Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016
Phạm Chí Dũng: Nhóm lợi ích quân đội và bi kịch sân bay Tân Sơn Nhất
“Sân bơi Tân Sơn Nhất”
Tương tự tình
trạng “ngập” của đảng cầm quyền từ năm 2012 đến nay, sân bay Tân Sơn Nhất đang ở
vào thời kỳ bi kịch sắp tới điểm cuối của nó.
Năm 2016, sân
bay này đã chính thức được dân gian đặt tên “sân bơi Tân Sơn Nhất.” Nếu những
năm trước sân bay này còn chưa bị ngập sau những trận mưa lớn, thì vào năm nay
chỉ sau một trận mưa khoảng 150 mm, Tân Sơn Nhất đã biến thành một biển nước
mênh mông.
Mới đầu, giới
lãnh đạo sân bay Tân Sơn Nhất còn phủ nhận về tình trạng nước ngập bao la,
nhưng sau đó đã phải thừa nhận trước những tấm ảnh mang tính bằng chứng không
thể chối cãi.
Thậm chí một
thứ trưởng giao thông vận tải chủ quản của sân bay Tân Sơn Nhất – ông Nguyễn Nhật
– còn thừa nhận rằng trong chuyến bay từ Hà Nội đi TP.HCM hôm 11 tháng 9, 2016,
ông cùng hơn 200 hành khách đã phải bay vòng trên trời hơn 40 phút do trời mưa
to do sân bay Tân Sơn Nhất bị ngập nặng khiến máy bay không thể hạ cánh được.
Bi kịch đang
hiện hình tồi tệ. Có lúc đến 9 chuyến bay phải bay vòng trên trời trong tổng số
670 -750 chuyến bay trong và ngoài nước cất cánh, hạ cánh mỗi ngày. Ai cũng biết
nguyên nhân tắc trên trời trước hết là do tắc ở dưới mặt đất.
Thêm nữa, sân
bay này chỉ có 51 vị trí đỗ, trong khi nhu cầu cần khoảng 80 vị trí. Có 2 đường
băng nhưng chỉ 1 đường lăn ra vào 2 chiều. Máy bay khi hạ cánh đi vào nhà ga
thì máy bay khác phải chờ. Có tình trạng hết vị trí đỗ nên máy bay phải chờ
trên đường lăn.
Tất nhiên, nếu
không có sân golf quân đội thì Tân Sơn Nhất sẽ có được 80 vị trí đỗ và thêm một
đường băng nữa.
Quân đội nào?
Từ sau 1975,
sân bay Tân Sơn Nhất bị lấn chiếm diện tích méo mó. Hàng loạt đại gia nhóm lợi
ích quân đội đã thẳng tay chiếm đoạt một phần Tân Sơn Nhất để làm sân golf, nhà
hàng, khách sạn, chung cư.
Dù đất trống
trong sân bay vẫn còn, nhưng một bàn tay đen đúa nào đó vẫn quyết cắt 157 ha đất
vàng trong sân bay cho tập đoàn Him Lam làm sân golf, mặc cho sân bay này bị tắc
nghẽn nghiêm trọng.
Được biết, dự
án sân golf trong sân bay bận rộn nhất Việt Nam do tập đoàn Him Lam của ông
Dương Công Minh làm chủ đầu tư. Tập đoàn nổi tiếng với loạt scandan như: xây
không phép sân tập golf và nhà hàng Him Lam; tự ý lấn chiếm hành lang sông Sài
Gòn, xây vượt tầng trái phép; coi thường pháp luật, ngang nhiên cưỡng đoạt tài
sản của doanh nghiệp khác; lọt vào danh sách đen cưỡng chế nợ của Bộ Tài Chính
với số tiền nợ lên tới 34.8 tỷ đồng… Nổi tiếng với những bê bối tày đình như thế
nhưng không hiểu sao tập đoàn này vẫn được bảo kê để lập lãnh địa riêng trên
157 ha đất trong sân bay. Thậm chí chủ tập đoàn này còn nhẫn tâm đầu độc người
dân thành phố bằng 200 tấn thuốc trừ sâu đổ xuống sân golf Tân Sơn Nhất mỗi năm
nhưng vẫn không bị truy cứu trách nhiệm.
Cũng phải kể
đến một nhân vật có máu mặt khác – Đại Tá Phùng Quang Hải – “chủ” một doanh
nghiệp lớn trong quân đội mà được biết đã chiếm được rất nhiều khu đất vàng ở
nhiều địa phương trên toàn quốc, trong đó có đất ở sân bay Tân Sơn Nhất.
Sau vụ “tướng
Thanh đi Pháp chữa bệnh” vào tháng 6, 2015, và từ đó Phùng Quang Thanh gần như
“mất tích” trên bàn cờ chính trị, nghe nói số phận của Đại Tá Phùng Quang Hải
cũng không tốt lành hơn. Còn có đồn đoán rằng ông Hải đang phải chịu một chế độ
quản thúc nào đó hoặc đã bị bắt.
Tuy nhiên dù
hai ông Thanh và Hải “không còn nữa,” lợi ích nhóm quân sự vẫn là một bí mật
kinh khủng và là một thách thức khủng khiếp đối với chính quyền dân sự.
Chỉ từ tháng
10, 2015 mới bắt đầu những cuộc bàn bạc giữa phía quân sự với đại diện nhà chức
trách dân sự về việc dùng đất quân sự để mở rộng Tân Sơn Nhất.
Một lần nữa,
nhu cầu mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất được “đảng ta” đặt ra một cách đầy quyết
liệt, trong bối cảnh dự án sân bay Long Thành còn lâu mới được khởi công do
chưa tìm ra “tiền đâu.”
Chỉ mới đây, trước
tình trạng quá tải và hết chỗ thoát nước của sân bay Tân Sơn Nhất, Bộ Quốc
Phòng mới chịu “nhả” gần 20 ha để mở rộng sân bay này. Tuy nhiên trong lúc việc
bàn thảo còn chưa đâu vào đâu, một liên danh nhà đầu tư gồm tổng công ty 319 (Bộ
Quốc phòng), công ty dịch vụ thương mại, sản xuất, xây dựng Đông Mêkông và công
ty cổ phần hạ tầng Đông Á lại đề xuất dự án xây dựng hệ thống đường trên cao kết
nối sân bay Tân Sơn Nhất (Q.Tân Bình) với đường Nguyễn Văn Trỗi – Hoàng Văn Thụ
(Q.Phú Nhuận) theo hình thức đầu tư PPP (nhà nước và tư nhân hợp tác) nhằm giải
quyết ùn tắc giao thông ở khu vực sân bay Tân Sơn Nhất, dự kiến vốn đầu tư đến
3.500 tỷ đồng.
Dự án trên về
thực chất là nhằm né sân golf của nhóm lợi ích quân đội!
Tấn bi kịch
còn lâu mới chấm dứt
Ngay lập tức
đã xuất hiện hàng loạt ý kiến phản bác dự án trên: Liệu rằng khi xây xong, tình
trạng kẹt xe trước ngõ vào sân bay có được giải quyết? Hay lại tăng thêm áp lực
cho khu vực này khi không chỉ 3, 4 tuyến đường đổ về cùng lúc mà tận 6,7 tuyến?
Liệu rằng khi đề xuất dự án “điên rồ” này, người ta có tính đường giải quyết
nút thắt ngay cửa ngõ Tân Sơn Nhất không? Hay chỉ chăm chăm “vẽ” dự án nghìn tỷ
“trên trời,” dự án càng nhiều, càng lớn lại càng có lợi?
Tại sao cứ phải
vay hàng chục, hàng trăm ngàn tỷ để xây mới sân bay quốc tế mà không phải là mở
rộng diện tích sử dụng tại sân bay Tân Sơn Nhất, trả lại quy hoạch đồng bộ ban
đầu cho khu vực sân bay, xây thêm các Terminal tại những cửa ngõ khác đi vào
sân bay để tăng cường và khai thác hết công năng của Tân Sơn Nhất? Tại sao lại
cắt đất sân bay làm sân golf, vừa lấn chiếm diện tích làm đường băng mới, vừa tạo
thêm chướng ngại vật cho các phi công trong quá trình hạ cánh sau một chuyến
bay dài đầy mệt mỏi và căng thẳng? Tại sao phải giữ dự án sân golf vốn chỉ dành
phục vụ vài ông chủ của giới thượng lưu, cổng vào rộng thênh thang không một
bóng người, mà không biến nó thành một cửa ngõ vào sân bay quốc tế, vừa giảm tải
cho nhà ga sân bay, vừa giảm áp lực tại các cửa ngõ và các tuyến đường đổ về
khu vực này?
Tại sao cứ đổ
lỗi cho hệ thống mương cũ kỹ, không đáp ứng được nhu cầu khi người ta đã cắt
xén và lấp không ít mương trong hệ thống để tạo nên những thảm cỏ sân golf xanh
mướt hay bê tông hóa chúng thành những con đường rải nhựa phục vụ cho các ông
chủ thỉnh thoảng đến giải trí? Tại sao người ta chỉ đề xuất chi hàng trăm tỷ đồng
cho dự án làm kênh thoát nước chống ngập cho sân bay Tân Sơn Nhất, trong khi phần
gốc của vấn đề vẫn còn đó? Tại sao không phải là trả lại quy hoạch ban đầu cho
sân bay, nâng cấp mương thoát nước vốn cũ kỹ, phục hồi hệ thống thoát nước khổng
lồ trong sân bay mà tiếp tục “né” sân golf, đào xới ngang dọc khiến sân bay như
một chiếc áo chắp vá cũ nát?
Tại sao vẫn
kiên quyết giữ cái sân golf chỉ chuyên phục vụ giới nhà giàu, rồi lại rút cạn
ngân sách, tiền mồ hôi nước mắt của dân để “vẽ” ra những dự án trên trời, chẳng
những không giải quyết được mà còn khiến vấn đề thêm trầm trọng?
Những người
quan tâm cũng nêu ra một hướng giải quyết vô cùng đơn giản, ít tốn kém nhưng
không hiểu sao các nhà quy hoạch không ai “nhìn ra” hay người ta “thấy” nhưng cố
tình né tránh: Tại sao không xây thêm cổng vào từ các tuyến đường Cộng Hòa –
Hoàng Hoa Thám, Trường Chinh, Tân Sơn (khu vực cổng vào sân golf trong sân bay
Tân Sơn Nhất)?
Chỉ có điều,
nếu làm đúng nguyện vọng của dân và trả lại cho sân bay Tân Sơn Nhất về chính
nó thì ai sẽ là người dẹp loạn lấn chiếm đất đai sân bay của tập đoàn Him Lam
và tổng công ty 319?
Như người đời
bình phẩm, trong tất cả những ông lớn kinh doanh bất động sản, Bộ Quốc Phòng là
một “cá mập” vào loại khủng nhất.
Bi kịch của
sân bay Tân Sơn Nhất cũng bởi thế vẫn còn lâu mới chấm dứt!