Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôn Nữ Thu Nga. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôn Nữ Thu Nga. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2022

Tôn Nữ Thu Nga: Hai Mùa Thu

 Chiều biên giới

Buổi chiều tối, đang vơ vẩn ngắm nhìn dòng sông Nậm Thi nước đen, lấp lánh phản chiếu ánh đèn màu từ bên kia biên giới, cô em gái tôi bỗng kêu lên:

-Mùi hoa sữa thơm quá chị ơi!


Hoa sữa. Hình Tôn Nữ Thu Nga

Tôi hít thật mạnh mùi hương đêm, gió sông nhè nhẹ phảng phất mùi thơm không tên nào đó. Lần đầu tiên tôi thưởng thức mùi hoa sữa, xưa nay chỉ được nghe tán tụng qua lời nhạc.

Tôi nhìn quanh các ngọn cây đen từ công viên ra đường phố, vạn vật đã chìm vào bóng tối, chiều Việt Bắc, thị trấn Lào Cai yên lặng và êm đềm hơn những buổi chiều đô thị của Hà Nội hay Sài Gòn. Anh tài xế, một người tánh tình vui vẻ, mới hát cho chúng tôi nghe một bài ca về sự cô đơn của người trấn thủ biên thùy xong, bây giờ dáo dác nhìn quanh kiếm cho tôi cây hoa sữa. 

Anh chỉ vào cây hoa ven công viên, chúng tôi chạy ùa về phía ấy, trèo lên một mô đất thấp, tôi kề chiếc máy ảnh chụp mấy chùm hoa trắng ngào ngạt thơm, nghĩ rằng mai mốt về bên ấy, cho Tuấn xem tấm ảnh này để anh biết được đóa hoa sữa như thế nào, sau bao năm nghe các bài hát về mùa thu Hà Nội. 



Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2021

Tôn Nữ Thu Nga: Đời đáng sống

Đầu năm 2020, tôi vừa từ nước Úc trở về sau khi hủy bỏ chương trình đi du ngoạn miền cao nguyên Việt Nam. Thời gian này, cao trào người da đen đang nổi dậy đòi hỏi nhân quyền, dân chúng tràn ra phố xá biểu tình cuồng nhiệt, cùng một lúc với con vi khuẩn Corona hoành hành khắp thế giới.

Khi về tới Mỹ, chúng tôi tự cách ly mình hai tuần cho chắc ăn trước khi gặp lại con cháu. Thế giới này, nhất là sống tại Mỹ, chúng tôi không có vấn đề gì về truyền thanh, truyền hình; mỗi khi muốn nói chuyện với con cháu là bấm vào màn ảnh trên điện thoại, thế là ông bà thấy được mặt mày của lũ khỉ con ngay. Tuy nhiên vẫn phải hy sinh những vòng tay nhỏ bé, những nụ hôn đầm ấm cho đến ngày gặp lại nhau.

Thế rồi hai tuần cũng qua, cháu ngoại lên thăm viếng, bà ngoại bận rộn nấu các món ăn Việt cho chúng. Mệt nhưng rất vui!

Hôm ấy, Evan – Thằng bé 13 tuổi mon men vào bếp, nhìn bà ngoại nấu ăn, cậu ta hỏi ngoại:

-Nana, bà có nghĩ là “Black lives matter” không?

Không cần suy nghĩ tôi bảo cháu:

-Evan, bà ngoại nghĩ là “all lives matter”

-Tại sao vậy hở nana?

-Tại vì nana làm nhà thương 38 năm, Nana chữa trị cho tất cả mọi người. Da trắng, da vàng, da đen, da đỏ đều bị đau đớn như nhau khi bị bệnh cho nên Nana thấy ai cũng có giá trị như nhau cả.

Dường như lời giải thích của tôi đủ làm cho Evan thỏa mãn điều thắc mắc trong trí óc còn non dại của nó nên chú ta nói cảm ơn nana rồi trở ra phòng khách tiếp tục chơi và khuấy phá thằng em 10 tuổi của nó.

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2020

Tôn Nữ Thu Nga: Vu Lan

Rằm tháng Bảy hoặc ngày mười lăm tháng Tám dương lịch, tương tự như người Hoa và Việt, người Nhật Bản hành lễ Ubon hay Obon, còn gọi là Bon hoặc Urabon. Trong dịp lễ này họ còn cử hành thêm lễ Toro Nagashi tức là lễ thả đèn trên sông để cầu nguyện cho kẻ quá cố.

Nguồn gốc của lễ Ubon hoặc Vu Lan phát xuất từ Phật Giáo Trung Hoa, truyền qua Nhật Bản từ đầu triều đại Meiji. Tôn giáo Á Đông, tin tưởng rằng linh hồn của tổ tiên và người quá cố trở về nhà trong ngày hội Vu Lan. Thức ăn, hoa quả, nhang đèn được bày biện trước bàn thờ, danh từ Nhật Bản là Butsudan, để cầu nguyện cho sự an lạc thiên thu. Đèn giấy treo trước nhà hướng dẫn linh hồn về đoàn tụ. Trong khu vực Hiroshima, đèn màu thắp lên cạnh các nấm mộ lâu năm, đèn trắng dùng cho những người mới qua đời trong vòng một năm.


Ubon là một trong hai dịp lễ quan trọng trong năm đối với người Nhật. Hầu hết các cơ quan hành chánh và cơ sở thương mại đóng cửa nghỉ phép vào ngày mười ba đến mười lăm tháng tám. Nhiều người đi làm xa được chủ cho về thăm gia đình để cùng nhau trẩy hội Vu Lan.

Trong những ngày đầu, ngoài việc đi thăm mộ và cúng giỗ, người Nhật Bản còn có tục lệ nhảy múa gọi là Bon Odori để chào đón linh hồn tổ tiên. Nhiều nơi, vào ngày cuối của tuần lễ Ubon, vào mỗi hoàng hôn dân chúng thả đèn xuống sông hoặc biển, họ tin rằng linh hồn thân nhân sẽ đi theo ánh đèn về miền cực lạc.

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2020

Tôn Nữ Thu Nga


Chiều lại về cõng hồn thơ đi chơi
Bay lang thang theo mấy cánh chim trời
Quên mất hết những nỗi sầu ly biệt
Cả trong hồn và thân xác khôn nguôi

Chiều lại về tím chiều thu hôm nay
Tơ hồng mây bay gợn sóng bồi hồi
Chới với bàn tay không níu được
Ngày trôi, ngày trôi, ngày trôi!

Ngồi thẩn thờ gẩy cung đàn mông lung
Gió thu đưa tiếng hát rất mơ hồ
Rồi bỗng nghẹn ngào trong bóng tối
Một mình tôi, chỉ một mình thôi!

Vành trăng đã khuyết từ hôm qua!
Tình ai đã khuyết từ năm xưa
Cánh chim cõng hồn thơ đi mất
Nên mình ngồi ngẩn ngơ, ngẩn ngơ.

Tôn Nữ Thu Nga

07/31/2020

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2020

Phạm Xuân Đài: Phân Vân Giữa Nhiếp Ảnh Và Viết Văn

Đọc sách Tuổi Thơ của Tôn Nữ Thu Nga

Theo tôi, Huế mà thuộc hoàng phái là Huế đến hai lần. Ý tôi muốn nói Tôn Nữ Thu Nga là một cây bút rất Huế, mặc dù cho tới nay thời gian sống ở hải ngoại của cô thì nhiều hơn tại Việt Nam, và ngay khi còn sống tại Việt Nam thì thời gian ở Nha Trang và một số nơi khác có lẽ nhiều hơn ở Huế. Thế mà nếu hỏi đặc tính nổi bật trong văn chương của Thu Nga là gì, thì tôi trả lời ngay, là Huế.

Kể ra, tôi chỉ có một tiêu chuẩn rất chủ quan để khẳng định tính chất Huế: thanh cảnh. Đối với bản chất khá thô thiển của dân Quảng Nam nơi tôi thì việc nhận ra sự thanh cảnh của người Huế rất dễ dàng. Giọng Huế nhiều âm điệu và dịu dàng, thái độ Huế tế nhị, thức ăn Huế đi rất sâu, rất tinh tế vào nghệ thuật thưởng ngoạn ẩm thực, nhà ở của người Huế, dù là ở Huế hay ở Đà Nẵng, Sài Gòn hay tại nước ngoài đều có một cái “gu” mỹ thuật riêng... Từ đó, văn chương nghệ thuật dĩ nhiên cũng có nét riêng, vừa bác học vừa tao nhã. Nói chung, Huế có một nền văn hóa đặc thù, bắt nguồn từ triều đình nhà Nguyễn cai trị một thế kỷ rưỡi tại đất Thuận Hóa. Chính vì thế mà tôi nói là người hoàng phái “Huế đến hai lần”. 

Tôn Nữ Thu Nga là một chuyên viên về y tế ở Mỹ, thế mà cô rất ham thích nghệ thuật, thoạt tiên là nghệ thuật tạo hình bằng nhiếp ảnh, rồi sau đó, viết văn. Có lẽ cái trước làm nảy sinh cái sau. Chụp hình thì phải biết tìm ra những góc đẹp của sự vật, phải lên đường đi đến những nơi danh lam thắng cảnh, đi rất nhiều nơi, trong nước Mỹ, tại Việt Nam và nhiều quốc gia khác trên thế giới, chính hành trình đi tìm cái đẹp hình thể ấy tạo ra nhu cầu viết để ghi lại những vẻ đẹp khác không thể thể hiện bằng môn nhiếp ảnh. Xung quanh một tấm ảnh đẹp có thể là cả một câu chuyện nhiều tình tiết (một cuộc hành trình gian nan mà lý thú, những lần gặp gỡ ly kỳ, những cái duyên may không thể ngờ trước v.v...) mà khi ngắm bức ảnh người ta không thể thấy được, người chụp ảnh thấy rằng nếu không viết ra thì... tiếc lắm. Tôi đoán đó là một trong những động lực khiến Thu Nga cầm bút viết. Dĩ nhiên tiềm năng nghệ thuật đa dạng của cô đã có sẵn từ lâu, khi cái duyên nợ văn nghệ chằng chịt đã buộc trói thì cái này làm nảy sinh và bổ túc cho cái kia thôi.

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020

Tôn Nữ Thu Nga: Thành phố Perth, Western Australia

Đến thành phố Melbourne mới ba ngày thì nhận được tin của tàu Princess thông báo thay đổi chương trình vì dịch cúm Corona. Thay vì du hành 15 ngày qua vài thành phố Tây Úc, Mã Lai và kết thúc tại Tân Gia Ba, thì bây giờ chúng tôi chỉ còn 6 ngày để thăm viếng Adelaide, Margaret River (Busselton) và Perth (các thành phố vùng Tây Nam của nước Úc). 

Tôi viết điện thư cho cô Ann Tu, người thường xuyên sắp xếp nhiều chuyến du lịch cho chúng tôi. Cô lập tức đổi các chuyến bay và thuê khách sạn để chúng tôi ở lại Úc chơi thêm 4 ngày tại thành phố Perth.


Perth là một thành phố chính của miền Tây Úc, bên dòng sông Swan. Thành phố Perth đẹp, sạch sẽ và hiền hòa; có cả khu phố Tàu và phố Việt. Tại trung tâm văn hóa của Perth, gồm có nhà hát lớn, thư viện và trung tâm trình bày tác phẩm mỹ thuật của Tây Úc. 

Khí hậu Perth vào mùa hè (mùa đông cali) cũng dễ chịu, ban ngày chừng 70 -80 độ F. có gió nhẹ và thỉnh thoảng có chút xíu mưa rào và tạnh ngay. Tôi chỉ cần chui vào cái mái hiên nào đó nghỉ ngơi một chút, chờ mưa tạnh lại cuốc bộ đi chơi. Tuy vậy, độ ẩm 80% khiến người thường xuyên bị chảy mồ hôi.

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2019

Tôn Nữ Thu Nga: Tiếng đàn trong mưa



Mưa về gội tóc cho cây
Đồi non cỏ ướt hoa cười mộng mơ.
Mưa rơi những giọt sầu tư
Tình tang bảy giọt buồn qua tháng ngày
Mưa về thấm áo kiêu sa,
Em mang tình nặng đi xa mất rồi!
Mưa về lạnh quá tim tôi,
Vòng tay chờ mãi một ngày nắng lên.
Ôm đàn ngồi hát trong đêm,
Sáu dây không đủ chở niềm nhớ thương!

Tôn Nữ Thu Nga (11/20/2019)

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

Tôn Nữ Thu Nga: Nhặt Lá Vàng



Chiếc lá vàng khô rụng xuống rồi!
Trong mùa thu tới có ai hay?
Khi em khẽ nói lời chia biệt.
Là lúc chiều buông ánh nắng phai.

Thuở ấy đường xa tiễn gót người
Sao em không thể đợi ngày mai?
Rồi ngày liên tiếp, ngày sau đó,
Se sắt buồn thương suốt cả đời.

Một thoáng trầm tư nhặt lá vàng.
Ngậm ngùi nghe gió lướt mênh mang.
Tiếng cười văng vẳng từ năm cũ,
Vọng mãi ngàn thu em biết chăng?

10/10/2019

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019

Tôn Nữ Thu Nga: Phượng Hồng


Những cây phượng cũ trong đời
Âm thầm thả nhẹ buồn rơi cánh hồng
Năm nào nhìn phượng trổ bông
Nghe lời biển gọi đầy hồn gió thơm
Đường xưa lối cũ còn hương
Hoa lài thuở ấy vẫn buồn thiên thu
Phượng bay vào chốn sương mù
Ôm cây phượng cũ tương tư một người
Nhớ đôi môi thắm gọi mời
Ước gì tìm được một thời đã qua.

Tôn Nữ Thu Nga

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2019

Tôn Nữ Thu Nga: Giọt nắng ngày xưa 



Giọt nắng ngày xưa nằm trong trái tim hồng
Giọt nắng chiều nay chìm đâu mất trong sương
Người ấy giờ đây còn đôi mắt hoen buồn
Nhìn cuối giòng sông màu xanh quá bâng khuâng.
Một thoáng thời gian dường như rất êm đềm
Còn nhớ gì không đường hoa ngát hương đêm.
Giọt nắng đường xưa buồn rơi xuống tim nàng
Giọt nắng hồng phai màu tóc đã phong sương
Từng bước mình đi là đến cuối con đường!
Giọt nắng ngày xưa tàn trong cõi vô thường.

Ngày mưa tháng 2/2019

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: tình yêu



Mong một ngày em đến, nắng mênh mang đầy sân
Và một ngày em đi. Có trăng soi đường về 
Xin mỗi lần em khóc, gió mưa qua hồn anh
Và giọng cười em vui, với chim non chuyền cành

Khi bầu trời đen tối ngàn sao sáng lung linh 
Em dịu dàng nắng sớm, ấm hồn ai bình minh
Mùa xuân xanh lá non, môi mềm như lá mới 
Mùa thu lá huy hoàng, lá bay lòng chơi vơi 

Xin đi chung đường dài, dìu nhau trong đời sống 
Em ơi thôi đừng ngại, nắm tay nhau cùng đi 
Chia mặn nồng cay đắng, khi lệ ngập tràn mi
Tình yêu như suối ngọt êm ái chảy trong rừng 
Một ngày xuân nắng ấm, sẽ về... em biết không? 

11/30/2018

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Bài thơ mùa đông

Hình : Tôn Nữ Thu Nga
Mùa đông trở về lặng lẽ,
run run giá buốt hồn ai?
Tái tê nữa đời ai lạnh, 
môi ai ngậm tiếng thở dài!
Mưa phùn bay ngoài thung lũng, 
cỏ úa cúi đầu tương tư, 
vời vợi mắt buồn nhung nhớ, 
mượt mà xanh thắm mùa xưa.
Những hạt pha lê lóng lánh, 
mong manh che phủ con đường, 
tan vỡ dưới chân lữ khách,
qua đời không chút tiếc thương! 
Lẻ loi như từng hạt lệ, 
nhẹ rơi theo tiếng ca buồn,
giăng mắc trùng trùng nỗi nhớ,
chờ hoài ai giữa mù sương? 

Tôn Nữ Thu Nga
11-16-2018


Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Một mình đi trong mùa thu



Tôi bước đi trong thu vàng,
đường về thênh thang.

Hoa nắng lung linh trong hồn,
chiều ngập mây hoang.

Từng lá nhẹ rơi như lời thì thào bên tai.

Làn gió nhẹ rung, đưa hồn vào mộng đêm nay.

Khi nắng thu chưa phai tàn,
tình yêu theo gió mênh mang.

Tôi lắng nghe trong thu vàng,
nhạc gió bay sang.

Vương vấn ngẩn ngơ,
len nhẹ vào hồn cô liêu.

Bâng khuâng rơi thật dịu dàng,
từng giọt long lanh.

Không biết ai đang mong chờ,
từng ngày như mơ.

Theo cánh chim bay ngang trời,
về phương nào quá xa xôi!

Ngơ ngác đi quanh tìm hoài,
chỉ gặp lại mình tôi !

Tôn Nữ Thu Nga(09/21/2018)

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Miền Trung Tây Mỹ Quốc

Người Mỹ rất thích đi du lịch, phần nhiều ai cũng có một danh sách trong trí hoặc viết ra những nơi mình muốn thăm viếng trên thế giới rồi từ từ thực hiện ước mơ ấy trước khi từ giã cõi người. Danh sách này họ gọi là “bucket list”. Bucket list dài hay ngắn, đầy hay vơi là tùy theo tài chánh, sức khỏe và tánh ưa mạo hiểm của cá nhân. Người Mỹ được an hưởng hòa bình khá lâu nên hầu hết ai cũng có niềm ước mơ được viếng thăm nhiều nơi trên thế giới.

Ngày còn trẻ sống tại Việt Nam, mặc dầu tánh phiêu lưu mạo hiểm đã có trong tâm hồn nhưng cái “bucket list” của tôi nó ngắn lắm vì còn trẻ, không có tiền lại bị ba mẹ còng chân. Niềm ước ao của tôi là được đi Sài Gòn chơi; tuy chỉ cách Nha Trang 434 km, thế mà trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi (kể cả lần chạy giặc) tôi chỉ được ngao du thành phố “Hòn Ngọc Viễn Đông” có bốn lần; thăm Đà lạt là một giấc mơ chưa thành tựu cho đến khi tôi được về dưới danh nghĩa Việt Kiều.

Từ ngày di cư sang Mỹ, “bucket list” của tôi dài hơn, dài thêm và dài gần như bất tận. Vì rứa thành ra ngay sau khi sanh thằng con út năm 1976 được bốn tháng, hai vợ chồng tôi bắt đầu cuốn gói bế hai đứa con đi chơi. Dĩ nhiên là ngoài những ngày lễ; chúng tôi nai lưng làm việc để chờ ngày đi chơi tiếp. 



Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Dẫn cháu đi chơi


Nhân dịp các cháu được nghỉ học một tuần đầu mùa xuân, ông bà Ngoại bèn dẫn hai thằng bé đi du lịch. Năm nay Evan vừa tròn mười tuổi và Jake cũng còn ba tháng nữa là bảy tuổi. Chúng là hai thằng bé sinh động, trừ khi cầm máy Ipad trên tay, chúng luôn luôn nhảy nhót leo trèo, khuấy phá lẫn nhau, đánh nhau và khóc. Chỉ có Jake là hay khóc mỗi khi bị Evan đá hay đấm cho một cái tuy không đau lắm thì cu cậu khóc cho đến khi nào Evan bị la hay khi bà Ngoại ôm vào lòng thì mới yên.
Thường thì ông bà Ngoại lâu lâu mới giữ cháu một lần cho vợ chồng con gái đi tiệc tùng, hoặc vài tuần mới thăm viếng cháu một lần. Biết rằng chúng nó phá như giặc nhưng lòng bà Ngoại chưa biết sợ vì bà Ngoại nghĩ rằng : nếu khi xưa mình giữ được con và dạy dỗ cho nó nên người thì mình …cũng giữ được cháu!!!
Chuyến du hành này Ông bà Ngoại dẫn hai thằng giặc đi chơi San Antonio – Tiểu bang Texas. Địa điểm này được chọn vì nhiều lý do: lịch sử Alamo, River walk (con đường đi bộ dọc hai bên bờ sông -rất nổi tiếng tại San Antonio) và nhất là vì ông bà ngoại chưa từng đi du lịch chỗ ấy.

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Trái chà là



Mỗi giai đoạn trong thời thơ ấu của tôi, tôi đều giữ lại trong trí óc mình nhiều điều đáng nhớ và dăm ba điều không đáng nhớ.

Ngày xưa, tết là một dịp rất vui vẻ thích thú và đáng nhớ của tôi. Thời thịnh vượng trong công việc làm của ông, cha tôi luôn luôn mua nhiều chậu hoa cúc, thược dược và vạn thọ. Ông sắp chúng hai bên thềm dẫn lối vào nhà, màu hoa rực rỡ dường như làm cho mọi người nói nhiều, cười nhiều hơn một chút. Dĩ nhiên là ông cũng có thêm một cành mai vàng hoặc hồng đào cắm trong một cái bình sứ khổng lồ. Tôi thường nhìn cành hoa khi mới đem về, chẳng có gì đẹp đẽ cả. Chúng khô khan gầy guộc, chơ vơ khẳng khiu; vậy mà cha tôi lại thích lắm, vào ngắm, ra ngắm; đôi khi ngồi rung đùi, mắt mơ màng, nhậu ly rượu đế với khô mực. Những khi ấy, tôi cũng lân la bên cạnh ông, nhón bớt mấy sợi mực khô, nhai bỏm bẻm vì mấy cái răng sún, vểnh tai nghe giọng ông ngâm thơ nho nhỏ và lõ mắt ngó cành cây gầy guộc của ông mà không hiểu ông đã nhìn thấy gì trong những cành cây xấu xí ấy. Bẵng đi mấy hôm, tôi chợt thấy những búp hoa nho nhỏ, điểm trang các cành cây như hạt cườm. Cha hân hoan ra mặt, trầm trồ: “Chà, cành ni nhiều búp quá, chắc mai mốt nở ra đẹp lắm, năm ni chắc mình hên!”. Tôi cũng hớn hở trong lòng, vì tôi nghĩ rằng “hên” có nghĩa là tôi sẽ được nhiều tiền lì xì trong ngày tết. Niềm vui tết của cha là những nụ hoa xuân, câu thơ, câu đối, chén thù chén tạc với bạn bè. Niềm vui tết của mẹ là chuẩn bị thực phẩm cho cả gia đình, lo cho các con và nhiều thành viên khác trong gia đình được no ấm. Mẹ tôi, với nét mặt dịu dàng, yên tịnh như bà tiên luôn mang về cho tôi sự an bình.

Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Xuân Quá Khứ


Ngủ quên đời mộng tưởng
Hồn ta chim én bay
Vì em là xuân sớm
Vừa hôn nhẹ gió mây

Trên đồi hoa quỳ vàng
Em nhìn hoa chớm nở
Ước làm mây lang thang
Qua đồng hoa rực rỡ

Trên đồi hoa quỳ thơm
Tình đầu ta bở ngỡ
Áo em làn gió xanh
Cành non chim rộn rã

Một phút ta quên đời
Như cánh rong phiêu lãng
Một phút môi ngậm cười
Nhớ xuân nào đã vắng.

4/1979



Thứ Bảy, 3 tháng 2, 2018

Tôn Nữ Thu Nga: Ði Kiếm Chị Hằng


Tôi rời nhà lặng lẽ vào lúc 3:30 sáng ngày 31 tháng giêng. Ngoài sân, trăng rằm thứ hai của tháng chạp ta ( tháng một dương lịch) vằng vặc sáng trên nền trời không có một gợn mây.
Tôi lái xe ra bờ biển, lên một ngọn đồi ngay góc đường Superior và Pacific Coast Highway. Trong khu vực đậu xe của công viên đã có 5 chiếc xe im lìm chờ đợi, họ đậu ngổn ngang trên những vị trí mà họ nghĩ  là tốt nhất để ngắm trăng. Tôi cũng tìm được cho mình một chỗ tốt, tắt máy,đậu xe, chuẩn bị máy ảnh rồi thong thả ngồi chờ. Không thong thả cũng chẳng biết phải làm gì. “Nguyệt lai môn hạ nhàn”, cổ nhân viết hay thật. Tôi bây giờ thì quả  là nhàn rỗi chánh hiệu con nai vàng. Không nhàn thì làm thế nào có giờ đi xem trăng khi hàng ngày phải chạy gạo?

Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Tôn Nữ Thu Nga: Giao Thừa


Năm cũ lạnh lùng giã biệt.
Hàng cây khóc lóc dưới mưa
Thả xuống đường vài chiếc lá, 
Vàng khô, héo rũ cuối mùa.

 
Năm cũ dịu dàng tay ôm, 
Tình nhân dìu trong luân vũ 
Quyến luyến trao nụ hôn buồn, 
Tiếng nhạc bồi hồi nức nở.


Tan tác từng hạt pha lê 
Lăn dần vào chuỗi quá khứ 
Ngày mưa tháng chạp lê thê 
Nhìn mưa nhớ về quê cũ. 


Năm mới có mảnh nắng yếu 
Ngại ngùng giữa những khe mây. 
Nhạt phai áo vàng năm cũ, 
Mơ em một cuộc tình dài. 



Năm mới môi mềm như lụa, 
Em về giữa cõi chiêm bao, 
Cầm tay tôi đi trong mộng, 
Hương trầm nhẹ bước tiêu dao. 

TNTN

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

Tôn Nữ Thu Nga: Có những lúc...


có những lúc thèm mặt trời 
trong bóng tối cuộc đời người 
có những lúc chờ đợi hoài 
tìm đâu thấy ánh sao rơi 
nhắm đôi mắt, ngậm nụ cười 
ta yên giấc dưới ngàn cây 
nghe tiếng gió từ sườn đồi 
lặng lẽ hôn lên đôi môi. 
có những lúc thèm mặt trời 
đem hơi ấm cho tim tôi 
cho tôi biết nên yêu người, 
tuyệt vời như người yêu tôi 
có những lúc tôi hy vọng 
trong những ngày không có nắng,
trong những đêm không có sao,
trong những mảnh hồn lao đao,
một giọt nắng rất ngọt ngào. 
có những lúc thèm mặt trời 
gom ánh sáng trên bàn tay
rồi thả nhẹ như đom đóm,
bay vào hồn ai đêm nay. 

Tôn Nữ Thu Nga
Tháng 9, 22, 2017.