Hiển thị các bài đăng có nhãn Thái Bá Tân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thái Bá Tân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

Thái Bá Tân: Sợ thật !


Sợ thật, một dân tộc
Gần một trăm triệu người,
Không ngăn được một đảng
Khoảng ba, bốn triệu người

Thông qua luật bán đất
Cho “đồng chí” Trung Hoa.
Tức là bán hương hỏa
Của tổ tiên, ông bà.

Sợ thật, dân tộc ấy,
Vốn anh dũng một thời,
Nay ươn hèn, bạc nhược,
Cam nô lệ cho người.

Càng sợ, bọn quốc hội,
Mang tiếng đại diện dân,
Mà nhắm mắt làm ác,
Vì tiền, vì miếng ăn.

Hai mươi nghìn nhà báo,
Hơn một nghìn nhà văn,
Sợ thật, im thin thít,
Dù sống bằng tiền dân.

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2019

Thái Bá Tân: Sài Gòn Giải Phóng

Hình minh họa, AFP/Getty Images

Ta, đoàn quân Bắc Việt, 
Như thác lũ phăng phăng, 
Từ rừng rú miền núi 
Tiến thẳng về đồng bằng. 

Bao nhiêu năm mơ ước 
Ngày giải phóng Sài Gòn 
Khỏi Mỹ Ngụy áp bức, 
Cặn bã và du côn. 

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2019

Thái Bá Tân: Cộng Sản Là Thế Đấy

Vừa mới có kỷ niệm
Nhân Thư Viện Quốc Gia
Một trăm năm thành lập.
Niềm kiêu hãnh nước nhà.

Chân dung các giám đốc
Của ta và của Tây
Được giới thiệu long trọng
Nhân dịp kỷ niệm này.

Sau hai ông người Pháp,
Ông giám đốc thứ ba,
Là một người nổi tiếng,
Ngô Đình Nhu, người ta.

Ông Nhu không có ảnh,
Chỉ có tên, vì sao?
Chỉ mấy chữ đơn giản.
Như thế là thế nào?

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2018

Thái Bá Tân: Không còn gì để nói


Không thể nào tin nổi. 
Các bác hãy nhìn đây. 
Nhìn và đọc cho kỹ 
Tấm bằng khen lạ này. 

Bằng khen Sài Gòn nhé. 
Chủ tịch Lê Hoàng Quân 
Ký tặng người nào đấy, 
Cũng được gọi là “dân”. 

Vì thành tích chống Mỹ? 
Thi đua và lập công? 
Vì dũng cảm bắt cướp, 
Hay cứu giúp cộng đồng? 

Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Thái Bá Tân: Chúng ta là Mẹ Nấm


Chúng ta là Mẹ Nấm,
Chúng ta là Ba Sàm.
Vì chúng ta đơn giản
Đều là người Việt Nam.

Mẹ Nấm đã bị bắt,
Không hề chống phá ai.
Như chúng ta, Mẹ Nấm
Lên tiếng vì tương lai,

Vì non sông, đất nước
Vì ô nhiễm môi trường
Vì một xã hội mới
Biết sống bằng yêu thương.

Người ta bắt Mẹ Nấm
Tức là bắt chúng ta,
Những người biết trăn trở
Vì tương lai nước nhà.

Không có chuyện phản động,
Lại càng không Việt Tân.
Hãy thả ngay Mẹ Nấm.
Hãy thả ngay Nhân Dân.



Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

Thái Bá Tân: Cách Chức

Về hưu từ tám hoánh,
Còn cách chức, thật hay.
Vậy thì theo lô-gich,
Dân suy luận thế này:

Đảng làm, chắc phải đúng.
Ai, chức to đến đâu,
Về hưu hay đã chết,
Thì hậu quả về sau

Vẫn thuộc diện kỷ luật,
Cả về đảng, về đời.
Khiển trách hoặc cách chức
Làm gương cho mọi người.

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Thái Bá Tân: Xin Có Đôi Lời


Nhà thơ Thái Bá Tân

Vấn đề là ở chỗ - Nhà nước ta xưa nay
Hễ ai đó phản đối, - Thì lập tức, người này
      Bị quy là phản động, - Là diễn biến hòa bình.
      Tức là muốn phá hoại, - Lật đổ nhà nước mình.
Mà đã định kiến thế, - Thì nhà nước tất nhiên
Không nghe, không xem xét. - Vụ việc sẽ lãng quên.
      Nhà nước cứ lem lẻm - Lắng nghe dân, thực tình,
      Chỉ muốn nghe lời nịnh, - Trù úm lời phê bình.

*

Tôi, một công dân tốt, - Xin được có đôi lời:
Nhà nước mà làm thế - Chỉ tổ người ta cười.
      Dân bây giờ tinh lắm, - Càng không dễ bị lừa.
      Cái trò trẻ con ấy - Người ta đã biết thừa.
Mỗi người có quyền chọn - Một lý tưởng, tất nhiên.
Nhưng cao hơn lý tưởng - Là Đất Nước, tổ tiên
      Đất nước đang nguy khốn - Vì thảm họa môi trường.
      Nên người dân lên tiếng - Cũng là chuyện bình thường.
Không ủng hộ thì chớ, - Còn đàn áp mạnh tay,
Nhà nước tự bộc lộ - Là ai trong vụ này.
      Hãy tạm gác mọi chuyện, - Chính kiến và bất đồng.
      Môi trường là trên hết. - Trên hết là non sông.
Hãy để dân được nói, - Thậm chí cả biểu tình.
Đó cũng là một cách - Ủng hộ nhà nước mình.

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Thái Bá Tân - Hãy Lắng Nghe Dân


Một phụ nữ có tuổi,
Đúng hơn, một bà già,
Vén váy chửi giữa phố.
Chửi lâu và chua ngoa.

Mà bà chửi tục lắm.
Chửi từ thấp đến cao.
Chửi từ trên xuống dưới.
Không sót một đứa nào.

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

Thái Bá Tân - LÃNH ĐẠO, TA VÀ NÓ


Lãnh đạo các nước khác,
Như ông Obama.
Để ý, ta sẽ thấy
Khác hẳn lãnh đạo ta.

Họ có học, linh hoạt,
Vui, thân thiện, tự nhiên.
Ăn nói đâu ra đấy.
Nhìn cái là biết liền.

Ta thì như người máy,
Chưa già mà lờ đờ.
Trang trọng và cứng nhắc
Như chụp ảnh bàn thờ.

Nghĩ mãi vẫn chưa hiểu
Vì sao ta và Tây
Có sự khác biệt ấy.
Hay là vì thế này:

Tây - đúng lãnh đạo thật.
Điều đó khỏi phải bàn.
Ta thì các bác ấy
Đơn giản chỉ là quan.

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

Thái Bá Tân - Những Người Ở Lại


Trẻ, đua nhau du học.
Học xong không quay về,
Bỏ lại cánh đồng cháy,
Tiêu điều những làng quê.


Quan, những người cách mạng,
Lặng lẽ tích đô-la
Để thành công dân Mỹ,
Tây Âu, Canada.

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Thái Bá Tân - Trí Thức


Thương cái thằng trí thức, 
Mặc dù chúng khá đông,
Không được thành giai cấp
Như hai bác công, nông.

Mà thằng này lạ lắm.
Phải nói cực kỳ hiền.
Lại nhũn nhặn, lễ độ,
Đến mức tưởng hắn hèn.

Thế mà hắn bị ghét,
Bị coi là cục phân,
Dù hắn ăn mặc đẹp
Và sạch hơn nông dân.

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016

Thái Bá Tân - NGỦ DẬY, XEM ĐẠI HỘI ĐẢNG, NGHĨ VẨN VƠ


Giật mình, thậm chí sợ, 
Nghe bài Quốc Tế Ca. 
Giờ có bao nhiêu nước 
Hát nó, ngoài nước ta.

“Vùng lên, hãy phá bỏ… 
Hỡi giai cấp công nông. 
Vì tương lai tươi sáng 
Một thế giới đại đồng”…

Đã thế kỷ hăm mốt, 
Thời hội nhập, toàn cầu 
Còn “vùng lên”, “lật đổ”. 
Ta đang đi về đâu?

Đại hội đảng hoành tráng, 
Khí thế rất hào hùng. 
Thế mà có đứa nói 
Đại hội lần cuối cùng.

Muốn biết một đất nước 
Có dân chủ hay không. 
Hãy xem đất nước ấy 
Có đối lập hay không.

Nước nào đối lập mạnh, 
Ở đấy dân chủ cao. 
Nước nào “nhất trí lớn”, 
Thì chẳng có tẹo nào.

Ngẫu nhiên ư? Có thể. 
Cũng có thể là không - 
Nước nào nhiều màu đỏ, 
Nước ấy lắm bất công.

Màu đỏ - màu cách mạng, 
Bạo lực và chiến tranh 
Mà người phải hứng chịu 
Lại chính là dân lành.

“Phải sáng suốt lựa chọn 
Người có đức có tài”. 
Đúng lắm, nhưng xin hỏi: 
Chọn từ đâu, chọn ai?

Là vì, trong danh sách 
Được bầu chọn lần này 
Toàn những khuôn mặt cũ, 
Đầy tai tiếng lâu nay.

Không có khuôn mặt mới 
Thì chọn ai, ngoài mình. 
Đúng là một cách nói 
“Sáng suốt” và “tài tình”.

Thường các bác cộng sản 
Là ghét Mỹ nhất đời. 
Nhưng chính họ, cộng sản, 
Lại yêu Mỹ nhất đời.

Đặng Tiểu Bình, Trung Quốc, 
Trùm cộng sản trước đây, 
Có một câu chân thật 
Về nước Mỹ thế này:

“Thực tế là thực tế, 
Được chứng mình từ lâu: 
Nước nào bạn với Mỹ, 
Nước ấy sẽ mạnh giàu”.

Sau câu nổi tiếng ấy, 
Hắn sang Mỹ, và rồi 
Chính hắn, trùm cộng sản 
Đã đội mũ cao bồi.

Ông Lê-nin, ông Mác 
Đã chết ở nước mình. 
Nhưng hai ông vẫn sống 
Với đảng ta quang vinh.

Thường những người cộng sản 
Không hiểu Mác, Lê-nin. 
Những người chống cộng sản 
Rất hiểu Mác, Lê-nin.

Nếu ngẫu nhiên được chọn 
Vào chức tổng bí thư, 
Xin thề có trời đất, 
Nhất định tôi khước từ.

Vì làm anh cộng sản 
Không có gì hay ho. 
Làm trùm của cộng sản 
Lại càng không hay ho.

Tôi rất sợ cộng sản. 
Sợ từ xưa đến nay. 
Nhất là sợ nhân quả 
Và nghiệp báo sau này.

Nói chung là rất nản. 
Chỉ hy vọng mỏng manh 
Thằng Tàu Cộng sụp đổ 
Sẽ đỡ cho nước mình.


Mà nó sẽ sụp đổ. 
Chắc không phải chờ lâu. 
Vậy thì mong nó sụp. 
Tiên sư cái thằng Tàu.

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Thái Bá Tân - KHÔNG NƯỚC KHÔNG TRĂNG

By: Nhà thơ Thái Bá Tân

Ni-cô Chiyono học Thiền với thầy Bukko ở chùa Engaku. Trong một thời gian dài cô chăm chỉ thiền định mà không gặt hái được kết quả gì.


Ảnh sưu tầm trên internet

Một đêm trăng nọ, ni-cô đi lấy nước trong cái gàu cũ được néo bằng một thanh tre. Thanh tre gãy, chiếc gàu rơi, nước đổ lênh láng.

Đúng lúc ấy cô giác ngộ, và thấy tâm thức mình được giải phóng.

Sau đấy ni-cô đã viết một bài thơ thế này về sự kiện đó:
Tôi cố giữ chiếc gàu nước ấy.
Nhưng thanh tre gãy,
Chiếc gàu rơi.
Không còn nước trong gàu.
Không còn trăng trong nước.

Được một ông bạn già giới thiệu, thời gian gần đây tôi mê đọc các bài nói chuyện về Thiền của Osho. Câu chuyện trên về sự giác ngộ của ni-cô Chiyono mở đầu cho cuốn “Bài nói về các câu chuyện Thiền” cùng tên của ông, “Không nước, không trăng.”

“Không nước, không trăng, cậu hiểu chứ?” - ông bạn tôi sôi nổi nói - “Và ni-cô Chiyono đã giác ngộ, tâm thức được giải phóng đúng vào cái lúc không nước không trăng ấy...”

“Vì sao?”

“Vì thanh tre mục gãy làm chiếc gàu rơi xuống đất. Gàu rơi thì nước đổ. Nước đổ thì ánh trăng soi trong đó cũng không còn. Gàu và nước là lối tư duy dựa vào những gì mắt thấy tai nghe và sờ mó được. Lối tư duy sáo mòn, cũ kỹ của người đời, của tôi, của ông. Và nó chỉ cho ta thấy cái ảo là ánh trăng hời hợt trên bề mặt của nó.”

“Nhưng cái trăng soi mặt nước ấy cũng đẹp lắm. Và vô hại.”

“Đúng. Người ta tưởng thế, và đó mới thực sư là điều đáng lo ngại. Vì nó mà ni-cô Chiyono chăm chỉ thiền định mãi vẫn không gặt hái được kết quả gì. Vì nó mà tớ và cậu suốt ngày quẩn quanh than với thở như những lão già dở hơi. Suốt đời bám lấy cái trăng và nước ấy, mà trăng thì mờ, mà nước thì đục...”

Câu chuyện của Osho và những lời bạn nói khiến tôi suy nghĩ rất lung.

Quen nhau từ lâu, tôi đoán ông này đang có chuyện gì đó bức xúc lắm.

Một tuần sau ông lại đến. Vừa bước vào nhà, ông nói luôn:
“Cái gàu nước của tớ đổ rồi!”

Tôi chăm chú nhìn ông, chờ nghe tiếp.

“Tớ đã viết đơn xin ra khỏi đảng. Đơn đàng hoàng chứ không phải lẳng lặng bỏ sinh hoạt như khối đứa bây giờ.”

“Vậy nay không nước, không trăng, cậu có cái gì?”

“Tự do.”

Rồi ông nói thêm:
“Tức là tất cả!”.