Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Ðình Toàn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Ðình Toàn. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2022
Nguyễn Ðình Toàn: Thảo Trường - Bỡn cợt với cả những điều nghiêm chỉnh
Tại sân nhà Thảo Trường khoảng năm 2009. Từ trái: Nguyễn Đình Toàn, Thảo Trường, Phạm Phú Minh, Thành Tôn, Đạm Thạch. |
Thảo Trường là một trong những nhà văn quan trọng đã đóng góp vào việc hình thành nền văn học miền Nam Việt Nam trong hai thập niên từ 1955 đến 1975. Ông có một văn phong mạnh mẽ, ngắn gọn, nhưng súc tích. Cách bố cục truyện của ông chặt chẽ, mới mẻ. Có thể nói, truyện ngắn Việt Nam đến những Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Dương Nghiễm Mậu, Thảo Trường đã hoàn toàn đổi mới, so với dòng văn học trước đó.
Viết truyện không còn thuần túy là kể một câu truyện. Mà hình như nó hàm chứa tất cả những gì liên quan đến thân phận con người nằm trong câu chuyện ấy, hiểu theo nghĩa siêu hình, triết học và thực tế. Nói như thế cũng chỉ là một cách nói. Thực tế, người ta không thể tách rời những điều ấy ra khỏi nhau, cũng từa tựa như người ta không thể tách rời đời sống ra khỏi cái chết.
Chẳng hạn, một nhân vật trong một truyện ngắn của Thảo Trường, một người lính, bị thương cụt cả chân lẫn tay, anh muốn tự vẫn, nhưng nghĩ đại khái như thế này:
“Nếu tôi còn sống thì xã hội còn những hình hài bẩn thỉu. Nếu tôi chết thì nhân loại mất đi một bằng chứng kinh tởm về chiến tranh.”
Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014
Ðinh Quang Anh Thái - Tro Tàn
Tình cũng như nhang tàn
Ta còn nương náu trong đời
không bao lâu
Lòng có đau thì cũng như
là nắng qua chiều
Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014
Lưu Na - Riêng Chữ Với Người
Trương Vấn Trên Bàn Viết
gọi Nguyễn đình Toàn là một khuôn mặt điển hình…ít nhất, là ở phương diện
chữ nghĩa của một thế hệ sắp sửa chìm dần vào bóng tối, vào quên lãng,
vào những lớp bụi thời gian đang từ từ đọng lại…và, [m]ột quá khứ
dù rã mục cũng đã có vai trò riêng của nó trong lịch sử. Đọc những lời này
lòng mình thấm đọng buồn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)