Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2023

Thơ Hoàng Hưng: Nhật ký chung (chúng) cư

Bán đảo Linh Đàm, Hà Nội. Hình: VNExpress.

CÁI TÊN THẬT NGỘ


Chưa có cái tên nhà nào như thế

NƠ viết tắt của Nhà Ở

Không phải NO = Numero

Tìm nhà tôi cực kỳ khó

Vì nhà ở đây đánh số tùm lum

Có lần tôi đứng ở ngã ba

Một giờ có đến năm người hỏi đường

Xây dựng khu đô thị kiểu Tây này

Là những người nhà quê Việt Nam

đích thực

Nhà NƠ 7A Bán đảo Linh Đàm

Tôi cam đoan cả thế giới không có cái địa chỉ nào

đẹp như thế

Vì chúng tôi ở giữa một bán đảo

Một cái hồ không lớn lắm

Nhưng có cái tên rất oách: "Hồ thiêng"



NGƯỜI BẢO VỆ CHUNG CƯ 


Cô gái rất hiền

Và hình như không biết võ

Lặng lẽ mỉm cười với người vào ra

Có lần tôi bắt gặp cô hốt hoảng

Khi thằng cha đầu gấu vác gậy đập người 

ngay ngoài cổng

Tôi luôn thấy yên bình

Khi có bóng dáng cô ngồi đó

Phát vé xe vào thu vé xe ra

Hay chỉ đan len

Đọc báo

Một hôm không thấy cô ngồi

Rồi một tháng

Hỏi người bảo vệ mới

Thì ra cô đi lấy chồng

Anh chồng bảo cô thôi việc

Vì nghề bảo vệ nguy hiểm lắm



GẦN VÀ XA 


Cách Bờ Hồ một giờ xe bus

Đủ gần 

Cho cơn thèm những món ăn phố cổ

Đủ xa

Những cuộc rượu xô bồ

Đủ gần 

Để trò chuyện với tiếng rầm rào đô thị

Đủ xa

Những thị phi vỉa hè

Đủ gần

Để bạn quý một lần thăm viếng

Đủ xa

Để cô đơn

Trước máy

Một cái nhắp chuột

Nối toàn cầu

Đủ xa

Để luôn gần nhau



CHÂN TRỜI


Chiều chiều trên tầng năm

Tôi ngóng chân trời

Những khối nhà cao tầng

Không che được núi xanh

Hai bên Ba Vì, Tam Đảo

Hai bên Tam Đảo, Ba Vì

Tôi đứng giữa

Lặng lẽ trèo

Hết bên này đến bên kia

Tìm lại viên sỏi tròn

Em Mường cho bên suối

Thả lại hồn dốc thông

Ào ào lao xe đạp 

Cho đến khi đêm xuống

Ngọn đèn tầng mười một

Nhà trước mặt

Đánh tan núi biếc của tôi

Ngọn đèn tầng mười một

Đóng giả sao trời

Ba Vì, Tam Đảo ơi



BÃI CỎ TRƯỚC NHÀ


Tôi bực bội nhìn thằng cha chạy ngang bãi cỏ

Ngay bên tấm biển: "Không dẫm lên cỏ"

Muốn hét lên, rồi lại thôi

Lúc ấy chỉ ba ngày sau khi đến ở

Tôi cau có nhìn người ta dắt díu nhau chạy ngang bãi cỏ

Vệt cỏ chết đã thành lối mờ

Lấy máy ảnh bấm lia lịa, nhủ thầm mai đăng báo

Đến mai lại thôi

Lúc ấy là ba tháng sau khi đến ở

Bây giờ lối đất đỏ cắt ngang bãi cỏ 

Có thể dắt xe qua

Đôi lần vội quá tôi cũng đi qua

Khu đô thị mới đã được ba năm



INTERNET


Những mái tóc đỏ hoe

Trước dàn computer

Thuốc lá phì phèo

Luôn mồm "đ.m."

Phòng dịch vụ vi tính

Nơi hẹn hò mới của trẻ con trong làng

Nhớ năm nào

Tôi về giúp dân gặt lúa

Cha mẹ những đứa trẻ này

Còn tắm truồng bên giếng làng

Tôi nạt chúng im đi

Chúng dạ một tiếng

Rồi lại buột miệng văng

Tặc lưỡi nhủ thầm:

Những từ ngữ tục tằn quen thuộc

Giúp chúng làm quen nhanh hơn

Với công nghệ thông tin hiện đại



THẰNG BÉ KHÓC ĐÊM


Cứ nửa đêm là nó khóc

Khản giọng gọi "Bà ơi"

Bà-Oshin mệt quá

Cứ ngủ không trả lời

Nó khóc mãi khóc mãi

Rồi cũng ngủ quên đi

Xót xa cho cháu quá

Mà chẳng biết làm gì

Bố cháu đi làm xa

Mẹ cháu đi làm ca

Ngày nào tôi cũng thấy

Cháu một mình lê la

Đêm nay phòng bên rộn rã

Bố mẹ cháu về nhà cả

Tiệc tùng ồn ĩ đến khuya

Nửa đêm không nghe tiếng khóc

Tự nhiên bật dậy nhớ gì



VƯỜN CÂY


Vườn cây ấy là chốn nghỉ mắt của tôi

Sau mỗi giờ vi tính

Nằm giữa những tòa nhà cao tầng

Như hồ xanh giữa núi

Những cái cây lớn dần 

Trong nhịp gió đung đưa

Những nhà cao đứng im thì dần thấp 

Những cái cây ấy 

Chúng không biết chúng chỉ được sống tạm

Cho đến khi có nhà đầu tư bỏ tiền mua khu đất

Ở chỗ vườn cây xao xác ấy

Lại một tòa cao tầng đứng im



DẠO QUANH 


Tôi rất thích những con đường mới mở

Con đường chưa biết đi đâu

Ngập ngừng giữa đồng hoang cỏ cháy

Tiếng ếch nhái trong bóng tối

Nghiêng những tòa nhà cao 

Thận trọng tránh những vũng nước đọng trên đường

Mỗi vũng một vầng trăng

Không tránh được những bông cỏ "đĩ"

Bám vào quần

Vì người ta đã gọi chúng là "cỏ đĩ"

Dạo quanh nghe mùi đất 

Âm mốc tự muôn đời

Mùi ao bèo ngai ngái

Từ làng xa hay từ ký ức

Hít đầy lồng ngực

Ngày mai sẽ xa vời… 


Bán đảo Linh Đàm, Hà Nội