Thứ Ba, 25 tháng 4, 2023
Thơ Tháng Tư của Khánh Hà, Nguyễn Hiền, Huỳnh Liễu Ngạn
Điệp khúc Tháng Tư
Tháng Tư mùa xuân nơi quê người
Mặt trời rực rỡ nắng vàng tươi
Người vui như hội trên đường phố
Một góc trời riêng ta ngậm ngùi
Tháng Tư vết thương xưa còn đau
Tóc tang phủ xuống buổi chiều nào
Thành phố ta trong giờ dẫy chết
Quê hương ta tan tác, nghẹn ngào
Người kinh hoàng người chạy loanh quanh
Từ rừng sâu giặc đã vào thành
Đường nào tránh được bầy lang sói
Trèo non, lội biển, vuợt trời xanh
Áo ai cởi bỏ trên đường phố
Lòng có đau như mảnh chiến y
Màu xương ai đổ từng năm ấy
Để buổi chiều này vất súng đi
Và ai tuẫn tiết, không sống nhục
Khí hùng ngất ngất tựa non cao
Dẫu không xoay chuyển cơ đồ được
Tấm lòng không thẹn với mai sau
Tháng Tư nỗi buồn xưa chưa phai
Bao giờ quê hương hết đọa đày
Xuân về hoa Tự Do nở rộ
Và quên đi đen tối những ngày?
Khánh Hà
***
Tấm hình lịch sử- Người thương binh VNCH bị đuổi ra khỏi Quân Y Viện chiều 30/04/1975
![]() |
Người lính VNCH Võ Phùng Dương và bức ảnh lịch sử. |
Hãy nhìn tấm hình này đi
Còn gì tàn ác, còn gì bất nhân?
Tay quấn băng, cụt một chân
Đang nằm điều trị, sao đành đuổi ra
Từ Tổng Y Viện Cộng Hòa
Bao người đồng cảnh, nhìn qua nát lòng
Tình người có nghĩa gì không?
Mất đi nhân tính. Ôi, Không còn gì!
Tưởng là chiến tranh qua đi
Bắc Nam hòa hợp phân ly không còn
Cùng nhau xây dựng nước non
Nào hay thủ đoạn mưu toan dối lừa
“Ba ngày “học tâp" tuởng vừa
Kéo dài đằng đẵng tới thừa mươi năm
Trại tù lớn nhỏ ngoài trong
Khiến người liều chết một lòng lánh xa
Đi mà thương quá quê nhà
Bao giờ thấy được xứ ta như người.
Khánh Hà
*Về số phận của người lính này và lai lịch của bức ảnh, xin đọc “Phóng sự: Kỳ 1- Đi tìm nhân vật trong bức ảnh lịch sử”, Tuấn Khanh, Sài Gòn Nhỏ
***
Ký ức Tháng Tư
gần nửa thế kỷ đi qua
tôi xuôi ngược trên đường tìm kiếm dấu chân mình
ký ức tháng tư
dòng xe dòng người di tản
tìm tự do
tìm sự sống
những thành phố tôi gặp trong hỗn loạn
từ nha trang vào sài gòn
ngơ ngác
vỡ vụn
tháo chạy
tháng tư gào rú tuyệt vọng
tháng tư máu và nước mắt
tháng tư những xác người vô thừa nhận
tháng tư cúi đầu
trước họng súng
bức tranh phết vội một màu đen
tháng tư lầm lũi xích xiềng nô lệ
trại cải tạo
kinh tế mới
chén cơm chan mồ hôi
trộn lẫn máu
nuốt vội tủi nhục
tháng tư trở về mỗi năm
nỗi đau nhưn nhức
trong trí nhớ
cựa quậy
hốn ma vất vưởng
tháng tư giờ bạc trắng tuổi buồn
tôi ngồi đếm bước chân đã mỏi
nghe sóng gợn trong lòng
Nguyễn Hiền
***
Quê hương chân lấm tay bùn
1/
thời gian đã làm mòn đi những ý nghĩ
đã làm tan chảy những ước mơ
nên tôi đã trở thành nỗi buồn của chính tôi
khi nói lời yêu thương một nơi
mà mình đã sinh ra
2/
tôi thật thà như bụi chuối vườn rau
của giêng hai mưa rơi ngoài đồng
nơi quê hương cứ cúi đầu cho tay khô máu chảy
có ai hỏi nương khoai ruộng lúa
những trưa hè rách áo
kiếm tìm miếng ăn
3/
thời gian chẳng còn ý nghĩa gì
khi bóng tối đã bày vẽ sự ươn hèn
lên con đường một chiều chật hẹp
đành chen chân giữa rạch ròi số phận
để chờ niềm vô vọng
thành nấm độc giữa rừng hoang
4/
cứ thế lịch sử lại phỉnh đùa
bằng đôi môi cá khô mặn chát
mà cuộc đời không dừng tay tra khảo
từng nỗi ám ảnh tận cùng
đến một ngày kia
tôi tìm thấy bóng mình nghiêng xuống cửa
mà kẻ quyền hành muốn vứt đi tất cả
kể cả buổi chiều êm
5/
sao mỗi đêm vẫn còn nhiều lo sợ
khi đi ngang những cánh cổng im lìm
có ánh mắt sâu hút của bầy dơi
đỏ lên từng ngọn lửa
tìm về cánh đồng không còn hạt thóc
6/
xin trời cao đừng đồng lõa bóng tối
đừng đồng lõa
để đôi tay còn vươn lên
còn khát khao
còn chờ đợi
xin cầu nguyện ban mai mở cửa
quê hương chân lấm tay bùn.
17.4.2023
Huỳnh Liễu Ngạn