Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2021

Chi Hương: Hương Hồng

(Hương Hồng là một trong những truyện ngắn đầu tay của tác giả Bùi Bích Hà, đăng trên Giai phẩm Văn Hoá Ngày Nay, tập 7, do Nhất Linh chủ trương năm 1958, dưới bút hiệu Chi Hương)

Huyên ngồi xuống bực cửa, chống hai tay lên cầm và lặng yên nhìn ra khu vườn nhỏ. Buổi chiều đến chầm chậm. Có cái gì bứt rứt từng chút trong không khí và ánh sáng xung quanh nàng. Trong một lúc, Huyên chợt cảm thấy hốt hoảng vì cái bứt rứt ấy hình như mỗi lúc một lan rộng ra và làm Huyên nghẹn thở.

Huyên kêu thét lên tuy nàng vẫn ngồi im trong dáng điệu đó:

-Anh Thảo! Anh Thảo!

Tiếng Huyên khô và vang dội vào tường đá. Thảo từ trong nhà chạy đến chỗ Huyên, kinh ngạc:

-Huyên vẫn ngồi thế có sao đâu!

Giọng Thảo tự nhiên có vẻ vỗ về. Huyên nghe giọng nói đó, nghĩ chắc Thảo sắp để tay lên vai nàng mà lay như mọi bận, khi Huyên sắp sửa khóc. Nhưng Thảo không làm thế và chàng ngồi xuống bậc thềm thứ hai, bên cạnh hai chân ruỗi thẳng của Huyên. Cả hai im lặng một chốc rồi Thảo nói:

-Huyên ạ, buổi chiều như có gì xôn xao...

Huyên nhìn Thảo, ngạc nhiên vì Thảo cũng có cái cảm giác của nàng. Khi Thảo thấy Huyên nhìn mình, chàng nhận ra hai mắt nàng bây giờ trở nên sâu và đựng một vùng bóng tối dưới vầng trán trắng. Thảo không nghĩ gì thêm vì màu da trắng của Huyên bỗng làm Thảo nhớ tới tà áo Ngân mặc ban sáng. Nghĩ đến Ngân, Thảo nói với Huyên:

-Ban sáng cô Ngân lại thăm anh.

Huyên cười nhẹ như chợt xúc động:

-Cô ấy khóc phải không anh?

-Em muốn nói mấy tấm ảnh cô Ái anh mới bầy trên bàn đêm à?

Huyên đỏ mặt vì cái ý nghĩ Thảo có thể biết rằng nàng cố ý tỏ ra thông minh để so sánh với Ngân. Huyên liền đáp một cách vụng về:

-Em hay tò mò. Vả lại, em không tin rằng người ta ghen tuông vì người ta yêu.

Thảo làm như đã quên bẵng câu chuyện đang nói dở và chàng bắt đầu kể lan man:

-Em nghĩ, thật khó mà làm cho Ngân hiểu anh! Buổi sáng hôm đó anh và Ngân cùng đi trên một sườn núi thoai thoải. Cỏ xanh và lối đi đầy mùi thơm (nói đến đây, Thảo ngừng lại để hít mùi thơm từ mấy luống hồng thoảng vào) của những lá vàng ủ mềm sương mai. Tóc Ngân cũng thơm. Anh đi trong một rừng hương thơm và những khoái cảm lạ đó khiến anh chợt nghĩ chắc tay Ngân, cổ Ngân và môi Ngân cũng thơm nồng nàn. Thế rồi Ngân cứ nghĩ là anh đã thuộc về Ngân hoàn toàn. Ngân cứ kêu mãi lên là Ngân yêu anh! Em biết không? Em biết không. Ngân viết cho anh rất nhiều thư. Mỗi thư của Ngân, anh chỉ thấy có ba chữ “Em yêu anh” ở chỗ ký tên.

Nghĩ một lát, Thảo lại tiếp:

-Thật là nên thơ! Thật là đáng yêu!

Huyên thấy Thảo lim dim mắt thì đoán chàng đang sung sướng vì cái ý tưởng gía có một cô Ngân nào đó chỉ biết nói với chàng ba chữ ấy mà thôi. Nghĩ đến đây, Huyên suýt khóc nấc lên vì trời đã không ban cho nàng một nhan sắc. Song Huyên bỗng buột mồm:

-Em yêu anh! Em yêu anh!

Thảo mở choàng mắt như bị giật mình. Rồi chàng nhìn khắp mặt Huyên:

-Huyên, em nói lại đi, em nói lại mấy tiếng đó đi!

Mắt Huyên lóng lánh và tinh nghịch:

-Nói với anh à?

Thảo nắm lấy hai bàn tay Huyên và bóp nhè nhẹ làm Huyên nghĩ chắc Thảo không tin nàng có bên cạnh thật hoặc Thảo đang nhớ Ngân tới Ngân và chán nản vì ký ức đó. Một lúc, Thảo buông hai tay Huyên ra và thở dài rất mạnh. Huyên liền nghiêng đầu xuống bên Thảo và dịu dàng hỏi:

-Anh thất vọng lắm à? Sao anh vẫn bảo em không đến nỗi ngu dốt quá!

Huyên bỗng cảm thấy buồn cười cái ý nghĩ chắc Thảo sợ phải nghe nàng ngỏ lời muốn làm vợ chàng.

Bây giờ bóng tối đã tràn đến khắp xung quanh hai người. Cả một vườn hồng đứng lờ mờ như đang dần dần biến để tan thành hương thơm (vì hình như hương hồng mỗi lúc một ngây ngất và đậm đà hơn). Mấy vì sao loáng thoáng trên nền trời, khiến Huyên nghĩ tới những hạnh phúc rất gần, rất đẹp, rất thật và cũng rất ảo hoặc. Hình như thời gian bay theo chiều thẳng đứng. Thời gian như từng giọt, hay từng chiếc cánh bé xíu trắng nõn, từ dưới lòng đất vút lên không trung, ở đó là dĩ vãng, một dĩ vãng hoàn toàn không có gì liên lạc với cái hiện tại chỗ Huyên đang ngồi với Thảo, một dĩ vãng đầy ước ao và luyến tiếc vô ích. Huyên bỗng cảm thấy tâm hồn rào rạt xúc động. Sự sống ấm áp và tràn đầy chuyển đi trong các mạch máu Huyên làm nàng nghẹn ngào một cách sung sướng bất ngờ. Khi Thảo nhìn Huyên, đôi mắt mở to, Huyên liền mỉm cuời đưa hai tay cho Thảo (lúc đó, Huyên bỗng vui mừng vì hai bàn tay nàng hình như trắng hơn mọi hôm và không có cả những đường gân xanh).

Từ lâu Thảo đã nhận ra hai hàm răng Huyên thực là trắng và đều đặn. Thân thể Huyên cũng đều đặn. Những vẻ đẹp đó quyến rũ Thảo và chàng thích cảm thấy mình yếu đuối để bị lôi cuốn.

Huyên cứ cuời mãi. Hàng răng Huyên bóng loáng. Khi Thảo hôn lên cái màu trắng bóng loáng đó, chàng có cảm tuởng như tâm hồn Huyên hiện thành một điểm sáng rung động, có âm thanh và hương thơm, một hạt kim cương ở xa hay một vì sao xanh mát. Nhưng Thảo bỗng rùng mình vì ngôi sao đó tự nhiên trở thành một con sâu róm ban đêm. Thảo có gắng để kêu khẽ lên:

-Một ngôi sao! Một ngôi sao, em ạ!

-Em định nói như thế từ lúc nãy. Một hương thơm hay một ngôi sao.

Khi đó, Huyên nghĩ tới tình yêu của hai người.

Chi Hương
(Bùi Bích Hà)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét