Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2022

Thơ Nguyễn Viện

Nhà thơ Nguyễn Viện,
Tranh Bảo Huân (Báo Trẻ- Dallas)

VÀ CỎ XANH Ở LẠI

Tôi mua một ổ bánh mì thịt cút nướng và ngồi chờ cơn mưa đến

trong một quán café quen thuộc 

tôi nói với cơn mộng ảo, chiều nay gió sẽ lộng, em nhớ mặc thêm áo 

và đừng nhìn mưa như tôi, đừng ảm đạm 

nếu có thể được, em cũng nên mua một ổ bánh mì cút nướng, chiều sẽ bớt lạnh

và nhớ pha một ly trà gừng

như chúng ta đã từng uống cùng nhau trên tầng thượng 

nếu em thích, cứ đốt thuốc vì tôi cũng cần mây mù cho sự lãng quên 

em biết đấy, tôi sẽ đói vào những lúc cơn mưa đổ xuống

và tôi cũng nhớ em da diết nhất khi đói bụng

ừ, nếu không ăn tôi sẽ chết

ổ bánh mì chỉ là một phiếm chỉ

như cơn mộng ảo mà em mang đến 

làm thế nào tôi có thể giữ được em?

9/2022


Tôi đã yêu một cơn mưa

và rất nhớ một đêm khi em đến

trên chiếc giường ấy kể một câu chuyện vu vơ về những giọt nước 

rơi mãi giữa đường đi của hoa cỏ

tôi đã yêu một cơn mưa như yêu một chiếc áo có mùi mồ hôi của em 

khi chúng ta hối hả 

trên đường chạy đến những giấc mơ 

và giữa những giấc mơ em khóc như một cơn mưa lặng lẽ 

tôi đã ôm một mùa hè ướt 

và rất nhớ cái màu vàng úa của cánh đồng 

như một hôm tôi đã nằm xuống và đắm chìm trong nỗi chết tình em

13/9/2022


Rồi, tôi đã như một người khác

ở phía bên kia những giấc mơ

đôi khi, tôi cũng như hình bóng 

của một xa lạ

khi em bôi xóa tôi trong ký ức của cánh đồng

14/9/2022


Và tôi đã đi vào hoang địa

im lặng như cát chảy

như xa vắng, tôi bất tận những chân trời vô vọng

em ở đâu mà tôi đơn độc đến thế

em về đâu mà em bằn bặt đến thế

thế gian này xanh cỏ để làm gì

15/9/2022


SAIGON BÂY GIỜ 


Chúng ta đang sống và chúng ta đang chết

Bỏ chạy hay ở lại, chúng ta cũng đều sợ hãi và khốn cùng 

Ở đâu, chúng ta cũng chết

Đi đâu cũng chỉ là con đường một chiều

Của khoảnh khắc và vô tận

Của bèo bọt và hư không

Chúng ta đớn đau và chúng ta hy vọng

Bỏ chạy hay ở lại, chúng ta cũng đều bơ vơ và cùng quẫn

Ở đâu chúng ta cũng phải sống

Đi đâu cũng là một con đường chông gai

Của bất chợt và bất biến

Của ngày dài và đêm thâu

Chúng ta như những xác chết và chúng ta như những hồn ma vật vờ

Chúng ta nằm bẹp hay chúng ta lê lết

Mặt trời vẫn mọc

Và chúng ta chẳng còn cách nào hơn mong mỏi một ngày gió sẽ cuốn đi tất cả

Sóng sẽ chôn vùi đi tất cả

Và thế giới được rửa sạch

Cho dù khi ấy chúng ta đã đứng ở phía bên kia sự sống. 

6/8/2021

(Bài thơ được viết trong những ngày Saigon hỗn loạn và lo âu vì dịch Covid 19 và những hậu quả bi thảm từ cách chống dịch cực đoan của nhà nước)


ĐƯỜNG VỀ


Mưa đã đổ xuống dặm trường bà mẹ em bé và cả những chú chó con những bạn gà nhỏ

Con đường trơn và mịt mù gió

Bà mẹ bặm môi em bé bơ phờ và những chú chó con ngơ ngác những bạn gà rũ rượi

Rồi đêm ập xuống cơn đói khát hoang mang

Trời đất lạnh lùng tắt thở

Bà mẹ gạt nước mắt em bé khóc rấm rứt 

Những chú chó con rên rỉ những bạn gà xụi lông

Mặt trời không bao giờ mọc nữa

Cho dù nắng rát

Dặm trường vẫn dằng dặc bà mẹ em bé những chú chó con những bạn gà nhỏ

Chẳng có gì ngoài sự trông đợi được nằm xuống trong căn nhà cũ

Như một giấc mơ rũ bỏ những giấc mơ 

Mưa và nắng và bọt bèo

Về thôi. Phải về. Cứ về.

Không thể chết không thể chết

2021