Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2023

Pháp Hoan: Truyện cực ngắn

Nhà thơ, nhà văn, dịch giả Pháp Hoan

CHẠY


Hắn chạy lên ngọn đồi, băng qua cánh đồng, chạy về hướng mặt trăng mới mọc. Hắn chạy qua xóm làng, chạy trên đường vắng; có tiếng chó và tiếng người phía sau rượt đuổi. Hắn chạy về đến nhà, lao thẳng vào phòng, vừa kịp lúc hắn nhìn thấy chính hắn trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.

*

KẺ THỨ HAI


Hắn mang trong đầu một khối u. Thoạt tiên nó chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nằm đâu đó trong não. Rồi nó lớn dần lên, trở thành bộ não thứ hai trong đầu hắn.

Như cảm nhận sự có mặt vô hình của kẻ thứ hai, có lần hắn thấy mình thức giấc trong thư viện, trên tay cầm cuốn sách được viết bằng một ngôn ngữ xa lạ. Lần khác, hắn thấy mình đi dạo trong nghĩa trang, giữa thời tiết khắc nghiệt của mùa đông. Tuy nhiên, lần làm hắn sợ hãi là lần hắn ôm hôn cô bạn gái, nhưng đó không phải hắn mà là một kẻ nào đó đang hôn, và tay kẻ đó, chứ không phải tay của hắn, đang vuốt ve mái tóc ả…

Hắn bất lực chứng kiến bản thân đang dần mất đi. Những ký ức, những thói quen lần lượt rời bỏ hắn. Sự việc cứ tiếp diễn ngày này qua ngày khác, cho đến một sớm mai, khi hắn thức dậy và nở một nụ cười xa lạ trong gương.

*

ĐÁM MÂY


Tôi là đám mây trắng, bồng bềnh, nhẹ tênh, tôi bay qua nhiều vùng đất lạ.

Tôi bay dưới trời đêm đầy sao, tôi bay trên núi cao buổi sớm. Tôi bay qua lều bạt ướt sương của giống dân du mục trên đồng cỏ mênh mông, tôi bay theo những cánh chim di cư trên biển xanh bạc sóng; chuyến hành trình của tôi kéo dài ngày này qua tháng nọ, ngỡ sẽ không bao giờ kết thúc.

Rồi một chiều cuối đông, tôi bay qua một hồ nước đọng. Soi mình trong lòng nước, tôi nhận ra khuôn mặt mình đã trở nên đen tối tự bao giờ. Không làm chủ được bản thân, tôi nấc lên thành tiếng, nhỏ từng giọt nước mắt lạnh lẽo xuống mặt hồ.

*

TUYÊN NGÔN CỦA CÔ CHÁU GÁI TUỔI HOA NIÊN


Tôi là một sở thú di động, mẹ tôi bảo thế, và tôi thích điều đó. Miệng tôi luyên thuyên những thứ đâu đâu, tay tôi múa may, chân tôi chạy nhảy, đầu tóc tôi rối bù và áo quần tôi lếch xếch như người từ rừng rậm bước ra. Rồi sẽ không ai dám cưới mày, mẹ tôi bảo thế, và tôi thích điều đó. Đầu óc tôi xoay mòng như chong chóng gió, đàn ông nào yêu tôi cũng sẽ kết thúc trong điên dại, họ sẽ kinh hãi chạy khỏi tôi như người sống chạy khỏi thành phố bị hỏa tai. Rồi mày sẽ chết trong đơn độc, mẹ tôi bảo thế, và tôi thích điều đó. Cuộc đời tôi chẳng kẻ nào làm chủ, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, tâm hồn tôi mãi mãi là một cô gái tuổi xuân thì.

*

KHI TRỌNG LỰC MẤT ĐI


Khi trọng lực mất đi, tôi bay trong không trung cùng những con chim nhại.

Khi trọng lực mất đi, gã say lộn nhào trên mái ngói.

Khi trọng lực mất đi, tên đao phủ xoay vòng trên đoạn đầu đài cùng những bông táo dại.

Khi trọng lực mất đi, cây cối bay lên cùng chim chóc, dòng sông chảy lên trời, con óc sên bò lên trên đỉnh núi.

*

THIÊN NGA TRÚNG TÊN


Con thiên nga trúng tên, rơi xuống mặt hồ, cánh đập vô vọng lên vũng nước tối đen.

– Em có nghe thấy khi áp tai vào ngực anh?

*

GIÁNG SINH


Tuyết rơi trắng mặt đường. Có tiếng chuông gió lách cách chạm vào nhau. Đêm mùa Vọng cuối cùng, Chúa Nhật tuần lễ thứ tư trước Giáng Sinh. Tôi đi thăm hỏi những người cô độc trong thị trấn.

Căn nhà cuối cùng tôi ghé vào là nhà một góa phụ. Chồng bà mới mất cách đây hai tuần. Bà đang chuẩn bị bữa tối.

Đèn nhà bà sáng quá, sáng ở mọi gian phòng. Những đứa con bà ở xa, bây giờ có lẽ đang vui vẻ quây quần bên gia đình của chúng. Tôi nán lại không lâu. Lúc đưa tôi ra cửa, bà nắm lấy tay tôi rồi bật khóc. Tôi cúi đầu im lặng. Tôi nghĩ về mẹ tôi. Nơi xa…

Tôi một mình. Cô độc.

Đêm nước Đức yên tĩnh và buồn.

Trên đường tuyết vẫn rơi.

*

BI KÍ


”Mẹ đã ngủ, thời gian cũng ngủ cùng bà”

Pháp Hoan