Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2022
Thơ Cao Vị Khanh
![]() |
Hình minh hoạ, Joe, Pixabay |
Khi tôi về
Tôi sẽ về như cánh vạc đêm
Nương theo đốm sáng những đường tim
Ghé qua con phố còn thiu ngủ
Đậu nhẹ lên hàng cây lá im
Tôi sẽ chờ trăng non bỏ đi
Căn nhà ngói đỏ bỗng thầm thì
Ba ngồi tụng sớm hồi kinh khổ
Má tôi gom lá rụng đầu hiên
Tóc già run rẩy niềm trăn trở
Cặp mắt buồn sâu như mới nguyên
Tôi sẽ chờ tia sáng ban mai
Len qua kẽ vách giọt nắng dài
Tôi nhìn thấy lại căn phòng cũ
Một góc đời riêng vẫn ngủ say
Tôi sẽ chờ em vụt thoáng qua
Mong manh như phím mỏng tỳ bà
Em gầy như một niềm tuyệt vọng
Bỏ lớp trường xưa, gánh chợ xa
Tôi sẽ chờ con nắng trở chiều
Nhuộm vàng khóm trúc ngã xiêu xiêu
Cho tôi thấy lại màu sương khói
Bãng lãng khi trời đổ quạnh hiu
Tôi sẽ nhìn thôi rồi bỏ đi
Cánh tôi chắc sẽ nặng như trì
Tim tôi vỡ vụn thành trăm lệ
Hóa đá từ khi chực ướt mi
Thôi nói gì thêm cũng ngại ngùng
Quê nghèo có nhỏ lệ bao dung
Buổi đi ai nói lời sông núi
Mà chỉ còn đây những viển vông
Tôi sẽ về như cánh dơi mù
Nghe hồn ốc mượn mõi mòn ru
Tôi về như một người khuất mặt
Chết giữa đêm xuân nặng oán cừu
Sao không về như cánh dơi mù !
![]() |
Hình minh hoạ, Daniel Dino-Slofer, Pixabay |
Khi không
khi không người bỏ đi ngang
để hai con mắt buồn lan cả chiều
tôi về giữa phố tịch liêu
với hai tay trống buồn xiêu cả người
Nở trắng một thinh không
em cho ta đắm đuối
trên chót đỉnh tuyệt vời
em cho ta rụng rời
dưới mượt mà thung lũng
ơi tình ngăn cách núi
mà tình đầy theo sông
ơi tình em vời vợi
ơi tình em mênh mông
em theo ta xuống suối
em theo ta lên đồi
em cheo leo quá đỗi
sao vẫn mềm như bông
ta yêu nhau có vội
vẫn tụ nghĩa đầy lòng
cho nụ đời vô tội
nở trắng một thinh không
Buồn xưa
Còn những hình xưa lạnh bóng thầm
Đàn trăng treo mỏi tự trăm năm
Gối chăn xô lệch mùi hương lạc
Đợi bóng phi về tóc rối trâm
Còn những tình phai đọng gót hài
Áo hoàng hoa phủ lạnh đôi vai
Người quên từ độ quân vương trích
Bước hững qua đời tựa khói bay
Còn những bờ đêm lạnh tiếng huyền
Ghé Tầm Dương nhớ hận muôn niên
Áo xanh Tư Mã vai còn ướt
Suốt dọc Trường giang dậy sóng phiền
Còn thuở uyên bay lạc cõi ngoài
Tóc thề cắt trả nợ duyên ai
Biết thân rẻ rúng loài hoa dại
Thà hiến tình quân chút đắm say
Còn những người đi chẳng hẹn về
Những bồ mỹ tửu lạnh, môi tê
Qua sông Dịch trắng thù chưa trả
Kiếm gảy cờ tan rợn bốn bề
Còn những thề xưa lạnh ước nguyền
Những tình hư sẩy tựa thai non
Những sông suối tẻ về trăm nẻo
Những cánh bèo trôi dạt sóng cồn
Chẳng thấy về đâu người thiên cổ
Tấm lòng liên ái nghĩ mang mang
Bao nhiêu chim mỏi về chung tổ
Còn lại hồn hoang ... hàng nối hàng.
Ngõ cũ
Tôi về ngậm ngải tìm trầm
Nửa khuya trăng héo, đêm trằn trọc sao
Mưa thu trắng đục dạ cầu
Hồn tôi mái dột giọt sầu nuối em
Giọt từng giọt ! Mặn khôn kham !
8 phút 46 giây
Dăm ba phút đủ ngậm ngùi
Dăm ba phút đủ dập vùi thế gian
Ôi sắc Trắng, ôi mịn màng
Vàng ! Nâu ! Đen ! Đỏ ! Tội phần tổ tông !
Dăm ba phút đủ chạnh lòng
Trăm năm sau trước một vòng nghiệt oan !

Hình minh hoạ, Adnan Khalid, Pixabay

Dấu sông xưa
Thuyền ngược gió đã tắp bờ bến lạ
Góc quê xưa giờ gió đã sang mùa
Con nước lớn đã lạc vào biển cả
Tiếng ru hời đã tắt giọng buồn xưa
Em đâu biết mỗi từng ngày qua mất
Ở trong ta biền biệt dấu sông xưa
Thuyền bỏ bến rồi thuyền trôi thất lạc
Cuối chân trời không một áng mây đưa
Thuyền bỏ bến bỏ luôn bờ cố thổ
Bỏ vạt cầu thắc thẻo nhịp sầu riêng
Thuyền đi rồi còn đâu là bến đổ
Thân cánh diều phiêu bạt gió oan khiên
Bến nước đó tiễn người qua Chợ Vãng
Mẹ Tam Bình nghiêng nón đón đò trưa
Cha đứng đợi như tiền duyên đã định
Rước tình về tiếp nối chuyện ngàn xưa
Anh lớn vội bên bờ nam xoáy lở
Ngó mê man bãi bắc đất bồi mau
Em có nhớ những trưa nồng tiếng thở
Bạn đôi bờ hò hát rủ rê nhau ?
Thương biết mấy con sông thời tuổi dại
Dắt tay người qua từng chuyến đò ngang
Trễ chi chuyến đò xuôi mà lỡ hẹn
Để người xa, xa mút tận quan san.
Ôi tội nghiệp con sông dài nối biển
Giấu đưa người qua bãi cạn ghềnh sâu
Người ra đi để sầu như khói quyện
Nhớ thương nhau chỉ thấy bạc mái đầu