Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017
SONG THAO: CHO
Những ngày cuối năm, vào trong các shopping mall, chúng ta hẳn thấy một
không khí vui tươi, ấm áp chan hòa trên khuôn mặt mỗi người. Tiếng nhạc Giáng
Sinh quen thuộc đưa mọi người vào mùa lễ. Mỗi người cảm thấy như thân thiện,
hòa đồng hơn với những người chung quanh. Chúng ta đã mở lòng. Nhiều người mở
thêm cái túi tiền của họ. Tôi vừa coi một bản tin trên đài CNN cho biết là số
tiền tặng cho các hội từ thiện trong những ngày lễ cuối năm, chiếm tới 29% tổng
số tiền trong năm. Nhưng cùng một bản tin lại cho biết là có hai hội từ thiện
giúp các cựu chiến binh tại Mỹ đã chi tiền một cách bừa bãi. Trong 10 đô họ thu
được thì chỉ có 1đô tới tay các cựu chiến binh. Còn 9 đô kia chạy vào tiền
lương và tiền điều hành của hội! Nhiều hội mệnh danh là từ thiện đã cứu giúp
chính họ. Không ai muốn đồng tiền của mình đi nhầm cửa. Vậy nên nhiều người
trong chúng ta đã tự tay làm việc thiện.
Noel phải có ông già Noel, những nhân vật
áo đỏ viền lông trắng cười hô hô làm tươi mát đám trẻ. Đó là những ông già phúc
hậu nhưng không có túi tiền. Họ chỉ có những món quà nho nhỏ cho các em bé. Tôi
muốn nói tới một loại ông già Noel khác, điệu nghệ hơn nhiều. Họ không mặc áo đỏ,
không xuất hiện ở nơi công cộng. Họ giấu mặt. Không ai thấy họ nhưng họ tung ra
những niềm vui rất thực tiễn.
Mùa Giáng Sinh thường chúng ta tặng quà
nhau. Chỉ chút đỉnh cho vui vậy thôi. Nhưng với con trẻ, Giáng Sinh là dịp mong
đợi được cho những đồ chơi mà chúng đặt hàng với ông già Noel. Ông già Noel ở
tuốt trên Bắc cực nên không đi shopping.
Ông phó cho ông bà cha mẹ những trẻ em mua quà giùm ông. Những thứ quà trẻ em
ghi vào list để được ông già Noel cho
ngày nay không đơn giản như trước. Đồ chơi của chúng thường là đồ điện tử. Các
bậc cha mẹ mó vào có thể bị giật chết người. Bà Desiree Williams ở quận
Somerset, tiểu bang New Jersey là một người bị giật như vậy. Bà mới góa chồng.
Tiền lương của một bà mẹ trẻ có hai con chỉ đủ chi dùng hàng tháng, tiền đâu
mua quà cho con. Bà đành phải nhịn nhiều thứ để dành dụm tiền mua quà. Tự dành dụm
thường hay gặp trục trặc, khó giữ được, nhất là với những gia đình nghèo khó.
Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống, gió thổi bay lúc nào không biết. Vậy
nên phải nhờ các cửa hàng giữ dùm cho gió khỏi cuốn đi. Trước hết bà tới cửa tiệm
Walmart, cửa tiệm bình dân nhất, để đặt trước các món quà mà hai đứa con, một 5
tuổi và một 3 tuổi, đã order ông già
Noel. Không rẻ. Bà phải mua bằng cách trả góp trước. Dân Mỹ gọi là layaway. Cửa hàng sẽ dành món quà đó cho
bà, khi nào trả đủ tiền sẽ lấy hàng. Cứ dành dụm được chút đỉnh tiền, bà mang tới
trả góp. Số tiền quà trị giá tới 600 đô! Bà lo lắng: “Tôi phải tính làm sao trả
đủ trước ngày lễ để có quà cho con. Chuyện không dễ khi gia đình chỉ có một đầu
lương”. Bỗng một ngày bà nhận được e-mail
của cửa hàng: “Chúng tôi vui mừng thông báo đến bà: một ân nhân đã trả hết
tiền trong hóa đơn Walmart Layaway của
bà. Kết toán trong hóa đơn của bà bây giờ là: 0$! Tất cả hàng của bà đặt mua có
thể lấy tại cửa hàng trước hoặc trong ngày
12/11/2017”. Bà Williams cho biết
bà như trút được một gánh nặng không biết làm sao giải quyết. Tất cả có sáu người
nhận được e-mail này. Họ hỏi cửa hàng
về người ân nhân này nhưng cửa hàng cũng không biết vì người này muốn giấu tên
và giấu số tiền ông đã trả giùm những người mua trả góp. Quản lý cửa hàng, ông
Charles Crowson, nói: “Tôi thấy việc trả giúp này rất cảm động. Cái vui của việc
này đã vượt quá chuyện tiền bạc!”. Bà Desiree Williams nghĩ ra một cách trả ơn người
ân nhân giấu mặt: bà sẽ bảo trợ quà cho một bé thuộc gia đình nghèo bằng cách
chia bớt quà cho em bé này.
Những ông già Noel giấu mặt này năm nào
cũng có. Năm nay, tại cửa hàng Toys “R” Us ở Cherry Hill, đã có một ông tốt bụng
trả cho 62 hóa đơn nợ tiền với tổng số tiền trả là 10.780 đô! Một người giấu mặt
khác đã trả tiền thiếu cho 200 gia đình tại cửa hàng Walmart ở Everett, tiểu
bang Pensylvania. Số tiền tặng lên tới 40 ngàn đô! Bà Barbara Kearns làm việc
lâu năm trong tiệm này cho biết là năm ngoái ông này cũng đã trả một số tiền lớn
tương đương, một nghĩa cử nặng ký mà bà chưa từng thấy trong những năm làm việc
tại đây.
Không thể kể hết những ông già Noel vô danh
này. Hầu như tại bất cứ nơi đâu trên toàn nước Mỹ, nhất là những khu nghèo, đều
có những ân nhân quý hóa này. Họ chia sẻ với những người thiếu thốn hơn họ,
mang niềm vui đến cho những trẻ em trong ngày lễ trọng đại nhất trong năm. Tinh
thần Giáng sinh nằm trong nghĩa cử cao đẹp đó.
Chơi trò giấu mặt, bỏ ra bạc ngàn, là một
“trường phái” cho đi, mà những người túi không nặng không chơi được. Nhân tâm
tùy hỉ, túi chúng ta chỉ có khả năng giúp vài đồng bạc lẻ, cách tiện nhất trong
tầm tay chúng ta là giúp chút đỉnh cho những người vô gia cư. Họ ngồi tại những
bến xe, ngoài đường nơi có các cửa hàng hoặc, thông thường nhất, là đứng ở các
đầu đường, chờ đèn đỏ, nhảy ra xin tiền các người ngồi trong xe. Những ngày lễ
cuối năm, thời tiết rất khắc nghiệt, ngồi trong xe ấm áp, chúng ta dễ mủi lòng trước
những thân hình gầy guộc đứng ngoài trời lạnh lẽo, chìa tay xin từng đồng bạc lẻ.
Lẽ nào không cho. Nhưng cho cũng có những điều cấn cái. Các giới chức thành phố
thường khuyên chúng ta không nên cho tiền tùy tiện như vậy để nuôi dưỡng những
người sống lệ thuộc vào lòng hảo tâm của người khác. Trong xã hội tiên tiến mà
chúng ta đang sống, không ai bị bỏ đói. Mọi người được bảo đảm có cơm ăn áo mặc
đầy đủ. Không tìm được việc làm, đã có tiền thất nghiệp. Không ăn tiền thất
nghiệp đã có tiền an sinh xã hội. Dĩ nhiên xã hội chỉ cứu đói chứ không cứu thuốc
lá cần sa, không cứu rượu chè be bét. Thiếu thốn hay không là tự họ, chúng ta
không nên phí tình thương cho những người bê tha như vậy. Nhưng có phải họ đều
là những người bê tha không?
Tôi mới đọc trên NguoiViet Online một bài của ký giả Đằng Giao viết về một trường hợp
vô gia cư. Ông Thanh Phạm thường ngồi xin tiền trước tiệm bánh mì Cali trong
khu chợ ABC ở Little Saigon. Ông còn trẻ, mới 47 tuổi, nhưng đã vô gia cư khi mới
32 tuổi.Trong 15 năm không nhà ông vẫn buộc mình phải sống với ba điều: không
tham lam, chân tình và đói thì xin. Chuyện đời ông rẽ một khúc quanh vào năm
1999. Năm đó, một trận bão lớn xảy ra từ ngày 2 đến ngày 8 tháng 5, cuốn đi mất
người vợ tên Bùi Thu Trâm, 29 tuổi, và hai đứa con nhỏ của ông. Tới nay ông vẫn
còn vết xâm con số 99 trên cổ để nhớ cái năm oan nghiệt đó.
Ông Thanh Phạm, một khuôn mặt quen
thuộc của vỉa hè Bolsa.
(Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
(Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
Ông chán đời lang thang đến Galveston làm
nghề đánh cá. “Nhưng một thời gian sau, chán quá, tôi lại bỏ đi. Đi mà không biết
đi đâu. Nhớ vợ quá, nhớ con quá, cái đầu tôi muốn nổ tung, con mắt tôi nóng rần
và tôi bị ngộp thở”. Ông chẳng thiết chi, chỉ mong chết theo vợ con. Ông vốn bị
cao huyết áp nặng, uống thuốc ba lần một ngày và cứ hai tuần phải gặp bác sĩ. Vậy
mà từ trận bão ác nghiệt đó tới nay, ông bỏ không thèm uống một viên thuốc nào.
Vậy mà không chết. Ông cũng đã nhảy vào đầu xe đang chạy ngoài đường nhưng tài
xế xe thắng kịp, ông chỉ bị gãy chân. Ông cũng không chết được khi nhảy từ lầu
cao xuống. Cảnh sát bắt ông vì cho là bị tâm thần. Ông buồn rầu nói: “Tôi cám
ơn mọi người đã giúp tôi sống qua ngày. Nhưng nếu không ai cho tiền nữa, để tôi
chết đói hay chết cóng vì lạnh, tôi cũng xin cám ơn luôn!”. Người đứng đường ăn
xin như ông Thanh Phạm chắc chắn không phải là người bê tha.
Những con người rách rưới bên ngoài đó có
khi còn giữ được tấm lòng không rách rưới. Anh Josh Paler Lin, một blogger nổi
tiếng trên YouTube đã thử một con
tính. Anh cho một người vô gia cư 100 đô và theo dõi coi xem ông ta làm gì với
số tiền lớn này. Anh làm chuyện này chỉ vì tò mò và mua vui với bạn bè trên mạng.
Tôi đã vào coi cuốn video anh quay từ
đầu tới cuối. Ông vô gia cư đứng xin tiền người trên xe qua lại tại một góc đường.
Anh chạy tới, rút trong túi ra tờ bạc 100 đô, đưa cho ông này. Ông không dám cầm,
đứng ngây người, không tin đây là chuyện thực. Anh cố đưa cho ông. Ông run run
cầm và nói: “Tôi chưa bao giờ có số tiền lớn đến thế này”. Rồi ngập ngừng mở rộng
đôi tay muốn ôm anh Lin nhưng ngại không dám. Anh Lin tiến tới ôm chầm lấy ông
ta rồi bỏ đi. Anh leo lên xe hơi cùng một người bạn quay phim theo dõi. Người
đàn ông vô gia cư này không biết đang bị quay phim. Ông cầm tiền vào một tiệm tạp
hóa bên ngoài có viết chữ “liquor” thật
lớn. Anh thất vọng. Có tiền là vội vào tiệm rượu. Ông vô gia cư bước ra khỏi tiệm
với một bọc lớn trên tay, tiến về một bãi cỏ rộng. Ông tới một chiếc bàn có một
bà mẹ da đen và năm đứa con đang ngồi. Họ cũng là những người vô gia cư. Ông
rút ra một gói bánh lớn đưa cho họ. Rồi ông tới một góc khác cho bánh tiếp. Anh
Lin xúc động trước những gì diễn ra trước mắt. Anh vội rời xe, chạy tới, ôm ông
già vô gia cư và nói tình thật chuyện quay phim theo dõi ông. Anh móc túi đưa
cho ông tờ 100 đô khác và quay đi nước mắt
lưng tròng.
Trong cái thân hình rệu rạo vẫn luôn có một
tấm chân tình. Câu chuyện về một người vô gia cư ở tiểu bang Philadelphia vừa xảy
ra trong tháng 11/2017 này làm mọi người phải xoay lại ý nghĩ về các người vô
gia cư. Một buổi tối đầu tháng 11, cô Kate McClure, 27 tuổi, đang chạy xe trên
xa lộ liên bang 95 thì xe cô hết xăng. Cô để quên bóp ở nhà nên không có đồng
xu dính túi. Tuy nhiên chẳng biết làm sao hơn, cô bỏ xe đi bộ trong đêm khuya để
tìm một cây xăng. Trên đường, cô gặp anh Johnny Bobbitt Jr, một người vô gia
cư. Thấy cô mò mẫm trong đêm, anh sợ cô gặp nguy hiểm nên bảo cô quay lại, vào
ngồi trong xe, khóa cửa xe lại. Anh dùng 20 đô còn lại trong túi đi mua một can
xăng giúp xe cô chạy lại. Lúc đó cô chỉ biết cám ơn tấm lòng tốt của anh.
Cô Katy McClure và anh Johnny Bobbitt
tại địa điểm
anh đi mua xăng giúp cô trong đêm khuya.
anh đi mua xăng giúp cô trong đêm khuya.
Ngày hôm sau, cô quay lại chỗ cũ cùng với bạn
trai và giúp Johnny tiền bạc, áo quần và các vật dụng cần thiết. Johnny còn trẻ,
mới 34 tuổi, nên cô Kate thấy giúp như thế này không làm thay đổi được cuộc đời
của ân nhân. Cô lên trang mạng GoFundMe
kể lại câu chuyện và quyên tiền giúp ân nhân. Mục tiêu cô đề ra là 10 ngàn đô.
Nhưng các nhà hảo tâm trên mạng đã ào ạt tặng tiền cho người vô gia cư tốt bụng
trên. Cuối cùng số tiền đóng góp đã lên tới 400 ngàn đô! Xây dựng lại cuộc đời
cho anh Johnny không khó. Anh đã từng là một chuyên viên đạn dược của Thủy Quân
Lục Chiến Mỹ. Sau khi giải ngũ, cuộc đời anh gặp nhiều bất hạnh, trắng tay, phải
lang thang ngoài đường phố. Những lúc chán nản trong hoàn cảnh khốn cùng, anh
đã từng chơi ma túy và nhiều lần phạm luật, nhưng anh vẫn luôn giữ được sự
lương thiện. Với số tiền quá lớn và quá bất ngờ, cô Kate đã nhờ một chuyên viên
tài chánh tính toán giùm để bảo đảm đời sống của anh Johnny. Việc đầu tiên là
mua cho anh một căn nhà và chiếc xe anh mơ cả đời là chiếc Ford Ranger 1999.
Sau đó là lập một tài khoản ngân hàng để anh có tiền chi dụng cho tới khi kiếm
được việc làm. Anh Johnny cũng muốn dành một khoản tiền để tặng cho một số tổ
chức từ thiện và những người đã giúp đỡ anh trong thời gian khó khăn vừa qua.
Người vô gia cư không phải là những người
không có tình. Họ sống nghèo nhưng sạch. Mùa hè năm 2010, bà Merrie Harris,
Giám Đốc một công ty quảng cáo ở Nữu ước, đi bộ tới một nhà hàng trên đường
Kenmare ở Manhattan để dự buổi gặp mặt với bạn hữu. Trên đường, bà gặp một người
đàn ông vô gia cư. Ông này nói nhỏ nhẹ: “Tôi là Jay Valentine, 32 tuổi, thất
nghiệp từ ba năm nay. Bà có thể giúp tôi vài đô để sống qua ngày được không?”.
Nhìn vẻ tiều tụy và ánh mắt đầy kỳ vọng của người đàn ông, Merrie không nỡ bỏ
đi. Bà lục khắp túi nhưng không có tiền mặt. Suy nghĩ vài giây, bà hỏi: “Liệu
tôi có thể tin anh được không?”. Anh chàng vô gia cư mới 32 tuổi dõng dạc trả lời:
“Bà cứ tin tôi là một người lương thiện!”. Bà Merrie đưa cho anh Jay chiếc thẻ
tín dụng của bà: “Anh có thể dùng thẻ này để mua những thứ cần thiết rồi trả lại
tôi”. Chiếc thẻ của bà có thể tiêu tới tối đa một triệu đồng! Khi ngồi trong
nhà hàng với bạn bè, bà mong ngóng anh chàng Jay trở lại nhưng anh biệt vô âm
tín. Tới gần cuối bữa ăn, quá sốt ruột, bà thổ lộ với mọi người hành động dại dột
vừa qua của mình. Ai cũng trách sự nhẹ dạ của bà. Bà nhờ bạn trả tiền phần ăn của
bà rồi ra về. Vừa ra tới cửa, bà khựng lại khi thấy Jay đứng chờ. Anh không dám
vào nhà hàng sang trọng nên đứng đợi bà từ lâu. Anh đưa trả tấm thẻ tín dụng và
nói: “Cám ơn bà, tôi đã tiêu hết 25 đô”.
Bà Merrie vô cùng xúc động, ôm cám ơn anh Jay nói: “Tôi biết là anh sẽ
quay trở lại tìm tôi”. Anh Jay mỉm cười: “Tất nhiên rồi! Bởi vì tôi là người
trung thực mà!”. Câu chuyện được bạn bè của bà bỏ lên mạng, các báo trích đăng
lại. Nhiều người xúc động trước sự thành thực của anh Jay. Có người giúp đỡ bằng
cách cho anh việc làm. Có người thưởng tiền. Một doanh nhân ở Texas đã tặng anh
sáu ngàn đô!
Hàng ràoThe Blessing Fence trước nhà bà Salisbury.
Có nhiều giúp nhiều, có ít giúp ít, không
có tiền trong túi cũng có thể mang lại chút ấm áp cho những người thiếu thốn
trong những ngày lễ cuối năm. Bà Salisbury, cư ngụ tại thành phố Goshen, tiểu
bang Indiana, có sáng kiến giúp người khó khăn bằng cách lập ra Hàng Rào Phước
Lành The Blessing Fence. Nhà bà có một
hàng rào dài trước nhà, bà mang quần áo ấm không dùng nữa ra giăng trên hàng
rào và dựng một tấm bảng. “Hãy lấy những
thứ bạn cần, để lại những thứ khác. Mong bạn luôn cảm thấy ấm áp, ấm lòng và được
chúc lành”. Dần dần có nhiều người tới treo quần áo trên hàng rào “Phước
Lành” đó. Những người cần áo ấm trong những ngày cuối năm giá rét tới chọn thứ
họ cần. Bà Salisbury nói với ABC News: “Đây là những quyên góp từ những người
vô danh, tặng cho những người vô danh. Tôi không bao giờ ghi lại tên của người
cho cũng như người nhận”. Không cần lời khen tặng, không phô trương, chỉ có
tình người với người. San sẻ với nhau những của cải trần gian. Để quảng bá, bà
chụp hình, post lên Facebook. Nhiều người biết tới chiếc
hàng rào tình nghĩa đó. Họ mang quần áo, khăn choàng, mũ nón tới vắt lên hàng
rào. Càng ngày số lượng càng nhiều. Chiếc hàng rào đã giúp sưởi ấm cho nhiều
người trong đó có rất nhiều trẻ em. Tình nghĩa của bà Salisbury còn trải rộng tới
cách cho của bà: “Khi nhìn thấy có người tới, nếu có nhà, tôi sẽ mở cửa ra và
nói lời cám ơn với họ. Có người thì vẫy tay cười, có người vào gõ cửa nhà để chỉ
nói cám ơn, có người còn để lại thư cám ơn nữa!”.
Tôi nghĩ chiếc hàng rào của bà Salisbury là
hình thức mới cho những kho chứa quần áo cũ dành cho người thiếu thốn tại các
nhà thờ và nhà dòng. Những ngày đầu tới định cư tại Montreal, chúng ta đã từng
tới những nơi này để lấy quần áo cũ dùng trong lúc mới chân ướt chân ráo tới
vùng đất mới. Tôi còn nhớ kho quần áo của nhà dòng trên đường Fullum mà một người
quen đã dắt tôi tới lấy quần áo cho cả gia đình. Những bà phước nơi đây thật… phước
đức. Ngoài quần áo, họ cho cả tiền thuê nhà trong những tháng đầu, bàn ghế tủ
giường và cả ti-vi, máy nghe nhạc. Cả chục năm sau đó, trong dịp lễ Giáng Sinh
và Năm Mới, bà còn gửi thiệp chúc mừng và thăm hỏi. Khi đời sống nơi đất mới đã
ổn định, tới lượt chúng tôi gom góp quần áo cũ còn tốt, giặt giũ sạch sẽ, mang
tới những địa điểm thu nhận để chia sẻ sự ấm áp cho những người mới tới. Như một
cách trả ơn. Lớp này tiếp nối lớp khác.
Người nhận người cho. Có người vừa nhận vừa
cho. Các cụ xưa đã từng dạy con cái: nhân
chi sơ tính bản thiện. Cái thiện nằm sẵn trong mỗi chúng ta. Những ngày lễ
cuối năm, Giáng Sinh và Năm Mới, chỉ là cơn gió thổi cho ngọn lửa thiện trong mỗi
chúng ta bùng lên. Ngọn lửa thiện lúc nào cũng âm ỷ trong mỗi chúng ta, suốt cuộc
đời!
12/2017
Website: www.songthao.com
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét