Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Hảo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Hảo. Hiển thị tất cả bài đăng
Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2020
Phạm Hảo: Mùng Hai Tết
Hôm 23 tháng Chạp, ngày cúng đưa ông Táo về Trời, trong bữa cơm chiều hôm ấy, U tôi đã bắt đầu giao việc cho bốn chị em tôi để làm trong những ngày đầu năm mới, đặc biệt là ngày Mùng Hai Tết, vì hôm đó U tôi đi đến nhà Bác Nên ở mãi trên Thành ăn Tết, không có nhà. U tôi bảo quen biết Bác Nên hơn 10 năm rồi, từ khi di cư ngoài Bắc vào, năm nào Tết đến là Bác cũng ân cần mời Ba U tôi đến nhà Bác ăn Tết với đại gia đình của Bác. Ba tôi thì không thể nào đi đâu được trong mấy ngày Tết vì cụ rất bận rộn hội họp với những người bạn có cùng thú chơi chim gáy với cụ. Năm nay U tôi quyết định phải lên Thành ăn Tết một lần với Bác Nên cho khỏi phụ lòng tốt của người bạn thân.
Chị Vân lớn nhất trong bốn chị em thì được giao cho ngày Mùng Hai Tết ở nhà lo tiếp bạn bè, hàng xóm và họ hàng ghé qua chúc Tết. Chị Vân vâng lời ở nhà ngay, chúng tôi biết tại sao, lý do vì tuần trước anh Hà là bạn của anh Thành, anh thứ hai của tôi, đã hẹn Mùng Hai Tết ghé qua chúc Tết Ba U tôi và lì xì cho mấy đứa chúng tôi. Chị Vân và anh Hà chưa đi đến tình trạng Tay Trong Tay đâu, nhưng tình trạng Mắt Trong Mắt thì chị Thảo và tôi rình rập, đã bắt gặp vài lần.
Chị Thảo thì khi mới ra đời đã yếu ớt, thiếu sức khỏe, mình hạc xương mai, Ba U tôi không cho động đến một tí việc gì trong nhà, đi học hàng ngày còn phải có xích lô tháng đưa đón, ăn uống ngày hai bữa cũng hơi khác với những đứa mạnh khỏe trong nhà chúng tôi, bữa cơm của chị lúc nào cũng có thịt hay khoai tây, cà rốt là những món có nhiều chất bổ. Trong khi chúng tôi thường chỉ có cá kho, cá rán, rau luộc, đậu rán, canh rau… Thế nên hôm ấy U tôi giao cho chị ở nhà giúp chị Vân những việc nhẹ nhàng không phải dùng sức nhiều như pha trà, dọn bánh mứt ra tiếp khách.
Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2019
Phạm Hảo: Vài Mảnh Tình ở Xóm Cầu Mới
![]() |
Bậc thang Comstock Grand Dame (Good for kissing). |
Thành phố Seattle ở miền Tây Bắc nước Mỹ được tạo thành bằng sáu ngọn đồi, cho nên hầu hết nơi nào trong thành phố cũng có dốc ngắn dốc dài, dốc cao dốc thấp, tha hồ cho những người thích chạy bộ hay leo núi tung hoành.
Nhà tôi nằm trên đồi Queen Anne, là ngọn đồi cao thứ nhì trong sáu ngọn đồi, ngoài những con dốc ngoằn nghèo cho xe chạy, đồi này còn có 120 bậc thang nằm rải rác chung quanh đồi để khách bộ hành đi tắt. Những bậc thang này phần nhiều được kiến trúc rất mỹ thuật, có những bậc thang chỉ có vài chục bậc, nhưng cũng có những bậc thang cao đến 150 bậc.Có bậc hẹp chỉ đủ cho hai người đi, có bậc lại rộng đến mức đủ cho năm người sánh vai đi cùng một lúc. Tôi mê đi leo theo những bậc thang này lắm, nhưng có một ông này còn mê những bậc thang của đồi Queen Anne nhiều hơn tôi, ông này tên là Thomas Horton, làm nghề kiến trúc sư, nhà cũng ở trên đồi này. Trong năm 2007, ông ta bỏ ra 120 tiếng đồng hồ để đi cho hết những bậc thang, rồi năm 2009 in và bán ra tấm bản đồ kích thước bằng tờ tạp chí Newsweek, gọi là Map of The Pedestrian Stairs of Queen Anne. Ông này cẩn thận lắm, trên tấm bản đồ này ông có ghi chú là nếu đang dùng nó ở ngoài trời mà lỡ bị mưa mà không có áo mưa hay cây dù thì dùng tấm bản đồ này che đỡ cũng được vì nó được làm bằng loại giấy không thấm nước.
Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2019
Phạm Hảo: Waffles Lost And Found
![]() |
Hình minh hoạ, Internet |
Bữa cơm chiều ngày thứ Hai, tôi làm món Chicken Cordon Bleu và món rau kale, đậu trắng ( cannellini beans) trộn dầu dấm, hai đứa cháu ngoại thích lắm, ăn lấy ăn để, không phải năn nỉ, bắt ăn như mấy bữa khác, cháu Geddy 11 tuổi bảo tôi : “Em thích cái món đậu này, ngon quá, ngày mai bà làm nữa cho em ăn”. Bà ngoại, bà nội nào thấy cháu khen thức ăn của mình nấu ngon, lại còn đòi nấu tiếp nữa mà không sướng mê tơi cả lên, thế là nghe lời dụ dỗ của thằng bé.
Ăn cơm xong, ba bà cháu vừa dọn dẹp vừa bàn với nhau ngày mai sẽ nấu món gì có đậu trắng. Bàn cãi một lúc, đi đến quyết định là chiều mai sẽ có món đậu trắng nấu với xúc xích và sốt cà chua, ăn với bánh mì Como.
Thường tôi hay đi bộ ra chợ Safeway và Trader Joe’s, gần nhà hơn, và ở trên đồi, hai chợ lại nằm cạnh nhau, nên mua món gì mà chợ này không có thì chạy sang chợ khác rất tiện. Nhưng muốn có bánh mì Como và xúc xích ngon, tôi phải đi Metropolitan Market ở dưới đồi. Chợ này sạch sẽ, mọi thứ của chợ này từ thịt cá, đến rau quả, bánh trái, thức ăn nấu sẵn đều tinh khiết, ngon lành, không khi nào phải mua lầm những thứ hư hỏng, nhưng giá rất đắt, chúng tôi hay gọi chợ đó là “Chợ Nhà Giàu”.
Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2019
Phạm Hảo: Tình Lan
![]() |
Hình minh hoạ, OHAN ORDONEZ/AFP/Getty Images |
U tôi , những tháng năm sống ở Mỹ, nơi đất khách quê người, mặc dù ở trong một tỉnh nhỏ ở miền Đông Nam nước Mỹ, không có nhiều gia đình người Việt, cụ cũng tìm được vài bà bạn. Các cụ thường gọi điện thoại nói chuyện, lâu lâu con cái rảnh rỗi thì đưa cụ này đi thăm cụ kia, hoặc các cụ họp ở nhà U tôi chơi bài chắn vào những ngày cuối tuần.
Trong số các cụ hay đến chơi chắn với U tôi, có bà cụ mẹ anh Biền, U tôi và chúng tôi cứ theo tên người con trai độc nhất của cụ, gọi cụ là bà cụ Biền. Cụ Biền nghiền đánh chắn lắm, hôm nào các cụ hẹn nhau chơi chắn là anh Biền dù bận đến đâu cũng thu xếp để đưa mẹ đi, và khi nào cụ Biền cũng là người đến sớm nhất. Cụ đến sớm như vậy, trước nhất là để có thì giờ nói chuyện với U tôi, thứ nhì là để dành được một trong hai cái chỗ ngồi cạnh cái cửa sổ nhìn ra vườn, chỗ có cây cam, dưới cành những cây cam này chị Thảo và Dung treo đầy mấy trăm cây lan. Ngồi ở đấy, trong khi chờ đông đủ mọi người đến thì cụ ngắm lan, và lần nào cũng như lần ấy, cụ nhẹ nhàng trách : “Nhìn vườn lan của các cô, tôi thích lắm, cho tôi ngồi đây ngắm lan cả ngày tôi cũng không chán. Tôi thấy lạ, lan nào cũng có, mà sao các cô không trồng vài cây thổ lan. Các cô mà có cây thổ lan thì tôi xin cụ cho tôi đến đây ở chung, ngày ngày chỉ đánh chắn với ngắm lan là tôi sẽ được sống khoẻ mạnh đến trăm tuổi”.
Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015
Phạm Hảo: Tết xưa
Mùa Xuân đang về trên miền Tây Bắc, dịu dàng và lặng lẽ với những nụ trà mi lớn bằng đầu ngón tay, nổi lên giữa những chiếc lá xanh mướt óng ả như được bôi mỡ, với những nụ đào, nụ mộc qua nẩy ra từ những thân cây trụi lá, bất ngờ và đột ngột với những bụi crocus, daffodil, iris, tulip chồi lên từ mặt đất và nhất là với những ngày nắng hanh vàng ấm áp rộn ràng.
Và tôi đón Tết nguyên Đán trong sự chuyển mình kỳ diệu, tươi vui
và tràn trề sức sống của đất trời chung quanh. Nói đón Tết cho ra vẻ chứ tôi
chỉ có mấy cái bánh chưng, bánh tét đặt làm từ Dallas, ngoài ra chẳng còn gì nữa
ngoài hai cây giò thủ, nồi thịt kho nước dừa, thẩu dưa giá. Mấy thứ này tôi chỉ
làm trong vòng nửa ngày là xong, chẳng sửa soạn lu bù lỉnh kỉnh kéo dài cả
tháng trường như những cái tết xa xưa của U tôi.
Bắt đầu từ đầu tháng Chạp, U tôi đã gọi người đến quét vôi nhà. Đồng
thời nhắc Ba tôi chịu khó mang mấy giò lan Ngọc Điểm, Ý Thảo, Bầu Rượu, Hạc
Đỉnh đã bắt đầu đơm nụ ra chỗ có nhiều ánh sáng để mấy cây này được nắng cho
kịp nở hoa vào ngày Tết. Việc này cần lắm vì nếu không o bế săn sóc như vậy , có
những năm những cây này chờ đến rằm tháng Giêng mới chịu nở. Mấy chị em tôi thì
U tôi giao cho cắt tỉa củ cải, cà rốt, đu đủ xanh, sau đó trải ra cái mẹt lới,
phơi vài nắng cho héo để U làm dưa món.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)