Hiển thị các bài đăng có nhãn Linh Bảo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Linh Bảo. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2021
DĐTK: Buổi gặp gỡ hai nhà văn Doãn Quốc Sỹ và Linh Bảo
Cộng đồng người Việt Nam tại Nam California hiện nay có cái may mắn được sống gần hai nhà văn lão thành của thời Việt Nam Cộng Hòa, đó là nhà văn Doãn Quốc Sỹ năm nay 98 tuổi và nhà văn Linh Bảo, 95. Đó là những di sản quý báu của đời sống văn học miền Nam tự do từ 1954 đến 1975, từ nhiều năm qua đã có mặt tại Little Saigon.
Hai nhà văn Linh Bảo và Doãn Quốc Sỹ (hình N.Đ. Hiếu) |
Trung tuần tháng Sáu năm nay, nhà thơ/nhà văn Trần Mộng Tú từ Seattle có chuyến về thăm Nam California sau hơn một năm không di chuyển vì bệnh dịch Covid. Một chuyến đi mang lại nhiều niềm vui cho những thân hữu văn nghệ, cho thấy cuối cùng đời sống cũng đang trở lại bình thường. Và một khi đã đến đất Little Saigon này thì nhà thơ không thể không gặp mặt vấn an hai vị văn sĩ tiền bối. Một buổi họp mặt thân mật đã diễn ra vào trưa ngày 17 tháng Sáu, 2021 tại nhà nữ văn sĩ Linh Bảo ngay trung tâm Little Saigon với sự có mặt của nhà văn Doãn Quốc Sỹ, con gái Doãn Cẩm Liên và chồng Nguyễn Đình Hiếu, Trần Mộng Tú, Đỗ Quý Toàn (Ngô Nhân Dụng), Phạm Phú Minh (Phạm Xuân Đài).
Linh Bảo: Người Quân Tử
Dung băn khoăn suy nghĩ, lăn lộn trên giường đã hơn một tiếng đồng hồ. Đáng lẽ nàng phải đi chợ mua đồ ăn nấu cơm chiều, nhưng hôm nay có cớ để cho nàng giận dữ, nên định đâm liều một bữa xem sao.
Dung còn nhớ rõ, dù đã nhiều năm về trước, mà hình ảnh, cảm xúc vẫn còn sống động như vừa mới xảy ra. Hôm ấy nàng đang chạy dưới làn mưa đạn thì gặp hắn. Hắn mời nàng đến nhà tạm trú trong khu vực an toàn. Vợ hắn về quê mẹ bên Pháp chưa trở lại, nên hắn rất tự do. Luôn mấy ngày, hai người bị kẹt trong cái tổ ấm đó. Thế là hắn thành ra "chính phủ bảo hộ" của Dung. Kể ra, lúc đầu suốt mấy tháng trời hắn cũng mất một ít công phu. Nào là hái hoa tặng nàng, nào là thức dậy từ ba giờ sáng pha cà phê cho nàng uống để sửa soạn đi bay. Nhưng hắn thuộc về loại đàn ông tán gái chỉ mất ba bó hoa, về sau lấy lại cả vốn lẫn lời.
Khi hãng máy bay Dung làm đóng cửa, hắn hết sức dỗ dành Dung đừng làm nơi khác. Hắn nói nghề nữ chiêu đãi viên Hàng không là một nghề rất nguy hiểm, phải thức khuya dậy sớm, nay đây mai đó, sống giang hồ lãng tử như thế không phải là cuộc sống thích hợp cho một bà mẹ hiền. Hắn hứa sẽ trả lương cho Dung gấp đôi, nếu Dung làm thơ ký cho hắn. Hắn nói:
- Tôi đã có vợ rồi, nên không thể chính thức cưới em được. Tôi chỉ là một ân nhân, một Người Quân tử, giúp em qua khỏi lúc khó khăn hoạn nạn. Em cần có một người đàn ông làm hậu thuẫn, để em dựa vào làm ăn, để tinh thần em có chỗ ký thác. Con em cần phải có cha. Cha chúng nó đã lên chiến khu mất tăm mất tích em còn trông mong gì nữa! Người ta ai cũng cần phải có gia đình như con chim cần có tổ ấm. Em không thể sống mãi cuộc sống cô độc, trống trải tâm hồn, lại còn phải một mình vừa làm cha vừa làm mẹ, phấn đấu lo miếng cơm manh áo cho con như thế mãi được.
Hắn tán ngọt hơn mía lùi. Dung nghe như ăn phải bùa mê. Nàng tin tưởng trân trọng ký thác cả thể xác lẫn tâm hồn theo lời yêu cầu đầy hứa hẹn. Mỗi năm nàng đẻ cho hắn một đứa con. Những đứa bé này đều theo họ mẹ, và gọi hắn bằng bác.
Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2016
Linh Bảo - Hạt Châu (tiếp theo)
Mỗi chiều Hằng đã dành được phần nấu ăn. Ban đầu Vân nấu, bảo Hằng đứng xem để học lóm, nhưng Hằng không chịu, bảo rằng muốn làm từ đầu đến cuối tất cả mọi thứ để biết một cách rõ ràng, chứ không chịu “chị ướp gì vào thịt, em không biết, chỉ thấy xào xào, ai xào chả được, mai đây em biết làm thế nào.” Ban đầu Vân không tin là Hằng không biết nấu ăn, nhưng hôm nói chuyện về bánh chưng, Hằng hỏi một câu làm tất cả mọi người giật mình:
- Có phải nấu
nếp chín trước, kho thịt xong, rồi mới gói lại thành hình bánh chưng phải không
chị?
Từ đấy ai
biết gì cũng ra công chỉ bảo cho Hằng, bởi vì tất cả đều không còn ngờ vực tài
nấu nướng của Hằng nữa. Hằng nhường phần quét dọn và nấu buổi sáng cho Vân.
Ngọc phụ bếp. Hằng giữ chân bếp chính nhưng ở dưới sự chỉ huy của Vân và Ngọc.
Cô bé hăng hái muốn tập tất cả những món gì có thể nấu được, để chuẩn bị cưng
anh chàng Hoàng tử đẹp trai tương lai nào đó.
Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016
Linh Bảo - Hạt Châu
Bốn cô ngồi chung quanh bàn ăn, ở giữa có một đĩa bánh chưng khói lên nghi ngút. Bánh không gói bằng lá chuối xanh, nhưng gói bằng giấy bạc, thứ giấy để bọc đồ ăn đốt lò chịu nóng được. Từng chiếc bánh nhỏ bằng nắm tay, nhưng bên trong có nhân đậu xanh và thịt giống như bánh ở quê nhà trông thật ngon lành.
Hằng, cô
gái bé nhất lên tiếng trước:
- Mười hai
giờ khuya rồi hở các chị? Hôm nay là ngày Tết, giờ này là giờ giao thừa đây...
Giá chúng mình ở nhà thì được mặc áo mới, khách đầy nhà, tha hồ ăn bánh mứt,
hoa quả, lại có cả tiền mở hàng nữa!
Trí tưởng
tượng của Hằng còn đang muốn phiêu lưu xa hơn nữa thì Ngọc, cô gái có nhiều ý
tưởng mạnh dạn nhất đám gạt ngang:
- Thôi đừng
lộn xộn.
Hiền cũng
hiền lành như cái tên của nàng, giảng hòa:
- Chả mấy
khi Tết nhà nấu bánh chưng, để cho cô em út vọng quê hương một bữa cho đỡ thèm.
Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015
Linh Bảo - Người Quân Tử
![]() |
Giai phẩm Văn Hoá Ngày Nay số 6, đăng truyện ngắn Người Quân Tử của nhà văn Linh Bảo [nguồn:thuviennguoiviet/index.asp]
|
LTS_ Người Quân Tử là truyện ngắn trích từ Tầu Ngựa Cũ, tác phẩm văn học được trao giải thưởng văn chương 1961. Người Quân Tử và Áo Mới của Linh Bảo đã được Trung tâm Văn Bút Quốc tế / PEN International tuyển chọn là hai trong số 26 truyện ngắn hay nhất thế giới năm đó.
*
Dung
băn khoăn suy nghĩ lăn lộn trên giường đã hơn một tiếng đồng hồ. Đáng lẽ nàng
phải đi chợ nhưng hôm nay có cớ để cho nàng giận dữ nên định đâm liều một bữa
xem sao.
Dung còn nhớ rõ hôm ấy nàng đang chạy dưới đám mưa đạn thì gặp hắn. Hắn đón nàng về nhà hắn trong khu vực an toàn. Vợ hắn về quê không trở lại nên hắn rất tự do. Luôn mấy ngày hai người bị kẹt trong cái tổ ấm đó. Thế là hắn thành ra "chính phủ bảo hộ" của Dung. Kể ra lúc đầu hắn cũng mất một ít công phu. Nào là mua nước hoa đắt tiền tặng nào là tắm rửa cho hai đứa con riêng mồ côi chị nàng, nào là thức dậy từ ba giờ sáng khuấy cà-phê cho nàng uống để đi làm. Nhưng hắn thuộc về loại đàn ông tán gái chỉ mất ba bó hoa là về sau lấy lại cả vốn lẫn lời.
Dung còn nhớ rõ hôm ấy nàng đang chạy dưới đám mưa đạn thì gặp hắn. Hắn đón nàng về nhà hắn trong khu vực an toàn. Vợ hắn về quê không trở lại nên hắn rất tự do. Luôn mấy ngày hai người bị kẹt trong cái tổ ấm đó. Thế là hắn thành ra "chính phủ bảo hộ" của Dung. Kể ra lúc đầu hắn cũng mất một ít công phu. Nào là mua nước hoa đắt tiền tặng nào là tắm rửa cho hai đứa con riêng mồ côi chị nàng, nào là thức dậy từ ba giờ sáng khuấy cà-phê cho nàng uống để đi làm. Nhưng hắn thuộc về loại đàn ông tán gái chỉ mất ba bó hoa là về sau lấy lại cả vốn lẫn lời.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)