Thứ Ba, 23 tháng 5, 2023

Thơ Nguyễn Hiền, Sông Hương, Trần Hoàng Phố

MỚI ĐÓ 

buổi sáng đi qua để lại

vô số những hạt nắng nằm chết khô trên những bậc tam cấp

nhiều người đi qua cúi đầu nhìn

hai mắt để tang cho cuộc sống quá ngắn ngủi

chắc lưỡi than mới đó trời đã về chiều

 

mới đó. người ta cũng hay nói về một đời người

mới ngày nào giờ già hết cả đám

mới đó. người ta cũng hay nói về cái chết

chết hồi nào

mới thấy đây mà

mới đó. người ta cũng hay nói về nỗi buồn

khóc đó cười đó

dù là nụ cười méo xệch

  

và cuối cùng là

mới đó đã quên  

từng có những hạt nắng hiện diện trên những bậc tam cấp

từng có giọt buồn rơi trên nỗi đau mất người thân

khi bóng đêm chạm chân lên ngạch cửa

 

Nguyễn Hiền


***


HUYỀN THOẠI


Như chuyện cổ tích đẹp

hai ngôi trường song song,

lớn lên cùng năm tháng

soi chung một dòng sông.


Con đường xanh bóng lá

nằm giữa anh và em,

chia hai màu hồng, tía

đập chung một nhịp tim.


Chung giọt mưa trên ngói

chung vạt nắng giữa sân,

có những năm anh trọ

trong trường em vôi hồng.


Những cánh hoa phượng đỏ

rơi hoài trên cỏ xanh,

tà áo em quấn quít

bay hoài trong trí anh.



Bước theo nhau đến cổng

còn ngẩn ngơ đứng nhìn,

giữa dòng sông áo trắng

vành nón nào nghiêng nghiêng.


Trống trường em vừa đổ

bên anh hồi kẻng vang,

mắt ai còn bịn rịn

gót chân ai ngập ngừng.


Sông thơm cùng năm tháng

chở bao nhiêu cuộc tình,

đi về trên từng nẻo

Huế yêu thuơng của mình.


Như chuyện cổ tích đẹp

hai ngôi trường anh em,

một thời ngây thơ đó

một đời không thể quên.


Sông Hương


* Chú thích của tác giả: Hai trường trung học lớn sớm nhất của Huế là trường Khải Định dành cho Nam, và trường Đồng Khánh dành cho Nữ đứng cạnh nhau bên bờ sông Hương. Trường Khải Định sơn màu tía, Đồng Khánh màu hồng; nay màu vẫn giữ nhưng tên thì đổi. Trong thời ly loạn, Pháp chiếm trường Khải Định làm căn cứ quân sự, trường Khải Định phải tạm trú trong 7 năm, chiếm một nửa trường ốc của trường Đồng Khánh.   


***


DẤU XƯA TRO BỤI


Cảm ơn người không từng lui tới,

vẫn bao năm hiện diện trong lòng,

làm ngọn lửa ấm soi cùng với,

chút tình hư của Huế, thâm cung.


cảm ơn người xưa từng chung lối,

nắng dễ thương, mưa cũng dễ thương,

mặt trời sáng và trăng buổi tối,

soi chứng nhân, Hàng Đoát ngước nhìn.


Gió Ngã Giữa làm tay bối rối,

tà áo ai lộng thổi phố sâu,

chiều xuống thấp Cửa Ngăn vào tối,

giữ bên thềm Đại Nội hương ngâu.


Cảm ơn người về trong giấc ngủ,

mắt Ngự Viên chong ngọn đèn sương,

đêm thôn Vỹ trăng treo đầu ngõ,

có hàng cau nhìn suốt chặng đường.


Đã không hẹn, trăm năm chẳng lạc,

sẽ không tìm, lòng vẫn còn nhau,

hoàng thành cũ nghiêng dài bóng mát,

phủ niềm đau rêu biếc bạc đầu.


cảm ơn người dù nay lâu lắm,

Huế đã xa, tâm cũng vô thuờng,

khi chợt nhớ, lửa tàn vẫn ấm,

dấu bụi tro vùi kín yêu thuơng.

Sông-Hương

***


TRƯỚC CÁNH CỔNG CỦA TRÁI TIM LẠC LỐI


1-


Mỗi thế giới là một khoảng trống 

Chúng ta đi vào khám phá và lạc lối trong đó

Mỗi người cũng là một thế giới 

Có những bí ẩn riêng dưới những khuôn mặt nạ nói cười 

Và chính tôi cũng là một thế giới 

Đôi khi cũng lạ lùng như sự thay đổi của các tiết mùa

Thế giới của tôi cũng hiện ra bí ẩn với người khác và ngay cả chính tôi

Như sự đỏng đảnh của nắng mưa và trái tim lạc lối 


2-


Những thế giới cứ đi xuyên qua nhau 

và để lại những khoảng trống vô hình

Những âm giai lạ lùng của cuộc đời và kiếp nhân sinh 

cứ ngân vang như tiếng chuông gió rung trong đêm trời nổi gió 

Tiếng chuông gió như hát về những giai điệu bí ẩn cuộc đời 

giữa đến và đi 

giữa hội ngộ và chia ly

giữa đau khổ và hạnh phúc 

giữa kiếm tìm và lạc lối về

Những con đường và những cây cầu bắt qua các thế giới

Đôi khi đứt đoạn

Và con người đứng bơ vơ như

bóng một cái cây cô đơn bên hồ trong chớm thu trong


3-


Trái tim và linh hồn chúng ta cũng có những khoảng trống

Và những thế giới bí ẩn không thể có ai xuyên thấu

Đêm mở ra những cánh cửa lạ lùng của tâm hồn

Và một bầu trời sao đi vào lấp lánh

Trong chiếc võng đong đưa thời gian 

những khoảng trống của đêm cõi người ta mênh mông 


4-


Nhà thơ cũng như chúa Giê su vác cây thánh giá nặng trĩu 

Thánh giá của những thế giới bí ẩn và những khoảng trống của lòng tin và sự ngờ vực 

Đi dưới đêm vô tận của khổ đau và miệng nếm mùi tân toan của vực bóng tối

Chờ ngày phục sinh của những thế giới mới

Nơi những con đường dẫn tới niềm hy vọng

Nơi những cây cầu nối với những ước mơ

Và những thế giới không còn những đứt đoạn dẫn tới địa ngục

Để mùa xuân trẻ thơ không còn đứng bơ vơ trước cánh cổng thiên đường 


Trần Hoàng Phố


***


CHIỀU THÁNG HAI


1-


Chiều tháng hai

Trên khuôn mặt sáng bừng nắng ấm của cây cối

Bạn nghe tiếng dòng sông hát

Bạn nghe thấy mùi thơm của những bông hoa dại trên đồi

Bạn thấy mình là những đám mây trắng bay về phía núi xa

Trong sự tĩnh lặng của linh hồn núi đồi mùa xuân 


2-


Chiều tháng hai

Buổi chiều thong thả yên bình của tâm hồn

Bạn nghe thấy tiếng chim hót trên những tán cây thông cao

Bạn là những âm thanh líu lo trong tiết điệu niềm vui của vạn vật 

Bạn thấy mình là những cơn gió nhẹ 

Làm lay động cánh một con chuồn chuồn ớt trên những chùm hoa sim tím

Và những vạt nắng vàng như lụa phía trời xa


3-


Chiều tháng hai

Chiều lắng yên trong căn nhà và khu vườn tĩnh mịch

Bạn nghe tiếng chim họa mi hót

Bạn như trở về với một trời thanh xuân thương nhớ

Một trời của bầu trời ký ức trong xanh như thể giấc mơ

Chiều tháng hai

Rộn rã trong lòng

Tiếng chuông nhà thờ vọng tiếng lễ chiều

Và trái tim bạn như trẻ lại 

với những tia nắng lung linh nhảy múa trên tháp chuông

Ơi chiều tháng hai

Mùa xuân


Trần Hoàng Phố