Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao Vị Khanh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao Vị Khanh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2023

Thơ Trần Trung Đạo, Trần Yên Hòa, Cao Vị Khanh, Trần Hoàng Phố

Nếu mai mốt tôi về 

Có còn nhận ra tôi không

Hỡi thành phố cũ

Những mái ngói xanh rêu

Bức tường vôi loang lổ

Bài thơ xưa ghi dấu một phần đời.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi mơ ước tuổi hai mươi

Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá

Tôi về đây, sông xưa, dòng nước lạ

Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi cây đa cũ trong sân

Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ

Đừng hát nữa đa ơi, bài ca buồn vạn cổ

Tấm thân gầy đau nhức nhối trong đêm.


Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

Thơ Tháng Tư của Nguyễn Tấn Cứ, Cao Vị Khanh, Thận Nhiên, Trần Hoàng Phố, Hoàng Xuân Sơn, Bùi Chí Vinh

Quên đi 

Có người bảo quên đi đừng thù hận 

Đừng tháng 4 nắng cháy da người

Đừng than khóc ngày xưa bóng tối

Tháng tư buồn pháo trận hoang vu


Có người nói quên đi nhớ lại làm gì

Triệu người vui người buồn cũ rích

Những đứa trẻ không cần quá khứ 

Chỉ có tương lai hiện tại ... tham tàn


Thì hãy quên đi đừng biết làm gì

Chỉ có quỷ trong ta cùng hoan lạc

Chỉ có con ma hùng ca thắng cuộc

Một tâm hồn địa ngục rất con buôn 


Thì thôi kệ con mẹ em nhớ lại làm gì

Tháng tư đỏ của em của anh đen kịt

Chúng ta sống qua một mùa đại dịch

Nhớ hay quên cũng tro bụi kiếp người.


Thứ Ba, 18 tháng 4, 2023

Thơ Tháng Tư của Nguyễn Hiền, Cao Vị Khanh, Trần Hoàng Phố, Hoàng Xuân Sơn

Nắng tháng Tư


Em nghe không trong nắng tháng 4
tiếng khóc trẻ thơ lạc mẹ
tiếng kêu gào lạc giọng của người mẹ mất con
tiếng vợ gọi tên chồng
chồng gọi tên vợ
trong cảnh hỗn loạn chen lấn
bước lên con tầu đang kéo neo rời bến
ngày người lính được lệnh buông súng
ngày Sài gòn tuyên bố đầu hàng

em nghe không trong nắng tháng 4
tiếng than dài uất nghẹn của những thương binh
bị đuổi ra khỏi nhà thương
với vết thương trên đầu còn chảy máu
với cái chân gãy mới vừa bó bột
với một cánh tay bị cắt cụt
với thân tàn ma dại chi chít vết thương
do miểng lựu đạn
không một bộ đồ lành lặn
không một xu dính túi
ngày người lính được lệnh buông súng
ngày Sài gòn tuyên bố đầu hàng

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2023

Thơ Cao Vị Khanh, Huỳnh Liễu Ngạn, Ngô Quốc Phương, Hoàng Xuân Sơn

 THƠ TÌNH VIẾT MUỘN

 

Thứ sáu vội như nụ hoa nở muộn 

Thiếu chút mưa thèm chút nắng ngày xưa 

Người thì xa, năm tháng vội theo mùa 

Ngày đã trễ cho những lòng lận đận

Tình dẫu muộn cho người xưa áo trắng 

Sao lời đau cứ rền rĩ đầu môi 

Đường thì xa, tăm tắp cuối chân trời 

Chân đã mỏi mà dặm ngàn đã tối 

.....

..... 

Em, em ơi tình sâu cuối tận đời 

Biết bao giờ nói hết được tình tôi.


Cao Vị Khanh


*******


ANH MUỐN VỀ THĂM


anh muốn về thăm con hói lở

buổi sáng trinh nguyên giọng ai hò

sương muối còn giăng trên cành trúc

chao đảo dòng sông chảy hững hờ 


Thứ Ba, 14 tháng 2, 2023

Thơ tình cho ngày Valentine

Hình minh hoạ, Jamie Street
Trần Mộng Tú: Tình Yêu 

Anh hỏi em


Tình yêu là gì?


Làm sao em biết được

nó không có nắp

không có đáy

không có chiều ngang

không có chiều dài

nên không chạm tay vào được

không phải lửa

không phải nước

cũng không phải khí trời

nhưng thiếu nó

làm anh nghẹt thở

nó đốt ngực anh cháy đến cấp ba

và có lúc làm anh

sặc sụa


Tình yêu

không có bắt đầu

không có chung cuộc

nên khi một người nói

“thôi đi”

thì người kia lại đi treo cổ


Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2023

Cao Vị Khanh: Tháng Giêng và những muộn phiền

Hình minh hoạ,Tuan Hoang,Pixabay
Hình minh hoạ, Ivars

Rồi tết qua đi, sầu ở lại
Quê nhà xa huốt một đường bay
Rượu xuân ai ướp mùi quan ải
Mà thấm xa thêm những dặm dài!


Bốn câu hai mươi tám chữ, cụt ngủn. Lỡ có muốn thêm cũng chẳng biết thêm gì. Mà có thiếu gì không, mấy câu gọi là thơ, buổi chiều mùng-ba năm đầu tiên ăn- tết ở xứ người.

Một năm trước đó, ngay bữa ba-mươi-tết, tôi bồng đứa con gái đầu lòng lên năm, đeo xe đò từ một tỉnh ở phía cực tây, về thăm cha mẹ ở một làng quê giữa hai nhánh sông Tiền và sông Hậu. Luôn thể để báo tin một chuyến đi xa. Xa lắm, không biết có tới nơi tới chốn. Mà cũng chẳng biết ... rồi sẽ có một ngày về.

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2023

Thơ Cao Vị Khanh

Hình minh họa Wallace Chuck 

RƯỢU KHÔN CẦM
-gửi theo MT-

Ta vẫn ngồi nguyên, đối bóng im
Người đi chân nhũn có ai kềm
Chén rượu trần gian chừng đã cạn
Chần chờ chi nữa, có gì thêm?

Người đi bất chợt, thế mà hay
Rượu đã khôn cầm cứ uống say
Rồi mai đập chén vào hư ảo
Rượu của mười phương, trả lại mây

Rượu đỏ như lòng thuở mới yêu
Rót tràn theo mấy bóng đời xiêu
Ngoài kia phố thị chiều thay áo
Quán nhỏ người xanh mắt tịch liêu

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2022

Thơ Cao Vị Khanh

Hình minh hoạ, Joe, Pixabay

Khi tôi về

Tôi sẽ về như cánh vạc đêm 
Nương theo đốm sáng những đường tim 
Ghé qua con phố còn thiu ngủ 
Đậu nhẹ lên hàng cây lá im

Tôi sẽ chờ trăng non bỏ đi 
Căn nhà ngói đỏ bỗng thầm thì 
Ba ngồi tụng sớm hồi kinh khổ 
Gởi bốn phương trời, hướng biệt ly