Hiển thị các bài đăng có nhãn Võ Long Triều. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Võ Long Triều. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014
Võ Long Triều - Trương Tấn Sang gieo sự hoài nghi?
Nhân kỷ niệm ngày “Cách Mạng Tháng Tám” (19.8.1945) và ngày “Tuyên ngôn độc lập” (2.9.1945), ông Trương Tấn Sang, chủ tịch nước, có viết một bài đăng trên “Tạp Chí Công Sản.” Bài viết được các đảng viên xem như một thông điệp, một huấn dụ cần ghi nhớ. Có lẽ bài viết nầy do một cây bút điêu luyện nào đó, vẽ cho ông bản văn nói về tình hình đất nước, tô một bức tranh tốt đẹp về sự phát triển quốc gia, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, v.v... được báo chí lề phải khen ngợi hết lời.
Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014
Võ Long Triều - Giàn khoan HD-981 đẩy Hà Nội tiến gần Washington?
Nhiều biến chuyển trong tháng này liên quan ít nhiều đến tình hình chính trị Á Châu, đặc biệt đối với Việt Nam. Cựu Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton viếng thăm Hà Nội ngày 18 tháng 7, 2014, tuyên bố: “Các nước trong khu vực đều phải hợp tác với nhau, tránh tình trạng một nước lớn có thể ức hiếp các nước nhỏ khác trong khu vực.” Và tại Quảng Châu, tham dự hội nghị Tập Ðoàn Xây Dựng Thái Bình Dương ngày 25 tháng 7, 2014, ông Clinton lại chỉ trích Trung Quốc về cách cư xử với các nước láng giềng trên hồ sơ biển Ðông.
Một chiếc tàu đánh cá của ngư dân Ðà Nẵng bị tàu Trung Quốc đâm chìm gần giàn khoan HD 981 ở Hoàng Sa,
khiến quan hệ Việt-Trung sứt mẻ, và Hà Nội đang hướng về Washington. (Hình: Getty Images)
khiến quan hệ Việt-Trung sứt mẻ, và Hà Nội đang hướng về Washington. (Hình: Getty Images)
Ngoại trưởng Nhật Bản, ông Fumio Kishida, sẽ đến Việt Nam ngày 31 tháng 7, 2014. Ông tuyên bố với báo chí, “Tôi muốn tiếp tục củng cố mối quan hệ chiến lược với Việt Nam và đẩy mạnh hợp tác trên nhiều lãnh vực,” đồng thời ông Kishida xác nhận sẽ chống lại mọi ý đồ thay đổi nguyên trạng trên biển Ðông bằng vũ lực và ông cũng sẽ bàn với Ngoại Trưởng Phạm Bình Minh việc cung cấp tàu tuần tra cho Việt Nam.
Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014
Võ Long Triều - 'Trung Quốc đã đi quá đà ở Châu Á'
Cựu Ngoại Trưởng Hillary Clinton ký sách “Hard Choices.” (photo: internet)
Trong tập hồi ký vừa mới xuất bản tựa đề “Lựa Chọn Khó Khăn” (Hard Choices), cựu ngoại trưởng Hoa Kỳ, bà Hillary Clinton nhận xét, “Trung Quốc đã đi quá đà ở Châu Á” qua những hành động ngày càng hung hăng đối với các nước láng giềng, trong lúc Bắc Kinh cho rằng Hoa Kỳ đang vắng bóng ở Châu Á vì còn bị chi phối bởi hai cuộc chiến Iraq và Afghanistan.
Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014
Võ Long Triều - Chế độ Hà Nội và quyền tự do thông tin
Người Việt trong và ngoài nước biết rõ cộng sản Hà Nội không hiểu hoặc là họ không muốn hiểu nhân quyền là gì. Lý do là nó trái ngược với độc tài đảng trị cộng sản. Mặc dù Việt Nam được bầu vào Hội Ðồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, sự kiện đó làm cho dư luận thế giới ngạc nhiên vì là một thành viên bất xứng, đồng thời dư luận cũng nhận thấy giá trị của hội đồng bị lu mờ. Bởi lẽ Hội Ðồng Nhân Quyền được thành lập với mục đích cao cả là bảo vệ quyền con người. Trong đó có quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, v.v. Thế mà Hà Nội lại sợ tự do ngôn luận, nói rõ hơn là sợ tự do báo chí nên đã ra sức đàn áp dã man, bắt bớ ký giả, giam cầm blogger, đánh đập những người công khai bày tỏ ý kiến bất đồng với nhà cầm quyền. Hà Nội còn ban hành Nghị Ðịnh 72 cấm các trang blog và trang mạng xã hội tổng hợp, chia xẻ tin tức thời sự. Những tin tức thời sự loan truyền các sai trái của chính quyền.
Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014
Võ Long Triều - Nhật chuẩn bị đối đầu với Trung Quốc
Bộ trưởng Quốc Phòng các nước ASEAN hội đàm “không chính thức” với phái đoàn Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ ngày 4 tháng 4 năm 2014 tại Hawaii. Lần đầu tiên hội nghị diễn ra trên đất Mỹ cho thấy các quốc gia Châu Á và Hoa Kỳ đang xây dựng và tăng cường quan hệ đối tác nhằm đối phó với những đe dọa quân sự trong vùng. Cuộc họp đánh dấu sự can dự ngày càng gia tăng của Mỹ và cũng chứng minh vai trò quan trọng của các nước ASEAN trong việc duy trì hòa bình và ổn định khu vực.
Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014
Võ Long Triều - Lê Quốc Quân, người 'sẵn sàng ngồi tù cho đến chết'
![]() |
Người biểu tình đòi tự do cho Lê Quốc Quân trong phiên xử phúc thẩm ở Hà Nội. (Hình: Getty Images) |
Nhà cầm quyền Hà Nội không ngờ tòa phúc thẩm giữ nguyên bản án 30 tháng tù đối với Luật Sư Lê Quốc Quân đánh động dư luận quốc tế mạnh đến như vậy.
Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013
Võ Long Triều - Chính quyền và côn đồ, tuy hai mà một
Võ Long Triều
Quốc gia nào trên thế giới cũng phải có một đội quân để giữ an ninh trật tự công cộng, gọi là cảnh sát, công an. Tiếng Pháp còn gọi cảnh sát bằng chữ “Gardien de la paix” (người gìn giữ sự yên lặng, hòa thuận trong xã hội) thay vì “Police” (cảnh sát).
Trên khắp thế giới, dù cộng sản hay tư bản, chưa thấy một quốc gia nào dung dưỡng bọn du côn du đãng, thường gọi là côn đồ, lập thành băng nhóm, trộm cấp, giật dọc, cướp bóc, trấn lột dân lành. Những bọn đó là mầm mống gây bất an trong xã hội, là phần tử bất hảo cần phải bài trừ. Chính quyền các nước văn minh thường bắt giam bọn chúng, giáo dục, dạy nghề, giúp chúng trở lại đời sống lương thiện. Trừ những kẻ ngoan cố, tiếp tục phạm pháp thì phải xử án cầm tù.
Quái lạ thay, tại Việt Nam ngày nay bọn “côn đồ” được cộng sản Hà Nội dung dưỡng, mượn tay chúng đàn áp, đánh đập dân chúng tàn nhẫn, thay thế công an hay phụ với họ khi cần.
Trong những cuộc đàn áp dân oan lúc nào cũng có bọn côn đồ thẳng tay đánh đập dân chúng bằng gậy gộc, công an đứng nhìn làm ngơ, hoặc cùng hợp sức đánh dã man hơn.
Ngày 21 Tháng Tư vừa qua, cũng tại huyện Tiên Lãng, tỉnh Hải Phòng xảy ra thêm một vụ xô xát vì cưỡng chế đất đai. Cũng tại huyện này đã xảy ra vụ đàn áp gia đình ông Ðoàn Văn Vươn. Theo lời một nhân chứng, ông Lương Văn Chinh, nông dân ở xã Ðại Thắng, huyện Tiên Lãng nói với BBC, “Khoảng 12 giờ trưa thấy có khoảng 20 người mặc áo bảo vệ, áo chống đạn và 40 người ‘xã hội đen,’ đầu trọc, xâm trổ đầy mình, cởi trần đang xô xát, đạp phá ruộng dưa, đánh đập bà con. Lúc đó có ông chủ tịch, phó chủ tịch và trưởng công an xã Ðại Thắng, huyện Tiên Lãng, thế mà họ thờ ơ.”
Báo tuổi trẻ ngày 22 Tháng Tư đăng bài: “Côn đồ hành hung dân Tiên Lãng.” Bài báo mô tả hơn 50 đối tượng lạ mặt dùng gậy gộc đánh đập những người dân không chịu bàn giao đất để nhà nước bán cho công ty TNHH Hoa Thành. Giá đền bù 20,700 đồng một mét vuông so với giá thị trường là 8 triệu đồng một mét vuông! Kết quả có 6 nông dân bị trọng thương.”
Báo chí “lề phải” trong nước đăng tải tin tức na2y với những lời bình luận gay gắt dành cho chính quyền địa phương.
Một nhà báo công khai phát biểu: “Nếu nhà nước không bắt giam và trị tội những kẻ sử dụng côn đồ thì làm sao chính quyền tránh khỏi bị mang tiếng côn đồ.”
Bằng chứng công an công khai bảo vệ và sử dụng bọn côn đồ trong vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng bởi vì dân chúng địa phương ghi nhận được các biệt danh của giới giang hồ có mặt trong cuộc xô xát, như Hoàng Văn Chương (Chương “sực”) ngụ xã Bắc Hưng, như Phường “tố,” như Hòa “lể,” cả hai tên này ngụ xã Nam Hưng. Tin tức còn cho biết một nhóm giang hồ khác hơn chục người ở quận Kiến An được mời về và họ cho biết sau đó được trả công hai triệu đồng mỗi người!
Tại phường Gia Thụy, quận Long Biên, thành phố Hà Nội, dân oan nhứt quyết không giao đất. Hàng trăm dân tỉnh Long An tuyên bố chấp nhận cho nhà nước bỏ tù, hoặc chết trên đất của tổ tiên để lại, nếu công an và côn đồ cưỡng ép họ vào đường cùng. Do đó công an, dân phòng, ngay cả bọn côn đồ du đãng cũng phải tạm thời rút lui trước những phản ứng dữ dội từ phía dân chúng.
Những bài bình luận của các blogger trên Internet về công an nhân dân Việt Nam dựa vào bọn “côn đồ” để giải quyết công việc, họ dùng những chữ “công an và côn đồ tuy hai mà một.”
Ngày 28 Tháng Ba, 2013 phóng viên Thanh Quang đài RFA loan tin: Công an tỉnh Dak Lak đứng nhìn côn đồ hành hung ông Phạm Văn Chung ở thôn Buôn Triết, xã Dur Kmal. Vì lý do nhà cầm quyền muốn chiếm đất của ông Chung tự khai khẩn hai năm qua.
Ngày 22 Tháng Tư, 2013 dân oan Dương Nội kéo nhau về Hà Nội khiếu nại vụ trưng thu đất trái phép, bị một nhóm côn đồ cầm gậy dộc dao búa, kéo đến khu đất tranh chấp đánh đập bà con đang cấy lúa. Vụ này được biên tập viên Mặc Lâm của đài RFA đưa tin ngày 27 Tháng Tư, 2013: “Trong lúc bọn côn đồ tấn công người dân Dương Nội thì công an đứng nhìn và còn cố tình không lập biên bản về những hung khí cũng như tang vật đã sử dụng. Vậy thử hỏi công an Dương Nội bảo kê cho ai”?
Trên đây là nói về côn đồ công khai đàn áp dân oan theo lệnh của công an. Còn nói về tôn giáo thì những năm tháng qua, côn đồ phải giả danh “quần chúng bức xúc tự phát” bao vây nhà thờ, tu viện, chửi bới, hành hung linh mục, tu sĩ, giáo dân vì những vị này “lợi dụng tôn giáo,” “vi phạm pháp luật.” Vi phạm mà công an không can thiệp, không lập biên bản, không truy tố, chỉ để cho “dân tự phát” hành động mà thôi.
Ngày 5 Tháng Ba, 2012, Linh Mục Giuse Nguyễn Quang Hoa thuộc giáo phận Kontum bị ba côn đồ hành hung. Ngày 1 Tháng Bảy, 2012, LM Gioan Baotixita Nguyễn Ðình Thục, giáo xứ Con Cuông, bị công an, dân phòng, và côn đồ ngăn cản không cho dâng lễ ngày Chủ Nhật. Tòa Giám Mục Vinh cho rằng “vụ việc này là cao trào và kết quả những mưu tính lâu dài, được dàn dựng công phu, kỹ lưỡng của các thế lực đen tối.”
Ngày 7 Tháng Mười Một, 2011, ông Trần Văn Vinh, người ngoại đạo xác nhận, tại giáo xứ Thái Hà ở Hà Nội bị xã hội đen kéo tới tấn công đập phá và hành hung linh mục, giáo dân.
Công an và côn đồ hành động có kế hoạch nhịp nhàng như vậy nên một giáo dân nói rằng: “Tôi cảm giác mình đang rơi vào một đám thảo khấu côn đồ... Có chế độ nào đất nước nào như vậy không? Tôi không thể tưởng tượng nổi những người như vậy lại đại diện cho một nhà nước, cho nên nhà nước này quả thật rất mờ ám và hành xử rất côn đồ...”
Sở dĩ nhà nước không để cho công an đánh đập thẳng tay dân oan là vì nếu xảy ra thương tích trầm trọng hay án mạng thì sinh ra kiện thưa, nhà nước không thể bỏ qua dễ dàng trước dư luận. Chi bằng nhờ du đãng hành hung, dù có xảy ra việc gì đi nữa công an không khi nào lập biên bản thì dư luận không vịn vào đâu để mà tố cáo.
Về các vấn đề liên quan đến tôn giáo, công an không có lý do để hành hung, nên phải mượn côn đồ giả dạng “người dân tự phát” vì họ không hoan nghênh việc thờ phượng của giáo dân trong xóm nên phải hành động.
Chủ trương và suy nghĩ một cách ấu trĩ của nhà cầm quyền không che giấu được dư luận. Tuy nhiên nhà cầm quyền vẫn lì lợm, chai đá, dù bị đồng hóa với bọn côn đồ cũng bất chấp, miễn sao chiếm được đất của dân, ngăn cấm được tự do tín ngưỡng, kẻ thù của chủ nghĩa cộng sản vô thần. Cho nên lời phê phán của một nhà báo Tuổi Trẻ: “Nhà nước sử dụng côn đồ thì làm sao chính quyền tránh khỏi bị mang tiếng côn đồ,” là đúng.
Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012
Võ Long Triều - Trí Thức Cộng Sản
Võ Long Triều
Ngày 6 tháng 8 năm 2012, bảy mươi mốt vị trí thức cộng sản hàng đầu, viết “Thư Ngỏ” gởi các nhà lãnh đạo nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Các ông đề nghị cải tổ chính trị và hành động chống Trung Quốc xâm lăng. Trước đó hai lần, một số trong các ông cũng đã lên tiếng thông qua bản “Kiến Nghị” ngày 10 tháng 3 năm 2011, và bản “Ý Kiến” ngày 08 tháng 9 năm 2011, kêu gọi lãnh đạo đảng chỉnh đốn nội bộ, bài trừ tham nhũng, và cảnh báo lòng dân phẫn nộ trước hành động xâm lăng trắng trợn của Trung Quốc mà nhà cầm quyền không dám phản ứng, lại còn cấm đoán, trấn áp người dân biểu tình chống Trung Quốc.
Hình như tâm huyết của những người đảng viên kỳ cựu nói trên, đồng ký tên trên các bản kiến nghị, với hy vọng nhà cầm quyền sẽ lưu ý vì tình trạng khẩn trương của đất nước trước họa xâm lăng. Nhưng thực tế các bản văn đó chìm trong sự hờ hững, bất cần lưu tâm. Bởi vì độc đảng nghĩa là độc quyền, độc tài, độc tôn, độc đoán thì cần gì ý kiến của kẻ khác, tự Bộ Chính Trị quyết đoán, quyết hành là đủ rồi.
Thử hỏi tại sao các nhà lãnh đạo Hà Nội cố tình quên hai chữ “nhân dân”, nguồn nhân lực từ đó họ lợi dụng để cướp chính quyền, và mãi còn lạm dụng để phô trương: Ủy Ban Nhân Dân vì dân, do dân, Quân Ðội Nhân Dân, v.v. Bây giờ chính các cơ quan nhân dân đó đàn áp, đánh đập, bắt bớ, giam cầm dân chúng biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng. Phải chăng họ là người Trung Quốc? Nếu không phải thì họ cũng là bọn tay sai? Hay là người Việt nhưng đã được Trung Quốc mua chuộc nhiều tiền bạc, vàng, đô la, hay là bị gài bẫy há miệng mắc quai nên phải đành tuân theo lệnh của Trung Quốc? Bằng cớ là Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn đã từng sang Tàu lãnh lệnh “phải điều hướng dư luận quần chúng Việt Nam”.
Cho nên từ khi Nguyễn Tấn Dũng triều cống Cao Nguyên cho Trung Cộng khai thác Bauxite thì hàng loạt chuyên viên trí thức phản biện rằng, điều đó chẳng những bất lợi về kinh tế, mà còn tác hại về môi trường và dân sinh. Nguyễn Tấn Dũng bất chấp. Thậm chí Ðại Tướng Võ Nguyên Giáp, vị khai quốc công thần đã công khai phản đối, xét về chiến lược quân sự sẽ nguy hại vô cùng. Nhà nước cũng bỏ qua. Nghĩa là những gì Trung Quốc chủ trương lấn từng bước với mục đích thôn tính Việt Nam, Bộ Chính Trị Ðảng Cộng Sản Hà Nội cũng phải tin vào 16 chữ vàng và 4 cái tốt để thỏa mãn quan thầy, cho dù trí thức, quân nhân hay quần chúng có bất bình phản đối. Hà Nội vẫn biết, nhưng họ tin có Bắc Kinh ủng hộ, sẵn sàng can thiệp bằng mọi cách để duy trì hệ thống cai trị giùm để Hà Nội còn cơ hội chia nhau quyền hành lợi lộc, ngược lại Hà Nội đã dâng biển, dâng đất cho Trung Quốc rồi.
Xét cho cùng Trung Quốc chỉ cần chiếm trọn Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam thôi, vùng biển đó thừa tài nguyên giúp Tàu Cộng trở thành cường quốc. Hà Nội đã thuận giao rồi, vừa công khai qua công hàm của Phạm Văn Ðồng, vừa bí mật thông qua những gì Hà Nội còn che giấu mà Bắc Kinh ít nhiều hé mở khi nói Việt Nam phản bội. Sự thật Trung Quốc không cần chiếm trọn đất nước Việt Nam. Ðã có bọn tay sai làm Thái Thú cai trị thay. Cao nguyên do Bắc Kinh làm chủ, rừng biên giới Bắc Việt có nhiều khoáng sản đã cho Tàu Cộng khai thác 50 năm, khắp nơi có Phố Tàu lớn rộng kềm chế nền kinh tế, 95% những gói thầu lớn nhỏ về mọi mặt đều lọt vào tay Trung Quốc do sự tiêu lòn hối lộ của cán bộ đảng viên Việt Nam. Hàng ngàn sĩ quan được Trung Quốc huấn luyện còn mang nặng ơn quan thầy, kể cả Tướng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng quốc phòng Việt Nam. Trung Quốc chưa đánh chiếm Việt Nam mà đã hành động như một thứ thực dân mới đang đô hộ xứ mình.
Thư ngỏ lần nầy của 71 ông trí thức gởi các cấp lãnh đạo có những điều mà các ông đã biết quá rõ: Ðó là không khi nào đảng chấp nhận những gì các ông viết ra. Nếu các ông muốn chứng minh quí ông là những người hiểu biết, hay mục đích chỉ làm cho quần chúng hiểu thêm nhà nước nầy là tay sai của Trung Quốc, chế độ nầy cần phải thay đổi, cũng vô ích thôi. Ðối với Bộ Chính Trị đảng, quần chúng nhân dân là đối tượng phải thẳng tay đàn áp khi cần, để nắm vững chính quyền.
Lần đầu tiên các ông dám đề cập đến sự bất đồng chính kiến, đòi sửa đổi hiến pháp và xây dựng nhà nước pháp quyền. Ðòi công khai giải thích quan hệ Việt-Trung? Và hỏi công hàm của cựu Thủ Tướng Phạm Văn Ðồng gởi Chu Ân Lai đã xác nhận việc gì với Trung Quốc? Ðồng thời các ông còn yêu cầu nhà nước chấm dứt sự tùy tiện kết tội để trấn áp, bắt bớ, giam cầm những người yêu nước.
Xin thưa, đảng không ngây thơ dại dột như các ông tưởng, đảng biết rõ hơn những dòng chữ hoa mỹ, lễ độ diễn tả trong thơ ngỏ của các ông. Nhưng chủ trương, ý đồ, thái độ của đảng qua bao nhiêu năm đã công khai chứng tỏ. Các ông đã thấy rõ mà tại sao còn giả vờ đề nghị thế nầy thế khác? Giáo sư Tương Lai còn ngây ngô dọa nạt nhà nước rằng ngoảnh mặt với nhân dân thì sẽ phải trả giá rất đắt. Giá nào? Ông có dám công khai tuyên bố không? Các ông đã từng nghe nói đến tàu lạ, chúng đụng chìm tàu đánh cá Việt Nam, chúng bắt người đòi tiền chuộc mạng, chúng cắt dây cáp tàu khảo sát của ta, chúng lập thành phố Tam Sa, Hà Nội có phản ứng gì đáng kể không? Thậm chí không dám mời đại sứ Trung Quốc đến Bộ Ngoại Giao nhận công hàm phản đối, mà phải sai người trân trọng đem giao tận tay đại diện Trung Quốc, trái với thông lệ ngoại giao bình thường. Bao nhiêu điều đó chưa đủ chứng minh cho quí ông thấy Hà Nội hèn với giặc ác với dân như dư luận rêu rao hay sao?
Giáo sư Tương Lai nói đi rồi nói lại liền, ông xác định trong cuộc phỏng vấn của đài RFI: “Chúng tôi là người của chế độ, chấp nhận sự lãnh đạo của đảng, nhưng muốn cho bộ máy nhà nước sửa sai trở thành tốt đẹp hơn”. Các ông đã đề nghị sửa sai bao nhiêu lần rồi mà sai trái ngày càng nhiều hơn. Vậy thì nếu chấp nhận sự lãnh đạo của đảng các ông nên ngồi im nhìn hậu quả. Bằng không nếu lương tri buộc các ông thuận lý với chính mình thì phải hành động. Phải đứng ra hô hào đoàn kết chống xâm lăng, không để một thế lực nào cản trở bởi vì sức mạnh của quần chúng là vô song. Các ông phải nắm lấy quyền hành để bảo vệ đất nước dân tộc. Các ông có dám không? Hay là trí thức vốn đã có địa vị cao sang, đứng trên tháp ngà, rút cổ, chỉ dám nhìn xã hội đầy dẫy bất công gian xảo?
Cùng thời gian Hà Nội viết thơ ngỏ, tại Sài Gòn có 42 nhà gọi là trí thức “hạng hai”, những người đã từng được cộng sản móc nối trong cuộc chiến Quốc-Cộng, nhưng ngày nay không ai được tin dùng, Cộng Sản chỉ cho họ những chức vụ “chầu rìa” làm bông hoa cho chế độ, vì hai lý do: Họ không thuộc giai cấp bần cố nông. Họ đã từng chung đụng với địch nên khó tin lòng trung thành tuyệt đối của những người nầy.
Các ông trí thức hạng hai lớn tiếng kêu gọi xuống đường chống Trung Quốc xâm lăng. Tiếng kêu khô cằn, vô hiệu, bởi vì có bao giờ Sài Gòn biểu tình tự phát được đông người đâu. Ðã vậy các ông còn yêu cầu thành phố tổ chức, nếu không các ông sẽ tự động hô hào quần chúng xuống đường.
Ông Lê Hiếu Ðằng, một sinh viên “tranh đấu” ngày xưa còn hứa với đồng bào rằng “chúng tôi không lùi bước”. Thử hỏi các ông không lùi bước thì sẽ tiến tới đâu? Ðừng quên chế độ nầy đủ khả năng trấn áp một cách tàn nhẫn, trong khi các ông không có khả năng hô hào dân chúng của thành phố Sài Gòn xả thân hy sinh chứng minh lòng yêu nước đến cùng. Cho nên xin đừng khua môi múa mỏ vào giờ thứ 25! Nằm im mà hưởng thụ sẽ ít bị nguyền rủa hơn.
Còn nếu các ông thật lòng muốn bảo vệ tổ quốc thì hãy gắng công thuyết phục tất cả trí thức Hà Nội, Sài Gòn và toàn quốc, vận động xóa bỏ độc đảng độc tài, tay sai Trung Quốc thì may ra còn cứu vãn được tình hình, dù đã trễ nhưng không muộn.
Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012
Võ Long Triều - Nông dân thách thức nhà cầm quyền, bước đầu phong trào đối kháng?
Võ Long Triều
Hai cuộc cách mạng trong lịch sử Âu Châu làm thay đổi bộ mặt chính trị của Tây phương, xẩy ra tại Nga và Pháp, do nông dân phẫn nộ khơi mào. Hai chế độ quân chủ khắc nghiệt, âm thầm tàn bạo, nhưng không công khai ác độc, gian manh, kết bè với bọn côn đồ, đàn áp nông dân, đánh đập đàn bà như cộng sản Hà Nội đang hành động tại Văn Giang. Thời kỳ đó Hoàng Ðế chuyên chế thống trị bất kể hạnh phúc con dân. Nga Hoàng Tsar đệ nhứt và bọn quí tộc bóc lột sức lao động nông dân, áp đặt mức địa tô quá cao, nông nô không còn phương tiện sinh sống. Mọi sự chống đối đều bị kết tội nổi loạn, phải chịu tù đày chết chóc. Sự bất công và hà hiếp do quí tộc lộng hành khiến nông dân nổi dậy lật đổ chế độ giết vua và gia đình quí tộc.
Cũng do bất công xã hội, cũng vì tàn bạo với nông dân, bất cần đạo lý. Quốc Vương Pháp Louis XVI, vừa yếu hèn vừa nhút nhát. Các quan cận thần tường trình nguy cơ xẩy ra bạo loạn, nhà vua luôn miệng trả lời: Tình thế rồi sẽ tốt... (ca ira, ca ira..) chiếu theo khẩu trình của Cảnh Sát Trưởng Fouchet. Một tên đồ tể chỉ biết bắt bớ giam cầm, ngục Bastille không còn chỗ chứa. Tức nước vỡ bờ, khắp nơi nổi loạn kéo về cung điện Versailles bắt vua, phá ngục Bastille, đưa Vua và Hoàng Hậu lên đoạn đầu đài tại công trường Concorde.
Lịch sử đang tái diễn tại hai nước cộng sản Trung Quốc và Việt Nam. Nông dân không gánh chịu thuế nặng sưu cao mà bị công khai cướp đoạt quyền sinh sống, ruộng vườn đất đai từ bao đời ông cha để lại, ngang nhiên bọn cầm quyền đem cả ngàn quân đội công an và bọn côn đồ, trang bị súng ống, gậy gộc, đánh đuổi dân, cướp đất không cần bồi thường xứng đáng, buộc nông dân một sớm một chiều sống lang thang màn trời chiếu đất.
Tại Trung Quốc, nạn cướp đất trở thành phương tiện của bọn cầm quyền làm giàu phi pháp. Cường quyền cưỡng chế đất đai vì những lý do chính đáng và không chính đáng, xẩy ra khắp nơi trên toàn đất Trung Quốc. Sự đàn áp bất công khiến nông dân làng Ô Khảm, tỉnh Quảng Ðông nổi dậy phản kháng mãnh liệt từ tháng 9 đến tháng 12 năm 2011. Bọn cầm quyền không dám thẳng tay đàn áp sợ phản ứng dây chuyền nên đành chấp nhận cho dân làng tự do bầu cử người thay quyền và xử phạt bọn tham nhũng ác ôn.
Cái gương cưỡng chế đất đai của quan thầy Trung cộng, bọn cầm quyền Hà Nội lớn nhỏ thuộc nằm lòng.
Từ bao nhiêu năm qua nông dân khắp ba miền Nam, Trung, Bắc gánh chịu nhiều bất công. Từ ngữ dân oan khiếu kiện trở thành phổ biến trên báo chí, truyền thanh, truyền hình trong và ngoài nước. Nông dân bị cướp đất biểu tình phản đối vô hiệu, bị đàn áp dã man, tuyệt vọng, cùng đường, có người liều chết tự thiêu trước cơ quan nhà nước chấp đơn khiếu kiện. Từng đoàn tập trung tố cáo đảng viên lạm quyền, vi luật, trước cơ quan đại diện nhân dân là Quốc Hội. Từng đoàn người cắm dùi qua đêm ngày, kêu oan. Bọn cường quyền phản ứng bằng cách đàn áp dã man gây thương tích cho người bất kể già trẻ, đồng chí hay kẻ thù.
Cũng tại Việt Nam, bọn cầm quyền huyện Tiên Lãng cưỡng chế gia đình ông Ðoàn Văn Vươn ép bức đến cùng, buộc ông phản ứng bằng súng đạn và mìn tự chế. Nghĩa là thà chết hay chịu gông cùm, không chấp nhận bất công, hiếp người quá đáng. Sự việc xẩy ra bất ngờ và quan trọng vì chưa khi nào thấy sự phản kháng bằng súng đạn, xẩy ra dưới chế độ độc tài đảng trị có bàn tay sắt của công an cảnh sát và quân đội bảo vệ. Quan trọng đến nỗi báo chí thuộc lề phải, tay sai của nhà nước, cũng phải đồng thanh lên tiếng.
Quan trọng đến nỗi thủ tướng phải can thiệp và khẳng định có sai trái, cựu Chủ Tịch nước Lê Ðức Anh, người có đặc danh là Thái Thượng Hoàng phải nói: Quân đội nhân dân, đàn áp nhân dân là sai!. Trung Tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên Tư Lệnh Quân Khu 4, xác định ông từ chối không ra lệnh cho quân đội tiếp tay nhà cầm quyền địa phương cướp đất của nông dân bởi vì chức năng của quân đội được đảng và nhà nước giao là để bảo vệ tổ quốc và nhân dân, đâu phải đưa bộ đội ra đề làm hại đến lợi ích của nhân dân. Cho dù phản ứng của những đảng viên cao cấp từng giữ chức vụ quan trọng, bè lũ cộng sản Hà Nội đang cầm quyền vẫn tiếp tục cướp đất của nông dân, bán cho cơ quan thương mại tư bản Ecopark. Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh lớn tiếng hỏi nhà nước vì dân hay vì tư bản?. Ông nói: Hệ thống thủy lợi Bắc-Hưng-Hải tưới vùng đồng ruộng huyện Văn Giang, liên tiếp được mùa, nông dân có cuộc sống ấm no yên lành. Ecopark đem lợi gì cho quốc kế dân sinh?.
Kinh nghiệm của huyện Tiên Lãng không cảnh cáo được nhà cầm quyền tỉnh Hưng Yên huyện Văn Giang. Lần nầy cuộc đàn áp xẩy ra còn qui củ hơn, nhà nước huy động khoản ba ngàn quân đội công an, cộng thêm bọn côn đồ mang danh người dân bất bình can thiệp, họ có nhiệm vụ cướp 72 mẫu ruộng của khoảng ba trăm gia đình đang sinh sống an lành, bỗng nhiên bị xua đuổi với sự đền bù 170.000 đồng mỗi thước vuông để bán lại cho Ecopark khoản 45 triệu đồng mỗi thước. Một vụ cướp cạn giữa ban ngày có nhà nước thị thực và tiếp tay. Nông dân càng chua xót bất mãn tột cùng khi thấy mồ mả ông cha bị cày ủi thành bình địa, phơi xương cốt giữa trời thảm khốc. Sự ác độc gian manh của các đồng chí cộng sản Hà Nội hơn quan thầy Bắc Kinh là ở chỗ đó!
Sau cơn uất hận trôi qua, nông dân ba xã Sân Quan, Cửu Cao, Phụng Công, cùng nhau ra đồng hai ngày 9 và 10 tháng 5, rào lại 72 mẫu đất để trồng cây cảnh và thu hoạch cùng nhau hưởng lợi. Quyết định liều lĩnh, công khai thách thức nhà cầm quyền Hà Nội, khơi mào cho sự hỗ trợ của bà con khắp nơi, họ sẽ đổ về Văn Giang đưa cây con về trồng tại đó. Cảm tình của quần chúng lan rộng tới Hà Nội. Có người đặt mua hàng trước khi thu hoạch. Rõ ràng một sự thách thức công khai, một phong trào chống đối hình thành, nhà cầm quyền hoặc đương đầu thẳng tay đàn áp đến đổ máu, hay đầu hàng hủy bỏ dự án.
Trong hai điều nói trên, nếu dân kiên trì tiếp tục chống đối bằng mọi cách, khai thác lòng căm phẫn, tinh thần chống đối của nhân dân thì sẽ là bước đầu của cuộc cách mạng Hoa Lài theo hình ảnh sự tự thiêu của chàng trai Bouazizi xứ Tunisie. Nhược bằng nhà nước cộng sản đầu hàng thì phong trào dân oan khiếu kiện sẽ tràn lan khắp xứ, đất đai bị cướp từ 20 mươi năm qua, làm thế nào nhà nước có thể đền bù hay hoàn trả được? Bài toán nan giải đó sẽ kéo đến ngày tàn của chế độ. Bởi vì ông bà ta thường nói con giun xéo mãi cũng oằn hay tức nước sẽ vỡ bờ.
Ba mươi bảy năm qua, cộng sản Hà Nội gây quá nhiều tội ác: Cướp đoạt quyền sống con người, đàn áp tôn giáo, bắt người vô tội, giam cầm vô cớ. Một chế độ hô hào do dân vì dân mà lại công khai phản bội dân trắng trợn, dứt khoát không thể tồn tại lâu dài bởi vì chính dân chúng sẽ đứng lên lật đổ nó giành lại quyền sống của con người. - (VLT)
17-5-2012
Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012
Võ Long Triều - Ai bán Việt Nam Cộng Hòa cho Cộng Sản Hà Nội?
Võ Long Triều
Tôi được mời dự lễ bàn giao giữa Tổng Thống Trần Văn Hương và Đại Tướng Dương Văn Minh. Ngồi trong phòng khánh tiết Dinh Độc Lập, tường kiếng bao quanh nhìn thấy rõ bên ngoài, đột nhiên trời giông gió mạnh làm gãy một nhánh lớn của cây dầu trước sân, làm tôi hồi tưởng đến những cảnh xuất quân trong truyện Tam Quốc Chí mà cờ soái lệnh đột nhiên bị gẫy là điềm không lành. Bên cạnh tôi là anh bạn Nguyễn Thanh Liêm, Thứ Trưởng Giáo Dục, khách dự lễ tổng cộng có mấy chục người, năm ba ông dân biểu hiện diện, còn có Trung Tướng Nguyễn Văn Minh, Tư Lệnh Không Quân, Thiếu Tướng Nguyễn Văn Chức, Tổng Cục Trưởng Công Binh và một số sĩ quan, viên chức của phủ tổng thống.
Không lâu sau lễ bàn giao, một sĩ quan không quân, cộng sản nội tuyến, dội bom dinh Độc Lập, rồi Việt Cộng pháo kích phi trường Tân Sơn Nhứt như mưa, rồi quân của nó tràn vào tứ phía, từ nhà tôi ở đường Mạc Đỉnh Chi, đứng ngoài bao lơn nhìn thấy xe tăng cộng sản chạy ngang trên đường Thống Nhứt, chúng đi thẳng vào Dinh Độc Lập. Thôi hết rồi. Vận nước đến hồi tận!
Tôi trình diện đi tù với danh nghĩa “học tập cải tạo”, một trong nhiều xảo ngôn, mưu mẹo dùng trong xảo thuật tuyên truyền mà chỉ có cộng sản Hà Nội mới sáng tạo ra được những thứ đó. Rồi tôi đi tù, được thả ra sớm, được dụ dỗ hợp tác phục vụ đất nước. Sự từ chối của tôi buộc phải đi tù một lần nữa, rồi lại được dụ dỗ ngon ngọt hơn, nhưng tôi lại khước từ nên phải trả giá 11 năm hành hạ thê thảm trong biệt giam, trong khu tử hình, trong nhà giam tập thể (xin đọc hồi ký Võ Long Triều Tập II). Nhưng số mạng còn cho phép tôi ngồi đây tìm hiểu ai đã phản bội đồng minh, ai ép chết Việt Nam Cộng Hòa?
Được trả tự do năm 1988 tôi có dịp đọc hồi ký của Ngoại Trưởng Mỹ thời đó là ông Henry Kissinger mới biết rõ, chính ông ta dâng miền Nam Việt Nam cho Thủ Tướng Trung Cộng Chu Ân Lai khi ông nầy yêu cầu: “Nếu Mỹ bỏ miền Nam Việt Nam thì các ông lật đổ chế độ Việt Nam Cộng Hòa cho chúng tôi”.
Kissinger trả lời: “Vì danh dự và thể diện chúng tôi không thể làm việc đó nhưng các ông hành động chúng tôi không ngăn cản”. Sự phản bội này thể hiện qua cuộc thương thuyết mà Kissinger tự ý móc nối, dàn xếp, thương lượng giùm cho Việt Nam Cộng Hòa trong cái “gọi là hội đàm Paris”. Tiếng là Nam Bắc Việt Nam đàm phán tìm giải pháp hòa bình cho Việt Nam nhưng thực tế là Mỹ đàm phán để giao miền Nam cho Hà Nội. Bằng cớ là nhiều tài liệu của Đại Sứ Bùi Diễm từ Washington, Paris, London gởi trình cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ ngày 5 đến ngày 19 tháng 1 năm 1973 chứng minh hành động của Kissinger và Tướng Haig, Thứ Trưởng Ngoại Giao, mật đàm với Lê Đức Thọ bất kể lập trường và ý kiến của Việt Nam Cộng Hòa. Bản nháp viết tay tờ trình của Đại Sứ Bùi Diễm trước khi đánh máy gởi Tổng Thống Thiệu như sau:
“[Kissinger] thố lộ rằng những buổi mật đàm với Lê Đức Thọ trong những năm qua, Lê Đức Thọ đã đề nghị với ông rằng chỉ cần đánh đổ chế độ miền Nam Việt Nam thì Bắc Việt sẽ chịu hết mọi điều kiện khác. Ông nói ông đã bày tỏ tất cả những đề nghị ‘đi đôi’ của Lê Đức Thọ trong nhiều năm không thành”.
Và sự kiện chứng minh rõ ràng nhứt, Kissinger và Tướng Haig tự ý thương lượng với Bắc Việt mà không hề hỏi ý kiến chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trong khi cả thế giới hiểu rằng sự đàm phán phải do hai bên Nam, Bắc Việt thương lượng điều kiện để tiến tới hòa bình. Hội đàm Paris chỉ là một màn kịch do Hoa Kỳ đạo diễn để trao Việt Nam Cộng Hòa vào tay cộng sản Hà Nội.
Cũng trong bản chép tay của Đại Sứ Bùi Diễm:
“Chúng tôi lúc đó có nói lại rằng: Nếu có sự trục trặc giữa hai chính phủ thì một phần lớn cũng là do ở chỗ hồi tháng 10, khi ông và ông Kissinger mang bản dự thảo thỏa hiệp với cộng sản tới Saigon, các ông đã không hỏi ý kiến chính phủ Việt Nam trước. Về điểm nầy ông Haig nhìn nhận là các ông có lầm lẫn”.
Mặc dù đã nhìn nhận có lầm lẫn nhưng hai ông Kissinger và Haig vẫn tiếp tục mật đàm riêng với Bắc Việt bất kể quyền lợi của Việt Nam Cộng Hòa.
“Trong buổi họp ông đã kể lại những điểm khác biệt giữa bản dự thảo thỏa hiệp mới và bản dự thảo thỏa hiệp tháng 10, những khác biệt mà ông gọi là ‘Considerable improvements’ lập luận và lời lẽ của ông thì cũng quyết liệt như lập luận và lời lẽ của ông Haig khi gặp chúng tôi ở Hoa Thịnh Đốn”.
Sau những lời giải thích phi lý luôn luôn có tính cách thuận lợi cho cộng sản Bắc Việt, Kissinger và Tướng Haig giở giọng hăm dọa trắng trợn rằng: Nếu có một thỏa thuận mà Tổng Thống Nixon chấp nhận và Tổng Thống Thiệu bác bỏ thì Mỹ sẽ bỏ rơi Việt Nam. Rõ ràng Kissinger thương thuyết cho quyền lợi của Hoa Kỳ bất kể người đồng minh Việt Nam mà báo chí và chính trị gia Mỹ thường vuốt ve đề cao là “Tiền Đồn Chống Cộng” trong chiến lược của Hoa Kỳ khi chủ trương “be bờ cộng sản”.
Đại Sứ Bùi Diễm viết tiếp:
“Ông nói: ‘If there is an agreement accepted by our president and if your president decides to reject it, it will be the end of everything or in other words it will be the ‘abandon’ of Việt Nam’, ông nói là ông không có một sự nghi ngờ nào về sự quyết tâm của Tổng Thống Nixon”.
Sự hù dọa nầy được Đại Sứ Bùi Diễm phúc trình như sau:
“Còn về phần Hoa Kỳ, khi thái độ của các ông Rogers, Kissinger, Haig có thể chứa đựng một phần nào tính cách ‘hù’ (hay nói một cách nôm na hơn, tính cách dọa dẫm), tính cách ‘hù’ đó chỉ là một phần thôi”.
Và sau đó Tướng Haig thực hiện lời đe dọa của ông trong cuộc gặp Tổng Thống Thiệu lần cuối cùng.
“Rồi ông kết luận là ông sẽ đi Saigon trong một tương lai gần và lúc đó sẽ là ‘moment of truth’”.
Người ta còn nhớ cuộc gặp gỡ của Tướng Haig với Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tại Dinh Độc Lập, Sài Gòn, ông hăm dọa bằng những lời lẽ như thể đánh tiếng: Sẽ là “moment of truth”? Và Tổng Thống Thiệu có hoảng sợ nghĩ tới số phận của người tiền nhiệm ông là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm không? Phải chăng vì sợ Mỹ nhiều hơn lòng can đảm dám hy sinh bản thân mình để bảo vệ nhân dân và đất nước mà ông Thiệu luôn luôn chấp nhận mọi điều kiện và sự cố vấn của người Mỹ, kể cả sự rút quân vội vã, trái ngược với ý kiến của nhiều tướng lãnh Việt Nam trong đó có Tướng Đặng Văn Quang là người thân cận Tổng Thống Thiệu.
Để kết luận, người ta có thể mượn lời thú nhận của Kissinger tại Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ năm trước trong cuộc thảo luận về kinh nghiệm đã qua, ông nói Việt Nam Cộng Hòa mất về tay cộng sản Hà Nội là do lỗi lầm của Hoa Kỳ. Lời thú tội muộn màng của anh Do Thái xảo quyệt, đã từng khuyến dụ các ông Đại Sứ Bùi Diễm, Trần Kim Phượng, Vương Văn Bắc là các ông nên “tự tin” phải xem kết quả này là một “thắng lợi” của các ông!
Mặt khác trong tập hồi ký của cố Tổng Thống Richard Nixon, ông viết rằng, khi thấy đoàn người Việt Nam di tản ngơ ngác trước cảnh lạ quê người, ông thầm nghĩ nếu ông còn tại chức sẽ không có cảnh tượng đáng thương nầy. Lòng trắc ẩn thật hay lương tâm bất ổn vì những quyết định tàn nhẫn của chính mình? –
VLT
16-4-2012
Chú thích:
Những đoạn in nghiêng trong bài trích bản nháp viết tay của Đại Sứ Bùi Diễm về những điều ông phúc trình với Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.
Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012
Võ Long Triều - TRUNG QUỐC MƯU ĐỒ CHIA RẼ CÁC QUỐC GIA ASEAN
Võ Long Triều
Mười quốc gia Đông Nam Á họp hội nghị thượng đỉnh tại tại Phnom Penh trong hai ngày 3 và 4 tháng 4. Ba chủ đề lớn mà hội nghị sẽ bàn là: Cải cách chính trị tại Miến Điện, tên lửa của Triều Tiên và quan trọng hơn cả mà thế giới đang chờ đợi là vấn đề tranh chấp chủ quyền tại biển Đông. Sự tranh chấp liên quan đến 4 nước: Việt Nam, Philippines. Malaysia và Brunei chống lại sự tranh giành ngang ngược của Bắc Kinh. Hội nghị chỉ ghi nhận sơ qua việc cải cách dân chủ của Miến Điện và chỉ trích Bắc Triều Tiên bỏ đói dân mình, dùng tiền để sản xuất vũ khí hạt nhân một cách vô lý phi nhân.
Mặc dù vấn đề tranh chấp lãnh hải có thể dẫn đến xung đột võ trang, gây bất ổn trong vùng và an ninh trật tự thế giới, nhưng theo nhận xét của ký giả Thanh Phương thì Trung Quốc dùng hàng chục triệu đôla, vừa cho vay vừa viện trợ để thuyết phục Thủ tướng Cam Bốt, ông Hun Sen, Chủ tịch luân phiên đại hội các nước ASEAN lần thứ 20, không đưa vấn đề biển Đông vào chương trình nghị sự chính thức của hội nghị thượng đỉnh kỳ nầy.
Ai cũng thấy cái bóng của Trung Quốc bao trùm thượng đỉnh Phnom Penh với chuyến viếng thăm của Hồ Cẩm Đào, ba ngày trước khi hội nghị khai mạc. Đặc biệt có lời nhắn nhủ của Hồ Cẩm Đào với Thủ tướng Hun Sen rằng “Đi quá nhanh trong vấn đề sọan thảo bộ quy tắc ứng xử trên biển Đông có tính cách ràng buộc (COC) chỉ làm gia tăng căng thẳng trong khu vực mà thôi”!
Ngòai ra hai nước cũng đã thỏa thuận là vấn đề biển Đông không nên để trở thành “quốc tế hóa” mà chỉ nên giải quyết trong khuôn khổ các nước ASEAN thôi. Hai bên còn hy vọng sẽ có sự phối hợp chặt chẽ hơn trong các vấn đề quốc tế và khu vực.
Phát ngôn viên của Thủ tướng Hun Sen thông báo: Biển Đông không nằm trong chương trình nghị sự và nếu có quốc gia nào nêu vấn đề ra thì chỉ bàn việc thực hiện tuyên bố về ứng xử hòa bình (DOC) được ASEAN ký kết với Trung Quốc 10 năm trước đây cũng tại Phnomphen năm 2002.
Rõ ràng Bắc Kinh khuyến dụ được Camuchia tách rời khỏi lập trường chung của ASEAN là chủ trương đàm phán đa phương với Trung Quốc để giải quyết tranh chấp trong sự ôn hòa. Âm mưu chia rẽ ASEAN của Trung Quốc đã thành công. Trong khi đó thì Tổng thống Philippines ông Aquino tuyên bố với các nhà lãnh đạo trong Hiệp Hội là ASEAN nên thống nhứt trên một dự án (COC) trước khi mời Bắc Kinh đàm phán. Và ông kêu gọi các quốc gia thành viên của Hiệp Hội đòan kết để đối phó với chủ trương bành trướng của Bắc Kinh và duy trì hòa bình trong khu vực.
Trên chính trường quốc tế, lịch sử cận đại cho thấy không có đồng minh vĩnh viễn mà cũng không có kẻ thù truyền kiếp. Mọi sự đổi thay, bắt tay làm hòa hay gây hấn chỉ vì quyền lợi mà thôi. Một nước tí hon như Cam Bốt đương nhiên phải nương theo chìu gió mà tồn tại và hưởng được lợi ích lâu dài.
Các nhà lãnh đạo Campuchia, Hun Sen và Heng Samrin, đã từng núp bóng Việt Nam nhờ che chở khi bị nhóm khemer đỏ Pol Pot thanh trừng. Họ kéo quân chạy qua tá túc bên Việt Nam từ tháng 12 năm 1977. Cũng tại đây Heng Samrin và Hun Sen thành lật mặt trận đòan kết cứu quốc (United Front of the National Salvation of Campuchia) chống lại nhóm Khemer đỏ của Pol Pot đang được sự ủng hộ và viện trợ tích cực của Bắc Kinh. Pol Pot ỷ lại có cố vấn quân sự Bắc Kinh nên không ngớt vi phạm biên giới Việt Nam. Cuối cùng ngày 30 tháng 12 năm 1978 Hà Nội xua cả trăm ngàn quân xâm chiếm trọn nước Cam Bốt, lật đổ chế độ Pol Pot, đặt một chính phủ do Heng Samring cầm đầu và Hun Sen làm Tổng trưởng Ngọai giao. Hai vị nầy và đồng bọn tiếp tay với Hà Nội được gọi là “Khemer Issarak” nghĩa là Khemer Việt Minh. Chính phủ Camuchia thời đó họat động dưới sự chỉ đạo của Tướng Văn Tiến Dũng. Phía Việt Nam lập ra 3 cơ quan với mật mã A 40: Phụ trách giao dịch Campuchia, B 68: Cố vấn hành chánh cho chính phủ Heng Samring, A 50: Giám thị tổng quát các tỉnh Campuchia .
Mãi cho đến tháng 1 năm 1985 Hun Sen được cử làm Phó Thủ tướng mà vẫn còn bị các đối thủ của ông gán cho nhản hiệu là “con rối của Hà Nội” (marionnette de Hà Nội). Một vài chi tiết trên đây đủ chứng Minh Hun Sen bước vào đường chính trị do bàn tay của cộng sản Hà Nội dẫn dắt. Nhưng tại sao bây giờ lại phản bội thay thầy, đổi bạn?
Hẳn người ta còn nhớ cách đây khá lâu có lần Campuchia phát biểu theo ý Trung Quốc, ngược với Hà Nội, trong một phiên họp các nước trong vùng, làm nhiều quốc gia ASEAN ngạc nhiên. Và từ đó ảnh hưởng của Trung Quốc ngày càng ăn sâu bằng viện trợ, bằng cho vay nợ, bằng cung cấp vũ khí, bằng đầu tư kinh tế.v.v…
Xét cho cùng nước Việt Nam còn nghèo đói, đâu có khả năng hỗ trợ gì được cho Campuchia? Một Việt Nam bị Trung Quốc công khai lấn áp về mọi mặt không dám phản kháng, một Việt Nam luôn luôn tuyên bố hợp tác tòan điện, và phát triển theo mô hình của quan thầy Trung cộng, thì tội gì Hun Sen phải tiếp tục làm con rối cho Hà Nội? Quyền lợi cá nhân của Hun Sen và dân tộc Campuchia buộc Thủ tướng Cam Bốt phải ngã về Trung Quốc, tuân theo sự hướng dẫn của Hồ Cẩm Đào là thuận lợi trăm bề.
Capmpuchia chỉ mới là một nước bị Trung Quốc mua chuộc. Hãy còn Lào, Brunei, kể cả Miến Điện dù có biến đổi, có thóat khỏi được phần nào ảnh hưởng của Trung cộng nhưng lần hồi Bắc Kinh vừa phản đối Hoa Kỳ và Tây phương can dự vào sinh họat các nước vùng Đông Nam Á, vừa khuyến dụ bằng đầu tư viện trợ, bằng hăm dọa và ngang ngược làm càng, bằng mua chuộc hay dùng mỹ nhân kế để lôi cuốn các nước nhược tiểu kể trên về phe mình, phá tan sự đòan kết các quốc gia Đông Nam Á chống sự bành trướng bá quyền Bắc Kinh.
Nếu ASEAN chỉ còn lại Việt Nam, Philippines, Brunei, Malaysia, hợp tác chặt chẽ vì có quyền lợi chung, còn các nước khác không trực tiếp có phần trên biển Đông, thử hỏi 4 quốc gia nói trên còn có thể nhân danh ASEAN chống chọi với Trung Quốc nữa không?
Nói rằng có thể vin vào luật biển quốc tế năm 1982. Trung Quốc đã xem thường tờ giấy lộn đó từ lâu rồi, nên họ mới vẽ cái lưỡi bò liếm trọn các quần đảo trên biển Đông. Trung Quốc đã học thuộc bài ngụ ngôn của đại văn hào người Pháp, La Fontaine viết “Chó sói và con trừu non”, chứng minh lý lẽ của kẻ mạnh.
Biết được điều đó, nếu Việt Nam khôn mgoan muốn tránh cảnh bị cướp nước, Bắc thuộc, làm nô lệ cho Tàu thì phải cùng với Philippine, Brunei, Malaysia dựa vào sức mạnh của Hoa Kỳ và các nước Tây Phương trợ giúp, để giành lại lãnh hải đã bị Tàu cộng dùng vũ lực cướp giựt. Dĩ nhiên các quốc gia Tây phương đã từng đưa ra điều kiện, đặc biệt đối với Việt Nam là phải tôn trọng nhân quyền và nới rộng dân chủ. Ngòai sức mạnh của ngọai bang còn sự đòan kết của tòan dân chống xâm lăng bao giờ cũng thắng. Mong rằng cộng sản Hà Nội hiểu được điều đó trước khi bị tòan dân phẫn nộ đạp đổ chế độ độc tài độc đảng cộng sản.
VLT
6-4-2012
Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012
Võ Long Triều – Phản đối chiếu lệ vì đã thỏa thuận ngầm
Võ Long Triều
Một tháng rưởi trước khi viếng thăm nước Mỹ, Phó Chủ tịch Trung Quốc ông Tập Cận Bình, sang Việt Nam tiếp xúc giới lãnh đạo cộng sản Hà Nội ngày 22 tháng 12 năm 2011. Dịp nầy ông Tập Cận Bình lập lại lời cảnh cáo đối với cả ba ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng rằng: “Việt Nam không được dựa vào Mỹ trong việc tranh chấp chủ quyền biển Đông”. Điều mà tờ báo Global Times của Trung Quốc đe dọa các nước láng giềng, đặc biệt Phi-Luật-Tân và Việt Nam, nếu dựa Mỹ để gây hấn với Trung Quốc thì sẽ “nghe tiếng súng đại bác”.
![]() |
Phó Chủ tịch Trung Quốc ông Tập Cận Bình |
Trong cuộc tiếp xúc giữa Tổng thống Obama và ông Tập Cận Bình ngày 14 tháng 2 năm 2012, hai bên chỉ trao đổi quan điểm về nhân quyền và tiền tệ trong tinh thần hòa hoãn với mục đích tìm sự thông cảm và tin tưởng lẫn nhau.
Thực tế tham vọng của Trung Quốc muốn trở thành siêu cường để áp đặt một trật tự thế giới mới, trật tự mà Hoa Kỳ đã dẫn đạo cho đến ngày nay, vì vậy hai nước trở thành đối địch. Trung Quốc đã từng công khai phản đối Hoa Kỳ bao vây họ bằng những mối quan hệ quân sự với Nhật Bản, Đại Hàn, Phi-Luật-Tân, Thái Lan, Úc Châu và cả Việt Nam. Sự căn thẳng giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc được Ông Tập nêu rõ là do Hoa Kỳ bán vũ khí cho Đài Loan và ủng hộ Tây Tạng.
Dù vậy vấn đề biển Đông là cội nguồn của sự tranh chấp và bất đồng từ khi bà ngọai trưởng Clinton tuyên bố Hoa Kỳ có quyền lợi cốt yếu trên biển Đông và Hoa Kỳ khẳng định có quyền tự do sử dụng đường hàng hải trong khi Trung quốc tuyên bố cái lưỡi bò của họ liếm trọn 80% vùng biển nầy. Từ đó vấn đề biển Đông đột nhiên trở thành quan trọng, cộng thêm chính sách và chiến lược kinh tế quân sự của Hoa Kỳ được công khai xác định chuyển hướng về Á châu.
Người ta có thể suy đóan chẳng lẽ hai bên Mỹ-Trung Quốc không hề đề cập đến vấn đề quan trọng là biển Đông, đã từng gây căng thẳng giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, giữa Trung Quốc và các nước láng giềng Á Châu? Sự bàn thảo giữa hai siêu cường có thể đưa đến một sự thỏa thuận ngầm nào đó hoặc từng phần như quyền tự do di chuyển hàng hải, hoặc tòan bộ do sự nhún nhường, có ý đồ, của Trung quốc là tự do cạnh tranh khai thác thị trường kinh tế Á Châu thái Bình Dương trong hòa bình và ổn định.
Bằng cớ là ông Tập Cận Bình đã tuyên bố “Chiều rộng của Thái Bình Dương có đủ không gian cho cả Mỹ và Trung Quốc hiện diện”. Rõ ràng hơn nữa là bà Mã, Đại sứ Trung Quốc ở Philippine, tuyên bố: “ Tôi nghĩ điều đó thể hiện rõ ràng Trung Quốc và Mỹ có thể hợp tác trong khu vực. Chúng tôi nhìn nhận vai trò của chúng tôi là gìn giữ hòa bình và ổn định. Chúng tôi có thể làm việc cùng với Mỹ vì mục tiêu đó”.
Những lời tuyên bố trên đây làm người ta nhớ lại cuộc viếng thăm Bắc Kinh của Tổng thống Richard Nixon và ông Kissinger khi hai ông tiếp xúc với Chủ tịch Mao Trạch Đông và Thủ Tướng Chu Ân Lai năm 1972. Kết quả cuộc đàm phán đó, không hề được công khai phổ biến việc Hoa Kỳ bỏ rơi đồng minh Việt Nam Cộng Hòa, giao cho Tàu cộng giúp Bắc Việt chiếm lấy miền Nam Việt Nam.
Nếu có một sự đồng ý nào đó giữa hai cường quốc về vấn đề biển Đông thì trong tương lai Trung quốc sẽ mặc tình bắt nạt các nước nhược tiểu láng giềng Đông Nam Á mà không sợ phản ứng của bất cứ ai vì đã ngấm ngầm thỏa thuận với Hoa Kỳ.
Thì đây sau khi Tập Cận Bình về nước, báo chí Trung Quốc đưa tin: Bộ trưởng giao thông TQ ra Hòang Sa thị sát tàu hải tuần. Cục Trưởng cục Thể thao thăm đảo Phú Lâm thuộc Hòang Sa. Cục Trưởng cục Ngư chính loan báo TQ xây dựng căn cứ nghề cá trên đảo Phú Lâm. Xây dựng cầu tàu và nghề cá ở Trường Sa.
Bộ ngọai giao Việt Nam lên tiếng liền, phản đối ngay, yêu cầu Trung Quốc ngưng họat động ở hai quần đảo Hòang Sa và Trường Sa. Tòan dân Việt Nam ngạc nhiên, nếu không muốn nói là phẫn nộ về sự phản đối lấy lệ, vừa khôi hài vừa gian dối một cách ngây ngô, tưởng rằng dối gạt được lòng dân.
Thử hỏi khi Liên Hiệp Quốc bàn về việc tranh chấp chủ quyền trên biển Đông tại sao cộng sản Hà Nội không nhiệt liệt tố cáo và phản đối Trung Quốc. Trong khi có một nhóm người thuộc Việt Nam Công Hòa, dù không còn tư cách, vẫn gởi tài liệu trần tình và phản kháng đồng thời khẳng định chủ quần của Việt Nam trên hai quần đảo Hòang Sa và Trường sa.
Thử hỏi tại sao khi VN được chấp nhận là thành viên của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc mà không lợi dụng cơ hội đưa vấn đề TQ cướp đảo của mình ra tố cáo và khẳng định chủ quyền của Việt Nam?
Thử hỏi tại sao thanh thiếu niên biểu tình trước sứ quán Trung Quốc phản đối bọn bành trướng Bắc kinh xâm chiếm các quần đảo của VN mà bị công an bắt?
Thử hỏi tại sao dân mặc áo có 6 chữ HS-TS-VN bị công an bắt phải lột ra và điều tra những ai chủ trương in ấn và phân phát?
Thử hỏi tại sao Bà Nguyễn Thị Nghiên viết trên tường nhà mấy chữ Hòang Sa Trường Sa là của VN và ngồi canh trước nhà bị bắt giam?
Thử hỏi tại sao tàu TQ đánh chìm ngư thuyền VN, cuớp của bắt người, đòi tiền chuộc mạng mà nhà cầm quyền Hà Nội bắt buộc báo chí phải gọi tàu lạ dù có cờ và tên chữ TQ? Đã vậy không hề can thiệp bênh vực công dân của mình, không dám tố cáo TQ trước dư luận quốc tế.
Thử hỏi tại sao dân chúng biểu tình chống Trung quốc xâm lăng mà bị công an bắt khiên như khiêng heo khiêng chó lại còn đạp vào mặt.
Thử hỏi tại sao Việt Khang sáng tác một bài hát vô cùng ý nghĩa yêu nước chống Trung Quốc xâm lăng mà nhà cầm quyền bắt giam?
Còn bao nhiêu câu hỏi nữa để chứng minh thái độ phản đối sự lố bịch ngu xuẩn của nhà cầm quyền Hà Nội khi lên tiếng đòi Bắc Kinh ngưng sử dụng quyền sở hữu trên các quần đảo cướp được của Việt Nam.
Các thứ trưởng ngọai giao Hồ Xuân Sơn đi Phi-Luật-Tân ngày 20 tháng 2, tìm đồng minh kết thân “hợp tác hành động” và Thứ trưởng quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh đi Úc-Châu ngày 22 tháng 2, bàn việc hợp tác chiến lược chỉ là những trò bịp bợm dư luận trước sự phẫn nộ của quần chúng trong và ngòai nước, đang vận động phong trào vùng lên đạp đổ chế độ tay sai bán nước cho Trung Quốc nhân danh 16 chữ vàng và 4 cái tốt.
VLT
24-2-2012
Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012
TRỄ QUÁ RỒI ÔNG TỔNG BÍ THƯ ƠI
Võ Long Triều
![]() |
Võ Long Triều |
- Ðẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị và đạo đức. Nhìn thẳng vào sự thật, bình tĩnh, khách quan, cảnh giác trước mọi cám dỗ về danh lợi và vật chất.
- Hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.
- Xây dựng hệ thống kết cấu hạ tầng, nhất là hạ tầng giao thông.
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Tôn giáo Việt Nam và cộng sản Hà Nội
Võ Long Triều
![]() |
Võ Long Triều (Hình: Dân Huỳnh) |
Lenin dạy đồng chí đảng viên của ông: Tôn giáo là á phiện của quần chúng. Do đó phải bài trừ tôn giáo để thay thế bằng “xã hội chủ nghĩa Mác-Lê” vào lòng tin của quần chúng. Mao Trạch Ðông diệt tôn giáo bằng cách thành lập tôn giáo quốc doanh và thẳng tay đàn áp, cấm đoán. Cộng sản Hà Nội học thuộc nguyên tắc hành động của quan thầy Trung Quốc. Tuy nhiên, Việt Nam gặp nhiều trở ngại trong việc thực hiện vì hai lý do. Thứ nhứt, dân tộc Việt Nam có lòng tín ngưỡng rất sâu đậm về Trời Ðất, Chúa, Phật, Thánh thần, niềm tin đó ghi vào tâm trí của người Việt. Thứ hai, dư luận quốc tế ngày nay hướng về sự tiến hóa của nhân loại trên con đường tự do, dân chủ và tôn trọng nhân quyền, trong đó có quyền tự do tín ngưỡng.
Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011
Chính sách hai mặt tráo trở của Hà Nội
Võ Long Triều
![]() |
Photo: Goolge image |
Vấn đề tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông ngày càng nóng. Đặc biệt trong tháng 10 năm nay. Khởi sự là ủy ban hợp tác song phương Việt-Phi diễn ra tại Hà Nội do Bộ Trưởng Ngọai Giao hai nước, ông Phạm Bình Minh và ông Albert Rosario, chủ trì ngày 7-10-2011. Hai bên đồng ý xác định rằng việc hợp tác biển và đại dương là cột trụ quan hệ của hai nước. Hai bên thiết lập “đường dây nóng” giữa cảnh sát biển Việt Nam và lực lượng phòng vệ biển Philippines, đồng thời hai bên còn thỏa thuận hợp tác an ninh quốc phòng biển và tuần tiễu chung.
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
Hành động khó hiểu
Võ Long Triều
![]() |
Ảnh minh hoạt (Internet) |
Tội nghiệp những người đảng viên cộng sản và tuyệt đại đa số quần chúng Việt Nam, có lòng với đất nước, thấm nhuần tư tưởng “Bác Hồ kính yêu” của họ là “không gì quí hơn độc lập tự do”. Họ đang đau lòng thắc mắc không thể hiểu được tại sao tàu Bình Minh 2 và Viking 2 của mình thăm dò địa chất trong hải phận gần Đà Nẵng lại bị tàu của láng giềng hữu nghị, đồng chí tốt, là Trung Quốc cắt dây cáp hai lần, và cấm không cho hoạt động trong khu vực quần đảo thuộc chủ quyền của Việt Nam. Thế mà nhà nước ta không dám bảo vệ quyền lợi của quốc gia dân tộc. Tại sao? Việt Nam có thật sự độc lập đối với Trung Quốc không? Có tự do hoạt động trong lãnh hải của mình không?
Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Tham vọng áp đặt trật tự thế giới mới của “Đại Hán”
Võ Long Triều
Dựa vào sự lớn mạnh về kinh tế và quân sự của mình, Trung Quốc lợi dụng lúc cả thế giới đang gặp khủng hoảng kinh tế, đồng thời Hoa Kỳ và các nước Tây phương bị cầm chân bởi chiến tranh ở Afganistan và Iraq, Bắc Kinh ngang nhiên tuyên bố chủ quyền trên Biển Đông gồm cả vùng to lớn do cái lưỡi bò của họ - tự ý đặt ra - liếm gần hết Biển Đông và khẳng định đó là chủ quyền của Trung Quốc “không thể tranh cãi”. Bắt đầu một âm mưu áp đặt trật tự thế giới mới, trong đó phải có sự dẫn đạo hay chia phần của Trung Quốc.
Tự nhiên Trung Quốc làm cho Biển Đông nổi sóng, gây tranh cãi chủ quyền, làm cho các nước láng giềng chung quanh bất bình trước cảnh ỷ mạnh hiếp yếu. Sự tranh chấp ngày càng lan rộng trở thành gay gắt. Bắc Kinh không ngần ngại dùng vũ lực đối với Việt Nam là đồng chí láng giềng tốt, là chư hầu mang nặng nợ viện trợ trong thời kỳ chiến tranh cho nên Việt Nam sẽ không dám phản ứng vì đã là một vệ tinh thuần phục.
Sở dĩ có sự ngang ngược nầy là sau khi Liên Sô sụp đổ, Trung Quốc âm mưu áp đặt một trật tự thế giới mới mà họ chờ đợi từ lâu khi có cơ hội thuận tiện để chứng minh vị thế siêu cường của mình. Thể theo sự chỉ đạo của Đặng Tiểu Bình, nhà lãnh tụ đầy mưu mô được tôn trọng như một chiến lược gia lỗi lạc.
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
Chừng nào Việt Nam trở thành khu tự trị của Trung Quốc?
Võ Long Triều
Từ ngàn xưa vua chúa nước Tàu luôn luôn chủ trương mở rộng bời cõi. Thu phục chư hầu, bắt phải triều cống ngọc ngà châu báu, lương thực và hiến dâng mỹ nữ vào làm cung phi.
Dân tộc Trung Quốc hãnh diện về văn hóa và lịch sử của mình, nó ăn sâu vào tim óc của họ, do đó tinh thần Bành Trướng không phải là chính sách mà đã trở thành bản chất của đa số người Hán tộc. Ðặc biệt đối với nhà cầm quyền cộng sản cũng vậy (bộ chính trị đảng) họ cũng độc quyền cai trị, cũng nuôi tham vọng thống trị như vua chúa ngày xưa. Hơn thế nữa, Trung Quốc ngày càng đông dân, nhu cầu thực phẩm ngày càng nhiều, tham vọng bá quyền càng lớn nên sự cạnh tranh kinh tế quân sự ngày càng thôi thúc mãnh liệt hơn.
Ðể thỏa mãn những điều kiện đó Trung Quốc cần chiếm Biển Ðông nơi có thể cung cấp một phần lớn hải sản. Trung Quốc cần rất nhiều khoáng sản quan trọng dùng cho ngành kỹ nghệ đang phát triển trong xứ nên họ mới bỏ vòi thôn tính bằng tiền bạc, đối với các nước nghèo khó ở Phi Châu hay Bắc Mỹ. Trung Quốc cần trữ lượng dầu khí tiềm tàng dưới đáy Biển Ðông mà các chuyên gia ước tính con số không thua tổng sản lượng các nước ở lục địa Châu Phi.
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011
Bắc Kinh - Việt Nam - Hoa Kỳ
Hợp tác làm ăn với Trung Quốc hay Việt Nam thì cũng vậy thôi. Tội gì Mỹ phải bênh vực một quốc gia khác trong khi Trung Quốc khẳng định bảo đảm quyền hải hành của Hoa Kỳ và các nước khác trên Biển Đông sẽ được tôn trọng.
Gần đây tình hình chính trị Việt Nam rất đáng lo ngại, nếu không muốn nói là bi đát. Bộ chính trị đảng cộng sản quản lý việc nước một cách tồi tệ đưa quốc gia đến gần bờ phá sản về kinh tế, xã hội, giáo dục, v.v..
Vấn đề bảo vệ đất nước và ngoại giao, đối với cộng sản Tàu, Hà Nội tỏ thái độ hèn nhát, đối với dân, đảng thẳng tay đàn áp. Nếu cứ ù lì để mặc thì dân tộc ngày càng nghèo đói và lần hồi mang ách nô lệ vào thân.
Có người đặt hy vọng vào cường quốc Mỹ sẽ ra tay áp lực với đảng, xin nới tay, đổi mới, tôn trọng nhân quyền, và áp lực với Trung Quốc ngăn chận việc cướp đất, nới rộng hải phận bao trùm những hải đảo thuộc chủ quyền Việt Nam. Tôi nhận khá nhiều điện thọai và e-mail hỏi Mỹ sẽ can thiệp giúp mình hay không? Câu trả lời của tôi làm nhiều người thất vọng. Xin nhắc lại kinh nghiệm đau thương, việc đồng minh Hoa Kỳ bỏ rơi Việt Nam năm 1975 chưa đủ làm chúng ta sáng mắt hay sao? Thử nghĩ có quốc gia nào hy sinh quyền lợi của đất nước dân tộc mình để cứu giúp một nước khác mà họ không nhận được lợi ích lớn hơn, hiện tại hoặc trong tương lai lâu dài?
Võ Long Triều
Gần đây tình hình chính trị Việt Nam rất đáng lo ngại, nếu không muốn nói là bi đát. Bộ chính trị đảng cộng sản quản lý việc nước một cách tồi tệ đưa quốc gia đến gần bờ phá sản về kinh tế, xã hội, giáo dục, v.v..
Vấn đề bảo vệ đất nước và ngoại giao, đối với cộng sản Tàu, Hà Nội tỏ thái độ hèn nhát, đối với dân, đảng thẳng tay đàn áp. Nếu cứ ù lì để mặc thì dân tộc ngày càng nghèo đói và lần hồi mang ách nô lệ vào thân.
Có người đặt hy vọng vào cường quốc Mỹ sẽ ra tay áp lực với đảng, xin nới tay, đổi mới, tôn trọng nhân quyền, và áp lực với Trung Quốc ngăn chận việc cướp đất, nới rộng hải phận bao trùm những hải đảo thuộc chủ quyền Việt Nam. Tôi nhận khá nhiều điện thọai và e-mail hỏi Mỹ sẽ can thiệp giúp mình hay không? Câu trả lời của tôi làm nhiều người thất vọng. Xin nhắc lại kinh nghiệm đau thương, việc đồng minh Hoa Kỳ bỏ rơi Việt Nam năm 1975 chưa đủ làm chúng ta sáng mắt hay sao? Thử nghĩ có quốc gia nào hy sinh quyền lợi của đất nước dân tộc mình để cứu giúp một nước khác mà họ không nhận được lợi ích lớn hơn, hiện tại hoặc trong tương lai lâu dài?
Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011
TÀU LẠ HAY NHÀ NƯỚC LẠ?
Võ Long Triều
Dư luận bất bình, truyền thông báo chí loan tin, nhiều cá nhân, đoàn thể tố cáo Cộng sản Hà Nội bán nước, dâng đất, dâng biển. Nhà cầm quyền mười sáu tỉnh cho người Trung Hoa mướn rừng dài hạng mặc dù có nhiều Tướng lãnh và đảng viên cao cấp can ngăn cũng không được. Báo chí ngọai quốc viết rằng Nguyễn Tấn Dũng sang Tàu triều cống (Pay tribute to) vùng Cao Nguyên cho Trung Quốc khai thác Bauxite. Đại Tướng Võ Nguyên Giáp viết thư can ngăn cũng vô hiệu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)