Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị (Wang Yi), Nhật Bản, Fumio Kishida, và Đại Hàn, Yun Byung gặp nhau ở Tokyo. Một đề tài nóng được thảo luận là việc Mỹ đưa giàn phòng thủ chống hỏa tiễn tầm cao THAAD tới Đại Hàn, được Nhật Bản hoan nghênh. Bên ngoài, THAAD nhằm bảo vệ Nam Hàn chống Bắc Hàn. Nhưng cả Nga và Trung Cộng đều lên tiếng phản đối. Đề tài thứ hai nóng bỏng hơn là cuộc đối đầu giữa Tokyo và Bắc Kinh tại Senkaku, mấy hòn đảo nhỏ người Trung Quốc gọi là Điếu Ngư. Từ đầu tháng Tám, bộ ngoại giao Nhật Bản đã gửi thư phản đối 30 lần, mỗi lần tàu Trung Cộng đến gần Senkaku. Trung Cộng cũng xây dựng một cầu tầu mới trên một hòn đảo khác, bên ngoài thành phố Ôn Châu, nhòm ngó vùng tranh chấp, trong khi báo đài loan tin ồn ào và ca ngợi những ngư dân và chiến thuyền đang tiến đến gần Điếu Ngư biểu diễn màn “ái quốc” – nếu các ngư dân và chiến thuyền Việt Nam tiến sâu vào Hoàng Sa và Trường Sa thì dân Việt Nam cũng nức lòng như vậy!
Nhưng tại sao
Tập Cận Bình lại ra lệnh gây ra cảnh trực diện đối đầu ở đảo Điếu Ngư, sau mấy
năm biển lặng sóng yên và hai nước vẫn mua bán bình thường?
Họ Tập muốn
dư luận dân chúng lục địa hướng về phía Bắc để họ quên bớt chuyện phía Nam,
trong vùng biển Đông Nam Á. Sau khi Tòa Trọng tài phán quyết bác bỏ Đường Lưỡi
Bò của họ tại vùng này ngày 12 tháng Bảy, nhiều người vẫn chờ coi Trung Cộng trả
đũa Philippines ra sao. Bắc Kinh có thể “dạy Manila
một bài học,” bằng một hành động quyết liệt để xác định chủ quyền, chứng
tỏ Tòa Trọng tài chỉ là hư vị.
Nơi được chú
ý nhất là vùng bãi Scarborough Shoal, mà
Trung Cộng đã chiếm của Philippines từ năm
2012. Nếu Trung Cộng muốn chứng tỏ họ “bất chấp” phán quyết của Tòa Trọng tài,
họ chỉ cần biến vùng bãi Scarborough của thành một
căn cứ quân sự mới, sau những hòn đảo nhân tạo trên những tảng đá chiếm của Việt
Nam.
Trong tháng
qua Trung Cộng đã tăng số tàu hải giám có vũ trang vào vùng này, con số tăng từ
hai, ba tầu lên tới hơn mười tàu. Trung Cộng giải thích hành động đe dọa xâm lược,
nói rằng sau phán quyết của Tòa Trọng tài, dân Phi Luật Tân đã tấp nập đến đánh
cá trong vùng, khiến cho ngư dân của họ không được bảo đảm an ninh, cho nên phải
tăng số tàu hải giám! Ngư dân đảo Hải Nam được xúi dục đem hàng trăm thuyền
đánh cá tới hoạt động, được tàu chiến bảo vệ - quang cảnh được diễn lại sau đó ở
đảo Điếu Ngư với 200 tàu đánh cá và bẩy tầu chiến. Trung Cộng cũng cho một số
pháo đài bay H-6K bay tuần tra và máy bay chiến đấu Su-30 lượn quanh vùng biển
này.
Chính phủ Philippines đã đấu dịu, làm bộ quên vụ kiện thành công, gửi
cựu Tổng thống Fidel Ramos qua Trung Quốc mở màn thương thuyết hòa bình. Nhưng
ông Ramos chỉ được gặp Phó
Oánh(Fu
Ying, 傅瑩), một bà đại biểu sắc tộc Mông Cổ, chủ
tịch ủy ban ngoại giao của quốc hội bù nhìn, hiện không nắm quyền quyết định
nào cả! Cuộc gặp gỡ diễn ra ở Hồng Kông, nằm bên lề lục địa Trung Quốc! Ông Ramos không thành công bằng nhân vật thằng mõ của Hồ
Hữu Tường, trong truyện Phi Lạc sang Tàu.
Tại sao bãi Scarborough được dư luận chú ý? Vì những bãi nổi này ở một
vị trí chiến lược trong vùng biển Đông Nam Á. Scarborough nằm xa nhất về phía
Đông của “Đường Lưỡi Bò” (Cửu Đoạn Tuyến), sẽ được nối liền với những phi trường
và căn cứ quân sự đã dựng trên các hòn đảo nhân tạo ở các mỏm đá Chữ Thập, Gạc Ma, Tư Nghĩa, Vành Khăn đã chiếm của Việt Nam từ năm 1988. Xây dựng
phi trường trên Scarborough, vòng đai quân sự của
Trung Quốc sẽ kéo dài thêm 1,000 cây số; sẽ bao bọc cả vùng biển đảo Luzon của
Phi và mở một cánh cửa vào Thái Bình Dương! Với căn cứ radar trong vùng bãi Scarborough,
Trung Cộng có thể theo dõi sát các hoạt động của hải quân Mỹ, tới gần đảo Guam
hơn.
Ngoài mục đích xóa ảnh hưởng tâm lý của phán quyết ngày
12 tháng Bảy của Tòa Trọng Tài, Trung Cộng còn những lý do khác để làm mạnh ở Scarborough:
Một hành động phũ phàng ở đó sẽ đe dọa tất cả các nước Đông Nam Á khác:
Indonesia, Malaysia, Brunei, và Việt Nam. Một quốc gia nhỏ xíu cũng khiến nhà cầm
quyền Bắc Kinh muốn đe dọa là Singapore!
An ninh hàng hải trong
vùng Biển Đông là vấn đề sinh tử của Singapore. Nếu chiến tranh diễn ra, thành
phố đảo này sẽ chết kẹt. Trong cuộc đi
thăm nước Mỹ vừa qua, Thủ tướng Lý Hiển Long
đã nói với Tổng thống Mỹ Barack Obama rằng ông muốn Mỹ tiếp tục tham dự tích cực
trong vùng biển Đông Nam Á – trong khi Trung Cộng luôn luôn kêu Mỹ là ngoại cuộc,
không được dính líu! Ông Obama đã đáp lại, khen Singapore là một “cái neo” cho sự hiện diện của Mỹ ở Châu Á, và cuộc hợp tác giữa Singapore và Mỹ vững như
bàn thạch (rock-solid
partners). Trước đây, các chính phủ Mỹ chỉ nói đến
hai “cái neo” trong vùng châu Á là Australia và Nhật Bản!
Trung Cộng có đủ lý do để “ra tay làm mạnh” ở Scarborough.
Một cuộc “đầu tư” trên các bãi đá này không tốn kém bao nhiêu. Mặc dù dân Philippines
hăng hái bảo vệ tổ quốc nhưng hải quân của họ khó đương đầu với quân Trung Cộng.
Tân tổng thống Rodrigo Duterte lại đang muốn
ve vãn Bắc Kinh để kiếm tiền xây dựng hạ tầng cơ sở. Bắc Kinh cũng có thể đánh
cá rằng dân Mỹ không bao giờ muốn tham dự một cuộc chiến tranh với Trung Cộng
chỉ vì mấy tảng đá tuốt bên bờ Tây Thái Bình Dương.
Nhưng tại sao từ gần hai tháng nay Trung Cộng chưa làm gì
cả?
Trước mắt, lý do gần nhất là Trung Cộng sắp đóng vai chủ
nhà tiếp đón Hội nghị G-20 gồm 20 nước kinh tế phát triển nhất thế giới. Cuộc họp
không diễn ra ở thủ đô Bắc Kinh, hay Thượng Hải, một trung tâm kinh tế, thương
mại. Họ chọn Hàng Châu, một thành phố đầy thắng cảnh vẫn thu hút du khách ngoại
quốc – với những dấu chân của các thi sĩ Bạch Cư Dị, Tô Đông Pha, và con sông
Tiền Đường nơi cô Thúy Kiều tự trầm, chấm dứt quãng đời tục lụy.
Chọn Hàng Châu, Cộng sản Trung Quốc muốn tự trình bày với
một bộ mặt hiếu hòa, chỉ chăm lo việc phát triển kinh tế. Họ muốn cả thế giới
quên các hành động xâm lăng vùng Biển Đông. Đặc biệt, họ không muốn ai trong hội
nghị G-20 nói tới phán quyết của Tòa Trọng tài Quốc tế vừa qua.
Nhưng trong
tháng trước, tại hội nghị G-7 mà Trung Cộng không được dự, Mỹ, Nhật Bản và các
nước Châu Âu đều nêu vấn đề an ninh vùng Biển Đông và bản án Tòa Trọng tài. Những
quốc gia này sẽ khó mà giữ im lặng trên đề tài “nhậy cảm” này. Chúng ta chưa biết
được họ sẽ nói câu chuyện đó nhiều và mạnh đến mức nào, để không làm mất mặt nước
chủ nhà.
Nếu Trung Cộng
mất mặt – lần nữa, sau khi thua kiện – thì chắc Bắc Kinh sẽ phản ứng mạnh hơn.
Tàu chiến có thể kéo tới Scarborough, xây dựng ngay
phi trường và căn cứ quân sự, đặt thế giới trước một sự đã rồi.
Tháng Mười tới là một thời điểm thuận lợi cho Trung Cộng,
vì dân Mỹ sắp đi bầu tổng thống. Cả nước Mỹ sẽ bận rộn với “chuyện nội bộ” và Tổng
thống Obama sắp mãn nhiệm có thể không muốn dính vào một cuộc chiến tranh giữa
Philippines và Trung Cộng, ngoài tầm quan tâm của trăm triệu cử tri Mỹ! Trung Cộng
có thể đánh cá rằng ông tổng thống Mỹ sẽ chỉ lên tiếng phản đối cho đúng phép,
sẽ huy động hạm đội Thái Bình Dương tới gần làm bộ bảo vệ Philippines, nhưng đến
quá trễ! Hạm đội Mỹ cứ diễn hành chung quanh, máy bay qua lại trên trời, nhưng
lính Tàu cứ tiếp tục xây cất các hòn đảo nhân tạo mới!
Nhưng đánh cá như vậy cũng hơi nguy hiểm. Bởi vì chính
năm nay là một năm bầu cử nên ông Obama sẽ phải phản ứng quyết liệt hơn. Nếu
ông Obama phản ứng yếu, dân Mỹ sẽ thấy “quả nhiên” đảng Dân Chủ yếu ớt trước
các vấn đề quốc phòng (như đảng Cộng Hòa vẫn nói vậy)! Kết quả là bà Clinton sẽ
thua. Hơn nữa, ông Obama cũng không thể nào xóa sạch những thành tích của tám
năm cầm quyền bằng một di sản đen tối để lại cho người kế vị ông, dù thuộc đảng
nào. Nếu chính phủ Mỹ dự đoán Trung Cộng có thể “đánh trộm” ở Scarborough, thì
mạng lưới tình báo, vệ tinh của họ có thể biết trước mấy ngày, thời gian đủ để
họ phản đối mạnh mẽ bằng hành động. Chính phủ Philippines có đủ lý do để cầu cứu
nước Mỹ, nhân danh các hiệp ước an ninh có sẵn. Và thế giới sẽ đứng về phía
Philippines!
Nếu Trung Cộng
muốn bành trướng tại vùng biển Philippines, chắc họ
sẽ chờ cơ hội khác. Nếu Bắc Kinh mua chuộc được chính quyền mới của ông
Duterte, họ sẽ đạt được những mục tiêu của họ mà không cần làm gì ở Scarborough
nữa! Sau khi đã “bỏ túi” cả chính quyền cộng sản Việt Nam, nếu mua thêm được
Philippines, tham vọng Đường Lưỡi Bò của Bắc Kinh có thể hoàn tất mà không cần
dùng vũ lực!