Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2023
Tương Lai: "Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông" (Mênh mông thế sự để gió cuốn đi số 137)
Trong cơn lốc của những sự biến và hội họp biểu quyết liên miên với nhữn lời hùng biện đao to búa lớn, rồi thề thốt mùi mẫn, rồi tràng giang đại hải của những ngợi ca, bốc thơm bình luận của những “cây cao bóng cả”, rồi những “lũ ngẩn ngơ “Ong non ngứa nọc châm hoa rữa , Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa” của một “lũ ngẩn ngơ”* bỗng nhớ đến câu thơ của “thiên tài kỳ nữ” Hồ Xuân Hương “Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông…”* nhằm nhẹ nhàng mượn hình tượng thơ để chuyển tải đôi điều suy ngẫm. Thế thôi.
Ấy thế mà, đọc mấy cuốn sách do Nhà xuất bản Văn học trình làng từ cuối những năm 1982 cho đến 2002 [đấy là tạm dẫn trong 20 năm] trong các bài thơ của Hồ Xuân Hương được dẫn ra đều không có câu thơ trên. Thậm chí, trong “Tác phẩm và Dư luận” kể cả những “dư luận” được dẫn ra từ những bài viết của những cây bút có uy tín, có trách nhiệm và phóng khoáng trong tư duy nghệ thuật cũng không có câu thơ nói trên.
Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2022
Đào Như: Ngày hòa bình đầu tiên
Vụt anh đứng dậy, hai tay đấm mạnh vào tường, anh tức tối: tôi phải chết trong oan nghiệt thế này sao? Tôi phải chết trong cô đơn như thế này sao? Tôi chết như một kẻ vô gia đình, vô tổ quốc? Tôi chết trong thân phận lưu đày. Chiến tranh đã hủy hoại đời tôi và định mệnh vây bủa vùi dập tôi. Tôi là một phi công, tôi đã từng là pilot đưa các nhà ngoại giao, những vị nguyên thủ quốc gia, đi đến hơn 30 quốc gia trên thế giới. Tôi sống nhiều năm ở Pháp, Maroc, Alger, Marakech, Mỹ...Tôi biết cả trăm con đĩ và đàn bà của gần hơn cả trăm quốc tịch khác nhau. Tôi lái C130 rải thuốc dioxine khai hoang nữa...Và anh tự xỉ vả: như vậy đó, như vậy đó, tội ác của mày lớn lắm...
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2022
Nguyễn Đức Tùng: Trà chiều
![]() |
Hình minh hoạc, Pfüderi, Pixabay |
Thứ Ba, 22 tháng 11, 2022
Đào Như: Tìm lại thiên đường
![]() |
Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2019
Tống Văn Thụy: Nắng Mùa Thu Trên Thành Quách Cũ
Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2019
Đỗ Hồng Ngọc: “Để Làm Gì?”
Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014
Huy Phương - Thư viết cho con
Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014
Tuấn Khanh - Chiến Tranh là gì?
![]() |
Ảnh minh hoạ (hình: internet) |
Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013
Đoàn Thanh Liêm - Một chút Tâm Tình nhân Mùa Lễ Tạ Ơn năm nay
Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012
Nguyễn Hưng Quốc - Tết, nhớ bạn
Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012
Câu chuyện Đầu Xuân Nhâm Thìn: Dĩ Thân Nhi Giáo
![]() |
Luật sư Ðoàn Thanh Liêm |
Trong gia đình của tôi ở miền nông thôn thuộc vùng đồng bằng sông Hồng ngòai Bắc, thì có rất đông anh chị em, tất cả đến 11 người. Trên tôi thì có một người anh và năm người chị, và dưới tôi thì lại có đến bốn người em nữa. Vì thế mà cha mẹ chúng tôi thường hay nhắc nhở mấy anh chị lớn là phải làm gương lành, gương tốt để cho các em noi theo. Mẹ tôi lại còn hay cảnh giác rằng : “ Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đó”, tức là lớp đàn em thường đi theo sát với cái nền nếp, cái vết chân của lớp đàn anh đàn chị để lại. Do đó mà cái trách nhiệm của mấy anh chị lớn trong việc hướng dẫn mấy em nhỏ lại càng nặng nề, không thể xem nhẹ được. Và quả thật, chúng tôi thật may mắn, vì mặc dầu cha mẹ mất sớm, thì những đứa em nhỏ như tôi vẫn lại tiếp tục được các anh chị lớn chăm sóc chu đáo và hướng dẫn tận tình cho - để tất cả đã trở thành những con người lương thiện và hữu dụng trong xã hội ngày nay.
- Như người viết đã có nhiều dịp trình bày, Tôn giáo là một thành phần tối ư quan trọng của khu vực Xã hội Dân sự. Điển hình như tại nước Mỹ, thì có đến 60% trong số hàng triệu các tổ chức phi chính phủ và bất vụ lợi (non-governmental, non-profit organisations) là bắt nguồn từ một niềm tin tôn giáo – mà được gọi là “faith-based social action organisations”. Vì thế, mà trong bài viết này, tôi đặc biệt muốn lưu ý quý bạn đọc về cái mối nguy cơ phát xuất từ sự sa sút về phương diện đạo đức tâm linh trong các tổ chức tôn giáo – mà giới tu sĩ phải chịu trách nhiệm chính yếu, bởi lẽ chính bản thân của nhiều vị trong số này đã sao lãng việc rèn luyện tu thân tích đức - để mà có thể thực sự áp dụng cái lối “dĩ thân nhi giáo” đối với các tín đồ dưới sự hướng dẫn tinh thần của mình. Rõ rệt là các bài thuyết giảng, thuyết pháp - cho dù có được quý vị tu sĩ soạn thảo công phu hấp dẫn đến mấy đi nữa – thì cũng chẳng thể có một tác động tốt đẹp sâu xa bền vững nào đối với đông đảo khối quần chúng tín đồ - nếu mà chính quý vị lại không có được cái điều mà nhân gian thường nói, đó là “Đạo cao Đức trọng của một vị Chân Tu”. Dứt khóat là mỗi quý vị phải thực sự có được cái ngọn lửa nồng cháy trong sâu thẳm tâm hồn của bản thân mình - thì mới có thể truyền được sự ấm áp của lòng nhân ái, của sự thiện hảo đến cho từng cá nhân mỗi tín đồ được – như người ta thường nói : “Dĩ tâm truyền tâm” (from heart to heart).
Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011
niềm tin từ tha nhân: món quà Giáng Sinh vô giá
Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011
TRÍCH NHẬT KÝ CỦA MỘT Y TÁ
Bệnh viện ngày…tháng…năm…
Ba giờ chiều.
Phòng cấp cứu gọi khẩn cho hay sắp chuyển đến một ca chấn thương nguy kịch. Nạn nhân bị đâm sáu nhát dao ở vai, ngực và vùng bụng, trong đó có một nhát rất hiểm, xuyên từ bẹ sườn bên phải lách ra buồng phổi thấu tới tim. Mình quẳng miếng sandwich đang ăn vào tủ lạnh. Hai chân mình run run. Nạn nhân mười lăm tuổi. Theo tường trình thì vụ xô xát xảy ra trong trường học, ngoài toán cứu thương có ba cảnh sát viên mặc đồng phục đi kèm. Máu nhểu lốm đốm suốt dọc hành lang từ chỗ người ta khiêng nạn nhân ra khỏi xe hồng thập tự cho tới chiếc giường trong phòng chấn thương dành cho những ca hiểm nghèo. Nhìn thây người trắng nhợt xanh lè, không mạch, không huyết áp, nếu gọi là còn nước còn tát thì cái thứ nước đen ngòm dậy mùi tử khí ấy đã ồng ộc ngập lún cả chiếc xuồng sinh mệnh của nạn nhân rồi.
Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011
CÂY ỚT CHIM KÉT (1)
Người đàn ông không còn trẻ, gầy, con mắt lanh, nhưng tóc đã bạc nhiều. Lúc đó khoảng một giờ chiều chủ nhật. Nhà vắng, ông ngồi một mình lơ đãng mở T.V. hết đài này đến đài khác. Hình như ông không tìm ra được chương trình nào vừa ý, lại xoay qua mở radio.
Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011
Ở GIỮA SỰ HUYỀN BÍ CỦA MỖI NGƯỜI
Một nhạc sĩ chuyên viết tình ca suốt 50 năm đời ông cho đến ngày gần đất xa trời bỗng tuyên bố một câu xanh dờn thế này với khán giả bốn phương: “Những bài nhạc tôi viết là viết theo… đơn đặt hàng hoặc là do tôi bịa đặt cho mùi mẫn chớ thật sự tôi không có mối tình nào đáng gọi là mối tình cả.” Một bác lớn tuổi đang ôm cháu vào lòng vừa đút cho nó ăn vừa theo dõi chương trình phỏng vấn nhạc sĩ trên truyền hình nghe vậy giận quá tới tắt màn ảnh cái cụp. “Nghe ổng nói muốn dộng cho vài cái.” Chưa hả, bác gái còn lập tức lục hết trong nhà đem ra tất cả các băng, đĩa của nhạc sĩ này giao cho… tôi. “Nè. Mày đem về nghe hay làm gì làm đi. Tao chán ổng quá.” Tôi thừ người giữa đống băng, đĩa ngổn ngang. Tôi ở kẽ giữa, tôi thương cả hai người. Một nhạc sĩ sáng tác gần 300 bản tình ca đến cuối đời thú nhận là ông “không có mối tình nào đáng gọi là tình hết ráo”, mọi sự là giả hết đấy thôi bạn ơi, có đáng thương hay không? Còn bác gái (đã con đàn cháu đống thế kia), bác đã từng có một tình yêu ra rít nào trong đời chăng hay giữa những ê chề ngán ngẫm bác chỉ có thể làm mỗi một việc là chăm chút gắn những lời ca lóng lánh như sao kia lên bầu trời tối thui của thân phận mình để đêm đêm ngước lên tự an ủi mà rồi bỗng đùng một cái, những ngôi sao ấy tắt ngúm không còn. Biểu bác không thất vọng, không muốn “dộng” cho ông nhạc sĩ kia sao đặng?
Samurai và hoa Anh Đào
Khi nói đến nước Nhật, người ta liên tưởng ngay đến những ngôi chùa cổ kính, với mái ngói xanh lam phủ rêu xanh ngọc, ẩn hiện trong những rừng tùng xanh biếc của mùa xuân, hay những nóc chùa thấp thoáng trong mơ hồ của một rừng tuyết trắng xóa mùa đông. Nước Nhật với cầu kỳ trang trọng của trà đạo; nghệ thuật mang thiền tính trong hoa đạo; lãng mạn với những chiếc gáy gợi tình của các cô gái hé ra ở cái cổ áo kimono hơi trễ về phía sau, trong những ngày quốc lễ hay ngày hội hoa Anh Đào và vẻ quyến rũ của ngọn Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ đã lôi cuốn du khách khắp nơi trên thế giới hàng năm đến Nhật. Nhưng bên trên những vẻ đẹp nên thơ và nặng về văn hóa đó là một nước Nhật với tinh thần Võ Sĩ Đạo dũng cảm.
Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011
KẺ VIẾT NGƯỜI ÐỌC
Các ca sĩ, các diễn viên kịch tuồng, các đào kép già trẻ xưa nay, nhiều người kể khổ về những đòi hỏi gắt gao của nghề nghiệp (cuộc sống thất thường, cảnh đời lênh đênh, những vất vả khuya sớm...), thường kêu rằng lắm khi họ muốn bỏ nghề; nhưng bỏ rồi vẫn quay lại, năm lần bảy lượt không dứt tình được. Sao vậy? Nghệ sĩ bảo: Vì nhớ ánh đèn, nhớ sân khấu quá, không chịu thấu.
Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011
QUÀ TẶNG
Thằng cu sinh thiếu bốn tuần, hơi bé so với đứa bé đủ ngày tháng. “Bà ngoại mới tinh” đứng ngắm nghía đứa cháu đầu tiên của mình. Trong đôi mắt ngân ngấn lệ, bà thấy: Đó là một viên sỏi nhỏ có sắc hồng, Mẹ thiên nhiên vừa đặt xuống bãi biển loài người, một viên sỏi nằm giữa ngàn ngàn viên sỏi trong bãi cát, nhưng sao nó vẫn lấp lánh, trong suốt và rất riêng tư thuộc về mình. Viên sỏi nằm đối diện với đại dương hùng vĩ, sóng đập ầm ầm như thế mà sao nó không hề sợ hãi,vẫn mỉm cười bình thản. Đó là một hạt mưa do đám mây an hòa trên từng cao vừa rắc xuống, rơi trên mặt chiếc lá sen, long lanh như một viên hạt trai, bà thấy mình đưa tay nhón lấy đeo trên cổ mình; đó là một con chim sâu vừa nứt ra khỏi cái vỏ trứng mẹ, còn ướt nhẹp, run rẩy, đã kêu chim chíp, mẹ nó đang xòe cánh ôm sát vào lòng, bố nó bay đi tìm mồi, bà thấy mình vừa cho tay vào ngực, lấy ra những cọng rơm thương yêu đặt thêm vào tổ; đó là một con cá nhỏ xíu vừa tách ra từ cái bọc trứng, bơi rụt rè bên cá mẹ, bà thấy trên tay mình có sẵn một nắm thính gạo, bà rắc xuống cho cả hai mẹ con; đó là một con lợn sữa tròn vo, hồng hào, mũm mĩm đang rúc vào vú mẹ kêu ủn ỉn, bà thấy mình giơ tay đắp lên mái chuồng thêm một tàu lá để che mưa cản nắng cho cả hai; đó là một con mèo con mới biết kêu meo meo, cái sợi rốn chưa cắt còn máu me, một đầu trên bụng mèo con, một đầu còn trong bụng mèo mẹ, bà thấy mình đang đi tìm cái đĩa đổ sữa vào cho cả hai mẹ con. Cu Mèo kêu hơi to.Tiếng kêu to làm bà giật mình ra khỏi những điều mình vừa lơ mơ thấy.
Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011
CHIẾC ÁO CHOÀNG MÙA CHAY
Mỗi khi tôi ngồi trong giáo đường, hít thở cái không khí thánh thiện trong sạch chung quanh mình, nhìn lên tượng Chúa trước mặt, ngước lên vòm cung của tòa nhà thánh , tôi đều có cảm tưởng tôi được khoác lên mình một cái áo choàng. Cả ngôi giáo đường như một tấm áo thanh khiết, thánh thiện, thơm tho, bao chùm lên hình hài thế tục của tôi. Tôi ngồi im lặng, chăm chú cảm nhận cái cảm giác của tấm áo chạm vào mình.
Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011
Chuyện Chàng Nàng
Chuyện hoa
Thuở còn là tình nhân, chàng chạy xe mấy trăm cây số đến thăm nàng.
Chàng đem tặng nàng một cái hoa. Chỉ hoa thôi, không có lá. Thật ra, nàng thấy cái hoa giống cái lá màu đỏ. Hình như nàng chưa thấy loài hoa này bao giờ. Chàng nói:
- Anh chọn hoa này vì cô hàng hoa bảo hoa này lâu tàn và… Chàng cười cười - Giá cũng phải chăng.