Hiển thị các bài đăng có nhãn (VOA). Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn (VOA). Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012
Trịnh Hội - Ðiếu Cày và Ðài VOA và Tôi và Phim The Hunger Games và Paulus Lê Văn Sơn và Cái Chết của Mẹ Sơn
Trịnh Hội (Nguồn: VOA)
Hôm nay tôi đặt tên cho bài blog có tựa đề dài như thế này có lý do của nó. Vì đầu tiên tôi định viết về anh Ðiếu Cày. Mấy hôm nay tin tức về anh phủ đầy trên mạng. Khi thì nghe cuối cùng anh sẽ được xử. Lúc lại được thông báo là ngày ra tòa đã bị dời lại không cần biết lý do tại sao. Các cơ quan, chính phủ Mỹ, Liên Hiệp Châu Âu lên tiếng. Từ Amnesty International, Civil Rights Defenders cho đến Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, v.v... Âu đấy cũng thể hiện được một phần nào sự quan tâm của những người còn có lòng, thấy được lẽ phải, không sợ sự trả thù của những kẻ có quyền ở Việt Nam.
Tôi cũng định gióng lên tiếng nói của mình. Chẳng ăn thua gì nhưng ít nhất ra đấy cũng là tiếng nói nhất định của một người Việt Nam. Không hơn ai. Nhưng chắc chắn là cũng chẳng hề suy kém nếu so với bất kỳ ý kiến của một người nào khác.
Nhưng đọc xong lá thư yêu cầu của Luật Sư Hà Huy Sơn là người đứng ra bào chữa cho anh gửi cho tòa án và ông giám đốc công an thành phố thì tôi lại nghĩ khác. Tôi lại muốn viết về đài VOA. Vì trong lá thư yêu cầu dài 4 trang, ở phần II, Luật Sư Sơn đã trình bày như thế này:
“Cáo trạng số 100/CT - P2 ngày 29/02/2012, trích: '327 bài đăng lại từ các trang blog, trang web của các tổ chức hoạt động chống phá Nhà nước Việt Nam như: VOA, RFA, AFP, Khối 8406, Dân Luận, Thông Luận, Người Việt Online...
Yêu cầu Chánh án Tòa án Nhân dân Thành phố... triệu tập các tổ chức, cá nhân tham gia phiên tòa với tư cách Người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan đến vụ án: Các tổ chức như VOA, RFA, AFP,...”
Ôi chao ơi. Có thật không đây? Ðài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) là một tổ chức “hoạt động chống phá Nhà nước Việt Nam”? Thế thì chính phủ Hoa Kỳ, là tổ chức duy nhất tài trợ cho đài VOA kể từ khi nó được thành lập vào năm 1942 có phải là một tổ chức “hoạt động chống phá Nhà nước Việt Nam” hay không?
Nếu câu trả lời là “Yes,” thì hà cớ gì Việt Nam phải tiếp tục bang giao với Mỹ, với những người đang hoạt động chống phá mình?
Còn nếu như câu trả lời là “No,” thì chả nhẽ bản cáo trạng chỉ là một trò đùa không hơn, không kém? Một sự thể hiện đẳng cấp quá ư là con nít nếu không muốn nói là “stupid”! (Xin lỗi các bạn đọc. Tôi không thể nghĩ ra một tĩnh từ nào hay hơn là chữ “stupid” trong tiếng Anh trong trường hợp này. Vì nó thật sự quá ư là ngu xuẩn.)
Nhưng nhìn một tí xa hơn, tôi lại giật bắn mình. Ô hay. Thế còn đối với những nhân viên của đài VOA thì sao? Hay những cộng tác viên như mình chẳng hạn?
Không ăn lương tháng, không bao giờ bị đài kiểm duyệt hay sai khiến nhưng chỉ cần có bài được đăng trên VOA, nếu họ muốn, phải chăng đó đủ là bằng chứng để kết tội mình như họ đang cố kết tội anh Ðiếu Cày? Một cái tội mà chỉ ở những nước như Việt Nam mới có. Ðó là tội danh tuyên truyền chống phá chế độ nằm ở Ðiều 88 của Bộ Luật Hình Sự Việt Nam.
Tôi nghĩ đến đài VOA sau đó suy ra đến tôi cũng chỉ vì thế. Vì tôi thật sự không bao giờ muốn bị rơi vào trường hợp như anh Ðiếu Cày. Bị ghép vào một tội mà mình không thể nào chấp nhận là đã phạm tội.
Tiếng nói này là tiếng nói của riêng lương tâm tôi. Cũng như tiếng nói của anh Ðiếu Cày là tiếng nói lương tâm của riêng anh ấy. Những suy nghĩ này là những gì tôi thật sự tin tưởng từ tận đáy lòng và muốn giãi bày với mọi người. Cũng như anh Ðiếu Cày.
Nếu chế độ của các anh thật sự là siêu việt, là tốt nhất cho dân tộc và đất nước Việt Nam thì những người như tôi, như anh Ðiếu Cày và hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn người khác trên khắp cùng đất nước Việt Nam không thể nào tuyên truyền chống phá được.
Ngoại trừ khi chính chế độ của các anh đang có vấn đề. Thành thử các anh sợ.
Ủa mà cũng lạ hỉ. Ðất nước là đất nước chung. Tương lai là tương lai của tất cả mọi con dân Việt. Ðã thế các anh còn tự cho mình là đầy tớ của dân. Vậy thì tại sao các anh có quyền tuyên truyền, đi đâu ở Việt Nam cũng thấy treo nhan nhản đỏ lòe những câu đại loại như “Ðảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh Muôn Năm,” “Mừng Xuân, Mừng Ðảng”... nhưng những người dân quèn, không có tí gì trong tay, thì lại không có quyền... tuyên truyền?
Thế là thế nào?
Trong thời gian gần đây phải thú nhận là tôi có quá nhiều câu hỏi như trên. Nhưng nghiệt nỗi là tôi vẫn chưa tìm được một câu trả lời nào cho thỏa đáng. Thế là vào ngày Chủ Nhật cuối tuần vừa rồi tôi đã quyết định cùng cả nhà đi coi phim.
Chúng tôi vào rạp xem bộ phim đang làm mưa làm gió trên khắp thế giới có tên là “The Hunger Games.”
Phim đang đạt kỷ lục có số thu cao nhất trong năm nay ở Mỹ. Tiểu thuyết cùng tên cũng đã và đang nằm trên danh sách những quyển sách bán chạy nhất trong thời gian vừa qua.
Không biết những người trong nhà nghĩ sao chứ riêng tôi, tôi chọn xem bộ phim này đơn giản là vì nó đang bị cấm trình chiếu ở Việt Nam. Tôi muốn tự tìm hiểu tại sao phim lại bị cấm.
Và sau gần 2 tiếng đồng hồ bị cuốn vào trò chơi bí ẩn, tàn ác của những kẻ cầm quyền trong xã hội giả tạo trên màn ảnh, tôi bước ra khỏi rạp tự nhủ rằng nay tôi đã biết tại sao bộ phim không được trình chiếu ở Việt Nam.
Thứ nhất vì nó khá bạo lực, lại có liên quan đến các trẻ em dưới tuổi vị thành niên. Và thứ hai, quan trọng hơn, là thông điệp chính trị mà bộ phim gửi đến tất cả những người xem phim.
Ðó là dưới con mắt của những người có quyền có chức, người dân chỉ là những con số, những thống kê không đáng kể. Tất cả chúng ta chỉ là trò đùa của họ và cho họ. Không hơn, không kém.
Vì vậy nếu muốn giành lấy sự sống còn, chúng ta không thể để cho họ kiểm soát chúng ta. Không thể trao cho họ những gì họ muốn. Chúng ta có thể phải hy sinh, kể cả mạng sống và tình yêu của riêng mình, để lấy lại được sự tự do và sự sống của chính mình.
Chuyện phim chỉ có thế. Trong một xã hội vẫn còn nhiều điều bị cấm đoán, lên án như ở Việt Nam, việc bộ phim “The Hunger Games” không được phép trình chiếu không phải là một điều ngạc nhiên quá sức tưởng tượng.
Nó mà được cho phép chiếu mới là chuyện lạ.
Trên đường tản bộ về nhà vừa đi tôi vừa nghĩ chắc là lần này mình phải viết về cả hai vấn đề đó là: Anh Ðiếu Cày và The Hunger Games. Vì thường tôi vẫn làm thế. Ít khi tôi biết trước là lần này mình sẽ viết về đề tài gì. Phần lớn những gì tôi viết đều dựa vào cảm tính rất cá nhân của tôi mà chắc đối với các bạn đọc đã theo dõi tôi trong suốt 3 năm vừa qua cũng đã thừa biết. Con người tôi có rất nhiều cảm tính. Ðã vậy nó còn liên quan đến quá nhiều vấn đề!
Như câu chuyện về Paulus Lê Văn Sơn và mẹ của em mà tôi tình cờ đọc được qua blog của Người Buôn Gió ở Hà Nội. Ngay sau khi tôi vừa mở laptop để viết bài.
Sơn hiện đang ngồi tù ở Việt Nam. Từ lúc bị bắt vào năm ngoái cho đến bây giờ không ai trong gia đình được phép gặp mặt. Và cho đến nay chẳng có cơ quan, tòa án nào buộc tội Sơn. Hay chịu đem ra xét xử. Họ giam Sơn vô hạn định và không cần đưa ra bất kỳ lý do nào. Tại sao. Hay cho đến bao giờ.
Trong tù Sơn chỉ biết chờ và đợi.
Nhưng ngoài tù thì bệnh tình của mẹ Sơn ngày càng trở nặng hơn.
Cho đến cách đây vài hôm thì bà đã ra đi mãi mãi. Mà không gặp mặt lại được đứa con duy nhất của mình. Một mẹ, một con nuôi đến ngày Sơn khôn lớn. Nhưng tiếc là đến ngày cuối đời, Sơn đã không có mặt ở cạnh bà.
Tôi đọc tin buồn được loan báo mà lòng bỗng cảm thấy thẫn thờ, bất nhẫn. Tại sao cho đến bây giờ, trong thời đại văn minh, tân tiến này, dân tộc Việt Nam vẫn không thể đối xử với nhau như người với người? Vẫn không thể hiện được những hành động văn hóa, nhân bản dành cho nhau cho dù chúng ta có khác biệt cách mấy trong ý kiến và hành động.
Vì lẽ đơn giản, chúng ta ai cũng có mẹ. Ai cũng mong muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ mình. Muốn làm cho mẹ vui những lúc được gần gũi, muốn giúp mẹ thật nhiều lúc gặp phải khó khăn. Tôi luôn mong muốn thế. Các bạn cũng thế. Những người công an, giám đốc thành phố, hay bộ trưởng, hay những người ra lệnh bắt giam Sơn, ai cũng muốn thế.
Ai cũng muốn được gần mẹ, nhìn mẹ một lần cuối, trước khi mẹ ra đi. Ðược để tang, được khóc bên nén hương tàn và lo chôn cất người mình yêu thương nhất.
Ai trong chúng ta chắc chắn cũng muốn làm được điều này. Nhiều người trong chúng ta chắc chắn sẽ thực hiện được điều này.
Ngoại trừ Sơn.
Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012
Bùi Tín - Khi Bình Nhưỡng lên gân
Bùi Tín (VOA)
![]() |
Lãnh tụ Kim Jong Un phát biểu trong lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh của cố lãnh tụ Kim Il Sung tại Bình Nhưỡng, ngày 15/4/2012 - Hình: AP |
Tất nhiên tầng lớp lãnh đạo cùng hơn 1 triệu đảng viên cộng sản, nửa triệu đoàn viên thanh niên cộng sản cùng hơn nửa triệu sỹ quan, binh lính vẫn no đủ, còn sống dư dật, sung sướng. Ngành ngoại thương và ngoại giao có nhiệm vụ mua sắm cho gia đình lãnh tụ và quần thần những thức ăn và hàng hóa sang trọng, xa xỉ nhất, từ thịt bò Kobé Nhật Bản, trứng cá đen Nga, rượu đỏ Bordeaux Pháp, nước hoa hảo hạng Paris.
Do dân quá thiếu đói, Bình Nhưỡng dựng lên chuyện có tên lửa và bom nguyên tử để làm mình làm mẩy, thỉnh thoảng dậm dọa thế giới hòng vòi viện trợ, chìa tay xin xỏ. Đây là thủ đoạn của kẻ nghèo kiệt liều mạng cào mặt dọa chết theo kiểu sẽ cùng chết cả với nhau để bòn tiền của người khác. Đây là cố tật của kẻ cùng đường, đã thành bệnh kinh niên.
Năm 1998 Bình Nhưỡng đã thử một lần tên lửa. Năm 2009 lại thử một lần nữa. Kết quả không đạt, chẳng dọa nổi ai, nhưng vẫn tuyên bố lập lờ còn nhiều tiềm năng ẩn dấu. Ngày 26-3-2010, Bình Nhưỡng gây sự, phóng ngư lôi vào tàu Cheonan của Nam Triều Tiên trong vùng biển Hoàng Hải, làm 46 thủy thủ chết. Đến 23-10 cùng năm 2010, họ lại bắn 200 đạn pháo vào một hòn đảo Nam Triều Tiên. Bị lên án quyết liệt và trừng phạt, Bình Nhưỡng đấu dịu, tuyên bố chỉ phát triển tên lửa chinh phục vũ trụ vì mục đích hòa bình, không chạy đua vũ trang, nhận họp 6 bên để nhận 24 vạn tấn lương thực viện trợ.
Gần đây khi nạn đói đã tạm lắng, Bình Nhưỡng lại giở chứng. Họ phóng một tên lửa lớn hơn 2 tên lửa trước. Đây là tên lửa xuyên lục địa, mang tên Unha-3 (Ngân Hà 3), có 3 tầng, bệ phóng cao 30 mét, mang vệ tinh Kwang Myongsong-3 (Quang Minh Tinh 3), nặng 100 kilôgam, có “mục đích quan sát trái đất, phục vụ mùa màng nông nghiệp, đánh giá tài nguyên rừng và một số tài nguyên khác”. Một số bình luận từ trong nước huênh hoang đây là sự kiện lịch sử, biểu tượng cho khoa học kỹ thuật tiền tiến, đi kịp thời đại, có nhiều ứng dụng toàn diện, chứng minh sức mạnh hùng hậu của chế độ. Bình Nhưỡng khoe rằng tầm xa của tên lửa có thể đạt 4.000 kilômét, Bệ phóng đặt tại vùng Tong Changri sát bờ biển phía Tây Bắc, gần biên giới Trung Quốc, quỹ đạo của tên lửa Ngân Hà 3 sẽ có thể xâm phạm vùng trời của Nhật Bản, Nam Triều Tiên, Philippines và Trung Quốc.
Chế độ độc đảng độc đoán kiểu Stalin và Mao Trạch Đông tồn tại gần 70 năm nay bị nhân dân cực kỳ chán ngán mà không sao thoát ra được, lại bị cô lập trước thế giới, Bình Nhưỡng luôn tính toán để đạt mục tiêu tuyên truyền chính trị tối đa. Cuộc phóng tên lửa và vệ tinh kỳ này được công bố là để đánh dấu “Đại lễ mừng thọ một thế kỷ tròn ngày sinh của lãnh tụ tối cao sáng lập chế độ Kim Nhật Thành”. Do đó lần này Bình Nhưỡng mời một số báo chí quốc tế có lựa chọn đến Bình Nhưỡng và đến tại gần bệ phóng để quan sát, đưa tin.
Ngày 11-4, Thông tấn xã Triều Tiên KCNA công bố tin Kim Jong Un được một hội nghị đặc biệt của đảng Lao động bầu làm bí thư thứ nhất của đảng Lao động Triều Tiên, đồng thời hội nghị cũng suy tôn Kim Il Sung, ông nội của Kim Jong Un, “Tổng bí thư Vĩnh viễn” của đảng, cũng được coi là Lãnh tụ tối cao vĩnh viễn của chế độ. Thế giới cộng sản chưa từng có danh hiệu kỳ khôi như thế?
Cả nước tưng bừng mở hội mừng cả dòng họ Kim Il Sung, Kim Jong Il, và Kim Jong Un, ba cha con ông cháu nối ngôi nhau làm lãnh tụ của đất nước. Cũng từ nay cậu thanh niên chưa đầy 30 tuổi Kim Jong Un vừa là lãnh tụ đảng, là người đứng đầu chế độ, vừa là tư lệnh tối cao quân đội Bắc Triều Tiên có 1,2 triệu quân.
Hai nhân vật luôn ở cạnh lãnh tụ Kim Jong Un mấy tháng nay là 2 vợ chồng Đại tướng Chang Sung Thaek và nữ Đại tướng Kim Kyong Hui, đều 65 tuổi, là chú và cô ruột của Kim Jong Un. Hai nhân vật này trên thực tế làm nhiệm vụ nhiếp chính cho ông lãnh tụ cháu còn quá trẻ.
Một nhân vật vừa được đưa lên là Đại tướng Kim Jong Gak, ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Triều Tiên, 71 tuổi, được cử làm Bộ trưởng Quốc phòng với hàm phó nguyên soái.
Báo đảng Bắc Triều Tiên trong cơn lên đồng tập thể mấy ngày mở hội này, trong số ra sáng 12-4 suy tôn lãnh tụ Kim Jong Un là “lãnh tụ yêu quý, là thiên tài toàn diện bẩm sinh, là phái viên từ Thiên đình cử xuống”. Chuyện cung đình cộng sản cứ như chuyện tiếu lâm bịa đặt.
Những danh hiệu ồn ào, hội họp đầy cờ quạt, kèn trống, duyệt binh, pháo hoa chỉ để cho dân quên đói nghèo, bớt chống đối, vớt vát chút danh dự hão với thế giới.
Hoa Kỳ đã phản ứng mạnh mẽ trước hành động lên gân phóng tên lửa tầm xa của Bình Nhưỡng, bà Ngoại trưởng Hillary Clinton coi đây là một sự khiêu khích dại dột, làm hại cho đất nước và nhân dân Bắc Triều Tiên. Nhật Bản, Nam Triều Tiên và cả Đài Loan đều lên tiếng cảnh cáo hành động liều lĩnh mù quáng của Bình Nhưỡng, tuyên bố sẵn sàng bắn hạ nếu tên lửa Bắc Triều Tiên xâm phạm vùng trời nước mình.
Các hãng hàng không của Nhật Bản, Philippines, Indonesia, Singapore… đều điều chỉnh các chuyến bay qua vùng trời đông Á trong mấy ngày từ 12 đến 16-4 để bảo đảm an toàn hàng không. Nga và Trung Quốc chỉ lên tiếng một cách hình thức trước hành động lên gân của Bắc Triều Tiên, yêu cầu “các bên đều tự kiềm chế” để tình hình không trở nên căng thẳng.
Xem ra Trung Hoa cộng sản là bên bị thua thiệt nhất trong cuộc khủng hoảng trên đây. Tuy Bình Nhưỡng vẫn là một đồng minh truyền thống của Bắc Kinh, nhưng là một đồng minh cồng kềnh khó bảo, một gánh nặng về chính trị - kinh tế - tài chính, khi biên giới luôn khóa chặt để chặn dân đói ăn và đói tự do tràn sang, khi hành động ngông nghênh của Bắc triều Tiên chỉ thúc đẩy các liên minh quân sự Nhật – Hoa Kỳ, Nam Triều Tiên - Hoa Kỳ, Đài Loan-Hoa Kỳ thêm gắn bó, làm cho Trung Quốc bị bao vây chặt chẽ và cô lập thêm, đúng vào lúc tình hình Miến Điện chuyển biến rất bất lợi cho Trung Quốc, con đường chiến lược mở xuống Ấn Độ Dương ở phương Nam có nguy cơ bị tắc nghẽn.
Điều trên đây giải thích vì sao báo chí và truyền thông Trung Quốc luôn nhạy bén lại không mặn mà gì với chuyện phóng vệ tinh Quang Minh Tinh 3 bằng tên lửa liên lục địa Ngân Hà 3, cũng không hân hoan chào mừng cậu Kim Jong Un lên chức bí thư thứ nhất đảng, “từ Thiên đình phái xuống”, cũng không chúc mừng ông nội của cậu bé này là Kim Il Sung trở thành “Tổng bí thư đảng vĩnh cửu”, mặc dầu ông đã về chầu ông Xít và ông Mao từ tháng 7 năm 1994 rồi.
Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012
Bùi Tín - Môi trường đấu tranh chưa bao giờ thuận lợi như lúc này
Bùi Tín (VOA)
30/4/1975 - 30/4/2012, 37 năm đã qua kể từ khi cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn phi lý đã chấm dứt trên đất nước ta. Với thời gian, nhận thức về thời cuộc đã ngày càng sáng tỏ trong tâm thức của người Việt Nam ta. Những quan điểm đối lập do hoàn cảnh lịch sử, do thành kiến và định kiến, do tác động của những học thuyết xa lạ dần dần được tháo gỡ và xóa bỏ, đưa lại một đồng thuận gần như thống nhất rất quý báu và đáng mừng.
Đó là nhận thức rằng học thuyết Mác - Lênin được một số người lãnh đạo cộng sản du nhập vào Việt Nam là một học thuyết sai lầm, nguy hiểm, trái với bản chất nhân đạo của con người, đã phá sản hoàn toàn ở bất cứ nơi nào nó được áp dụng - từ châu Âu, sang Liên Xô cũ, đến Trung Âu và Đông Âu, và ở ngay những nơi nó còn được xưng tụng một cách giả dối như Trung Quốc, Việt Nam, Cuba, Bắc Triều Tiên.
Đó là nhận thức rằng nếu như những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam không du nhập chủ nghĩa Mác-Lênin, chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam thì cuộc chiến tranh Pháp -Việt đã có thể tránh khỏi, vì chính quyền Pháp và phương Tây lúc ấy theo chiến lược be bờ (Containment Strategy) ngăn chặn làn sóng cộng sản độc tài và phi nhân do Liên Xô cầm đầu. Nếu như nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa không tự nguyện là tiền đồn của phe cộng sản do Đệ Tam Quốc tế Cộng sản thành lập thì cuộc chiến tranh Việt-Mỹ đã không thể xảy ra.
Nhiều đảng viên cộng sản Việt Nam, đặc biệt là các đảng viên trẻ và trí thức, kể cả đảng viên kỳ cựu, lão thành, có công tâm, nay đã biết rằng Quốc hội châu Âu đã lên án chủ nghĩa cộng sản là tội ác khủng khiếp, là sai lầm lớn nhất của lịch sử loài người, và giữa thủ đô Washington của Hoa Kỳ đã dựng lên bức tượng đài kỷ niệm hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa Cộng sản, trong đó có hàng triệu nạn nhân người Việt bỏ mạng trong chiến tranh, trong cải cách ruộng đất, trong tàn sát các đảng phái yêu nước, trong đàn áp phong trào đòi tự do và dân chủ.
Từ nhận thức về lịch sử trên đây, đông đảo nhân dân ta ngày càng nhận rõ đảng CS hiện nay không những không còn là động lực của lịch sử mà trên thực tế đã trở thành trở ngại cho sự phát triển của đất nước và cản trở sự hội nhập với thế giới.
Gần đây đảng CS qua Hội nghị Trung ương 4/Khóa XI đã thú nhận sự trì trệ, tha hóa của mình, báo động về quá trình suy thoái đạo đức nhân cách tệ hại nhưng không đưa ra được biện pháp nào có thể có hiệu quả. Qua thực tế có thể khẳng định Trung ương và Bộ Chính trị đảng CS đang đối mặt với một vụ án khổng lồ, đó là cả 88 triệu người Việt trong đó có 50 triệu nam nữ công dân có thể phát đơn kiện hơn 200 con người đó đã biển thủ bao nhiêu của cải tiền bạc của đất nước, của nhân dân, tự tiện cắt từng mảng lớn ngân sách quốc gia cho ngân sách của đảng, đã tước đoạt biết bao ruộng đất của nông dân để chia nhau, đã ươn hèn và tham lam để cho bọn bành trướng chiếm đất, chiếm biển, chiếm đảo của ta, đã quản lý một cách quan liêu và tham nhũng 17 tập đoàn kinh tế nhà nước, để hoang phí hết chục ngàn tỷ đồng này đến chục ngàn tỷ đồng khác – như vụ Vinashin, rồi đến vụ VN Petro, rồi tàn bạo trừng trị mọi tiếng nói ngay thật tố cáo họ.
Họ là thủ phạm làm cho văn hóa suy đồi, đạo lý băng hoại, y tế bệ rạc, giáo dục tàn tạ.
Tự trưng ra bộ mặt tham lam, tội lỗi, phạm pháp, tha hóa, đảng CS không còn là một nhân tố tử tế trong xã hội, nó đã tự đánh mất tính hợp pháp và chính đáng, nó phải được thay thế càng sớm càng tốt.
Chúng ta đang sống giữa thế giới văn minh, dân chủ, hiện đại, có tinh thần quốc tế đùm bọc, che chở cùng nhau hợp tác, lại có Hiến chương Liên Hiệp Quốc và một loạt văn kiện quốc tế làm nền tảng, trong đó quan trọng nhất là những Tuyên ngôn Nhân quyền, tất cà được coi như Hiến pháp của Cộng đồng Thế giới, mà chính quyền trong nước đã tự nguyện tham gia.
Chưa bao giờ bà con trong nước ta lại hiểu rõ ràng sâu sắc là cần thay đổi hẳn hệ thống chính trị của đất nước ta, không thể bằng lòng với những đổi mới hình thức, bộ phận, nhằm xoa dịu sự bất mãn của quần chúng. Đó chỉ có thể là từ hệ thống độc đảng sang hệ thống đa đảng trong trật tự luật pháp, các đảng chính trị hợp pháp vừa cộng tác vừa ganh đua thay phiên nhau cầm quyền. Đảng CS chỉ có lợi là do có ganh đua, có kiểm soát lẫn nhau, có cử tri làm trọng tài, đảng CS sẽ buộc phải giữ gìn đạo đức, tài năng, trở nên trong sạch, có công tâm hơn hiện nay, sẽ có thể lấy lại uy tín và niềm tin của quần chúng.
Trước tình hình trong nước và thế giới chưa bao giờ thuận lợi như hiện nay, mong rằng trí thức, tuổi trẻ, các đảng viên cộng sản trong sạch lương thiện hãy suy nghĩ, trao đổi để đi đến thành lập một đảng thật lành mạnh, có thể gọi là đảng Xã hội - Dân chủ Việt Nam, hay Tập hợp Công dân Việt Nam, hay đảng Dân tộc Việt Nam… cổ suý tự do và dân chủ thật sự, công bằng xã hội, pháp quyền nghiêm minh, coi trọng phụ nữ và tuổi trẻ, phục hồi những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc ta.
Tôi nghĩ bà con ta ở trong nước có thừa đủ sức để lập nên chính đảng của chính mình, với sự ủng hộ, hỗ trợ từ xa của cộng đồng ở nước ngoài. Cộng đồng nước ngoài hãy tận lực hỗ trợ bà con ta ở trong nước, chủ yếu là vận động chính quyền nước mình đang sinh sống ủng hộ có hiệu quá quá trình chuyển đổi hệ thống chính trị ở trong nước. Vừa rồi bà con ta đã tập trung được 150.000 chữ ký trong một kiến nghị thiết thực, cũng là một hành động mạnh mẽ thiết thực chưa từng có.
Nhằm mục đích cứu nước cứu dân, đông đảo nhân dân ta có thể biểu dương nguyện vọng và ý chí muốn đổi mới hệ thống chính trị một cách hòa bình và có trật tự,với khẩu hiệu rõ ràng đòi tự do báo chí, đòi tự do lập hội, đòi ứng cử tự do, đòi trưng cầu dân ý về Hiến pháp mới, về tên của chế độ có nên là «xã hội chủ nghĩa» hay không? Có nên giữ chế độ độc đảng hay không? Có nên giữ chủ nghĩa Mác - Lênin hay không? Có nên giữ sở hữu quốc doanh làm chủ đạo nền kinh tế hay không? Nếu tất cả nhân dân, từ trí thức, sinh viên, học sinh, nhà kinh doanh, nông dân, thương nhân, lao động, thành viên các tôn giáo cùng cựu binh sĩ, gia đình liệt sỹ, gia đình quân nhân, cả những sỹ quan và nhân viên công an thật sự quý trọng dân, cùng nhau cất cao tiếng nói, can đảm bày tỏ ý nguyện của mình thì không một thế lực đen tối nào dám đàn áp.
Tôi viết bài này với tâm huyết của một người không mảy may có một tham vọng chính trị nào, chỉ xin bày tỏ một mong muốn duy nhất là nhân dân Việt Nam rất xứng đáng được hưởng tự do như mọi dân tộc khác, và xin toàn dân hãy cùng nhau đứng dậy đòi lại cái điều quý nhất ấy của chính mình.
Xin các bạn góp ý và trao đổi sôi nổi, xem há chẳng phải hiện nay là thời điểm thuận lợi chưa từng có cho sự nghiệp tự do dân chủ của toàn dân? Há chẳng phải môi trường chính trị trong và ngoài nước hiện nay là rất mực thuận lợi? Bắc Phi, Trung Đông, Trung Âu, Miến Điện nhắn nhủ điều gì cho chúng ta? Há chẳng phải việc xây dựng một tổ chức chính trị tử tế, lương thiện, yêu nước thương dân là tối cần thiết? Ta có quyền và có sức làm hay không? Há chẳng phải đây là điều then chốt nhất?
Há chẳng phải chung lòng chung sức mọi tầng lớp, mọi ngành nghề, mọi tôn giáo, nam và nữ để đấu tranh cho một nước Việt Nam Độc lập, Tự do, Dân chủ, Bình đẳng, Phồn vinh, Hạnh phúc là thuận lòng dân, thuận trào lưu của thời đại? Há chẳng phải ý dân cũng là ý trời? Há chẳng phải tuổi trẻ chiếm đa số cử tri và phụ nữ là một nửa số cử tri có vai trò to lớn? Những nữ nhi yêu nước ngay thật như các cô Bùi Minh Hằng, Đỗ thị Minh Hạnh, Lê Công Nhân, Nguyễn Thị Dương Hà, Bích Huyền, Huỳnh Thục Vy, Võ Thị Hảo… không phải là hiếm.
Cũng xin nhắc lại nhân dịp sắp đến ngày 30-4 là lãnh đạo đảng Cộng sản còn nợ nhân dân ta lời hứa danh dự hòa giải và hòa hợp dân tộc, họ đã lật lọng thay vào đó là sự chiếm đóng và trả thù, họ còn nợ món nợ nữa là nền dân chủ cộng hòa mà họ chưa bao giờ thực hiện.
Đó là những món nợ của dân, của nước, trước sau không ai có thể quên và phủi tay được. Lúc này là thời cơ cho một việc làm mạnh dạn, quả đoán, quyết định vận mệnh dân tộc. Lúc này là lúc Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa, là lúc môi trường trong nước và quốc tế thuận lợi nhất để, trước hết, ta tự giúp ta, sau đó, quốc tế mới hỗ trợ cho chúng ta được. Sức dân sẽ hùng hậu, vô tận, không bao giờ cạn. Lịch sử đã đến và gõ cửa từng nhà, thức tỉnh từng công dân Việt, bạn có nghe thấy không, thưa bạn?
Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012
Chuyện nhảm ở triều đình
Bùi Tín (VOA)
![]() |
Hình: AP |
Nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên. Chỉ riêng tên nước đã không bình thường. “Cộng hòa” mà không có công dân tự do; “dân chủ” mà chỉ có một đảng duy nhất; “nhân dân” mà người dân chết đói hàng loạt. Nước “thần tiên” mà như địa ngục trần gian, đa số nhân dân chỉ muốn bỏ nước ra đi. Danh xưng một nước chứa đến 4 điều phi lý to đùng.
Chưa hết. Cha truyền con nối 3 đời làm lãnh tụ tối cao, tự phong cho nhau làm “nguyên soái” và “đại tướng”, 3 đời làm vua giữa triều đình cộng sản; thế là nhảm, giữa thời đại dân chủ văn minh.
Bên phải đại tướng lãnh tụ tối cao má búng ra sữa là cụ đại tướng cậu ruột, bên trái là bà đại tướng dì ruột, một bộ ba “Tam đại tướng”. Cháu cậu dì cùng được phong một lúc, trông thật khôi hài.
Vẫn chưa hết chuyện phi lý. “Lãnh tụ vĩ đại” chưa đến 30 tuổi. Ông “đại tướng”, non nớt từ bề ngoài đến tư duy cầm quyền, cố ưỡn ngực trước văn võ bá quan, trên hàng đầu là những nguyên soái, đại tướng, tể tướng cao tuổi, có người trên 70, trên 80 tuổi vẫn phải cúi rạp đầu trước cậu bé đáng tuổi con, tuổi cháu mình, lại chưa biết gánh việc nước, việc quân, việc ngoại giao phức tạp giữa thời đại nguyên tử. Trông buồn cười, vừa tội nghiệp, lại vừa đáng lo.
Những thêu dệt của bộ máy tuyên huấn Bình Nhưỡng sao mà cứ như chuyện tiếu lâm. Nào là cậu “Ủn” khi lên 3 tuổi đã biết cho nổ máy ô tô con, lên 6 tuổi đã vững tay lái, lái xe lớn phóng với tốc độ cao trên đường dài phức tạp. Ở các nước văn minh trường hợp như vậy bố mẹ cậu “Ủn” ắt sẽ bị xử phạt vì không giáo dục, quản lý con còn vị thành niên, để trẻ con đùa cợt với tử thần.
Nguy hiểm hơn nhiều nữa, Bình Nhưỡng úp mở để lộ rằng vụ bắn chìm tàu chiến Nam Triều Tiên năm ngoái là chính do cậu “Ủn” ra lệnh. Nguy hiểm quá! Điều gì sẽ xảy ra nếu như sắp tới giữa một cơn khủng hoảng chính trị nghiêm trọng, lãnh tụ tối cao non trẻ lên cơn cao ngạo hoặc tự ái, tính khí thất thường, dơ vũ khí nguyên tử ra đe dọa thiên hạ? Thảm họa hạt nhân có thể bùng nổ như chơi.
Lẽ ra Ban lãnh đạo đảng Lao động Triều Tiên nên cử ra một viên “nhiếp chính” có đủ trình độ cầm đầu chế độ, hay chí ít là một viên “phụ chính” để kềm cặp chặt chẽ cậu “Ủn” cho đến tuổi 36 – đầy 3 giáp chẳng hạn. Như vậy sẽ làm yên lòng bạn bè, láng giềng gần xa và toàn thế giới, yên lòng cả nhân dân nước mình.
Theo báo chí Nam Triều Tiên, trong buổi lễ tang ông Kim Jong Il, có 7 vị đại thần được đi bên xe linh cữu cùng cậu Kim Jong Un, chắc đó là ban cố vấn cho lãnh tụ mới, nhưng chưa có tin chính xác.
Sắp tới các ông Hồ Cẩm Đào, Tập Cận Bình, Nguyễn Phú Trọng… rồi sẽ gặp ông Kim Jong Un, sẽ xử sự ra sao, ăn nói ra sao, đối đáp ra sao, khi về nguyên tắc là bình đẳng, bằng vai phải vế với nhau. Bên trong các mối quan hệ sẽ có khối chuyện hay, mới lạ, hài hước. Với nước lớn, đảng lớn, đồng chí “Ủn” non nớt là một đồng chí cồng kềnh, chính vì nước nhỏ, đảng nhỏ, tự ái dân tộc thường lớn, nên sẽ có lúc khó thuyết phục, gây bực mình, khó xử.
Từ Macao, anh cả của Kim Jong Un là Kim Jong Nam nói lên một số điều mới mà không lạ. Kim Jong Nam nói rằng từ trước anh ta vẫn không mặn mà gì với chuyện cha truyền con nối. Chuyện đưa ra lý do anh ta phạm tội đi du lịch Nhật Bản bằng hộ chiếu giả nên bị ra rìa là chuyện vô duyên, vì có đến hàng trăm khách du lịch làm như vậy, dùng một tên khác cho mình chứ không phải mang tên người khác.
Kim Jong Nam nói rằng bố anh ta rất lo sợ các con ở lâu nước ngoài sẽ tiêm nhiễm “thói xấu dân chủ“ nên học hết trung học ở ngoại quốc là gọi về nước. Kim Jong Nam tin rằng với chú em quá non nớt lên làm lãnh tụ tối cao đất nước không thể bình ổn, tất yếu sẽ rối loạn từ trong nội bộ, qua những cuộc đấu tranh dành quyền lực trong cung đình và chế độ sẽ tan vỡ trong tương lai không xa. Kim Jong Nam, một người tự cho mình am hiểu tình hình trong nước, tiên đoán rằng chế độ không thể tồn tại lâu dài, chắc chắn sẽ tự vỡ từ bên trong. Nó sẽ tự vỡ lúc nào, ra sao, còn là ẩn số. Chỉ biết chắc là nếu điều đó xảy ra, Nam Triều Tiên tuy mừng nhưng coi đó sẽ là gánh nặng gãy vai, Trung Quốc càng lo hơn vì cuộc chống Mỹ viện Triều năm xưa đã làm suy sụp cả xương sống. Liên bang Nga láng giềng chỉ có chung 20 km biên giới sẽ nhìn sang hướng khác. Tiếp quản một cộng đồng nghèo và đói vào loại tận cùng thế giới đâu có nhẹ nhàng.
Trong khi chờ số phận bấp bênh, Bình Nhưỡng chỉ còn bùa phép tuyên truyền mỵ dân. Họ nhai lại nhũng huyền thoại cũ, như chuyện khi ông Kim Jong Il nhận chức lãnh tụ tối cao, bỗng vườn hoa mơ giữa thủ đô nở rộ hàng trăm ngàn hoa trắng tinh ngào ngạt tỏa hương thơm, thu hút vô vàn ong bướm khắp nơi đổ về. Thiên nhiên cũng biết mừng lãnh tụ. Thông tấn xã Bắc Triều Tiên loan tin hôm đoàn công nhân mỏ đi đưa đám ông Kim Jong Il trên đường về gặp 3 mẹ con chú gấu từ trong rừng ra, đứng lặng lẽ cúi đầu, nước mắt ròng ròng, như chung niềm đau buồn xót xa với nhân dân. Động vật cũng đau buồn khi lãnh tụ ra đi. Cả nước tin đến sái cổ.
Thế nhưng dấu đầu hở đuôi. Người trong nước báo tin ra ngoài rằng ngay sau những ngày tang lễ, các khu phố Bình Nhưỡng cực kỳ căng thẳng, bà con đưa những người không chịu gào khóc ra đấu tố quyết liệt, một số đi tù vì không có nước mắt. Toàn là những chuyện nhảm nhí tại một triều đình cộng sản kỳ quặc, không giống ai, tuy nghèo đói nhưng lại có nguyên liệu chế bom nguyên tử, lãnh tụ lại quá non trẻ, chưa qua thử thách, cả thế giới phải trông chừng, cảnh giác, vì chế độ không bình thường, lãnh tụ không bình thường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một triều đình cộng sản phô trương bao nhiêu điều nhảm nhí, có thể coi là một quái thai giữa thế giới văn minh, vậy mà có lúc vẫn còn được coi là “người đồng chí thân thiết truyền thống” của đảng Cộng sản Việt Nam. Một ông đồng chí cũ cồng kềnh. Một di sản cộng sản quái dị.
Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011
Nhìn lại năm 2011: Mười nụ cười buồn, cũng buồn cười
Bùi Tín (VOA)
Năm cũ 2011 sắp qua. Năm mới 2012 sắp tới. Xin mời các bạn ôn lại vài chuyện vui, những câu chuyện tiếu lâm hiện đại mà dân dã, để cười, cười mỉm, cười ồ lên hay cười ra nước mắt, cười để ngẫm nghĩ về sự đời.
Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011
Ngoại trưởng Clinton thách thức Miến Điện nới rộng cải cách
VOA
Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton đưa ra những sáng kiến nới rộng cải cách cho chính phủ được quân đội Miến Điện hỗ trợ. Bà nói thêm những trừng phạt kinh tế sẽ được gỡ bỏ cho đến khi một số chính sách được đảo ngược. Theo như tường trình của Thông tín viên Đài VOA Daniel Schearf từ Rangoon thì người dân Miến Điện hoan nghênh ngoại trưởng Clinton và những nỗ lực của bà thúc đẩy thay đổi tại nước họ.
![]() |
Hình: Reuters |
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011
Ngày càng có nhiều chính khách Mỹ bày tỏ sự lo ngại về Trung Quốc
William Ide
(Bản tiếng Việt: VOA)
![]() |
Hình: AP |
Những vụ công kích dữ dội nhất đã diễn ra trong cuộc tranh đua của các chính khách muốn được được đảng Cộng hòa đề cử làm ứng cử viên Tổng thống Mỹ, từ những cuộc vận động cử tri ở khắp nơi cho tới những cuộc tranh luận trên truyền hình như cuộc tranh luận trong tuần này về chính sách đối ngoại.
Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011
Người khổng lồ bị sập bẫy?
Bùi Tín viết riêng cho VOA
Nhân ngày quốc khánh Trung Quốc 1-10- 1949 – 1-10-2011, trên báo chí quốc tế đang diễn ra cuộc bàn luận lý thú về triển vọng phát triển của Trung Quốc. Có những ý kiến trái ngược nhau.
Một bên là những ý kiến ca ngợi sự phát triển liên tục của Trung Quốc, từ một nước nghèo, lạc hậu, thực hiện 4 hiện đại hóa, trở thành nước công nghiệp ở mức trung bình, đang lao tới như một đoàn tàu tốc độ cao, gia nhập câu lạc bộ các nước phát triển, thành siêu cường.
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011
Thật trong nhà, giả ngoài đường
Trần Vinh Dự
![]() |
Hình: Reuters |
Bài toán cho cách mạng ở Libya cuối cùng cũng có lời giải. Mặc dù chưa bị bắt giữ, số phận của nhà độc tài một thời Moammar Gadhafi hiện nay cũng không khác mấy so với số phận của Sadam Hussein hồi năm 2003 khi chế độ do ông này cầm đầu sụp đổ. Kết cục này chắc chắn cả Gadhafi và Hussein có nằm mơ cũng không nghĩ ra. Và nói cho công bằng thì có hàng triệu người khác chắc chắn cũng không thể nghĩ ra được rằng các chế độ hà khắc mà hai ông dựng lên ở Libya và Iraq lại có thể sụp đổ trong một thời gian ngắn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)