tùy theo người, tùy theo ý hướng. Có người cho cười là hay. Người khác vui thích khi đọc được điều mới, thu thập thêm kiến thức, mở rộng tầm hiểu biết. Ông này thích thú khi đọc thấy trên trang giấy những điều tác giả viết đúng với ý của mình. Bà kia khuây khỏa vì bài viết gợi lại những ý nghĩ tiềm tàng trong tâm khảm, làm sống dậy những suy tư ấp ủ trong đầu, tạo được rung cảm trong lòngỳ. Bài báo hoặc sách được coi là hay, khi đánh trúng được điểm nào đó của người đọc. Những háo hức tìm hiểu, những ý nghĩ, những suy tư cũng như những rung cảm của mỗi người một khác, nên mỗi bài viết, mỗi cuốn sách đều có người thích, người chê. Người này cho là hay, người khác bảo là dở. Mỗi tác giả, mỗi loại sách báo vì vậy có những độc giả khác biệt. Nam giới thường hay đọc những truyện nhiều hoạt động sôi nổi, loại đấm đá, chiến tranh. Phụ nữ thích đọc truyện nhẹ nhàng, tình cảm.
Viết hay là kéo được độc giả đọc hết bài hay sách mình viết, làm họ say mê, vui thú khi đọc. Ðể lôi cuốn người đọc, bài viết hoặc sách cần cả nội dung, hình thức và lối viết. Nội dung, tức đề tài, tư tưởng hay khái niệm, chiếm địa vị quan trọng hàng đầu. Ðề tài đáp ứng được nhu cầu hoặc mối quan tâm của độc giả, dễ lôi kéo được người đọc, dù kỹ thuật viết yếu, hoặc sách in xấu. Truyện không hay đôi khi cũng ăn khách nếu người viết biết kỹ thuật sắp xếp, dàn dựng cho truyện gay cấn, đối thoại linh động, miêu tả nhân vật khéo léo.
Nội dung, nếu là tin tức hoặc thuộc loại không giả tưởng, cần phong phú và chính xác. Phong phú là cho độc giả biết tin tức mới mẻ, hay truyện có ý nghĩa thích thú, cùng với nhiều chi tiết được lọc lựa thích hợp. Những sự việc, nhân chứng, lời thuật, thống kê, tài liệu, phân tích, nhận định, phải dồi dào và phù hợp vào chủ điểm muốn tường thuật, trình bày hay diễn tả. Cạnh phong phú, bài viết cần chính xác. Ðây là điều quan trọng trong báo chí và ngành viết không giả tưởng. Bài viết có sai lầm dễ bị nghi ngờ và làm mất niềm tin của độc giả.
Ngoại trừ thể viết nghị luận, người viết thường dùng hình thức truyện để tường thuật sự việc, trình bày vấn đề, phát biểu ý nghĩ của mình và để lôi cuốn độc giả. Truyện thường có cốt truyện, có nhân vật, có xung đột, có ngụ ý, có miêu tả, có đối thoại.
Xung đột
Truyện là hình thức thông dụng nhất, hấp dẫn nhất trong ngành viết văn, viết báo, tiểu thuyết và không tiểu thuyết. Truyện dễ đọc, dễ hiểu đối với độc giả. Người đọc thấy thế giới bên ngoài qua truyện, và trong nhiều trường hợp thấy hoàn cảnh hay tâm trạng của mình giống phần nào trong truyện. Truyện đến từ bất cứ đề tài nào, không cần phải những đề tài to lớn, đại sự như những vấn đề chính trị, chiến tranh. Những việc nhỏ, tầm thường hàng ngày liên hệ đến con người, vẫn có thể là đề tài hay và hấp dẫn.
Ðịnh nghĩa được truyện hay là điều không dễ. Mỗi tác giả nghĩ một khác. Mỗi độc giả cũng nhìn khác. Nhưng điều cốt yếu để có truyện hay là phải có xung đột, có đối nghịch, có tranh chấp, có gay cấn, có “nổ.” Thế gian đầy rẫy những tranh chấp và gay cấn. Tranh chấp giữa người với người: vợ với chồng, con cái với cha mẹ, trai với gái, ở sở, ở thương trường, ngoài chính trường, giữa phe này với phe kia. Tranh chấp giữa người với thiên nhiên, với bão tố, tai nạn, thú dữ. Tranh chấp giữa tư tưởng mới với cũ, giữa tập quán xưa với nay, giữa thực tại với mơ ước. Tranh chấp còn xảy ra cả với chính mình, trong nội tâm: lưỡng lự, dằn vặt trước những khó khăn, những hoàn cảnh éo le, phức tạp. Những tranh chấp và rắc rối đó đi kèm theo với những mưu kế, những xúc cảm ở nhiều nơi, nhiều giai đoạn. Tranh chấp có lúc đơn giản, lúc gay go, lúc lên tới tột đỉnh rồi mới được giải quyết. Chính những tình tiết, những diễn tiến đó làm thành truyện, và truyện trở nên hấp dẫn.
Người ta không thích những rắc rối của cuộc đời, nhưng lại thích đọc truyện rắc rối để biết, để thỏa mãn tính tò mò, để tìm xúc cảm, để hòa mình trong đó và để xem giải quyết vấn đề ra sao. Vì tranh chấp là thiết yếu, nhà văn James Frey mới nói: “Ba quy tắc quan trọng nhất của loại viết gây xúc động mạnh là tranh chấp, tranh chấp, tranh chấp.” Nhà văn, nhà báo biết nhìn thấy những tranh chấp xẩy ra thường ngày trong cuộc sống, nhờ quan sát, tìm tòi, sưu tầm tin tức và sự việc, rồi nối kết lại với nhau, chọn lọc những chi tiết, diễn tiến của tranh chấp để viết lại cho người đọc. Bạn thấy những tranh chấp, gay cấn, rồi suy nghĩ, chọn lựa được điểm chính, tìm đủ những chi tiết cần thiết, thế là bạn có đề tài cho bài viết hay truyện.
Có tranh chấp thì phải có đối thủ kình chống nhau, tức là phải có nhân vật. Ðặt nhân vật chính vào những hoàn cảnh khó khăn, éo le, gay cấn. Nhân vật cố tìm những phương thế, mưu kế để vượt gian nan, hạ đối phương, chiếm phần thắng. Những mưu kế, những nỗ lực khắc phục khó khăn, nguy hiểm được xếp đặt càng ly kỳ, bí hiểm, càng tăng hồi hộp và càng lôi cuốn người đọc.
Có nhân vật, có tranh chấp là có người đọc. Sách, truyện vào đầu cần cho biết ngay có tranh chấp, hoặc nhân vật chính phải đương đầu với rắc rối, nguy hiểm. Cho biết ngay càng sớm càng tốt, hay ít ra ám chỉ có tranh chấp.
Nhân vật
Ngoài cốt truyện, nhân vật có thể làm thành truyện. Truyện và nhân vật thường đi đôi với nhau. Trong một số truyện, nhân vật làm truyện trở nên hấp dẫn, nổi bật hơn. Muốn sôi nổi, gay cấn, nên có ít nhất là hai nhân vật chính, vài nhân vật phụ.
Những diễn tiến của truyện, những mưu kế và giải đáp một biến cố gay cấn, thường đi sát với nhân vật chính trong truyện, như bóng với hình, nên có người cho cốt truyện là nhân vật, và nhân vật là cốt truyện. Có người tạo nhân vật rồi mới nghĩ tới cốt truyện. Có người nghĩ cốt truyện trước, rồi cho nhân vật vào.
Phần lớn sách hay truyện phát xuất từ nhân vật, bất kể cốt truyện được sắp xếp thế nào. Cốt truyện và tình huống phải phát xuất từ cá tính của nhân vật.
Các nhân vật trong truyện cũng khác nhau: người hiền, kẻ dữ, người tốt, người xấu, người thông minh, người ngớ ngẩn, mỗi người một cá tính, người nọ đối địch người kia. Ðối thoại vì vậy cũng khác nhau. Hành động cũng khác nhau. Những tương phản đó làm truyện thêm hấp dẫn.
Nhân vật phải sống động, phải có lý do để có mặt trong truyện. Những tay đối địch nhau phải thuộc loại kỳ phùng địch thủ, tương xứng tài sức. Mỗi bên có điểm mạnh, điểm yếu, mới tạo nhiều hồi hộp, lắm bất ngờ. Khi đưa nhân vật vào truyện, nên đưa từng người một. Ðưa nhiều người cùng một lúc, độc giả dễ hoang mang và khó nhớ.
Nhân vật chính, thường là người hùng, có những tính tốt, biết gây ngạc nhiên, bất ngờ, chứ đừng buồn tẻ. Nhân vật làm truyện chuyển động, nên nhân vật chính phải giải quyết được những khó khăn. Người đó phải có nhiều nghị lực, nhiều cách thế để thoát khỏi những gian lao, nghịch cảnh éo le, phức tạp về tinh thần cũng như vật chất.
Nhân vật chính cần được miêu tả kỹ hơn nhân vật phụ, từ diện mạo, tuổi tác, thân thế, tính tình, cho tới cách ăn mặc, xử sự. Ðừng tả nhân vật phụ rườm rà quá, làm lu mờ vai chính.
Cốt truyện
Cốt truyện là cách dàn dựng, sắp xếp những tình tiết về diễn tiến nòng cốt của một biến cố gay cấn, cho biết truyện xảy ra như thế nào và được giải quyết ra sao. Dàn dựng truyện giống như hoạch định đường đi trong cuộc hành trình, như vẽ họa đồ xây cất nhà cửa. Dàn dựng truyện giúp người viết hoàn tất tác phẩm theo những diễn tiến hợp lý. Cốt truyện, theo John Leggett, một tác giả có sách bán chạy nhất và là chủ biên của nhà xuất bản, thường gồm bốn phần:
Truyện thường vào đầu bằng cách giới thiệu nhân vật.
Ðặt nhân vật trong hoàn cảnh rắc rối. Nhân vật chính gặp khó khăn, nguy hiểm và muốn tìm cách giải quyết, muốn thoát đi, nhưng lại bị trắc trở, chống đối hoặc ngăn cản.
Cao điểm là chỗ gay cấn nhất của truyện
Giải đáp, cởi nút cho truyện.
Những rắc rối, những tranh chấp làm truyện biến đổi từ màn này sang màn khác. Những tình tiết gay go, phấn đấu được dự trù sẵn, nhằm gây ảnh hưởng mạnh vào óc tưởng tượng của độc giả, tạo xúc cảm và làm họ hồi hộp theo dõi. Xúc cảm đến vì có tranh chấp, vì muốn xem nhân vật chính phấn đấu và đương đầu ra sao trước những nghịch cảnh, rồi từ đó người đọc hòa mình vào truyện và theo dõi diễn tiến của truyện. Họ muốn biết truyện đi đến đâu, kết thúc ra sao.
Ðộc giả thường thích người tốt, ghét người xấu. Nhân vật phải đáng tin cậy, thích thú, sống động, để lôi kéo độc giả hòa theo truyện, tưởng như nhân vật đó có thực nếu là truyện giả tưởng. Nhờ vậy độc giả có cảm xúc để yêu hay ghét người trong truyện. Nhân vật cần được người đọc ưa thích để họ lo lắng khi nhân vật lâm nguy, hay sa cơ thất thế; rồi họ thở phào, phấn khới khi thấy nhân vật vượt qua và thắng thế địch thủ. Viết hay là làm sao tạo được nhân vật để độc giả yêu hay ghét. Ít nhất cũng phải có một người được yêu hay bị ghét.
Cốt truyện phải phù hợp với nhân vật và hoàn cảnh. Người hùng giải quyết theo lối hùng. Người gian giải quyết theo lối hèn. Người hùng mà giải quyết theo lối hạ sách làm độc giả thất vọng. Cốt truyện cũng theo hoàn cảnh để kết thúc theo lối vui vẻ, có hậu, hoặc buồn phiền, bi thảm.
Hoạt động
Truyện, cũng như phim ảnh, muốn hấp dẫn cần có hoạt động. Hoạt động diễn tiến trước mắt người đọc có tác dụng mạnh hơn là lời kể. Truyện càng có nhiều hoạt động càng dễ gây sôi nổi, hồi hộp và linh động. Có hành động của vai chính, tất phải có phản ứng của địch thủ. Hai bên đương đầu đối chọi nhau sẽ nảy sinh những mưu kế, những màn thư hùng, cũng như để lộ cá tính của nhân vật, điểm mạnh, điểm yếu của mỗi người.
Những màn, những cảnh hoạt động đó làm truyện tiến diễn. Cảnh là một truyện nhỏ trong một truyện lớn, do đấy có sẵn nhân vật, có đụng độ, gay cấn, có hành động, có khủng hoảng, có cao điểm, có giải đáp. Cảnh phải có địa điểm, có thời gian. Cảnh cho thấạy hoạt động quan trọng và gây ảnh hưởng mạnh nên lôi cuốn được độc giả. Cảnh cũng cần thay đổi cho khác nhau, nay chỗ này, mai chỗ kia, nay hoàn cảnh này, mai hoàn cảnh khác để truyện không bị buồn nản.
Hoạt động tạo nên hồi hộp, căng thẳng. Càng hồi hộp càng dễ giữ độc giả. Ðộc giả càng hồi hộp, càng tò mò muốn đọc tiếp để biết truyện sẽ ra sao, đi đến đâu. Gây hồi hộp, tò mò, nhưng đừng để lâu quá, độc giả sốt ruột. Cũng đừng cắt sớm quá, người đọc chưa kịp say men.
Muốn gây được hồi hộp, hãy tạo dựng một nhân vật mà họ ưa thích, cho nhân vật lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Vừợa thoát khỏi nguy hiểm này, lại phải đương đầu với nguy hiểm khác sập tới. Truyện càng có nhiều biến chuyển, lòng hồi hộp và căng thẳng càng lên cao. Những đột biến càng làm tăng thêm chăm chú, và người đọc càng thích thú đọc tiếp.
Cạnh những hoạt động còn có lời thuật hoặc dẫn giải. Hoạt động và lời thuật thường xen lẫn và pha trộn vào với nhau. Lời thuật và cảnh phải xen lẫn vào nhau như chiếc thảm có đan nhiều màu để tạo thành một cốt truyện hay và hấp dẫn.
Những màn hoạt động, những cảnh sôi động hay những chi tiết ly kỳ thường được chọn lựa để đưa vào ngay phần đầu của truyện để khởi đi mau lẹ, sống động và sôi nổi, kích thích óc tò mò của độc giả. Những truyện trinh thám, gián điệp, băng đảng thường khởi đầu theo lối này.
Miêu tả
Miêu tả giúp người đọc hình dung ra nhân vật, biết được bối cảnh, để nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy, nhờ đấy hiểu truyện nhiều hơn, rõ hơn, sâu hơn. Tiểu thuyết, cũng như báo, đều có những miêu tả về người, về cảnh. Nhiều bài viết và truyện khởi đầu bằng những đoạn miêu tả, hoặc về người, về cảợnh, hoặc cả hai. Ngay cả những đoạn mở đầu bằng hoạt động cũng có xen lẫn miêu tả. Mỗi khi người, cảnh, và cả hành động, thái độ, tâm trạng của nhân vật được đưa vào truyện là có miêu tả. Miêu tả đi liền với truyện, đan lẫn vào trong truyện, và làm truyện khởi sắc, sống động.
Người viết dùng năm giác quan ghi nhận những gì xảy ra để miêu tả. Nhờ tai, mắt, tay, mũi, lưỡi, người viết mới tả được cụ thể và linh hoạt, làm độc giả như nhìn, nghe, sờ, ngửi, nếm thấy ở trước mặt. Miêu tả cần chính xác, rõ ràng, ngắn gọn, đừng dông dài, rườm rà. Có những từ để tả rõ. Có những từ hàm ý. Dùng những từ gợi hình dễ gây ấn tượng. Miêu tả giỏi là tạo được ấn tượng bằng cách chọn những chi tiết đặc biệt, thích hợp, dùng những từ gợi ý, sống động, những ví von, so sánh, ẩn dụ như đã đề cập ở văn phong, để trưng cho độc giả thấạy hình ảnh ở trước mắt, như thấy trên màn ảnh vô tuyến truyền hình, chứ không phải chỉ đọc những chữ tả ở trong sách. Miêu tả vì vậy làm ý nghĩa của truyện trở nên cụ thể, độc giả hiểu truyện sâu sắc hơn.
Không cần phải tả tỉ mỉ, từng li từng tí, chỉ cần những đặc điểm nổi bật của người, của cảnh. Cảnh nếu quan trọng mới cần nhiều chi tiết. Nhân vật chính, hoặc quan trọng, mới cần những chi tiết như diện mạo, tuổi tác, thân thế, nghề nghiệp, chức vụ, trình độ học vấn, quê quán, nơi cư trú, tính tình, cách nói năng, xử sự, thái độ, và hành động. Chọn những chi tiết đặc trưng để đưa vào những chỗ thích hợp, chứ đừng đưa vào nhiều chi tiết rậm rạp hoặc dồn cục ở mộỳt chỗ. Miêu tả dở là kể ra nhiều chi tiết mà không hội tụ, chú trọng vào điểm nào.
Trong tiểu thuyết, tác giả được tự do tả người theo ý muốn, theo ý của truyện. Trong báo chí và loại viết không giả tưởng, việc tả người cần thận trọng hơn, nhất là khi tả về thể chất, diện mạo của người mình đã nói chuyện hoặc phỏng vấn. Về thể chất, chỉ nên tả vắn tắt, một vài điểm. Bạn có thể dùng nhận xét hoặc cái nhìn của người khác về nhân vật mà mình viết để độc giả biết thêm. Lối này xen vào để thay đổi nhận xét và để được khách quan hơn.
Sau đây là đoạn văn ở đầu một chương, vừa tả người, tả cảnh, tả việc, vừa làm truyện diễn tiến.
Trương Văn Ðăng, người mảnh khảnh, nét mặt phong sương, quần áo bình dị. Anh là một trong những thanh niên Việt tỵ nạn cần cù, lanh lợi, nhiều mưu trí và giàu lòng thương mến gia đình.
Ðăng bước ra khỏi nhà vào một buổi sáng mùa xuân. Kẹp dưới nách tay trái là chiếc thùng giấy bồi màu cát biển vàng sạm. Tay phải anh kéo sập cánh cửa, nhét chìa khóa vào ổ, xoay một vòng. Căn phòng anh thuê nằm trong một cao ốc già nua, cũ kỹ. Tường phía trước cao ốc vàng bệch, sơn tróc loang lổ, như một bà đầm già thiếu son phấn lại biếng chải chuốt. Tòa nhà đứng ủ dột ở gần góc đường 17 và R thuộc khu tây bắc thủ đô Hoa Thịnh Ðốn. (Tòa nhà này sau được phá đi và thay thế bằng một cao ốc mới tráng lệ hơn)
Rời cao ốc, Ðăng tiến lại phía chiếc xe cũ màu xám nhạt đậu ở lề đường gần đấy. Chừng 10 phút sau, chiếc xe rời ranh giới thủ đô, vượt cầu Theodore Roosevelt bắc ngang sông Potomac, tiến vào George Washington Memorial Parkway thuộc tiểu bang Virginia.
Ðăng khoan khoái trước làn không khí mát mẻ ban mai lọt qua cửa kính hé mở. Lòng anh thơ thới lâng lâng, thỉnh thoảng rộn lên niềm băn khoăn, hồi hộp, khi biết mình đang làm một việc cần thiết và quan trọng. Anh thích thú mỉm cười khi nghĩ đến những nét mặt mừng rỡ, hân hoan của thân nhân. Nhưng rồi anh đột nhiên cau mày, liên tưởng đến những công lao dành dụm của anh trong nhiều tháng ngày sẽ tan biến thành mây khói nếu vụ anh sắp làm bị lộ tẩy.
Hơn nửa giờ trôi qua. Tháp kiểm soát không lưu của phi trường quốc tế Dulles hiện ra trong ánh nắng vàng dịu. Trụ tháp với tầng kiến trúc tỏa rộng ở phía trên gợi lại hình ảnh ngôi chùa một cột của Việt Nam ở miền bắc mà Ðăng có dịp nhìn thấy trong sách.
Tới văn phòng chuyển vận hàng hóa của hãng Hàng Không Pháp, Ðăng gặp người quen, Nguyễn Văn Lý, để làm thủ tục giấy tờ gửi quà về cho gia đình ở Việt Nam.
Chiếc thùng giấy được chằng cẩn thận bằng mấy lớp băng keo. Các kẽ tiếp giáp và cả trên những đường góc bên cạnh cũng được dán kỹ. Thùng được cột chặt thêm bằng hai lượt dây gai xoắn lại với nhau. Trong thùng có 20 thước lụa Pháp, năm khúc vải ga-bác-đin may quần tây, ba gói bột ngọt loại hai cân Anh, hai lọ thuốc trị đau bao tử hiệu Maalox, hai lọ thuốc trị cảm nóng hiệu Tylenol loại 100 viên cực mạnh, hai lọ aspirin thứ 200 viên và một hộp cá mòi nặng năm cân Anh.
Trong thùng còn một lá thư viết cho “ông già” để báo tin gửi quà về. Thư có đoạn viết: “Con nghèo lắm, chỉ có mấy thứ quà nhỏ này gửi về cho gia đình. Có ít vải để ba và các em may mặc. Một ít thuốc để phòng ngừa khi đau bịnh. Hộp cá con gửi tuy tầm thường, nhưng biểu lộ lòng thương mến của con với gia đình. Nhà ăn thử xem sao. Nếu vì để lâu, cá có mùi, ba bảo mấy đứa nhỏ cho tiêu ớt vào, kho lên hoặc chiên lại mà ăn, đừng vứt đi uổng...”
(Trích Quê Hương Thương Ghét)
Sài Gòn Tuyết Trắng cho thấy ngay khi vào truyện là tả thành phố Sài Gòn, đoạn đường Hai Bà Trưng và tâm trạng của người thuật truyện.
Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng trời mờ mờ tối của thành phố Sài Gòn. Ðầu óc tôi rối bời. Tâm thần tôi mệt mỏi. Lòng tôi trũng xuống. Nhiều câu hỏi đang quay cuồng nhảy múa trong trí tôi. Chúng chập chờn, khi ẩn khi hiện. Câu hỏi này chưa được trả lời, câu hỏi khác lại nhảy tới. Chúng như đám muỗi vo ve, vây hãm và châm đốt tôi tới tấp. Những âu lo vì vậy dồn dập chồng chất trong lòng tôi sau cả một ngày căng thẳng.
Tôi đứng trên lầu ba, tựa người vào thành bao lơn, lơ là nhìn xuống đường Hai Bà Trưng ở phía dưới. Chạy ngang trước mặt nhà thờ Tân Ðịnh, đoạn đường vào giờ này bớt ồn ào. Xe cộ ngược xuôi thưa thớt hơn Một chiếc xe gắn máy phóng thật nhanh, tiếng động cơ rít lên, vụt chạy về phía Phú Nhuận như vội về nhà gấp trước giờ sắp giới nghiêm. Dãy nhà hai bên đường đứng bình thản. Nghĩa địa Mạc Ðĩnh Chi, chênh chếch trước mặt tôi về phía tay phải, im lìm trong tăm tối. Xa xa phía tay trái bảng hiệu của nhà hòm nổi tiếng Tobia lờ mờ trong ánh đèn vàng.
Tôi thấy mình rờn rợn. Tôi đăm chiêu, tư lự.
“Có lẽ nào mau lẹ thế?” tôi tự hỏi.
Bầu trời Việt Nam từ lâu đã không sáng sủa. Nhiều đám mây đen vẫn lảng vảng ở phía xa. Ðiều không thể ngờ là những đám mây đen ùn ùn đùn lên quá nhanh. Nền trời thấp hẳn xuống, tối sầm lại. Chớp giật loang loáng. Sấm sét nổ ầm ĩ. Mưa tuôn ào ạt. Gió giật đùng đùng, rít mạnh từng hồi. Thoạt đầu tưởng chỉ là một cơn giông thường, trận bão bất ngờ biến thành hung dữ, hoành hành với cường độ mãnh liệt nhất tôi chưa từng thấy.
Con thuyền mong manh Việt Nam đang bị trận bão nhồi dập, sắp chìm đắm. Tôi nghĩ đến cuộc chiến Việt Nam, sau gần 30 năm, đang diễn tiến ác liệt để đi đến hồi kết thúc.
Ðối thoại
Ít có truyện nào viết mà không có đối thoại. Những nhân vật trong truyện nói với nhau, hoặc đối đáp nhau, làm người đọc như chứng kiến hai người trước mặt, như coi phim có tiếng nói, chứ không phải phim câm. Ðối thoại làm lời nói sống động, hơn là kể lại những lời phát biểu của những nhân vật.
Ðối thoại rất quan trọng trong tiểu thuyết. Qua đối thoại các nhân vật có thể giãi bày ý nghĩ, giải thích hành động, bày tỏ những cảm xúc vui, buồn, hờn, giận, biểu lộ cá tính của mình. Lời nói của các nhân vật khơi động lòng yêu, ghét của người đọc. Người viết còn dùng đối thoại để làm truyện diễn tiến và chuyển động, phanh phui manh mối những xung đột, tiết lộ động cơ hành động, báo tin biến chuyển sắp xảy ra, hay giải đáp những tranh chấp, và có khi tóm lược chuyện quá khứ thay vì người viết phải kể lại. Ðối thoại còn là cách để người viết đưa vào quan điểm của mình, ý kiến của mình. Ðộc giả nhờ đối thoại dễ lĩnh hội và suy ngẫm về câu chuyện.
Vì đối thoại có công dụng đa dạng, người viết cần đặt mình vào địa vị của mỗi nhân vật, đóng vai trò của mỗi nhân vật, ở mỗi hoàn cảnh để lời đối thoại hợp với thực tế và đúng với vai của người trong cuộc. Ðối thoại của người trong truyện phải tự nhiên và đúng như ngôn ngữ ngoài đời, nhưng đừng lông bông, rườm rà như chuyện thường ở ngoài, mà nên cô đọng, cắt xén cho gọn lại, đi thẳng vào điểm chính hay có liên hệ đến vấn đề. Ðối thoại cũng không cần đúng văn phạm, hoa mỹ, nhưng cần phản ánh thực tế. Lời đối thoại có thể xen những từ sáo, tiếng lóng, tiếng địa phương, biệt ngữ, nếu có gợi ý hoặc giải thích vắn tắt để người đọc hiểu được.
Truyện có bao nhiêu đối thoại thì vừa? Với tiểu thuyết, có người cho đối thoại chiếm một nửa, còn nửa nữa là miêu tả hay tường thuật. Khó mà định hẳn một tỷ lệ nào đó. Ðối thoại nhiều hay ít là tùy truyện, tùy hoàn cảnh, tùy màn.
Trong văn viết, lời đối thoại thường được dùng trong ngoặc kép, hay có dấu gạch ngang ở đầu dòng, để phân biệt lời người này với người khác. Khi thuật, cần xác định ai nói lời đó. Người nói nên đi trước hay sau lời trích thuật? Trong sách báo Việt Nam, người nói đi trước. Trong sách báo Âu, Mỹ, người nói thường đi sau một câu ngắn, hoặc một phần câu nếu câu dài. Mời bạn đọc hai lối viết đối thoại sau đây:
Tôi hỏi bà bạn ở Orange County, California: “Bà mới đi chơi Việt Nam về?”
Bà đáp: “Vừa mới về được mấy ngày.”
Tôi nói: “Thế bà ăn Tết Tân Tỵ ở Việt Nam, vui há?”
Bà trả lời: “Vui gì mà vui. Tôi bảo ông chồng tôi lần sau muốn về thì đi một mình, tôi không về nữa,”
Và lối thứ hai:
“Bà mới đi chơi Việt Nam về?” tôi hỏi bà bạn ở Orange County, California.
“Vừa mới về được mấy ngày,” bà đáp
“Thế bà ăn Tết Tân Tỵ ở Việt Nam, vui há?” tôi nói.
“Vui gì mà vui. Tôi bảo ông chồng tôi lần sau muốn về thì đi một mình, tôi không về nữa,” bà trả lời.
Lối thứ nhất xác định người nói rồi tới lời nói. Lối này theo thứ tự thời gian, nhưng làm văn đang đọc bị đứt đoạn, bị chậm lại vì những chữ như tôi hỏợi, bà đáp. Lối thứ hai, để lời nói đi trước và ngay ở đầu câu, làm người đọc bắt được ý mau hơn, thấy truyện diễn tiến dồn dập hơn, và giúp độc giả đọc nhanh hơn. Còn phụ ngữ cho biết người nói lời đó là thứ yếu, chỉ cần liếc qua là biết, và có khi không cần đọc cũng đoán được ai nói nếu có đối thoại dài giữa hai người.
Trích thuật
Báo chí và những loại viết không giả tưởng ít có đối thoại hơn tiểu thuyết, nhưng có những trích thuật lời nói của người được đề cập tới. Những lời này được rút ra từ những cuộc phỏng vấn, những buổi diễn thuyết, thảo luận, chuyện trò và có khi nghe lóm được. Những tài liệu như biên bản, báo cáo và sách báo cũng được trích thuật. Lời trích thuật còn cho thấy người viết có sưu tầm, dẫn chứng tài liệu, nên làm tăng giá trị của bài viết và tạo tín nhiệm cho tác giả.
Nhà báo ít khi có dịp được chứng kiến sự việc ngay tại chỗ, mà thường nghe những người khác thuật lại sự việc hay câu chuyện xảy ra. Lời kể của những nhân chứng đó có thể được thuật trực tiếp, nhưng không có nghĩa là phải ghi chép nguyên văn. Khi chuyện trò, người ta thường nói luộm thuộm, dài dòng, đôi khi không đúng văn phạm, cú pháp, vì vậy không phải thuật đúng từng chữ họ nói, mà chỉ chọn những từ cần thiết để cô đọng ý và giữ đúng ý. Cũng có thể tóm gọn hoặc sửa đổi câu nói, thêm bớt một số chữ mà không làm sai lạc ý của họ. Chỉ những chữ hay câu nào đúng nguyên văn mới để trong ngoặc kép, nên nhiều khi chỉ có một vài chữ được đóng ngoặc kép. Lời trích thuật vì thế phải có gì đặc biệt như để tăng cường ý bài viết, làm nổi bật ý, soi sáng vấn đề, hoặc tạo sống động, dí dỏm cho người đọc. Ðoạn dưới đây có một số trích thuật, có khi là một câu, có khi chỉ vài chữ xen vào bài của người viết:
Năm 1967 ông Kỳ có ý định ứng cử tổng thống với tư cách đại diện quân đội và tin chắc ông sẽ thắng. Ông ngạc nhiên thấy ông Thiệu loan báo cũng ra tranh cử. Thấy nguy cơ thất bại nếu quân đội có hai ứng cử viên đối địch nhau, một số tướng lãnh đã gặp riêng ông Thiệu để yêu cầu ông Thiệu đừng ra tranh cử. Trung Tướng Nguyễn Ðức Thắng, người ủng hộ ông Kỳ, đã gặp Trung Tướng Thiệu để can ngăn, và hai người đã to tiếng “suýt đánh nhau,” theo sách viết.
Ông Kỳ và nhiều tướng lãnh trong Ủy Ban Lãnh Ðạo Quốc Gia lúc đó đã họp bàn và quyết định cho Tướng Thiệu giải ngũ, đưa Ðại Tướng Cao Văn Viên lên chức quốc trưởng. Khi quyết định này sắp sửa được loan báo, và thấy ông Thiệu “sắp khóc,” ông Kỳ đột nhiên nói: “Tôi sẽ trở về Không Quân. Các ông có thể cử Trung Tướng Thiệu làm ứng cử viên tổng thống.”
Lời nói thốt ra bất chợt trong khoảng “một phần mười ngàn giây đồng hồ, nhanh hơn một nháy mắt,” và đến nay vẫn còn là “một bí hiểm lớn đối với tôi,” theo lời thuật của ông Kỳ. Ông cũng không hiểu tại sao ông lại quyết định như vậy. Ông giải thích có lẽ vì thấy ông Thiệu sắp khóc, và vì lòng từ tâm của con nhà Phật, mủi lòng “thương hại,” mà ông quyết định như vậy. Ông cho rằng nếu lúc đó ông ngậm miệng thì “thế giới đã đổi khác.”
Sau khi ông Kỳ cho biết không ra ứng cử, một số tướng tá đã yêu cầu ông đứng chung liên danh với ông Thiệu. Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm đã bóc lon ra, nói sẽ từ chức và ra khỏi quân đội, nếu ông Kỳ không chịu đứng chung với ông Thiệu. Ông Kỳ rút cục đồng ý. “Ðó là lỗi lầm lớn nhất trong đời tôi. Từ năm 1975 không một ngày nào mà tôi không hối tiếc,” ông Kỳ viết.
Viết tóm lược lời nói, hoặc viết lại cho gãy gọn mà giữ đúng ý, còn làm bài viết được giản dị, trong sáng, giúp độc giả đỡ thắc mắc, khó hiểu, và cũng giúp người viết khi không nhớ được hết nguyên văn. Thuật khéo thì hấp dẫn, linh động, sáng sủa. Thuật dở thì lòng thòng, chán phè, làm người đọc bực mình rồi bỏ ngang.
Những trích thuật lời nói của những người trong cuộc phỏng vấn, hay tuyên bố nơi công cộng, nên có tên người nói. Nếu họ nói riêng với mình, hoặc yêu cầu đừng nhắc đến tên, không nên nêu tên của họ. Lối trích thuật như vậy cũng được áp dụng cho tài liệu hay sách báo. Với sách báo, nên ghi chú xuất xứ, để cho thấy có sưu tầm nghiên cứu, và cũng để tránh bị tố là đạo văn.
Giai thoại
Giai thoại là những mẩu chuyện có liên hệ đến người hay sự việc trong truyện. Một bài viết, hoặc cuốn sách, có những câu chuyện nhỏ làm truyện sống động, hấp dẫn hơn. Giai thoại thường hé lộ cho biết cá tính hay tư cách của nhân vật, hoặc một khía cạnh đáng chú ý của vấn đề. Vì vậy giai thoại tự nói lên ý nghĩa của nó, chứ không cần giảng giải. Ðộc giả dễ lĩnh hội ý nghĩa của câu chuyện và tự rút ra kết luận. Kinh Thánh đã dùng những mẩu chuyện để giảng giải luân lý, đạo nghĩa và được coi là có hiệu lực hơn những lời thuyết pháp.
Vì là truyện nhỏ nằm trong những truyện khác, việc thuật lại mẩu chuyện cũng đòi hỏi tài kể chuyện. Giai thoại cần viết ngắn, gọn, đi thẳng vào vấn đề, nhất là phải vui vui, ngồ ngộ để giải trí độc giả. Truyện phải mới, ít người biết. Thường được kể theo thứ tự thời gian, chuyện nên có nút mở bất ngờ ở cuối. Bất ngờ này làm người đọc ngạc nhiên, thích thú, nở một nụ cười khoái trá. Trong Sài Gòn Tuyết Trắng, vụ ông đại úy cảnh sát mang lon trung tá giữ an ninh trật tự ở tòa đại sứ Mỹ khi có cuộc di tản năm 1975 làm nhiều người đọc không khỏi mỉm cười.
Nhà văn, nhà báo còn dùng những mẩu chuyện để mở đầu sách hay bài viết hoặc để dẫn vào chủ đề của bài. Những chuyện khác lạ, trớ trêu, trái khoáy càng dễ lôi kéo sự chú ý của độc giả. Bạn đọc dễ nhận thấy lối này trong báo chí, nhất là trong loại bài đặc biệt.
Hồi Tưởng
Hồi tưởng là kỹ thuật dùng cảnh hay mẩu chuyện trong quá khứ để xen vào nhằm làm độc giả biết thêm tin tức hay hiểu rõ hơn về truyện chính. Có thể xen vào bằng cách tóm tắt biến cố đã qua hoặc nhớ lại sự việc hồi trước. Hoặc lấy một chi tiết nào đó rồi khơi lại việc xa xưa. Cũng có thể dùng đối thoại hay hành động để gợi lại chuyện cũ. Hồi tưởng hay là có cả miêu tả, đối thoại và hành động. Tiểu thuyết thường có những đoạn hồi tưởng về những giai đoạn xa xưa như thuở thiếu thời, lúc đi học, mối tình đầu hoặc cuộc tình đã qua. Xen vào nửa chừng như vậy dễ làm gián đoạn truyện, hồi tưởng cần vắn tắt. Ðiều quan trọng khi xen hồi tưởng phải khéo léo, tự nhiên, không làm người đọc hoang mang, khó hiểu, làm gián đoạn mạch truyện đang kể. Nên tránh xen hồi tưởng khi truyện đang ở lúc gay cấn.
Gây cảm xúc
Muốn hấp dẫn, lôi cuốn, bài hay truyện còn cần làm cho độc giả hòa mình vào truyện, để họ tưởng như đang sống với truyện, như chính họ đang trải qua những kinh nghiệm của người trong truyện, để họ mỉm cười, hoặc sụt sùi nước mắt. Gây được những cảm xúc như vậy là người viết dễ thành công.
Không phải chỉ có những loại truyện tình cảm, ướt át mới khơi được xúc động của người đọc. Những truyện không giả tưởng vẫn có thể làm nở những nụ cười, hoặc làm rơi những giọt lệ. Tạo ra được xúc cảm thường phải là truyện của cá nhân, chứ không phải của tập thể, vì cá nhân mới cụ thể và mới dễ gây tác động với người đọc. Ðộc giả xúc cảm vì ý thức được hoàn cảnh buồn bã, đau lòng đối với người trong cuộc, như cảnh đám ma, truyện tình tan vỡ, gái quê bơ vơ trước hoa lệ của đô thị. Những truyện trẻ thơ bị bỏ rơi, gái quê bị lừa gạt, người nổi tiếng chết vì tai nạn, thường dân vô tội bị tai họa chiến tranh, đều là những truyện dễ khơi động lòng thương cảm của người đọc, khiến họ mủi lòng, rơi lệ, quyên góp tiền bạc, mang thực phẩm đến giúp đỡ. Kể một chiến binh với những cảm xúc khi xông pha ngoài chiến trận, lúc đói khát, trèo đèo, lội suối, băng rừng, và khi đụng độ với địch phải nằm bẹp dưới làn đạn cày đất tung bụi, trong lúc đồng đội người bị thương, người chết, sẽ gây tác động hơn là kể chuyện một sư đoàn dàn quân đánh nhau với địch. Truyện một thanh niên Việt tỉ mỉ bỏ vàng vào hộp cá gửi về cho anh chị em ở Việt Nam làm người đọc thích thú hơn là chỉ nói những vụ gửi tiền, gửi hàng về Việt Nam của tập thể người Việt ở hải ngoại.
Ðộc giả cũng thường thích cười đùa, nên tìm hoặc chêm vào những giây phút thoải mái, những nụ cười, những ý nhị nếu có dịp. Nhiều tiếng cười đến vì những sự việc nghịch lý, trái bình thường. Những hành động của anh chồng sợ vợ, những kiểu cảnh sát lớ ngớ khi tìm bắt gian phi, lối nghịch ngợm của học trò với thày giáo, kiểu lính đùa giỡn cấp trên hoặc lối sống bủn xỉn của người giàu, thường dễ tạo ra những tràng cười thoải mái. Chính vì vậy những bài viết châm biếm, dí dỏm, chọc ghẹo, dễ được người đọc ưa thích. Những tình tiết vui buồn không nhất thiết phải dài dòng, nhiều khi chỉ cần vài tiếng gợi ý đủ tạo xúc cảm cho người đọc.
Dài, ngắn
Bài báo hay sách nên viết dài hay ngắn? Bao nhiêu thì vừa?
Dài hay ngắn tùy loại, tùy nội dung còn sức lôi cuốn độc giả hay không, và tùy theo tác giả lượng định. Nói chung, dài đủ để truyện có đầu có đuôi, có sức hấp dẫn, đáp ứng được ước muốn của độc giả.
Viết ngắn quá, sách tỏ ra nghèo nàn nội dung, khó bán. Nếu ngắn, phải xem lại dàn bài, duyệt lại cốt truyện, thêm cảnh, thêm hoạt động, tạo thêm những tranh chấp phức tạp.
Viết dài mà không có nhiều tình tiết và biến chuyển hấp dẫn, sách làm người đọc nản. Ðừng nghĩ viết dài là giỏi, làm sách có giá trị. Những sách dày cộm, viết lông bông mà nội dung không hấp dẫn, dễ làm độc giả sợ. Ấn phí cũng cao hơn, giá bán sách tăng lên, và người đọc đắÔn đo khi mua. Nếu thấy dài, xem lại, cắt đi những đoạn rườm rà, lòng thòng. Số trang nên sắp xếp làm sao cho tiện với xấp giấy của nhà in. Nhà in Việt Nam thường in tám trang một tập, còn nhà in Mỹ 24 trang hoặc 48 trang mỗi tập.
Các chương trong sách cũng nên được sắp xếp cân đối. Chương dài quá làm độc giả khó đọc liên tục trong một lúc và dễ chán. Chương ngắn quá làm độc giả có cảm tưởng không có gì quan trọng, gay cấn ở trong. Người viết nên sắp xếp để mức dài ngắn của các chương xấp xỉ gần bằng nhau.
Chương thường được kết thúc mỗi khi đổi khung cảnh, đổi đề mục, đổi quan điểm hay đổi nhân vật trong truyện. Hết một chương, độc giả thường có khuynh hướng nghỉ đọc, trừ phi sách hấp dẫn và lôi cuốn. Muốn độc giả đọc tiếp, ngoài cốt truyện hay, còn kỹ thuật để đoạn gay cấn lửng lơ ở cuối chương, hoặc ngụ ý điểm gay cấn sẽ được giải quyết ở phần tiếp.
Viết hay
Bạn đã thấy những yếu tố góp phần làm cho truyện hay là cốt truyện, nhân vật, xung đột, hoạt động, miêu tả, tương phản, đối thoại, và những tình tiết. Tất cả những điểm đó phải gắn bó với nhau, mạch lạc, hợp lý và làm người đọc hài lòng. Khi viết truyện về người hay việc xảy ra, nhớ sáu câu hỏi căn bản: Ai? Cái gì? Khi nào? Ở đâu? Tại sao? Như thế nào? Trả lời được càng nhiều chi tiết về sáu điểm trên, bài viết càng được đầy đủ, không bị những lỗ hổng, những thiếu sót, và độc giả cũng hài lòng khi thấy những thắc mắc được giải đáp.
Người viết hiểu thấu đáo câu chuyện hay sự việc, viết sẽ dễ dàng và rõ ràng. Nếu không, bài viết trở thành lờ mờ, khó hiểu. Khi viết, đặt mình vào địa vị người đọc để dự đoán những gì họ muốn biết, muốn hỏi.
Từ những điều thu thập được, sắp đặt câu chuyện cho có thứ tự, mạch lạc, và dùng những kỹ thuật để làm cho bài viết được hấp dẫn. Bài viết phải có mở đầu lôi cuốn. Truyện phải có gay cấn, hấp dẫn.
Truyện viết phải có chủ đề, và phải chú trọng vào chủ đề. Bài viết không có chủ đề, không nhắm vào trọng điểm sẽ trở thành lang bang, lộn xộn và người đọc khó bắt được ý chính, do đấy khó hiểu. Không chú trọng vào chủ đề, bài viết không giải đáp được những thắc mắc của độc giả, không đáp ứng kỳ vọng của họ.
Bài viết dù giả tưởng hay không giả tưởng còn cần có một ý nghĩa nổi bật, hoặc ngụ ý, hoặc gửi gắm một thông điệp. Ý nghĩa này thường dễ nhận trong loại viết không giả tưởng, khi bạn biết mình viết về vấn đề gì, vì sao viết vấn đề đó. Nhưng trong tiểu thuyết ngụ ý của truyện nhiều khi không lộ rõ. Vì tác giả không nói rõ, nên người đọc có thể giải thích theo nhiều lối khác nhau tùy theo nhận định của mỗi người. Dù không lộ diện, ngụ ý vẫn nằm sẵn trong tác phẩm, nên Judy Delton cho rằng ý nghĩa của truyện chạy ngầm song song với đề tài từ đầu tới cuối.
Thêm vào những điểm về nội dung, tác phẩm hay còn cần lối viết tự nhiên, giản dị như khi nói chuyện. Người viết hay là để người ta đọc mà tưởng mình nói, chứ không phải viết. Lời văn diễn tả phải ngắn, gọn, hợp với đề tài, đối thoại phải linh động. Sống động là làm độc giả đọc mình mà tưởng như đang chứng kiến sự việc xảy ra trước mắt, nhìn thấy cảnh vật, nghe các nhân vật nói chuyện với nhau, khiến độc giả hòa mình vào trong cuộc, muốn đọc để theo dõi truyện hoặc để tìm hiểu, học hỏi.
Muốn viết hay, người viết cần đọc nhiều sách báo. Ðọc là cách tốt và mau để học viết. Hãy đọc tác phẩm của những cây viết nổi tiếng, những tờ báo có uy tín để phân tích và học hỏi cách dàn dựng truyện, cách tạo nhân vật, cách phô diễn cá tính, cách miêu tả người, cảnh và hoạt động, cách mở đầu và kết thúc bài viết, tầm mức dài ngắn của truyện, lối sử dụng chữ và những cách phát biểu trong sáng, gọn gàng. Cũng nên liếc qua những sách báo hạng xoàng hoặc dở để nhận thấy những sơ suất, lỗi lầm của họ mà tránh.
Người đọc, phần đông không biết kỹ thuật viết, vẫn biết phân biệt truyện hay hoặc dở, như thực khách không nấu ăn vẫn biết món ăn tiệm nào ngon, tiệm nào tồi. Nhưng xin bạn nhớ rằng lượng định sách hay hoặc dở tùy thuộc nhiều yếu tố trong đó có chủ quan, cũng như món ăn được khen ngon hay bị chê tùy theo khẩu vị mỗi người. Một cuốn sách hay không nhất thiết sẽ thành sách bán chạy nhất. Không có tiêu chuẩn nào đểợ đảm bảo sách trước khi in sẽ thuộc loại ăn khách nhất. Ngay cả người viết có tài, tìm được đề tài hay, cũng không dám chắc là tác phẩm viết ra sẽ đứng đầu về số bán. Có nhiều yếu tố để sách bán chạy. Có khi do tình cờ, đề tài được độc giả ưa thích. Có khi vì loại truyện độc giả dễ đón nhận như những truyện tình gay cấn, ướt át, hoặc truyện trinh thám ly kỳ, hoặc vấn đề thời sự đang được chăm chú theo dõi, hoặc loại truyện vui dí dỏm. Có khi vì người viết đã nổi tiếng, hoặc được độc giả ái mộ.
Vì không thể đoán được phản ứng của độc giả, bạn cứ cố viết cho thật hay rồi kết quả sẽ tới sau. Ít ra bạn cũng hoàn tất được tác phẩm và trở thành tác giả. Nếu bạn may mắn thành công, mừng bạn vì vừa có tiền vừa có tiếng.
Viết hay là một nghệ thuật. Nghệ thuật được phát huy do chính người viết, chứ không ai có thể chỉ dạy được. Những kỹ thuật đề cập ở trên chỉ là những chỉ dẫn để giúp viết hay mà thôi. Irving Stone, một trong các tác giả có những sách vào hàng bán chạy nhất của Mỹ, nhìn nhận thật khó định nghĩa thế nào là nghệ thuật. Theo ông, nghệ thuật là tiếng hát trong dòng máu, là khoái cảm của thần kinh, là ánh lửa bùng lóe trong tim, là sáng rực của giá trị nhân bản trong tâm trí. Muốn vậy, theo ông, văn có lối viết trầm bổng, làm người đọc vui thích, không rời mắt ra được; nhân vật và tình huống tỏa ra hương vị hài hước; tình tiết của truyện và hồi hộp phải quấn quít vào nhau; cảnh phải gay cấn để người đọc cảm thấy như mình là nhân vật chính trên sân khấu, và tiếp tục đọc say mê, thích thú, lật trang này qua trang khác khi đọc được những ý tưởng mới, những khái niệm sâu xa hơn và hiểu hơn về thân phận con người.
(Trích từ quyển "Múa Bút")
Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012
Vũ Thụy Hoàng - Viết Nháp & Tránh Tắc Bút
Vũ Thụy Hoàng -
Qua mấy chương trên, bạn mới chuẩn bị cho bài viết, cho cuốn sách. Chuẩn bị bằng cách chọn đề tài, sưu tầm, phỏng vấn, và làm dàn bài. Bây giờ là lúc bạn bắt tay thực sự vào việc viết. Viết thực sự khởi đầu bằng viết nháp.'
![]() |
Photo: Katie Woodleigh |
Khi sưu tầm tài liệu và khi làm dàn bài, bạn đã quen thuộc nhiều chi tiết của đề tài định viết. Bạn đã có thì giờ suy nghĩ về đề tài, nghiền ngẫm những chi tiết mà bạn thích thú, nên nhiều ý đã thấm nhập tâm trí bạn, lởn vởn trong đầu ngay cả lúc bạn rảnh rỗi, có khi cả đêm khuya lúc bạn thức giấc, hoặc sáng sớm lúc bạn mới tỉnh dậy. Nếu bạn thấy vậy, đó là những dấu hiệu tốt, giúp bạn viết dễ dàng. Nếu bạn chưa nhớ nhiều những gì đã thu lượm được, bạn nên bỏ thì giờ ra duyệt lại những tài liệu và sổ tay để quen thuộc hơn nữa với đề tài, những nhân vật, những sự việc, những điểm, những chi tiết mà bạn định viết.
Có dàn bài, ngẫm nghĩ về đề tài, và nghĩ cả những cách viết, thế là bạn đã chuẩn bị và dượt sẵn trong đầu để viết. Khi bạn ngồi xuống ghế, cầm bút viết, hay gõ trên bàn chữ máy vi tính, viết lúc ấy chỉ còn là cho chữ ở trong đầu chạy ra trên trang giấy, hay trên màn ảnh máy vi tính. Bạn cứ khởi đầu viết những gì có sẵn trong đầu, viết theo dàn bài đã làm. Cứ thế mà viết. Ðừng nghĩ đến gì khác. Viết được câu đầu, viết tiếp câu thứ hai, rồi câu thứ ba, thứ tư. Tiếp tục viết. Cứ lo viết. Viết. Viết. Viết. Chọn một điểm để viết. Khai triển ý của điểm. Mỗi điểm là một đoạn văn. Cứ viết từng đoạn văn một. Ðoạn nọ nối tiếp đoạn kia.
Chú tâm vào trọng điểm của đề tài để viết. Chọn những chi tiết liên quan đến trọng điểm để bổ sung cho bài. Ðừng đi ra quá xa trọng điểm, xa đề tài lựa chọn.
Khi viết, nhớ viết liên tục, đừng ngừng lại tìm chữ đúng hay sửa văn. Ðừng cố viết câu cho hay, cho đúng từ, đúng văn phạm, đúng chính tả, đúng ý, rồi mới viết tiếp. Làm vậy phải suy nghĩ, lo tìm chữ, lo tra cứu, viết thành chậm. Ngừng lại tra cứu sẽ dễ quên mất ý, mất hứng, chậm tốc độ, mất đà viết. Có khi mất cả tiếng đồng hồ không được nửa trang. Biết là từ chưa đúng, sai chính tả, hoặc nghi ngờ tên người, chức tước, hay số thống kê, cũng cứ viết đã, rồi đánh dấu hỏi vào bên cạnh để sau sẽ tra cứu lại hoặc sửa đổi. Nhớ bảo mình đây chỉ là bản nháp đầu, cần viết ý xuống trước, có gì sẽ sửa sau. Bản sửa chót mới là bản chung cuộc.
Cứ viết một cách tự nhiên, rõ ràng, bình thường. Cũng như khi nói chuyện, mọi người thường nói liên tục, tự nhiên, đâu cần đúng chữ, đúng văn phạm. Ít ai ngừng lại tìm đúng chữ, đúng ý mới nói. Nói rồi thấy chữ không đúng, mới sửa lại. Viết cũng vậy.
Cũng đừng lo tìm chữ văn hoa, cầu kỳ. Lúc này cần bày tỏ ý hơn là cần văn hoa. Cần có nhiều ý hấp dẫn hơn là những lời hoa mỹ. Thấy ý nào, ghi vội ra. Cho ý chạy ra trên trang giấy. Càng nhiều ý, càng tốt. Nếu ý không đúng vào đoạn đó, ghi dấu vào bên cạnh để khi xem lại mang ráp vào chỗ khác thích hợp hơn. Dùng những lời giản dị, mộc mạc để diễn tả. Nếu văn hoa đến ngay lúc đó, hãy viết xuốạng. Nếu không, sẽ cải thiện khi sửa lại.
Cũng theo lối viết này, hễ thấy gì dễ, viết trước. Nhờ có dàn bài chi tiết, bạn có thể chọn phần nào để viết cũng được. Có thể viết đầu bài trước hay sau, tùy ý. Hoặc chọn đoạn nào đó viết trước, tùy thích. Có người viết kết luận trước. Có người viết thân bài trước, rồi mới viết đầu và kết.
Khi viết những điểm đã ghi trong dàn bài, đừng vội quan tâm đến chuyển tiếp để nối các đoạn văn vào với nhau. Thấy các đoạn văn đó rời rạc không tiếp nối trơn tru, cứ để đấy. Chuyển tiếp nếu không đến ngay khi viết, sẽ được viết khi xem lại. Giống như người thợ may, cứ đo cắt vải theo từng phần của quần áo, sau mới may ráp lại với nhau.
Viết cũng giống như xây cất nhà cửa. Cứ làm từng loạt một, hết loạt này tới loạt kia. Dựng xong khung nhà, mới lợp mái, xây tường dựng vách, rồi mắc giây điện, ống nước, lắp máy móc, trước khi sơn quét, trải thảm.
Một điểm lợi của việc viết liên tục là sau vài giờ hay vài ngày, vài tuần viết nháp, bạn thấy sản xuất được nhiều trang, tinh thần sẽ phấn khởi và hăng hái tiếp tục viết nữa. Việc hoàn thành bài viết hay tác phẩm nhờ vậy được mau chóng hơn.
Ða số các nhà văn, nhà báo chuyên nghiệp đều biết quy tắc viết trước, sửa sau, để viết nhanh, viết dễ. Một số người khác quen viết mỗi câu cho tươm tất rồi mới viết câu tiếp. Có người viết xong một đoạn hay một chương, ngưng lại sửa, rồi viết nữa. Ðã hẳn mỗi người có cách riêng để viết, không ai giống ai. Nhưng viết hết cả bài, hay cả sách, rồi mới sửa có nhiều điều lợi rõ ràng hơn.
Tránh tắc bút
Tắc bút là cảnh ngồi trước trang giấy trắng, mắt nhìn vào tường hoặc nhìn qua cửa sổ, mà không tìm được ý, hoặc không diễn tả được ý lởn vởn ở trong đầu, không viết ra một chữ! Có người gặp cảnh cắn bút như vậy cả giờ đồng hồ. Viết bị bế tắc phần lớn là do cụt ý, không biết viết gì thêm, không tìm được điểm nào để khai triển, không biết khía cạnh nào để nhắm, không biết hướng nào để theo, không biết diễn tả sao cho dễ dàng, đúng ý.
Tắc bút là nỗi băn khoăn, lo lắng của một số người muốn vào ngành viết. Cảnh tắc bút cũng thường đến với nhiều người ở trong ngành viết, nhưng chúng ta có nhiều cách để phòng ngừa hoặc để vượt qua những bế tắc đó. Ðể giải quyết những trường hợp tắc bút, chúng ta cần tìm biết nguyên nhân của bế tắc.
Không biết viết gì vì cạn ý. Trước khi viết một tấm thiệp gửi bạn bè, hay bức thư cho thân nhân, người viết hẳn định sơ lược viết gì, viết thế nào. Những ý đó nên được ghi xuống giấy, nếu không cũng phải xếp đặt sẵn trong đầu. Không làm vậy, lúc ngồi viết nửa chừng có thể cạn ý, đâm ra loay hoay, lúng túng, rồi buông bút. Viết sách hay viết bài càng cần định sẵn những gì phải viết, cụ thể là làm dàn bài với nhiều chi tiết để theo đó viết ra. Xem lại dàn bài có được làm chu đáo, tỉ mỉ, đủ để gợi ý không?
Tắc bút có thể vì chưa nắm vững được đề tài, chưa thu thập đủ chất liệu. Trong trường hợp này, cần xem lại, thiếu những chất liệu gì thì sưu tầm, tra cứu để bổ sung, như đọc sách báo, hoặc chuyện trò, phỏng vấn nữa. Nhờ đấy có thêm ý để viết, có những luận cứ, thí dụ, mẩu chuyện để khai triển và hỗ trợ. Viết về một vấn đề mình biết rõ bao giờ cũng dễ dàng hơn.
Nếu thấy bế tắc vì khó phát biểu ý, bạn có thể tìm cách diễn tả khác, như nhắm vào một loại độc giả nào và dùng lời lẽ thật giản dị để trình bày, rồi sau đấy thay đổi chữ hoặc câu viết.
Bế tắc có thể tới vì không có hứng, không thấy hăm hở, thích thú khi viết. Chính vì muốn giữ hứng, duy trì đà viết đang trôi chảy, một số nhà văn, nhà báo bỏ cả ăn ngủ để viết cho tới khi mệt mỏi. Nhưng với nhiều người khác trong chúng ta, thời biểu không cho phép viết liên tục, mà phải ngưng lại giữa chừng. Khi trở lại, nếu bị mất trớn, không viết được dễ, bạn có thể đọc thêm tài liệu, xem lại cách sắp xếp dàn bài, đọc lại phần đã viết lần trước để gợi ý và để gây lại cảm hứng. Hoặc bạn cầm bút viết lia lịa những gì mình đang nghĩ, rồi sau đấy viết sang đề tài mình định viết. Lối viết này là cách thực tập để lấy trớn viết sau đó, tương tự như lực sĩ hay thể thao gia trước khi vào trận đấu phải dượt banh, làm những động tác để nóng ấm và co dãn các bắp thịt. David Fryxell, tác giả How To Write Fast, đề nghị đừng dừng bút nghỉ khi viết hết câu hoặc đoạn văn. Hãy nghỉ tay lúc viết lưng chừng câu hoặc giữa đoạn văn, để khi ngồi viết trở lại là biết viết tiếp chỗ bỏ dở và dễ viết thêm sau đó.
Một cách vượt bế tắc là tìm lối khác thay thế chỗ bị tắc, hoặc tìm đường vòng nhảy qua đó viết sang đoạn khác. Khi viết xong chỗ khác, mới quay trở lại chỗ bỏ dở, nếu có thêm tài liệu, thêm ý mới hoặc tìm được ý khác để bổ sung cho chỗ tắc nghẽn.
Một cách nữa để vượt bế tắc là tìm những động lực thúc đẩy mình hăng say và ham viết, như nghĩ tới bài viết sẽ bày tỏ được ý tưởng của mình, được nhiều người biết đến. Hoặc tự cho mình là cây viết tài giỏi, cố viết nhiều hơn để vượt được chỉ tiêu, như viết năm bảy trang thay vì hai, ba trang đã định trong ngày. Cũng đừng nghĩ đến lời bình phẩm có thể có của người khác mà nhụt chí, dễ bị tắc bút.
Cố giữ đúng thời hạn đã định để hoàn tất tác phẩm là một trong những cách hữu hiệu vượt bế tắc. Nhà báo thường hay phải viết theo thời hạn báo lên khuôn in, nên nhà báo bị thôi thúc cố viết cho đúng hạn và cố tìm cách giải quyết bế tắc. Người viết sách cũng nên theo đó ấn định thời hạn để viết cho xong.
Khi viết nếu thấy uể oải, không muốn cầm bút, bạn có thể tạm nghỉ tay năm mười phút, đi uống nước, uống cà phê, hoặc ra ngoài đi bộ, hoặc làm những cử động về tay chân, quay đầu, xoay mình cho thư dãn gân cốt và tâm trí, rồi quay trở lại viết tiếp. Ðôi khi đổi chỗ ngồi viết, lúc ở trong phòng, lúc ngồi bàn ăn trong bếp, hoặc lúc viết tay, lúc dùng máy vi tính, cũng làm thay đổi không khí, tránh buồn tẻ khi viết.
Khung cảnh chung quanh cũng có thể làm bạn đãng trí, khó tập trung tư tưởng để viết. Tiếng ồn ào, tiếng trẻ con đùa nghịch, hoặc chỗ viết chật chội có thể làm mạch viết gián đoạn, ngưng đọng. Nên chọn chỗ ngồi viết thoải mái, yên tĩnh, hoặc chọn thời điểm thích hợp như một số người chọn viết vào sáng sớm hoặc lúc đêm khuya để bớt bị chia trí khi viết.
Trong những lối giải quyết tắc bút, cách hay nhất là phòng ngừa và chuẩn bị kỹ trước khi bắt tay vào viết. Ðịnh rõ chủ đề viết, phác họa sơ lược cách trình bày vấn đề, sưu tầm tài liệu cần tìm kiếm, có thì giờ suy nghĩ về những điểm định viết để những ý nghĩ và tư tưởng thấm nhập trong óc, làm dàn bài chu đáo, rồi mới bắt tay vào viết. Viết khi ấy chỉ còn là thủ thuật, để cho chữ tuôn ra. Viết trở nên vừa dễ, vừa thích thú. Làm như vậy, ít khi bị bế tắc. Còn nếu bị bế tắc bất ngờ, hoặc đôi lúc cảm thấy không mấy hứng thú để viết, hãy ngưng viết đoạn đó, bỏ trống vài hàng cho dễ nhớ khi tìm lại, rồi viết tiếp phần khác. Khi nào có thêm ý mới, thêm tài liệu hoặc có ý khác bổ sung hay thay thế, quay trở lại viết chỗ bỏ trống.
Trước khi viết một bài báo hay cuốn sách, tôi thường viết xuống giấy dàn bài tổng quát, trong đó ghi những điểm chính. Dưới mỗi điểm chính là những điểm phụ với những chữ tóm tắt gợi ý. Sau đấy tôi sưu tầm tài liệu. Nhờ tra cứu sách báo và những cuộc phỏng vấn, tôi ghi ra càng nhiều càng tốt những ý mới, những chi tiết lạ, những mẩu chuyện, những lời thuật, số thống kê để cho vào những phần trong dàn bài. Từ đấy, tôi viết nháp theo dàn bài, quảng diễn ý rộng ra, thêm những chi tiết khác vào.
Khi viết nháp, tôi viết bằng bút trên những tập giấy học trò. Tôi thích những tập giấy có kẻ hàng, có đục ba lỗ để dễ cho vào những tấm bìa cứng có ba vòng sắt. Tôi thường viết mỗi đoạn văn trên một trang giấy, tránh để câu nối giữa chừng ở trang này sang trang khác. Làm vậy để, nếu cần, tiện sắp xếp, di chuyển qua chỗ khác mà không bị trở ngại, bất tiện, mất thì giờ. Tôi chưa quen với lối viết thẳng vào máy vi tính, và không cảm thấy thoải mái bằng viết tay. Khi viết tay, tôi giãi bày ý nghĩ , cho chữ tự động chạy mau trên trang giấy, không phải nghĩ đến bỏ dấu chữ viết. Khi đánh chữ Việt trên máy vi tính, tôi vẫn phải chú ý vào các dấu chữ, nên dễ bị gián đoạn mạch viết, tư tưởng không liên tục.
Viết nháp xong trên giấy, tôi duyệt sơ qua, rồi mới đánh vào máy vi tính, và cho in ra. Thế là tôi đã có bản nháp sơ khởi cho bài viết. Khi soát lại bài viết in từ máy vi tính, tôi chú trọng đến nội dung của bài, xem ý có hấp dẫn, dồi dào, sắp xếp có thứ tự, hợp lý và mạch lạc không. Từ đấy tôi chỉ còn sửa những sai lầm, điền khuyết những thiếu sót, chải chuốt lại lời văn, là có thể đưa bản nháp cho người khác đọc để xin ý kiến và phê bình. Trong khi chờ đợi người khác đọc, tôi thấy điều gì cần sửa chữa, bổ khuyết hoặc cải thiện, tôi vẫn làm được. Khi viết nháp, nhiều lúc tôi cũng phải chống trả ý muốn ngưng để sửa, và phải cố tự nhủ đây chỉ là viết nháp, còn nhiều lần khác để sửa.
Xin nhắc lại với bạn: Viết trước, sửa sau. Cố viết liên tục. Ðừng ngưng lại sửa văn hay sửa sai. Viết liền như vậy, chẳng bao lâu bạn cảm thấy thích thú khi nhìn số trang cụ thể vừa hoàn tất cứ tăng dần lên, và bạn sẽ tiếp tục hăng hái viết.
Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012
Vũ Thụy Hoàng - Chọn Ðề Tài
Vũ Thụy Hoàng
Trước khi có ý định cầm bút viết, hẳn bạn đã định đề tài để viết, cũng như chủ đích để viết. Tức là bạn biết sẽ viết về vấn đề gì, viết để làm gì? Ðể gửi cho bạn bè? Ðể đăng báo? Hay để viết sách? Thường khi chọn đề tài, bạn cũng chọn ngay loại viết: giả tưởng hay không giả tưởng. Viết truyện ngắn, truyện dài để giải trí người đọc. Hay viết theo sự kiện, theo tài liệu, nghiên cứu nhằm cung cấp tin tức và hiểu biết cho người đọc. Hoặc phân tích, nhận định để bày tỏ ý kiến, phê bình.
Ðề tài mà bạn chọn lựa có thể được nhen nhúm trong đầu từ lâu, hoặc ám ảnh tâm trí làm bạn thao thức, khiến bạn hăm hở muốn viết. Ðề tài có thể thoáng hiện đến trong đầu như một ánh chớp, được bạn chụp lấy, suy nghĩ thêm, tìm tòi, nghiên cứu rồi khai triển ra. Ðề tài có thể nảy ra do óc sáng tạo của bạn, hoặc phát xuất tự trong lòng bạn, dựa trên một số sự việc xảy ra ở một hay nhiều chỗ khác nhau. Nhờ thu lượm và chắp nối nhiều mẩu chuyện vụn vặt, bạn có thể biến đổi để viết thành truyện mới.
Bạn có thể tìm thấy đề tài do trí nhớ hồi tưởng từ thuở xa xưa, hoặc do kinh nghiệm sống của bạn. Ðây là loại hồi ký, từ những cuộc tình lãng mạn hoặc sóng gió của cá nhân, cho tới những hoạt động sôi nổi ở chính trường, hay ngoài trận địa. Những vụ di tản vất vả, những cuộc vượt biển gian truân, những ngày chiến trận nguy hiểm, những ngỡ ngàng trong đời sống mới lạ ở nước ngoài, những cách nuôi dạy con cái, những lối giữ gìn sức khỏe, tập thể dục, nấu ăn, làm vườn, đều là những đề tài có thể khai thác.
Ðề tài còn đến do sự quan sát và tìm biết sự việc của bạn. Bạn có thể nghe người khác kể chuyện lại, thấy việc họ làm, nghe họ bày tỏ những xúc cảm, những nhận định và suy nghĩ của họ. Từ đó bạn tìm tòi thêm, xem có trường hợp nào tương tự, xem có thấy chiều hướng gia tăng và lan rộng trong những lớp người khác không? Ðây là lối nhà báo thường tìm đề tài để tường thuật sự việc, trình bày biến cố và viết phóng sự.
Tin tức nghe được của đài phát thanh, đài truyền hình, hay đọc báo hàng ngày, có thể giúp bạn nảy ra ý. Hoặc những câu chuyện với thân nhân, bạn bè, những thắc mắc hay quan tâm của họ cũng gợi ý cho bạn.
Tóm lại, đề tài để viết có rất nhiều ở quanh mình. Ðời sống con người trong một xã hội đa tạp thường xen lẫn nhiều thay đổi, rắc rối, thăng trầm với vui, buồn, sướng, khổ, an bình và gian nan, thành công và thất bại, nên có nhiều chuyện để kể, nhiều đề tài để viết. Quanh mình có nhiều chuyện xảy ra hàng ngày mà mình không để ý vì cho là tầm thường, nhưng nếu bạn tò mò một chút, để ý hỏi han, tìm hiểu, bạn có thể khám phá ra đó là chuyện hay, chuyện lạ.
Tò mò là một yếu tố quan trọng của người viết văn, nhất là viết báo. Vì tò mò muốn biết thêm, muốn tìm hiểu rõ hơn, muốn những thắc mắc được giải tỏa, những câu hỏi được trả lời, người viết mới đi thăm hỏi, sục sạo, truy lùng, tìm kiếm chất liệu và mới có đề tài, có chi tiết để viết. Người viết nên luôn luôn tỉnh táo, trông chừng những việc xảy ra quanh mình và trong xã hội. Hãy chú tâm đến những gì khác thường, những bất trắc, những trái khoáy mà mình chưa biết.
Nếu thấy điều gì khơi động tò mò mà bạn muốn biết, nhiều người khác hẳn cũng muốn biết. Chính tò mò là yếu tố quan trọng ràng buộc người viết với người đọc, theo James B. Stewart, từng là chủ biên trang nhất của báo Wall Street Journal và là tác giả quyển Follow The Story: How To Write Successfully Non-Fiction. Người viết vì tò mò mới đi lùng kiếm chất liệu. Ðề tài khích động óc tò mò của người đọc mới lôi cuốn được họ. Người đọc muốn biết để thỏa mãn tính tò mò của họ, để mở rộng kiến thức, và để có đề tài nói chuyện với bạn bè, với đồng nghiệp, với người khác. Nếu người đọc không vì tò mò thúc đẩy, họ không đọc, vì họ còn bận bịu nhiều chuyện khác trong cuộc sống thường ngày của họ.
Tiêu chuẩn chọn đề tài
Hay, lạ, chưa mấy ai biết, đó là những yếu tố để chọn đề tài. Những chuyện hay thường có những mới lạ, những khám phá bất ngờ, những tranh chấp sôi nổi, những chi tiết hấp dẫn, thích thú, cộng thêm những đối thoại ý nhị, vui cười.
Muốn biết đề tài bạn định viết có mới lạ không, cần xem đề tài đã có nhiều người viết chưa. Khi định chọn đề tài, bạn nên dành một ngày đến thư viện lớn ở trong vùng, lướt qua danh mục có liên hệ đến đề tài, để xem đã có những sách nào, tạp chí nào viết về vấn đề này. Xem đề tài được viết mới đây, hay viết lâu rồi. Bạn cũng có thể ghé qua những tiệm sách lớn, đảo một vòng xem có sách về loại bạn định viết không. Hoặc hỏi bạn bè trong giới viết văn, viết báo. Nếu chưa có sách báo nào viết về đề tài này, đó là dấu hiệu tốt để bạn khai thác. Toni Morrisson, tiểu thuyết gia được giải Nobel năm 1993, nói nếu có đề tài nào bạn muốn đọc mà không thấy có sách, đó là đề tài để bạn viết.
Nếu thấy có sách báo đã viết về đề tài bạn định chọn lựa, đừng lo. Ðề tài tuy giống nhau, bạn vẫn có thể viết được nếu viết khác, nhằm vào khía cạnh khác, chiều hướng khác, hoặc lớp người khác. Những yếu tố khác này làm truyện của mình càng thêm độc đáo. Truyện càng độc đáo càng được ưa thích vì ít có người viết. Truyện tình lứa đôi là một đề tài đã có biết bao sách báo viết qua bao thời đại mà vẫn có nhiều người say mê đọc, vì mỗi truyện mỗi khác, với những khía cạnh khác, hoàn cảnh khác, nhân vật khác. Chiến tranh Việt Nam cũng vậy. Ðã có biết bao sách báo viết về cuộc chiến, nhưng nhiều người vẫn có thể viết về đề tài này theo kinh nghiệm của mình, hoàn cảnh của mình và dưới cái nhìn của mình. Ðừng sợ khi thấy có sách báo viết rồi. “Ðiều bí mật của viết giỏi là viết lại điều cũ theo lối mới, hoặc viết điều mới theo lối cũ,” như lời của tiểu thuyết gia và nhà báo Richard Harding Davis (1864-1916.)
Có lạ, có hay, đề tài còn cần được người khác quan tâm. Mối quan tâm của người đọc thường khác biệt tùy theo tầng lớp xã hội, trình độ học vấn, xu hướng chính trị, tôn giáo. Khi chọn đề tài, bạn có thể thăm dò phản ứng của người đọc bằng cách nói chuyện với những người khác về đề tài định viết, xem có bao nhiêu người tỏ vẻ chú ý, bao nhiêu người thích thú, bao nhiêu người lơ là. Nếu đề tài được nhiều người lưu ý, bài viết mới có đông người đọc. Mỗi loại sách, báo đều cần có độc giả để trang trải chi phí biên tập, ấn loát và phân phối. Thị trường quá nhỏ thì không đủ trả sở phí.
Truyện càng có tính đại chúng, càng liên hệ đến con người, đến cuộc sống của các giới trong xã hội, càng dễ lôi kéo được độc giả. Những truyện về tình yêu, gia đình, những xúc động tình cảm như yêu, ghét, giận, hờn, vui, buồn, hoặc những cuộc phấn đấu, vật lộn, tranh chấp trong cuộc sống như đâm chém, giết chóc, thủ đoạn làm ăn, tranh dành quyền thế, vẫn là những đề tài dễ khai thác trong mọi thời đại. Truyện hư cấu để giải trí có thể thu hút độc giả thuộc nhiều giới, nhưng phải cạnh tranh với nhiều loại giải trí khác như phim ảnh, kịch trường, vô tuyến truyền hình, phát thanh, các bộ môn thể thao, những hoạt động ngoài trời... Còn những sách không hư cấu thường nhắm vào một số độc giả riêng biệt, những người quan tâm đến vấn đề mà họ muốn biết, muốn tìm hiểu. Vì vậy đề tài sách không hư cấu nên hạn định vào vấn đề riêng biệt, hoặc một khía cạnh thu hẹp. Xin nhớ đề tài nào cũng chỉ được một số người quan tâm. Không có đề tài hay bài viết nào được mọi người chú ý. Lại càng không bao giờ được hết mọi người ưa thích.
Muốn độc giả quan tâm đến đề tài, trước tiên bạn phải là người lưu tâm và thích thú với đề tài định viết. Có thích, bạn mới hăm hở, hăng say làm việc, tập trung tư tưởng, sưu tầm tài liệu và quyết chí hoàn thành tác phẩm. Nếu bạn cảm thấy lơ là, hờ hững với đề tài, bạn dễ rơi vào tình trạng viết cũng được, không viết cũng được, và rất có thể bạn không đi tới cùng mà bỏ cuộc giữa đường. Vậy khi chọn đề tài, bạn nên xem đề tài có gây hào hứng, thích thú đối với bạn không.
Thêm vào thích thú, bạn cần có kinh nghiệm hoặc hiểu biết chuyên môn về vấn đề định viết, nhất là với loại viết không giả tưởng. Chuyên môn không có nghĩa là bạn phải ở trong nghề, hoặc có bằng cấp về lãnh vực đó. Nếu có càng tốt, không có cũng chẳng sao. Ðiều quan trọng là bạn đã ở trong cuộc, đã trải qua những kinh nghiệm để biết vấn đề này, hoặc chú tâm nghiên cứu vấn đề. Có kinh nghiệm, hoặc có kiến thức hiểu biết về vấn đề, bạn mới dễ viết, mới trình bày rõ ràng và mạch lạc để độc giả hiểu. Chẳng hạn muốn viết về thể thao, bạn không cần phải là cầu thủ của đội bóng đá nổi tiếng, nhưng nếu bạn đã từng chơi đá bóng, hoặc hiểu biết về môn này, bạn có thể viết bài tường thuật về những trận giao đấu. Nếu bạn giỏi nấu ăn, bạn có thể viết sách về nấu nướng theo kinh nghiệm của bạn. Tương tự, bạn có thể viết về chiến tranh Việt Nam theo kinh nghiệm của chính mình là một quân nhân từng xông pha ngoài chiến trận, hoặc một thường dân trải qua những cảnh khói lửa của chiến tranh.
Chú trọng về một khía cạnh chuyên biệt, tức là nhìn vấn đề ở phạm vi thu hẹp, nhỏ bé thay vì rộng lớn. Tìm khía cạnh chuyên biệt dễ làm tác phẩm của bạn độc đáo, trong lúc viết những đề tài rộng lớn dễ bị trùng hợp với nhiều sách khác và phải cạnh tranh vất vả. Trong thí dụ về nấu ăn đề cập ở trên, thay vì dạy nấu ăn tổng quát, bạn có thể viết chuyên về nấu món ăn miền Nam, hay miền Trung, miền Bắc, hoặc riêng về những món nổi tiếng của một tỉnh. Về chiến tranh, bạn có thể viết về một trận đánh đặc biệt nào mà bạn tham dự, hoặc một trận chiến nào mà bạn thấy quan trọng, gay go, hấp dẫn. Chính vì biết khai thác những khía cạnh đặc biệt, biết đào sâu về một sự kiện nào đó mà báo chí vẫn có độc giả và vẫn tồn tại, dù những biến cố xảy ra đã được các đài phát thanh và truyền hình loan báo trước rồi.
Thời gian tính cũng là yếu tố cần cứu xét khi chọn đề tài. Có tin tức cần được loan báo mau lẹ, có bài viết hoặc truyện cần đưa cho độc giả đọc càng sớm càng tốt. Ðây là trường hợp những vấn đề thời sự nóng bỏng. Truyện mới xảy ra người ta thích đọc hơn. Chỉ những bài hoặc truyện không sợ mất thời gian tính mới có thể giữ chậm lại. Càng để lâu mà không có gì mới thêm vào, tính tò mò, háo hức của độc giả càng nguội dần, truyện mất hấp dẫn và bị những biến chuyển khác làm mai một đi.
- mới lạ, độc đáo
- được nhiều người quan tâm
- đề tài được bạn ưa thích
- bạn có kinh nghiệm hoặc hiểu biết về đề tài
- hợp thời
Phân loại viết
Khi chọn đề tài, bạn thường định ngay ở trong đầu thể loại để viết, hư cấu hay không hư cấu. Tùy theo đề tài và thể loại định viết, bạn phỏng định được mức độ dài ngắn của bài, và trù tính bài gửi đăng ở nhật báo, tạp chí, hay biến thành sách. Có nhiều loại viết khác nhau:
Truyện là lối viết thông dụng nhất, kể chuyện của chính người viết hoặc của người khác. Truyện có thể kể theo thứ tự thời gian, theo diễn biến của những sự việc, nhưng không nhất thiết phải tuân thủ đúng theo thứ tự đó. Truyện có thể mở đầu bằng pha gay cấn, hấp dẫn nhất, xẩy ra ở phần sau, rồi quay trở lại kể tiếp từ đầu. Lối kể chuyện được dùng nhiều trong những tiểu thuyết, bằng cách chọn cốt truyện có nhân vật, có bối cảnh, có những màn diễn tiến, có đối thoại. Loại kể chuyện thường làm người đọc ưa thích vì dễ nhận, dễ hiểu và dễ nhớ.
Loại tường thuật: là loại viết thịnh hành của báo chí, tường thuật những sự việc xảy ra theo những gì quan sát, chứng kiến và nhận biết. Tai nạn xe cộ, thiên tai, bão lụt, chiến tranh...thường là những đề tài cho loại tường thuật.
Loại điều tra: là loại viết tìm tòi, sưu khảo kỹ lưỡng một vấn đề để đào sâu thêm chi tiết, hoặc tìm biết nguyên nhân sự việc xảy ra.
Loại phân tích, giải thích: là loại viết tìm cách giải đáp những thắc mắc khi đề tài nêu ra nhiều câu hỏi, nhiều nghi vấn. Có những sự việc xảy ra làm người đọc ngạc nhiên, khó tin, khó hiểu, với nhiều thắc mắc cần được giải đáp. Nằm trong trường hợp này là những tai nạn khả nghi, những vụ giết người bí hiểm, những vấn đề chính trị rắc rối, những thủ đoạn kinh doanh mờ ám...Loại viết này thường dựa vào những sự kiện để phân tích và giải đáp những thắc mắc nêu lên.
Loại tiểu sử: là truyện viết về cuộc đời hay một phần cuộc đời của một người, nhất là những người quen biết, nổi tiếng. Những ca sĩ, tài tử, lực sĩ, chính trị gia, viên chức trong chính quyền thường là đề tài cho sách tiểu sử, hồi ký, tự truyện, hoặc một bài báo sơ lược về thân thế, sự nghiệp và hoạt động của họ. Những nhân vật này càng trở thành đề tài hấp dẫn, nếu có dính dáng đến những vấn đề thời sự.
Loại quan điểm: người viết bày tỏ ý kiến, quan điểm của mình qua những bài viết để bênh vực hay phản đối một vấn đề.
Tuy có những loại viết phân biệt như trên, nhưng người viết có thể phối hợp nhiều loại viết khác nhau để trình bày vấn đề. Bài viết hoặc sách có thể phối hợp các loại kể chuyện, tường thuật, điều tra và tiểu sử. Sách báo thường hay phối hợp nhiều loại như vậy để hấp dẫn hơn, khỏi bị buồn tẻ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)