Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2021
TT Diệu Tâm: Đôi lời với Chị
Thời gian sau này, chúng tôi hay nghe tin người này ra đi, người kia không còn nữa. Tin buồn đến đều đặn như giải thích cho biết đó là điều tự nhiên, tự nhiên như sự sống như hơi thở đời người.
Nhưng khi nghe tin chị Bùi Bích Hà, thật không phải là điều tự nhiên chút nào, vì bất ngờ quá. Bất ngờ vì trái với suy nghĩ của mình. Dự tính hết nạn dịch, bay qua Cali sẽ tổ chức một buổi họp mặt thân hữu và ký tặng sách, cuốn truyện mới nhờ anh Trịnh Y Thư ấn hành. Cũng đã lâu không gặp chị, một mẫu phụ nữ đặc biệt nhân ái, tài hoa văn chương, luôn được yêu quý trong tâm tưởng của nhũng ai quen biết chị, trong ký ức của tôi, của nhà tôi.
Nụ cười của chị, giọng nói của chị êm đềm và ấm áp biết bao. Một giọng Bắc pha Huế, cái âm vọng ấy không lẫn với ai được, vì được phát ra từ một tâm hồn, một tấm lòng dệt bằng gấm vóc và nhung lụa. Chị sinh hoạt qua nhiều lãnh vực văn học, báo chí truyền thông, lãnh vực nào chị cũng đạt được tín nhiệm. Tưởng chừng như chị làm viêc không biết mệt mỏi đau ốm là gì, người đàn bà với dáng dấp mong manh và nhẹ nhàng kia ơi, sao lại có thể mang được một nghị lực ngàn cân ? Đôi vai chị gầy ốm mà sao chị lại có thể gánh vác vô số công việc, và cả vô số sầu buồn của người khác..
Trong buổi mạn đàm với Thầy Hằng Trường, chị trả lời Thầy một cách minh bạch sáng suốt về vấn đề tâm linh phức tạp mù mờ, lối giải thích của chị như hình một đóa sen được bung ra từng cánh, để lộ ra cái nhụy sen vàng như là nguyên lý của sự việc. Chị vững chải, tự tin và tự tại.
Cuộc sống đâu chỉ có niềm vui mà không nổi buồn. Chị Bùi Bích Hà ơi, người ta buồn, người ta khổ, có chị an ủi, nhưng khi chị buồn chị khổ, ai là người ủi an chị ? Người ta ngã, chị cúi xuống vực dậy, nay chị ngã xuống đó, không một ai cúi đỡ nâng chị lên, chị nằm một mình cho đến lúc, cho đến giây phút xuôi tay nhắm mắt không còn hơi thở nào.
Người ta có thể chọn cho mình một con đường để đi để sống, nhưng ít ai có thể chọn cho mình một cách để mà chết. Trong tâm thức không biểu lộ của một người thông minh, nhạy bén cảm xúc, chị đã chọn một cách chết ít đau đớn nhất. Chết mà không biết mình chết, thật không có chi hạnh phúc hơn. Chị sống toàn vẹn, và chị chết vẹn toàn êm ái.
Chúng tôi thương tiếc chị.
Paris, ngày hè không nắng / Phạm Kế VIêm & TT Diệu Tâm