Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2023

Thơ Trần Trung Đạo, Trần Yên Hòa, Cao Vị Khanh, Trần Hoàng Phố

Nếu mai mốt tôi về 

Có còn nhận ra tôi không

Hỡi thành phố cũ

Những mái ngói xanh rêu

Bức tường vôi loang lổ

Bài thơ xưa ghi dấu một phần đời.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi mơ ước tuổi hai mươi

Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá

Tôi về đây, sông xưa, dòng nước lạ

Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi cây đa cũ trong sân

Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ

Đừng hát nữa đa ơi, bài ca buồn vạn cổ

Tấm thân gầy đau nhức nhối trong đêm.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi những giọt cà-phê đen

Ly rượu đắng cho môi đời bớt nhạt

Khói thuốc bay như mây trời phiêu bạt

Trên con đường nay đã đổi thay tên.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi bè bạn anh em

Ai còn sống và ai đã chết

Ai ở lại lao đao, ai phương trời biền biệt

Giờ chia tay sao chẳng hẹn quay về.


Có còn nhận ra tôi không

Hỡi ghế đá công viên

Những mái lá che tôi thời mưa nắng

Từ nơi đó trong đêm dài yên lặng

Tôi ngồi nghe sông núi gọi tên mình.


Có còn nhận ra tôi không

Hay tại chính tôi quên.


Trần Trung Đạo 


***


Mẹ Khổ Tôi Xưa


Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
(ca dao)

Mẹ tôi xưa quê sao là quê
Già ơi là già
Mới tuổi bốn mươi mà da mẹ đã nhăn
Mặt mẹ đã đầy tàn nhang lấm tấm
Ngực không còn căng
Vú không còn sữa

Mẹ ra đồng tát nước
Làm cỏ ruộng sâu
Cày bừa ruộng cạn
Chân trần khô hạn
Suốt đời không phút nghỉ ngơi
Mẹ nuôi heo, nuôi tằm
Mẹ bắt ốc mò cua

Mẹ bán thuốc rê chợ mai
Mẹ bán trà đá chợ chiều
Mẹ ngồi bệt dưới đất
Trải bên đường tấm nhựa ni lông
Mời ông đi qua
Mời bà đi lại

Dáng mẹ liêu xiêu
Trong bóng chiều nhập nhoạng

Ngày chiến tranh
Mẹ theo cha tản cư
(Ơi những người mẹ trong chiến tranh
Ở một vùng xôi đậu)

Bên nào cũng đầy quyền uy
Đầy súng đạn
Đầy mã tấu dao găm
Chực chờ đâm chém
Băm vằm nhau ra từng mảnh
Dù không biết mặt nhau
Không hận thù

Chiến tranh ác độc
Lùa mẹ từ quê xuống tỉnh
Mẹ không còn một tấc đất trong tay
Mẹ quay quắt sống
Kham khổ sống
Trong khu nhà tranh rách nát
Đọa đày

Mẹ buôn gánh bán bưng
Kiếm từng đồng bạc cắc
Mẹ như con gà mái xòe cánh ra
Che chở cho con
Khi gặp diều hâu đáp xuống

Diều hâu
Là súng đạn
Là bom napal
Là mìn nổ chậm
Là hỏa tiễn
Là tiểu liên AK
Là M16
Là mìn Clamore
Là chực chờ giết chết
Những người dân
(Ơi những người dân quê khốn khổ)

Da mẹ sần khô đen cháy
Ốm như que tăm
Dáng đi lúc nào cũng như chạy
Lúp xúp

Lúp xúp trên đường đê
Lúp xúp trên cầu gò ông Đốc
Lúp xúp trên đập Lạnh, đập Trà Thai
Lúp xúp trên đường ra ruộng gò Duối

Mẹ đi mà như chạy
Lúp xúp
Như cuộc đời mẹ
Không mỏi mệt
Không nản chân bon

Mẹ chạy đông chạy tây
Chạy nam chạy bắc
Chạy suốt đời
Chỉ lo một việc
Nuôi con

Mẹ tôi là vậy
Suốt một đời
Cặm cụi
Cặm cụi
Cho con

Ngồi buồn nhớ mẹ
Nhớ rơi nước mắt
Nhớ đến não lòng
Nhớ quay nhớ quắt
Mẹ ời, mẹ ơi!


Trần Yên Hòa

***


Biên giới 


Chiều xuống ngại ngùng, đêm chẳng vội 

Đường xa, thân mỏi tiếc ngày trôi 

Rừng hoang ngại gió im thưa tiếng 

Cửa ải buồn hiu tựa cửa đời 


Người bỏ quê hương lại xó nhà 

Gói từng kỷ niệm gởi tình xa 

Lang thang phố chợ, miền quan ngoại 

Xúng xính xiêm y, áo rũ tà

 

Cũng lá cờ bay gợn bóng diều 

Mà lòng tơ nhện rối lằn thêu 

Bên kia đất khách, đường xa lắc 

Bến trạm dừng đây, lạ lẫm chiều

 

Dốc núi vờn xa quyện dấu sương 

Chim về như một ánh vô thường 

Bỏ trời ớn lạnh, chiều trăn trở 

« Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương ! »


Cao Vị Khanh 

***


Bài ca về sự dại khờ


1- 

Lịch sử 

như 

một kẻ ngây thơ tội đồ dại khờ 

đâm đầu vào cái bẫy ngõ cụt chết người 

Nó lúng túng 

như gà mắc tóc 

Nó loay hoay với đám bòng bong sự kiện giữa thật và dối trá 

Nó quay cuồng bối rối 

giữa các lằn ranh ngoằn ngoèo ma quái con người và các giáo điều khô cứng 


2- 

Bị tước đoạt 

Bị lãng quên 

Nhân dân chính là người tù nhân vĩ đại của lịch sử 

Lịch sử mỉm cười dại khờ 

với nụ cười quyến rũ quỷ sứ 

Tháng tư 

như vết hằn năm tháng bị đông cứng 

của những thiên đường lạ lùng bịt mắt 


3- 

Nhân dân lặng lẽ ngồi khóc 

Bên bờ đại dương lịch sử 

Sóng thời gian cứ 

xói mòn vách đá ăn năn 

Trên bến bờ 

của những nỗi buồn ảo ảnh 

Một người già ngồi khóc 

cho ảo vọng vỡ tan 

Một cậu bé 

có nụ cười méo xẹo 

Đang hát một khúc hùng ca nhại lắt léo 

bị vùi chôn trong cái bóng lãng quên 


4- 

Những giọt nước mắt rơi trên má lịch sử 

Những giọt nước mắt rơi trên năm tháng của một hậu chiến buồn 

Lịch sử như người hát xiếc cứ rao giảng những phỉnh phờ 

Trái tim nhân dân chất đầy những thiên đường ảo mộng 

Gió hát bên đồi ký ức của những trận chiến và những xác chết 

Lịch sử soi cái bóng của nhân dân 

Đang quỳ gối bên địa ngục hy vọng 


5- 

Vĩnh cửu đang xoa đầu lịch sử 

Như xoa đầu một đứa trẻ dại khờ gian ngoan 

Gió hát trên những bến bờ giấc mộng 

Những ký ức lặng yên 

như cát bụi 

Ngủ vùi trong lãng quên 


Trần Hoàng Phố