Hiển thị các bài đăng có nhãn J. B Nguyễn Hữu Vinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn J. B Nguyễn Hữu Vinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2018
Nguyễn Hữu Vinh: Chuyên tu, tại chức và chính quy – cá mè thì một lứa
Luật Giáo dục đại học sửa đổi được Quốc hội thông qua tại kỳ họp thứ 6 vừa qua quy định không phân biệt bằng cấp loại hình đào tạo Tại chức hay Chuyên tu… với đào tạo chính quy dài hạn đã làm cả xã hội dấy lên những thắc mắc và phản ứng.
Chuyện cũ kể lại
Thời tôi còn đi làm nhà nước ở công ty xây dựng của ngành Bưu điện. Thời đó, Bưu điện là một ngành “độc quyền toàn diện và sâu sắc”. Tất cả mọi thứ đều theo “kế hoạch phân bổ” từ con người, sản xuất, giá cả, đầu tư…
Còn nhớ thời đó, để mắc một chiếc điện thoại cố định, giá của nó là cả vài cây vàng. Mỗi phút điện thoại viễn liên sang Mỹ có giá là 3,84 đola. Điều hẳn nhiên của độc quyền là tiền đổ về cứ như chuyện đùa khi mà đơn giá ngành tự lập nên và thực hiện, kế hoạch ngành tự vạch ra và giao xuống. Và xã hội khi đó coi chuyện độc quyền là tất yếu mà không hề có băn khoăn.
Chính vì chế độ bao cấp, nên con người được chọn vào cơ quan không hẳn là vì trình độ, tài năng mà quan trọng nhất là “con ai, bố nó làm gì, mẹ nó là ai…”.
Bởi Công ty làm việc ra sao, hiệu quả như thế nào thì tất cả đều theo kế hoạch, vốn nhà nước cấp, việc nhà nước giao, giá nhà nước quy định… cứ thế là làm.
Thế nên việc có người tài, người giỏi vào cơ quan chưa hẳn đã là cần thiết. Bởi tài, giỏi chỉ rách việc do ít khi chịu cúi đầu và vâng lời mù quáng, ít khi câm lặng trước những điều không thể câm lặng.
Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014
J. B Nguyễn Hữu Vinh - Thêm một chữ “Hèn” thật vĩ đại của “Đảng ta”
J. B Nguyễn Hữu Vinh -
Hoàng Sa, lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc
Năm 1974, ngay khi hai anh em Bắc Việt và Trung Cộng cộng sản thề nguyền “môi hở, răng lạnh” đang trong cơn lửa nồng cuồng nhiệt của những cuộc giao hoan tập thể mang danh “Phe Xã hội Chủ nghĩa”, thì tên đàn anh tham lam Trung Cộng đã đưa quân xâm lược quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Hoàng Sa, lãnh thổ không thể tách rời của đất nước, của Tổ Quốc – Điều đó được ghi trong sử sách từ bao đời. Thế nhưng, khi tên xâm lược bành trướng dùng vũ lực chiếm lấy phần lãnh thổ này từ tay người em ruột thịt miền Nam của mình, thì Bắc Việt không hề “hở môi sợ răng lạnh”. Họ đã coi ý thức hệ Cộng sản hơn tất cả những gì là dân tộc, Tổ Quốc.
Đó cũng chính là nguyên tắc của Cộng sản quốc tế. Ở đó chỉ rõ rằng: “Khi có mâu thuẫn giữa lợi ích của phong trào Cộng sản và Công nhân Quốc tế với lợi ích của Dân tộc, đất nước, thì người Cộng sản phải hi sinh lợi ích dân tộc cho phong trào Cộng sản Quốc tế”.
Ở đây, Hoàng Sa đã rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp của dân tộc này, chỉ vì ý thức hệ cộng sản đã chi phối hành động của người Cộng sản khi người anh em Miền Nam ruột thịt của mình đã đổ máu xương giữ gìn bờ cõi nhưng lại khác ý thức hệ Cộng sản.
Và những người cộng sản Bắc Việt đã im tiếng.
Kể từ đó một phần lãnh thổ của Tổ Quốc chúng ta đã rơi vào tay bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh tròn 40 năm. Tròn 40 năm, máu xương các liệt sỹ anh hùng Miền Nam Việt Nam đã ngã xuống vì hòn đảo dấu yêu của Tổ Quốc. 40 năm đánh dấu một sự ô nhục, đánh dấu những gian khổ, đau thương của người dân Việt trong nỗi nhục mất lãnh thổ, biển đảo của Tổ Quốc.
40 năm, dù ngời Cộng sản Việt Nam có kêu gào là vĩ đại, là vô địch… thì tất cả chỉ là những lời nói sáo rỗng và vô nghĩa, thậm chí là lừa bịp khi lãnh thổ thiêng liêng vẫn dưới gót dày quân xâm lược, khi mà người lãnh đạo sáng suốt đã không bảo vệ được người dân.
Đê tiện, hèn và mạt
Để che lấp tội ác để tổn thất lãnh thổ vào tay Trung Cộng, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã không từ một thủ đoạn nào để che đậy.
Họ đã cố tình quên đi biến cố này. Không những họ cố tình quên, mà họ đã cố tình xóa đi những ký ức của người dân Việt về Hoàng Sa. Bao nhiêu năm qua, biết bao người đã bị tù đày, bị trấn áp, bị xếp vào “thế lực thù địch” chỉ vì đã không thể quên Hoàng Sa, Trường Sa là lãnh thổ của Tổ Quốc mình. Thậm chí, người dân dám hô lên Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam đã bị thẳng tay trừng trị.
Một người yêu nước biểu tình chống Trung Quốc xâm lược bị công an đánh đập dã man.
Tất cả đều được giải thích “Đã có Đảng và Nhà nước lo” .Thế nhưng, đảng và nhà nước càng lo, thì lãnh thổ càng mất đi vào tay giặc, mất đi một cách âm thầm, nhẹ nhàng và rất “hữu nghị và biết ơn” kẻ thù. Quả thực, họ đã nói được những điều đó mà không hề ngượng mồm, thì kể ra đã là một thành tích đáng nể.
Nhưng, người dân Việt Nam không hề quên.
Và hôm nay, người dân Việt Nam kỷ niệm biến cố đau thương đó.
Tư cách, thái độ và bộ mặt qua hành xử
Giá như, ở Việt Nam, có một nhà nước chỉ cần biết người dân muốn gì, chứ không cần phải “của dân, do dân, vì dân” như những lời tuyên truyền hoa mỹ. Giá như ở Việt Nam có một đảng lãnh đạo không cần phải “sáng suốt, tài tình, là đội quân tiên phong, là đạo đức văn minh”, mà chỉ cần một đảng thuộc về đất nước, dân tộc này thôi. Thì việc tưởng niệm, ghi nhớ phần lãnh thổ đang trong tay giặc, tưởng nhớ và ghi ơn những người đã ngã xuống vì lãnh thổ thiêng liêng là việc nhà nước phải tổ chức.
Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam
Nhưng, như đã nói, chỉ vì chúng ta có đảng sáng suốt tài tình, có nhà nước của dân, do dân, vì dân… nên sáng nay, 19/1/2014 người dân đã phải tự tổ chức việc tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa rơi vào tay giặc trong sự hằn học của nhà cầm quyền.
Bắt đầu từ những ngày trước, nhiều nhóm cán bộ, công an đã được đưa đến từng nhà “khuyên bảo và vận động”, những hành động này trong một chế độ công an trị, thực chất là những lời đe dọa đối với người dân nhằm ngăn chặn người dân đến cuộc tưởng niệm này.
Ngay từ sáng, mọi ngả đường quanh khu vực Hồ Hoàn Kiếm đã được huy động như thời chiến tranh. Các ngả đường là xe công an, xe chở lính, xe bắt người, xe phá sóng, rào sắt… đã bày binh bố trận đằng đằng sát khí.
Khi chúng tôi đến, một khung cảnh khá lạ diễn ra ngay dưới chân tượng đài Lý Thái Tổ, hai người đang cầm máy cắt đá bụi mù tung trời, tiếng cắt đá như xé rách màng tai của những người đến gần. Lực lượng công an không sắc phục hoặc một số người trong sắc phục bảo vệ bao vây dày đặc và hăm dọa. Hàng đoàn người xô đẩy, lôi kéo và trấn áp những người đến khu vực này. Khi được hỏi: Đây là hành động gì? Những người này trả lời: “Đây là công trường đang thi công, công nhân đang làm việc khẩn trương cho kịp tiến độ”.
Trong vai "công nhân" - Phó đồn Công an?
Nhưng, người dân đã phát hiện rất nhanh, người “công nhân” đang cầm ngược tay máy cắt nát nham nhở những viên đá kia, chính tên là Nguyễn Tuấn Khiên, phó đồn công an phường Tràng Tiền, người dân ở đây thường gọi anh ta là Khiên đồng cô với số điện thoại +849120998888.
Sau khi bị phát hiện, hai người “công nhân” bỏ đi, thì thay vào đó là hàng loạt loa phóng thanh được sử dụng. Những chiếc loa công suất lớn mang dòng chữ CAND đã được huy động tối đa. Vấn đề là sử dụng những cái loa đó là một sự sỉ nhục cho nền văn minh cộng sản mà đảng tự xưng là “đạo đức, là văn minh”.
Những chiếc loa của Công an đồng loạt do những người không mặc sắc phục ghé tập trung vào từng người yêu nước mà tha hồ hò hét. Kèm theo một đám lâu la mặt mũi bặm trợn nhìn rất côn đồ, hung hãn đi theo. Dù loa chĩa vào mặt, ghé thẳng vào tai mà hét hết công suất bất cứ ai từ cụ già đến em nhỏ, nhưng nếu ai động vào loa, thì đám cô hồn lập tức hành động.
Một vị khách nữ quốc tế được hệ thống loa ưu tiên để đuổi ra khỏi khu vực.
Người cầm loa, là một người có khuôn mặt lỳ lợm, cái nhìn luôn nhìn lảng tránh hoặc nhắm mắt lại gian xảo khi người dân hỏi anh ta là ai. Anh ta tự xưng là bảo vệ công trường thi công. Nhưng, người dân đã xác định được anh ta chính là Đinh Quốc Phòng, là Trung tá công an đồn Tràng Tiền, có số điện thoại +84 915900152.
Những màn gây sự, đẩy đuổi người dân hết sức thô lỗ và thiếu văn hóa đã được thực hiện. Nhìn những hành động này, những ai đã chứng kiến sẽ hiểu căn nguyên vì sao ở Việt Nam ngày nay, các thứ tệ nạn, sự suy đồi đạo đức đang từng ngày, từng giờ hoành hành trong xã hội.
Hài hước nhất là ngay sau khi những người yêu nước đặt hoa tưởng niệm, hô vang Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam đi khỏi khu vực đài tưởng niệm một lúc thì “Công trường tượng đài Lý Thái Tổ” đã được thi công gấp rút cho kịp tiến độ cũng đã tự động hoàn thành tự bao giờ và không một bóng người nào làm việc.
Những hành xử của nhà cầm quyền hôm nay tại vườn hoa Lý Thái Tổ và Bờ Hồ Hoàn Kiếm đã là những đúc kết và lời giải thích đơn giản và đầy đủ cho xã hội hôm nay đang trượt những bước dài xuống hố diệt vong. Ở đó dối trá trắng trợn, ngang nhiên chẳng hề biết ngượng, hành xử thô lỗ với người già, phụ nữ là chuyện hẳn nhiên, bạo lực với bất cứ ai bất chấp luật pháp, chỉ cậy số đông và sức trâu bò… đó là những điển hình để đưa xã hội đi đến chỗ suy đồi. Nhất là khi những hành động đó được sử dụng để ngăn cản lòng yêu nước của người dân, thì sự suy đồi càng tăng gấp bội.
Và trên hết, là sáng nay, người dân không chỉ ở Việt nam mà khắp nơi trên thế giới chứng kiến một nhà nước hành động không thể dùng từ nào khác là đê tiện, hèn hạ, nhục nhã và bẩn thỉu khi đối xử với những người dân giàu lòng yêu nước.
Điều còn lại: Nỗi nhục nhã lớn lao và sự hèn hạ vĩ đại.
Cơ đồ đất nước Việt Nam với con số 4.000 năm lịch sử chưa bao giờ nguội tắt ngọn lửa đấu tranh chống bọn Bành trướng phương Bắc. Huyết quản mỗi người dân Việt Nam bao ngàn đời qua vẫn luôn sục sôi khí thế chiến đấu giữ gìn đất nước, bờ cõi.
Tiền nhân đã dặn rằng: “Một thước núi, một tất sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần…Nếu dám đem một thước, một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc thì tội phải tru di…”. – Lê Thánh Tông 1473. Chính vì vậy, qua bao đời nay, cha ông ta, người dân ta vẫn khẳng định rằng “Sông núi nước Nam, vua Nam ở. Rành rành định phận tại Sách Trời” và khẳng định chắc chắn rằng “Cớ sao lũ giặc đến xâm phạm. Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”. Và thực tế, bao lần quân giặc phương Bắc với quân hùng, tướng mạnh đã tháo chạy “về đến nước, vẫn tim đập chân run” – Nguyễn Trãi, Đại Cáo Bình Ngô.
Kết quả là qua hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước với các chế độ khác nhau bên cạnh nước láng giềng to xác và tham lam, lãnh thổ Tổ Quốc ta vẫn vững bền.
Những thời đại, chế độ mà đảng cộng sản đã dành cho những ngôn từ bẩn thỉu như Phong kiến thối nát và ngay cả chế độ thực dân xâm lược đã tồn tại ở Việt Nam qua hàng ngàn năm cha ông ta đã giữ nguyên được bờ cõi và lãnh thổ.
Thế rồi, chủ thuyết Cộng sản được du nhập vào đất nước này, và tai họa đã bắt đầu từ đó.
Một Đảng Cộng sản tự xưng là vô địch, là trí tuệ, là anh hùng, quang vinh… nghĩa là không còn một tính từ nào có thể sử dụng để tự tô vẽ chính mình mà Đảng CS để dành làm vốn. Nó được dùng hết năm này qua thập niên khác, từ thế kỷ trước đến thế kỷ sau. Rằng thì là đảng luôn lấy lợi ích nhân dân làm đầu, là đảng của dân tộc, của nhân dân…
Nhưng, cũng chính dưới thời đại Cộng sản, thời đại “được đảng quang vinh, sáng suốt, tài tình”lãnh đạo, thì đất nước mất đi từng mảng một về lãnh thổ. Điều trớ trêu nhất, lại là khi đất nước mất đi từng mảng vào tay anh bạn “16 chữ vàng và 4 tốt” của Đảng, người dân khốn đốn bởi những hành động ngang ngược và hỗn xược ngay trên đất nước mình… Thì Đảng ra sức trấn áp những người yêu nước nhằm làm đẹp lòng kẻ thù của dân tộc, của Tổ Quốc. Có lẽ, chưa bao giờ, lịch sử Việt Nam chứng kiến những sự trớ trêu đau đớn như hiện tại.
Dù lấy dối trá làm đầu, sự lừa bịp chẳng làm ai lạ lẫm và mắc lừa. Chẳng một trò nhơ bẩn nào che lấp, khuất phục được tấm lòng của người dân Việt Nam với lãnh thổ của đất nước, của cha ông để lại.
Qua đó, người dân thấy được sự hèn hạ thật là vĩ đại. Vì sự độc tôn độc tài của mình, đảng đã rắp tâm hùa với giặc, trấn áp nhân dân bày tỏ lòng yêu nước.
Bởi đây điều mà hàng ngàn năm qua, quân xâm lược Phương Bắc không bao giờ làm được thì nay đảng và nhà nước đã làm hộ: Đó là tiêu diệt lòng yêu nước, lòng căm thù giặc phương Bắc xâm lược lãnh thổ của người dân Việt Nam. Tất cả mọi hành động trấn áp người dân, vào hùa với giặc trong việc bảo vệ lãnh thổ thiêng liêng, đều là sự phản bội – không thể nói câu nào khác.
Hành động sáng nay của nhà cầm quyền Hà Nội làm người ta nhớ lại sự kiện: Ngày 3 tháng 11 âm lịch năm 1540, Mạc Đăng Dung cùng các bầy tôi Nguyễn Như Quế, Đỗ Thế Khanh, Đặng Văn Trị lên cửa ải phương Bắc. Ở đây, Mạc Đăng Dung đã tự trói mình đến dâng biểu xin hàng quân Minh. Điều cốt yếu trong ba điều ở tấm biểu xin hàng ngoại xâm, đó là “Xin ấn tín để được thừa nhận sự cai trị ở An Nam”.
Tối nay, đài Truyền hình Trung Cộng đã hân hoan đưa tin về cuộc trấn áp những người tưởng niệm biến cố Hoàng Sa ở Hà Nội. Những hành động hèn đớn mà nhà cầm quyền Hà Nội thực hiện với nhân dân đã được chiếu trên Truyền hình Bắc Triều. Hẳn là đám quan thầy sẽ vô cùng ưng ý với những màn này.
Và qua đó, người ta thấy tầm vóc chữ HÈN của đảng và nhà nước ta trước ngoại xâm, trước sự thiêng liêng của lãnh thổ thật là vĩ đại.
Hà Nội, ngày 19/1/2014. Kỷ niệm 40 năm Hoàng Sa vào tay giặc
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013
J. B Nguyễn Hữu Vinh - Năm năm và bài học không thuộc qua sự kiện nhục nhã của truyền thông Cộng sản
J. B Nguyễn Hữu Vinh
“Quân gian ác chết vì tội ác, kẻ ghét người lành chuốc án phạt vào thân”. (TV: 34 – 22)
Bài học cũ: Sự kiện nhục nhã của truyền thông Việt Nam
Ngày 20/9/2008, UBND Thành phố Hà Nội mời Tổng Giám mục (TGM) Giuse Ngô Quang Kiệt đến họp về vấn đề tài sản của Tòa Tổng Giám mục Hà Nội. Cuộc họp có đầy đủ ban ngành, cán bộ các cấp thấp cao, đầy đủ các linh mục, tu sĩ… với hình ảnh, âm thanh ghi lại. Thế rồi, ngay lập tức, Thông tấn xã Việt Nam loan tin: Cuộc họp giữa hai bên thành công tốt đẹp, Chủ tịch UBND Thành phố Hà Nội cảm ơn TGM Ngô Quang Kiệt và kết thúc cuộc họp.
Chưa đầy 24 giờ sau, cũng trên TTXVN, những lời bịa đặt cắt xén, xuyên tạc đã bắt đầu và sự trở mặt nhanh chóng bắt nguồn từ đây. Phối hợp với Đài THVN và dàn báo chí cộng sản, cả hệ thống truyền thông khổng lồ được huy động chỉ nhằm bôi bẩn, bịa đặt, xúc phạm một con người. Mục đích là tạo lên một cuộc lên đồng tập thể nhắm vào một cá nhân. Hàng loạt côn đồ, người dân được trả tiền để bao vây, đe dọa Tòa TGM Hà Nội. Việc này tiến hành song song với công an, chó, cán bộ, máy móc thiết bị và súng đạn, rào sắt nhằm cướp chiếm bằng được Tòa Khâm sứ là tài sản của Tổng Giáo phận Hà Nội. Bởi đơn giản là vì mọi lý luận bị bẻ gãy, mọi khía cạnh pháp lý đều đã được vạch rõ là nhà nước dẫn đầu vi phạm pháp luật tại đây, mọi yếu tố về nhân cách và lương tâm đã bị bóc trần qua việc cướp chiếm tài sản bất hợp pháp.
Thực chất của màn lên đồng đó, là những tiếng hú hét đe dọa nhằm dập tắt tiếng kêu uất nghẹn của cộng đồng giáo dân trước nạn cướp tài sản của giáo hội và đã bị vạch mặt trước nhân dân cả nước và cộng đồng thế giới.
Điều này phù hợp với cách ứng xử theo luật rừng, khi không thể dùng trí não, không có lý luận, không phù hợp luật pháp thì dùng cơ bắp và sức mạnh trâu bò.
Người ta ngỡ ngàng, rồi người ta lo lắng, rồi người ta ngờ ngợ và tìm hiểu. Cuối cùng, thì người ta vỡ lẽ ra câu nói của ngài là “Do đó, chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi rất mong muốn xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc. Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả”. Đã bị dàn báo chí Cộng sản cắt xén chỉ còn “tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam”. Quả là đại tài với lối truyền thông đại bịp và là đặc trưng của truyền thông Cộng sản.
Ngay lập tức, một làn sóng phẫn nộ trên khắp thế giới đã phản ứng trước lối truyền thông cộng sản bịp bợm này. Sự thật bị vạch trần. Người ta thấy tởm lợm, người ta chứng minh điều mà cả hệ thống truyền thông cố tình cho là “xúc phạm đất nước” rằng dám nói là “nhục nhã khi cầm hộ chiếu Việt Nam”. Hàng loạt các giáo sư, các nhà khoa học, các trí thức lớn tuổi có tự trọng đã tự chứng minh rất rõ “Chúng tôi xác nhận, rất nhục nhã khi cầm hộ chiếu Việt Nam đi ra nước ngoài”.
Có lẽ, trên thế giới, ít có đất nước nào như đất nước Việt Nam anh hùng dưới sự “lãnh đạo sáng suốt và đạo đức của đảng" như nước ta. Một đài truyền hình Quốc gia, một hãng Thông tấn xã nhà nước không hề biết ngượng ngùng trước những phản ứng vạch rõ sự man trá, sự dối trá và bịa đặt không ngượng mồm. Về pháp luật, thì đó là sự vi phạm trắng trợn các quy định pháp luật. Thế nhưng, không một lời xin lỗi, không một cử chỉ sám hối. Trái lại, họ cứ nhơn nhơn với vẻ mặt đạo đức nhằm “giáo dục” nhân dân. Điều đó, càng làm cho bộ mặt của họ tởm lợm, nham nhở trước bàn dân thiên hạ vốn đã tỉnh ra, hết thời mụ mị trước những lời nói lọc lừa.
Năm năm đã qua đi, mỗi khi có sự cắt xén, xuyên tạc hay giả nào đó trên thế giới, người ta lại nhắc đến sự kiện này. Đây đã là một ví dụ điển hình của ngành báo chí trộm cướp, rừng rú trên thế giới.
Ví dụ này sẽ còn được nhắc lại nhiều hơn trên thế giới, trong các giáo trình về báo chí, về đạo đức, về cầm quyền, về tôn giáo… nhằm cảnh tỉnh những con người có lương tâm hãy biết tránh xa những tội ác ghê tởm như vụ việc này.
Ma đưa lối, quỷ dẫn đường
Tưởng rằng, những sự việc về lối truyền thông bịp bợm đó là bài học đắt giá cho những đài, báo và nhà cầm quyền CSVN để biết mà xử sự, mà ứng xử nhằm tránh tình trạng chuốc vạ vào thân. Những cá nhân theo đóm ăn tàn, dậu đổ bìm leo theo sự kiện này đã bằng nhiều hoàn cảnh, nhiều cách ngấm kỹ bài học về phụ họa giết người, xúc phạm tôn giáo. Bởi không một sự thật nào có thể bị xuyên tạc và giấu kín mãi mãi.
Thế nhưng căn bệnh dối trá trong tuyên truyền, bạo lực trong hành động, lấy thịt đè người nhằm áp đặt chân lý của kẻ cướp là căn bệnh không thể chữa của hệ thống cộng sản. Những sự kiện sau đó, liên quan đến những người yêu nước trước họa bành trướng của Trung Cộng bị nhà cầm quyền trấn áp. Hoặc liên quan đến quyền con người bị xâm phạm, tài sản, ruộng đất bị cướp bóc, quyền tự do, tài sản tôn giáo bị xâm phạm cướp đoạt thì truyền thông nhà nước Cộng sản lại vẫn là “Ma đưa lối, quỷ dẫn đường. Lại lần theo bước đoạn trường mà đi” – Nguyễn Du.
Những sự kiện tại Giáo phận Vinh thời gian qua, từ Tam Tòa, Cầu Rầm, Con Cuông, Mỹ Lộc, Phù Quỳ, Ngọc Long… và bây giờ là Mỹ Yên, nhà cầm quyền vẫn không thoát ra được con đường tội lỗi vốn được xác định là “kim chỉ nam cho mọi hành động” đó là “Dối trá và bạo lực” – bản chất của chế độ Cộng sản.
Không cần phải đi sâu, chứng minh nhiều những thủ đoạn gian trá, những tư duy bạo lực và thiếu tính người. Hãy nhìn cách xử sự của họ đơn giản thôi để hiểu bản chất của những tờ báo là “Tiếng nói của cấp ủy đảng cộng sản” các cấp đã công chính, minh bạch, đàng hoàng đến đâu.
Trước hết, ngón nghề mà lực lượng cảnh sát được nuôi bằng tiền của dân, lại dùng để trấn áp bằng bạo lực đối với nhân dân là việc càng ngày càng thường xuyên xảy ra. Điều này, lẽ ra báo chí, truyền thông, tiếng nói của “Nhân dân” phải lên tiếng bênh vực. Ngược lại tất cả hùa theo một giọng khát máu và khát dối trá đối với nhân dân. Cũng tương tự như khi lãnh thổ bị xâm chiếm, tất cả đồng loạt câm miệng hến và đồng loạt lên án người yêu nước vậy.
Mới đây, Báo Nghệ An và Công an Nghệ An, Truyền hình Nghệ An là những tờ báo đi đầu trong việc đưa thông tin về Mỹ Yên ở Nghi Phương, Nghi Lộc, Nghệ An nhằm bào chữa cho tội ác của nhà cầm quyền Nghệ An dùng lực lượng vũ trang đàn áp dân tàn bạo bất chấp pháp luật ở đó.
Cách đưa tin thế nào, sự thật ở đâu, những người làm báo Cộng sản là người biết nhiều nhất.
Thế rồi trên mạng xã hội Facebook xuất hiện một status của một nhà báo than phiền về việc bị Báo Nghệ An gửi công văn chấm dứt hợp đồng mượn phòng làm việc tại Tòa soạn báo Nghệ An với tờ báo lớn mà anh ta là phóng viên. Nguyên nhân chỉ vì anh lên mạng Facebook có ý kiến phản ứng với cách đưa tin của tờ báo này qua sự kiện Mỹ Yên. Dù phòng làm việc ở đây vẫn thừa vẫn không sử dụng đến mấy tầng nữa.
Chỉ vậy thôi, chỉ cần tỏ thái độ không đồng tình với cách làm báo lưu manh và lấy thịt đè người, thì ngay lập tức, dù là phóng viên một tờ báo lớn (mà nếu có lệnh đảng, thì ngày mai tờ báo này cũng có thể buộc phải vào hùa lên đồng với dàn báo chí Cộng sản như thường) vẫn buộc phải bị trừng trị.
Sau khi tin đó loan truyền trên mạng, một tay viết nghiệp dư không dám nói thẳng vào điều này mà chỉ “hi vọng là sự ngẫu nhiên” liền được phóng viên kia trả lời: “Mình không tin điều ni, nhưng là chuyện có thật” đặc biệt là phóng viên này khẳng định: “Đây không thể là sự ngẫu nhiên”. Cánh phóng viên báo chí tại Nghệ An lan truyền nhau tin này và dặn nhau cứ phải câm miệng nếu muốn không bị đuổi việc.
Thậm chí, phóng viên một tờ báo còn tỏ ra lo ngại trên mạng xã hội như sau: “Mới đây, cũng liên quan đến việc đó, một cán bộ lão thành có thư gửi nhà chức trách phản ứng cách đưa tin của báo. Mình cứ nằm lo, không biết bác ấy có bị cắt lương hưu không? Vậy nên, nói đến báo NA, Cumit Haimot không dám bàn vì sợ mất việc làm là hoàn toàn có cơ sở. Thôi, từ nay, hễ nói đến báo đó thì mọi người cứ dán miệng lại, giống như Lưu Dung, coi như câm luôn cho nó… lành.”.
Chỉ một chi tiết, có thể nói lên cả những nội dung và bản chất của hệ thống tuyên truyền qua các sự kiện vừa qua, đặc biệt là sự kiện ở Giáo xứ Mỹ Yên tại Giáo phận Vinh hiện nay.
Khi dàn đồng ca báo Đảng cùng đồng giọng “lên án, tố cáo” và giở giọng đạo đức với những bài vở cùn nhất với một sự kiện nào đó, thì khi đó người ta biết nhà cầm quyền đã gây tội ác.
Bài học không thuộc
Trong dòng lịch sử Việt Nam thời gian qua, kể từ khi “được sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản” thì nhiều vụ án, nhiều cái chết thương tâm của hàng vạn con người, đã được thực hiện nhờ hệ thống tuyên truyền một chiều áp đặt để cổ vũ cho bạo lực và khát máu. Những cuộc hành quyết đầy tha hóa về văn hóa và đạo đức, đẫm máu và nước mắt trong cuộc cải cách ruộng đất, trong cuộc chiến Bắc – Nam, trong phong trào tiêu diệt Nhân văn, giai phẩm, đánh tư sản… đã làm đất nước chìm trong máu và hận thù. Những cuộc cách mạng văn hóa, tiêu diệt “tàn dư chế độ cũ” là những nét văn hóa truyền thống tốt đẹp được xây dựng từ ngàn đời bị xóa bỏ.
Sự lãnh đạo toàn diện, sáng suốt của Đảng trên mọi mặt đời sống xã hội đã đưa đất nước Việt Nam tiến kịp và vượt những nước đứng hàng cuối cùng thế giới về… phía sau.
Từ những ngày sinh ra ở nước ngoài, đưa về Việt Nam, Đảng đã sống bằng xương máu nhân dân. Bởi cơm nuôi Đảng, áo Đảng mặc, xe Đảng đi, nhà Đảng ở, tiền của con cái Đảng đi học nước ngoài, của cải Đảng tầng tầng lớp lớp cho Đảng ăn chơi, tha hóa và sa đọa là của nhân dân.
Thế nhưng, Đảng đã trả công ơn của dân ra sao? Càng ngày, người dân lương thiện càng được Đảng chuyển thành “thế lực thù địch” khi tiền của họ Đảng muốn chiếm đoạt bằng phí, thuế… đất đai nhà cửa của họ Đảng muốn chiếm đoạt bằng Dự án, bằng chế độ Công hữu đất đai.
Những người dân một nắng, hai sương ở Con Cuông, Tam Tòa, Mỹ Lộc, Mỹ Yên… đang oằn lưng để nuôi bộ máy đảng khổng lồ ngồi “ăn chơi và… lãnh đạo”.
Và người dân càng ngày càng thấy sức nặng trên đầu, trên cổ mình của cái ách Đảng đã bị đặt lên. Từ chỗ buộc phải im, không hề dám hé môi, đến khi buộc họ phải lên tiếng hô lên: "Tao không cần có mày, mày là tai họa của tao". Và nguy cơ người dân vứt bỏ cái ách này ngày càng lộ rõ.
Thế nhưng Đảng Cộng sản vẫn không hề rút ra được một chút kinh nghiệm nào, đặc biệt là luôn dị ứng với sự thật và coi nhân dân là thế lực thù địch.
Và thực tế đã trở thành “thế lực thù địch của nhân dân”.
Bởi bài học đơn giản nhất cách đây hai ngàn năm những nhà lãnh đạo Việt Nam cũng không học thuộc: Đó là chỉ có “sự thật, mới giải thoát chúng ta”.(Ga 8,32).
Ngày 20/9/2013, Kỷ niệm 5 năm sự kiện truyền thông nhục nhã
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013
J. B Nguyễn Hữu Vinh - Lê Quốc Quân và cuộc truy đuổi vòng quanh
J. B Nguyễn Hữu Vinh
Lê Quốc Quân lại bị bắt giam
Ngày 27/12/2012, Luật sư Lê Quốc Quân bị bắt. Việc bắt Lê Quốc Quân không phải chuyện lạ. Bởi đây là lần thứ 3 Lê Quốc Quân bị bắt vào nhà giam. Khác với hai lần trước, những lý do bắt bớ Lê Quốc Quân là “tổ chức hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân” và “gây rối trật tự công cộng”, lần này, lý do bắt là “tội trốn thuế” - một tội danh nghe qua rất “bình thường” ở Việt Nam. Nhưng đối với Lê Quốc Quân, đây là cả một câu chuyện có quá trình dài.
Ngày 7/3/2007, Lê Quốc Quân bị bắt, tận ngày 19/3/2007 mới bị khởi tố theo điều 79 tội “tổ chức hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”. Sau 3 tháng, anh được trả tự do với bản tin trên báo chí rằng: “Trong quá trình tạm giam để điều tra, Lê Quốc Quân đã thành khẩn, xin được khoan hồng và có đơn trình bày. Vì vậy sáng 16/6, Lê Quốc Quân đã được cơ quan bảo vệ pháp luật thả về đoàn tụ gia đình” mặc dù đến ngày 25/10/2007, mới có quyết định đình chỉ điều tra bị can. Thực ra, ai cũng biết Lê Quốc Quân đã được thả ra không vì sự nhân đạo quá mức của nhà nước, mà chỉ là vì áp lực mạnh mẽ khi Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nước muốn sang thăm Hoa Kỳ.
Ngày 4/4/2011 khi đang đi đến xem phiên tòa công khai xử sơ thẩm Cù Huy Hà Vũ Lê Quốc Quân lại bị bắt cùng với bác sĩ Phạm Hồng Sơn vì tội “gây rối trật tự công cộng”. Quá trình bắt giữ vụ này, dưới con mắt chứng kiến của không biết bao nhiêu người dân đi tham dự phiên tòa với video và chứng cứ đầy đủ rằng việc bắt bớ này hoàn toàn tùy tiện và có chủ đích đen tối. Một phong trào ủng hộ những người bị bắt bớ đã dấy lên khắp nơi. Sau 10 ngày giam giữ, Lê Quốc Quân lại được thả ra và kèm theo cái gọi là “Quyết định cảnh cáo”. Ngày 27/11/2011. Lê Quốc Quân lại bị nhận “Quyết định cảnh cáo” vì đã dám đi biểu tình ủng hộ Thủ tướng đề nghị có luật biểu tình.
Và điểm nút là ngày 27/12/2012, Lê Quốc Quân bị bắt vì tội trốn thuế, sau khi người em ruột của Quân cũng đã bị bắt giam mấy tháng trước đó để “điều tra”.
Như vậy, tội danh “trốn thuế” xem ra hữu hiệu hơn lý do “hai bao cao su đã qua sử dụng” trong vụ Cù Huy Hà Vũ. Và con đường đến trại giam của Lê Quốc Quân khá lòng vòng.
Nhưng cuối cùng, thì Lê Quốc Quân, một người ưa các hoạt động xã hội, quan tâm đến tình hình đất nước, biên giới, hải đảo và là người có nhiều đóng góp công sức cho cộng đồng công giáo cũng đi đến đích được soạn sẵn… nhà tù cộng sản.
“Trốn thuế” hay “hai bao cao su”?
Ở nước ngoài, trốn thuế là một tội danh nặng nề. Còn ở Việt Nam, doanh nghiệp trốn thuế là “chuyện thường ngày ở… khắp nơi”. Đến mức độ báo chí nhà nước phải kêu lên là quá nhiều doanh nghiệp trốn thuế. Ngày 3/6/2013 Báo Dân Trí có bản tin: “TP.HCM: Gần 1.300 doanh nghiệp bỏ trốn, “xù” luôn tiền thuế”. “Nhiều doanh nghiệp dùng thủ thuật để trốn thuế”. Trong năm 2012, Cục Thuế TP.HCM đã thanh tra, kiểm tra gần 12.500 hồ sơ về thuế, phạt và truy thu hơn 6.000 tỉ đồng…
Do vậy, khi bị bắt về tội “Trốn thuế” người dân thường dễ tin hơn là tội “tổ chức lật đổ chính quyền nhân dân”. Bởi vì, ở VN đã hình thành một tâm lý từ rất xưa, nghiễm nhiên thành một quy luật xã hội rằng đã doanh nghiệp, hẳn nhiên trốn thuế.
Thế nhưng, việc tận dụng tội danh này trong một số vụ án nhằm lấy cớ bắt người đã lộ liễu đến mức người dân nghe qua là cảnh giác, nhất là đối với các đối tượng, những người yêu dân chủ, muốn có những đổi thay về chính trị. Điển hình là vụ án Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải, một người đi đầu trong các cuộc xuống đường chống Trung Quốc xâm lược và là một Blogger – Câu lạc bộ nhà báo tự do.
Ngày 20/4/2008, Công an quận 3 Sài Gòn bắt Nguyễn Văn Hải tại Đà Lạt. Ông bị đưa ra tòa tuyên 30 tháng tù vì tội trốn thuế. Bản án đã gây một làn sóng dư luận nghi ngờ tính trung thực của hành vi khởi tố và xét xử. Nhưng, phía nhà nước vẫn nghênh nghênh rằng: Ông Hải bị tù vì tội trốn thuế mà thôi.
Nhưng, cha ông đã dạy “Nói dối hay cùng”. Sau đó, chính báo chí nhà nước đăng tin như sau: “Ngày 20/4/2008, Nguyễn Văn Hải bị bắt vì tội tuyên truyền chống phá nhà nước CHXHCNVN” (Báo Petrotimes). Đến đây, tội danh “trốn thuế” đã được chứng minh chỉ là cái cớ. Thế rồi mãn hạn tù, chừng như chưa yên tâm thả ra, ông Hải tiếp tục bị nhốt để ra tòa tiếp vì tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” thêm 12 năm tù.
Người ta thừa biết rằng, nếu không có tội danh “trốn thuế” cho Điếu Cày, thì sẽ có “hai bao cao su đã qua sử dụng” như với Cù Huy Hà Vũ. Những sự thật sẽ dần dần lộ sáng cho biết giá trị của nền pháp quyền XHCN là gì.
Với Ls Lê Quốc Quân, có vẻ như tội danh trốn thuế cũng đã được lặp lại làm cái cớ bắt giữ. Màn kịch cũ lại được đưa ra diễn lại ở Hà Nội, nhân vật chính đã thay đổi nhưng nội dung vở kịch vẫn như cũ. Lê Quốc Quân đã bị bắt vì trốn thuế như thế nào?
Trước khi Lê Quốc Quân bị bắt, em trai Quân là doanh nhân Lê Quốc Quản đã bị bắt giữ, khám xét đồ đạc cùng với các nhân viên một công ty khác. Sau một thời gian, nhiều người trong công ty cùng bị bắt với Lê Quốc Quân ở công ty của mình.
Việc bắt giữ khẩn cấp một giám đốc vì trốn thuế với số tiền được nêu ra là 437,5 triệu đồng có ý nghĩa gì khi ngay cũng thời gian đó, một vụ án khác đã được đưa ra xét xử với tội danh trốn thuế hàng chục tỷ đồng được xử án treo? Thậm chí với kẻ chủ mưu vụ án cũng không bị bắt giữ mà chỉ “cấm đi khỏi nơi cư trú”. Vụ án này được chính báo An ninh Thủ đô đăng tải. Lẽ nào cơ quan điều tra Thành phố Hà Nội không đọc bản tin này để thấy rằng giữa con số hàng chục tỷ đồng có thật và 437,5 triệu đồng đang điều tra lại cần có sự xử lý khác biệt và khắc nghiệt đến vậy?
Đây không chỉ là câu hỏi, mà là câu trả lời cho những ai còn nghi ngờ về lý do “trốn thuế” trong vụ án này.
Điều tra? Án tại Hồ sơ?
Bản Cáo trạng của Viện KSND Thành phố Hà Nội đưa ra trong vụ án Lê Quốc Quân trốn thuế, cho người ta thấy cách điều tra của các cơ quan công an Hà Nội “công phu và tỉ mỉ” đến hài hước nhường nào trong vụ án này. Không rõ với phương thức điều tra này, số tiền 437,5 triệu trốn thuế kia (nếu có), có đủ cho phục vụ một phần nhỏ công việc điều tra đó?
Điều đáng nói là dù một người ít hiểu biết về pháp luật, nhưng đọc bản cáo trạng này, thì có thể khẳng định rằng không thể có ai thoát tội trốn thuế ở Việt Nam khi cơ quan công an cần bắt.
Này nhé, bạn ăn ba bát phở, mỗi bát 50 ngàn đồng, bạn trả tiền 150 ngàn và lấy hóa đơn hẳn hoi. Nhưng khi cơ quan điều tra đến, họ sẽ điều tra ra rằng mỗi bát phở chỉ đáng giá 20 ngàn, như vậy ba bát phở chỉ 60 ngàn và dù bạn có hóa đơn, giấy tờ chứng minh đầy đủ là đã trả tiền, thì bạn vẫn bi kết tội kê khống 90 ngàn để… trốn thuế. Vì sao ư? Lời khai của những người được công an triệu tập sẽ phù hợp với việc chứng minh rằng mỗi bát chỉ đáng giá 20 ngàn đồng và đó mới là cái cần đề kết tội! Còn việc anh đã trả 150 ngàn là chuyện không cần biết?
Tương tự ở đây, Công ty Giải pháp Việt Nam thuê các chuyên gia, có hợp đồng đầy đủ, giấy tờ chi tiền, nhận tiền với chữ ký từng cá nhân… phù hợp pháp luật. Thế nhưng, công an “triệu tập làm việc” và kết quả lời khai rằng họ đã không nhận đủ số tiền đó. Vậy là công ty bị kết tội ghi khống để trốn thuế mà không cần biết phía chi tiền có đồng ý đối chất hoặc thừa nhận việc đó là có hay không. Như vậy, những hợp đồng, những chữ ký của ngay chính những người đã nhận tiền có giá trị hơn, hay những lời khai trước cơ quan điều tra của từng người khi một mình họ đối diện với cán bộ điều tra tại cơ quan công an có giá trị hơn?
Theo cách nghĩ đơn giản nhất của người dân, khi ký chữ ký của mình, người ký phải chịu trách nhiệm pháp lý về chữ ký đó. Việc anh ký nhận 10 triệu đồng, nhưng anh chỉ nhận một triệu, đó là lỗi và là trách nhiệm của anh mà cơ quan pháp luật không thể vì thế mà truy tội người chi tiền.
Cũng theo cáo trạng nói trên, một số giao dịch, mua bán hàng hóa được thể hiện rõ ràng bằng hóa đơn, hợp đồng… thế nhưng khi công an điều tra và nhận được lời khai rằng không có các giao dịch. Thế là tội đổ lên đầu người mua bất kể ý kiến của người mua ra sao.
Vậy về pháp lý, những hóa đơn đó nói lên điều gì? Việc xuất hàng, nhận tiền được xác nhận đầy đủ bằng chữ ký và con dấu có giá trị gì trong quá trình hoạt động của doanh nghiệp và xã hội, hay chỉ phụ thuộc vào ý muốn của cơ quan điều tra coi đó có là chứng cứ hay không?
Trong khi đó, Bộ luật Tố tụng hình sự ghi rõ:
Điều 72. Lời khai của bị can, bị cáo
1. Bị can, bị cáo trình bày về những tình tiết của vụ án.
2. Lời nhận tội của bị can, bị cáo chỉ có thể được coi là chứng cứ, nếu phù hợp với các chứng cứ khác của vụ án.
Không được dùng lời nhận tội của bị can, bị cáo làm chứng cứ duy nhất để kết tội.
Đọc bản cáo trạng của Viện kiểm sát nhân dân Hà Nội trong vụ án này, dù không có chuyên môn về luật pháp, người ta cũng không khỏi có những nghi ngờ cần thiết cho sự minh bạch và công lý ở quá trình điều tra, kết tội ở đây. Hầu hết, những kết tội của cơ quan điều tra là căn cứ vào lời khai, bỏ qua tất cả những giấy tờ, hợp đồng, hóa đơn có giá trị pháp lý hẳn hoi nhằm kết tội Lê Quốc Quân là giám đốc Công ty? Trong khi đó, chính nạn nhân là Lê Quốc Quân đã không hề được có ý kiến gì nêu ra tại đây?
Vậy đây là pháp luật hay đòn thù khi mà Bộ luật Tố tụng hình sự đã ghi rõ: “Không được dùng lời nhận tội của bị can, bị cáo làm chứng cứ duy nhất để kết tội”.
Vở hài kịch sẽ đi đến đâu?
Sơ qua vài chi tiết trong vụ án này, để thấy rõ hơn cái lý do bị bắt về tội “trốn thuế” của Lê Quốc Quân. Ở đó, là cả một quá trình công phu, tỉ mỉ và là con đường vòng vo đưa Lê Quốc Quân đi đến nhà tù sau khi hàng loạt lượt bắt bớ, giam giữ đã không thành công.
Vở hài kịch này sẽ dẫn đến đâu?
Chúng ta hãy chờ xem nền pháp lý Xã hội Chủ nghĩa biểu diễn như thế nào để thể hiện tính ưu việt “không cần tam quyền phân lập” như TBT Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố.
Hà Nội, ngày Báo chí Việt Nam, 21/6/2013
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)