Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016
Đỗ Xuân Tê: Nhớ Bùi Bảo Trúc – Cựu phát ngôn viên chánh phủ VNCH
Nhà báo Bùi Bảo Trúc (1944-2016)
Làng báo hải ngoại vừa mất đi một cây bút
uy tín, tài năng và chuyên nghiệp. Cộng đồng người Việt hải ngoại mất đi một tiếng
nói thân thương, một đồng hương thân kính, luôn gắn bó với sinh hoạt đời thường
của những người con xa quê hương.
Từ nay, khó có một khuôn mặt thay thế
không phải chỉ có kiến thức đa dạng uyên bác như ông, mà về mặt truyền thông
phát thanh, báo chí khó có ai viết được như ông, nói được như ông, không hẳn chỉ
bằng thể loại, tùy bút ký mục
mà thương hiệu văn bút Thư gửi Bạn ta đã đưa ông trở thành Ký mục gia được
bạn đọc chấp nhận, yêu mến như cây viết hiếm hoi trong làng báo hải ngoại từ
nhiều thập niên qua.
Các bài báo không hẳn phong phú về nội dung, độc đáo về tường thuật, mà nét dí dỏm, hóm hỉnh, pha chất trào phúng khi nhẹ khi nặng, khi sâu cay khi cảnh báo, chưa kể lúc quyết liệt, lúc báng bổ, huỵch toẹt theo ngôn ngữ giang hồ, khiến đối tượng, sự việc được phơi bầy, lên án mang hệ lụy từ chết đến bị thương. Văn phong ông viết, chữ nghĩa ông dùng, đều có tính toán cho từng vụ việc, mà hiệu quả của nó khó lường nhất là về mặt chính luận nếu ai đó cố tình đụng chạm đến lá cờ, phá rối cộng đồng và coi thường đồng hương.
Tuy bản chất là người được ăn học, du học,
xuất thân gia đình trí thức, dân Hà Nội chính gốc, có diện mạo lịch sự, có giọng nói nhẹ, ấm nhưng đụng
chuyện ông sẵn sàng đối mặt, không hề tránh né, chẳng hề khoan nhượng, và nếu với
tư cách nhà báo người ta có thể đánh giá và cho ông credit cao bởi tố chất
này.Tất nhiên là người của đám đông, người viết cho quần chúng, người trong
lòng đồng hương, dù tế nhị cách mấy cũng không khỏi không có người thương kẻ
ghét, nhất là những bài viết của ông phải trực diện với thực tế hàng ngày của một
cộng đồng phức tạp, một xã hội đổi thay mà sự đồng thuận trong nhiều vấn đề,
trong nhiều lãnh vực chưa tìm được mẫu số chung.
Tôi cũng là một người thích viết tạp ghi
ký mục, không che dấu sự mến mộ cá nhân về vài người trong làng báo Quận Cam,
mà Huy Phương và Bùi Bảo Trúc cùng nữ ca sĩ Quỳnh Giao là ba cây bút tôi đánh
giá cao. Có người bảo HP là số 1, BBT số 2, nhưng cả hai ông đều có sự tương
kính nhau khi chẳng ai nhận mình là số một. Tôi nhớ có lần tham dự ra mắt sách
Tạp Ghi Huy Phương, anh Trúc được mời phát biểu. Chàng MC tên Khoa khi giới thiệu
đã ví von hai cây viết này như hai ‘ca sĩ’ có khi nào lại chịu thua nhau. Tác
giả Thư Gửi
Bạn Ta đã nhã nhặn chỉnh lại, chúng tôi không phải
là ca sĩ, mà chỉ là đồng nghiệp, cùng viết một thể loại, có điều Huy Phương hay
tập hợp lại để in thành sách, còn tôi viết xong để gió bay đi.
Bùi Bảo Trúc nếu có dịp tiếp xúc, anh là
người dáng dấp như nhà giáo, (mà thực sự anh là nhà sư phạm bậc thầy về ngữ học,
tiếng Anh cũng như tiếng Việt), lối ăn vận luôn chỉnh chu, luôn có cái áo vest
hay jacket phủ ngoài, nhưng trong giao tiếp lại rất xuề xòa, thoải mái, trong
ăn uống rất giản dị, ít nề hà. Có lần thấy anh đơn chiếc, dù có rất nhiều đàn
bà quí và mến anh, tôi gợi ý sao không kiếm người ‘nâng khăn sửa túi’, mà cứ
nhiều buổi chiều về chuyên đề mì gói. Con người có số đào hoa nhưng hạnh phúc lại
ít mỉm cười, dù quanh anh ít khi tôi thấy anh đi một mình, hay ngồi một mình.
Cái logo cho căn cước tác giả của các bài viết, anh không dùng dung nhan
của mình mà lại là một con khỉ già nhe răng cười như trêu tức độc giả nhưng về
lâu về dài lại là hình ảnh các ‘bạn ta’ rất ư quí mến. Tôi ngờ rằng anh vốn tuổi
Thân, cầm tinh con Khỉ nên sự chọn lựa không phải là không có chủ ý.
Anh có lối viết và ăn nói có duyên, ai
cũng phải công nhận điều này mà chính vậy anh thành công cả hai lãnh vực phát thanh và báo chí. Anh
có chất giọng trời cho và lối kể chuyện chuyên dùng điển tích, chưa kể có phụ họa
của vài giọng nữ đưa đẩy góp ý, làm cho các giờ phát thanh của anh luôn hấp dẫn
và là tiết mục khó quên với các thính giả nghe đài. Sự ra đi đột ngột của anh
theo tôi là một sự mất mát
khó bù đắp, khi tìm được một khuôn mặt am hiểu những điều quanh ta và có một
chất giọng chuyển tải lôi cuốn những gì cần chia sẻ.
Anh là người của đám đông, dù chẳng có một
chức danh cho kêu cho nổ trong hàng chức sắc quận Cam, nhưng vừa nghe tin anh mất,
người ta đã truyền tai nhau trong nỗi bàng hoàng, cụ thể trong giới H.O., các vị
cao niên, các cháu sinh viên kể cả giới bán buôn hay đọc báo Việt, hay nghe đài
mình. Anh xa trần gian trong tư thế của người bị bệnh tim, và hành trình về miền
viên miễn coi như giấc ngủ dài. Tuổi 70 anh thường cho là đủ, cái chết như được
dự báo, nhưng anh vẫn làm việc và chỉ ngưng vìệc khi tim ngừng thở.
Dông dài đôi điều về con người và tính
cách của Bùi Bảo Trúc, tới đây tôi mới chia sẻ ít giai thoại về anh, của một thời
vang bóng ít người nhắc đến. Cái thời Bùi Bảo Trúc được cử làm Phát Ngôn Viên
Chánh Phủ trong chế độ ta trước ngày mất nước.
Trở lại những ngày của nhiệm kỳ 2, sau
ngày độc diễn của Tổng Thống Thiệu, ông muốn ‘thay máu’ cho hệ thống phụ tá
quanh ông, thường là tướng lãnh, các thầy tu-bíp, các ông đốc phủ sứ cựu quan lại
bằng những khuôn mặt mới, trẻ, từ ngoại quốc về, đặc biệt tăng cường cho hai
khâu truyền thông báo chí và kinh tế tài chánh. Trong số những người này tôi nhớ
có Nguyễn Tiến Hưng, Hoàng Đức Nhã (từ Mỹ), Nguyễn Xuân Nghĩa (từ Pháp), Bùi Bảo
Trúc (từ Tân Tây Lan) v.v…mà HĐN là họ hàng thân tín được giao chức Bộ trưởng
Thông tin Dân Vận, chưa kể là người thông dịch riêng cho ông Thiệu trong các cuộc
họp Mỹ-Việt cấp cao. Không hiểu quan hệ thân thiết thế nào mà ông Hoàng chọn
Bùi Bảo Trúc làm Phát Ngôn Viên Chánh Phủ, thay mặt cơ quan nhà nước chuyển tải
và xác minh các nguồn tin liên quan đến chính sách và quan điểm của Hành pháp.
Chức vụ này trước đây bị lu mờ và thường
giao cho mấy ông già thâm niên trong Bộ Thông tin đảm nhiệm. Bản thân các ông
chẳng làm được gì mà chỉ là cái loa đọc lại những bản tin viết sẵn, nên chi giới
ký giả trong nước và ngoại quốc thường tiếp cận và khai thác các tin tức chiến
sự qua Người phát ngôn của quân đội lúc ấy là Trung tá Lê Trung Hiền.
Nhưng gió đã đổi chiều từ ngày BBT đảm nhận
chức vụ. Ông canh tân và tái cấu trúc Văn phòng Phát ngôn, trực tiếp chủ
tọa và trả lời các câu hỏi của báo chí bằng cả tiếng Anh, tiếng Việt, trong các
buổi họp báo hàng ngày tại Trung tâm quốc gia báo chí đường Lê Lợi Sàigòn. Các
lời phát ngôn của ông có sức nặng vì có người chống lưng và nguồn cung cấp là
ông Hoàng, lại đủ sức đối đáp, đương đầu với các ký giả quốc tế nhất là các ký
giả thường trú của Mỹ. Lúc này tình hình chính trị miền Nam khá phức tạp, nhất
là sau khi có Hiệp định Paris, tiếng tăm ‘Phát Ngôn Viên Chánh phủ Bùi Bảo
Trúc’ khá phổ biến khi nhu cầu thông tin cần có những tin tức mới, cập nhật,
có thẩm quyền từ Phủ đầu Rồng.
Cũng có cái hay là hai người phát ngôn của
chế độ, một thay mặt quân đội, một đại diện chánh phủ đã có sự phối hợp đồng bộ,
tương kính lẫn nhau nên đã hóa giải nhiều luận điệu tuyên truyền của địch
và giảm nhẹ thông tin ác ý của bọn ký giả phản chiến muốn chính phủ họ bỏ rơi
Miền Nam.
Có một giai thoại khi muốn loại bỏ tư cách
thường trú của một ký giả báo NYT, anh chàng này hay có những câu hỏi móc họng
và hay gửi những bài báo về Mỹ bất lợi cho chính phủ ta, Bảo Trúc đã dùng kế ‘dụ
hổ lìa rừng’ lựa lúc cuối năm anh ta đi nghỉ vacation ở Hongkong, hết hạn phép
xin visa trở lại Việt nam, ông Trúc đã nhờ ông Hoàng điện cho tòa tổng lãnh sự
của ta không cấp gia hạn, chàng ký giả ngậm bồ hòn trở lại Mỹ và NYT phải cử
người thay thế!
Nay thì mọi chuyện trở thành hư không, nhắc
lại tích xưa cũng chỉ là nhắc nhớ và tiếc thương một khuôn mặt suốt đời miệt
mài với chữ nghĩa. Ký giả Bùi Bảo Trúc, bằng sở học và lối viết, lối nói của
mình sẽ còn được trân trọng và thương yêu trong lòng người Việt tha hương trong
nhiều thập niên sau.
Bùi Bảo Trúc, xin chào Bạn ta!
Quận Cam, cuối năm Thân 2016
Đỗ Xuân Tê
Nguồn: Sáng Tạo
Đỗ Xuân Tê
Nguồn: Sáng Tạo