Thứ Ba, 12 tháng 9, 2023
Ngự Thuyết: Mùa Thu.
![]() |
Hình minh họa: Abhu Patel |
Muà Thu đang về.
Đêm hôm qua một cơn mưa nhỏ. Buổi sáng sớm, vừa mở cửa bước ra là gặp ngay một ngọn gió nhẹ se se lạnh lướt tới. Rồi những ngày rét mướt sẽ đến, tôi thầm nghĩ. Tuổi đã lớn, tôi “hạp” với mùa hè hơn. Bầu trời bàng bạc một màu mây trắng đục. Như những hình chữ V, mấy cánh chim chấp chới xa xa, khi ẩn khi hiện. Vài vũng nước loang loáng trên lối đi trước nhà. Những chậu cây ngoài hiên, khác với mọi ngày, xanh hẳn lên. Long lanh trên kẽ lá, trên cánh hoa, những giọt sương nhỏ li ti.
Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023
Ngự Thuyết: Qua Trung Đông
![]() | |
|
Tôi nghĩ nếu hoàn cảnh cho phép thì mỗi năm phải một lần đi. Đi xa. Đến một nơi mình chưa hề biết càng tốt. Ở yên mãi một chỗ sẽ dễ trở thành ù lì, nặng nề, thể xác lẫn tinh thần. Đi, coi như “sạc bình”. Sau một chuyến đi, bình ắc-quy được nạp điện trở lại. Cứ thế cho đến khi nào cái bình quá cũ, hết “sạc”được nữa, thì hết đi vậy.
Một hôm, con tôi gọi điện thoại:
“Có chuyến du lịch này hay lắm, bố mẹ đi nhé.”
Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2023
Truyện ngắn Ngự Thuyết: Trống
Trống trường một hồi chuẩn bị, hai hồi vô lớp, khi còn học tiểu học. Vì nó chăm học nôn nao chờ trống gọi vào? Không phải. Vì thích nghe trống mà thôi. Tiếng trống dồn vào lỗ tai, dội vào lồng ngực. Làm tim nó đập nhanh hơn, lòng thấy hồi hộp. Rồi tự nhiên hai chân của nó theo tiếng trống thúc giục bước mau đến trường. Nếu không có tiếng trống, chắc chắn nó trốn học nhiều hơn nữa.
Nó khổ sở mỗi sáng phải vào lớp. Trường học là trường làng ở nhà quê. Dễ đi lêu lổng trong các xóm nhỏ thay vì đến trường. Chẳng ai để ý đến mình. Con đường xóm ngoằn ngoèo lác đác lá tre khô gió dồn thành ụ nhỏ. Những vườn cây trái chim hót, bướm bay, chuồng chuồng liệng. Con hói nhiều khúc bèo xanh trải thảm, hoa tím lấm tấm. Nhìn lên, trời mây trôi bao la. Nhìn xa, các mụ, các o nách rổ le te đi chợ, và đồng lúa xanh rì, và những đứa nhỏ chăn trâu ngồi trên lưng những con trâu đen bụng to tròn đi thủng thẳng. Cảnh tượng rất quen thuộc, êm ả.
Thứ Ba, 4 tháng 4, 2023
Triều Hoa Đại: Nhà văn Ngự Thuyết - Đến với văn chương trễ nhưng không chậm
![]() |
Nhà văn Ngự Thuyết. |
Cùng với nhà văn Ngự Thuyết chúng tôi ngồi nhìn buổi chiều trôi di qua những tiếng chim gọi về một mùa xuân nơi quê xa mà nghe lòng mình chìm xuống mênh mang, hỏi ông một vài câu chuyện của buổi xa bầy, những truân chuyên sau cuộc đổi đời vì chính ông là một trong số những người còn ở lại để làm chứng nhân cho biết bao hoang tàn, đổ nát của chiến tranh, của hận thù. Chúng tôi hỏi ông về nguyên nhân của sự cầm bút và trở thành nhà văn giữa khi “chợ “chiều đã vãn, văn chương chữ nghĩa ở hải ngoại lúc gần đây được coi như lão hoá”, v.v...
Dù rằng góp mặt với sinh hoạt thơ, văn có chút muộn màng nhưng không vì thế mà ngòi bút của ông chậm lại vì chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhà văn Ngự Thuyết đã gửi đến những người yêu thích văn chương những: Sông Trôi, Đào Thoát, Lưu Đày và Quê Nhà, Dấu Chân, Dấu Chân II, Tuyển Tập Ngự Thuyềt, Bắc Hành, Về Đâu, và Mẹ. Ông đã cộng tác với rất nhiều tạp chí văn chương hàng đầu ở hải ngoại như: Văn, Văn Học, v.v ...
Hôm nay mượn chút thời gian còn sót lại của buổi chiều ngày xuân chúng tôi trò chuyện cùng nhà văn Ngự Thuyết.
***
Truyện vừa Ngự Thuyết: Tóc Trắng
Chiếc xe như bị ma đuổi, chạy cuống cuồng. Cái anh chàng này lái quá ẩu, làm mình giật mình không biết bao nhiêu lần rồi. Chạy đã nhanh, không chịu tập trung vào việc lái, lại còn ưa bắt chuyện. Người đâu mà không biết nguy hiểm là gì cả! Cho nên mình cứ tảng lờ để anh chuyên chú vào việc lái xe là tốt hơn hết. Lại tiếng nói của Khải:
"Thảo này, em thấy sao?"
Mình buộc lòng phải trả lời:
"Em chả thấy sao cả, vẫn bình thường như thường."
Khải quay đầu nhìn và nói từng tiếng một:
"Không, anh hỏi em thấy cảnh có đẹp không?"
"Cảnh hả. Ðể em xem thử nào ... Chứ đã lái xe mà còn đòi ngắm cảnh nữa thì sẽ có ngày..."
Khải cười lớn:
"Nhưng anh vẫn lái đấy chứ, và nhờ em ngắm cảnh giùm anh rồi nói cho anh biết ..."
Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2023
Ngự Thuyết: Nghịch lý
Phong trào Thơ Mới, theo tôi, đã để lại một số thi sĩ có thể chịu đựng được thử thách của thời gian trong đó có Hàn Mạc Tử, Xuân Diệu, Huy Cận, và Nguyễn Bính. Sau 1945, Hàn Mạc Tử đã qua đời, Nguyễn Bính viết ít, ba nhà thơ cũng thuộc phong trào Thơ Mới là Vũ Hoàng Chương, Chế Lan Viên, và Đinh Hùng đã cùng với Xuân Diệu và Huy Cận đi trên những con đường riêng biệt thật dài của mình, cho dù Xuân Diệu và Huy Cận nặng về tuyên truyền nên nhiều tác phẩm về sau của họ có sút kém vể mặt nghệ thuật.
Trong bài viết này tôi chỉ nêu lên một một vài khía cạnh về thơ của Xuân Diệu và Huy Cận trong giai đoạn phong trào Thơ Mới. Họ là những nhà thơ lớn, một bài viết ngắn không thể có cái nhìn bao quát vào những sự nghiệp lớn lao của họ.
Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2020
Ngự Thuyết: Thu
![]() |
Hình minh hoạ, FreePik |
Ngồi ở căn hộ tầng hai trên chiếc ghế quay này, trước cái computer này, bao nhiêu tháng năm rồi nhỉ, bao nhiêu lần rồi nhỉ, chốc chốc tôi xoay hẳn người qua phía trái nhìn mông ra ngoài thật lâu. Tôi không biết tại sao tôi làm như vậy. Vô thức? Theo quán tính? Hay tại vì phải đổi thế ngồi cho đỡ mỏi. Già rồi, ngồi lâu mỏi đã đành, nằm lâu cũng không yên, đi lâu cũng mệt. Và cái gì đập mãi vào mắt tôi? Những bức tường vôi trắng vàng ngang dọc, những mái nhà nghiêng, dăm ba ô cửa sổ – tất cả đều hiện lên bằng những đường thẳng băng, khô khốc, cứng đơ, góc cạnh. Vô ý chạm mạnh vào sẽ u đầu, sứt trán. Tôi bỗng nghĩ đến mái chùa, mái đình uốn cong ẩn sau rặng tre, khóm trúc; mái tranh, mái lá mềm mại nằm sâu trong vườn cau, chuối, nhãn, mít ...
Thế ra trong tôi, hay có lẽ trong rất nhiều người nói chung, vẫn âm ỉ nhiều hoài niệm về nếp sống “nhà quê” cũ mà hắn từng trải qua. Hoài niệm ấy sẽ trói buộc hắn vào cái mà có người mệnh danh là “phong thái đình làng”, là sinh hoạt “tiểu nông”, là “gà què ăn quẩn cối xay”, và sẽ không cho phép hắn mở rộng tầm nhìn ra thế giới bên ngoài? Một cây non yếu đuối mọc rễ trong quá khứ, vừa nhú lên thấy trời cao đất rộng bỗng choáng ngợp, chết đứng, không còn khả năng sống cho ngày mai.
Có thể như vậy. Mà cũng có thể quá khứ làm bệ phóng cho cây non ngạc nhiên bước vào những cuộc hành trình mới xa xôi và đầy thách thức.
Xa hơn là những chòm cây lá xanh quanh năm khắc hình lên bầu trời. Hầu hết là thông, tùng, bách. Xa hơn nữa, dăm ba cây cọ, cây gồi xoè bẹ lá như những mái tóc bờm xờm khổng lồ.
Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020
Ngự Thuyết: Xuân Nồng
Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020
Ngự Thuyết: Vi Khuẩn Đội Vương Miện
Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2020
Ngự Thuyết: Tuyết
![]() |
Hình minh hoạ, JOSEPH EID/AFP via Getty Images |
Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019
Ngự Thuyết: Chuyến Xe Đò (Tiếp theo và hết)
Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2019
Ngự Thuyết: Chuyến Xe Đò
Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2019
Ngự Thuyết: Trở Lại Với “Đêm Qua Bắc Vàm Cống” Và Mấy Bài Thơ Đầu Đời Của Tô Thùy Yên
Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2019
Ngự Thuyết: Đêm Qua Bắc Vàm Cống
Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2019
Ngự Thuyết: Đêm
Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2019
Ngự Thuyết: Đồi Xanh
Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2019
Ngự Thuyết: Rừng (Tiếp theo và hết)
Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2019
Ngự Thuyết: Rừng
![]() |
Hình minh hoạ, Internet |
Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2019
Ngự Thuyết: Las Vegas 2019 Countdown
Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2018
Ngự Thuyết: Biệt Ly (Đôi Bạn)
Biệt ly! Lại biệt ly! Hai chữ ngắn ngủi này xuất hiện rất nhiều trong văn, thơ, nhạc. Và dĩ nhiên trong tiếng nói hàng ngày. Đông, Tây, Kim, Cổ đều có nó. Nó là nỗi ám ảnh dai dẳng của con người, khi ẩn khi hiện, nhưng không bao giờ dứt. Nó đan quyện, chằng chịt, đổ vỡ, đứt lìa, nối tiếp. Biệt ly tuổi thơ ..., biệt ly tình yêu ..., biệt ly quê hương ..., biệt ly thời gian, không gian. Cuối cùng biệt ly cuộc sống để đi vào một cõi vĩnh hằng, hay một cõi vô định nào đó.