Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015
Cánh Cò - Vang tiếng ruồi xanh
viết
từ Việt Nam
![]() |
Anh Võ Văn Minh tại phiên xử ở TAND tỉnh Tiền Giang ngày 18/12/2015 |
Dằn
mặt người dân?
Câu chuyện của anh nông dân ngây thơ
Võ Văn Minh cùng với Tân Hiệp Phát tưởng đâu hai bên đã âm thầm thỏa thuận với nhau
để ai về nhà nấy, việc ai nấy làm. Anh Minh tiếp tục cuộc đời bán quán và Tân
Hiệp Phát lặng lẽ sửa lại lỗi lầm trong sản xuất và lấy lại cảm tình của người
tiêu dùng bằng thái độ nhận trách nhiệm và bỏ qua những sai lầm của anh Minh.
Dù sao anh ta cũng là đầu dây mối nhợ của một câu chuyện không mấy hay ho, càng
ác độc với anh ta thì tình cảm của người dân lại càng thiên về người cô thế.
Điều giản đơn ấy không được tập đoàn
Tân Hiệp Phát nhìn ra vì chung quanh câu chuyện ruồi nhặng này Tân Hiệp Phát đã
dựa vào một thế lực rất lớn âm thầm chỉ đạo cho lực lượng công an, tòa án biên
kịch, dàn cảnh câu chuyện để kiên quyết đưa đối tượng vào tù nhằm dằn mặt người
dân nào còn mơ tưởng đến việc đội đá vá trời, mang thân kiến lại muốn kiện củ
khoai. Nhất là tay trắng mà mơ chuyện chiến thắng bọn người gian dối chỉ với
một thứ bằng chứng đơn giản muốn thay đổi, bẻ cong thế nào cũng được.
Vụ án được hàng triệu người dân cả
nước gọi là vụ án con ruồi Tân Hiệp Phát. Con ruồi nằm phơi bụng chết đuối
trong chai có giá trị ban đầu là 500 triệu cho tới giờ phút cuối sau khi nói
thách, trả giá, kỳ kèo bớt một thêm hai con ruồi trụ lại ở con số hai ngàn tỉ
tiền Việt Nam.
Hai ngàn tỉ là con số để cân bằng
với 7 năm tù giam cho Võ Văn Minh và cũng chính hai ngàn tỉ này trở thành cái
đòn bẫy bật lại đập vào chính Tân Hiệp Phát, những kẻ tưởng thế lực đồng tiền
là sức mạnh vạn năng không có gì lay chuyển được.
Đúng với trường hợp của công an và
tòa án Tiền Giang nhưng sai với gần như lương tri của người dân cả nước.
Đồng ý là cách làm của Võ Văn Minh
nông nổi và có dấu hiệu vi phạm pháp luật, nhưng sự vi phạm ấy nếu được một
phiên tòa công minh xử phạt thì sự tức giận của người dân sẽ không xảy ra. Đàng
này khi luật sư bảo vệ cho Minh đặt câu hỏi tại sao tòa lại cho phép luật sư và
đại diện của Tân Hiệp Phát có mặt trong lúc công an điều tra anh Minh, có phải
chính Tân Hiệp Pháp toa rập với công an Tiền Giang mang luật sư đại diện cho
Tân Hiệp Phát mớm câu hỏi cho nhân viên điều tra nhằm buộc tội anh Minh một
cách gián tiếp?
Tòa án Tiền Giang đã có hành động của những kẻ bị lệ thuộc vào đồng tiền, vi phạm pháp luật ngay từ ngày đầu tiên
khi ký trát bắt giam anh Minh sau khi Tân Hiệp Phát gài bẫy cho anh vào tù. Tòa
nhắm mắt chấp nhận cho công an, Viện kiểm sát cùng với Tân Hiệp Pháp trở thành
một “tổ hợp đen tối” lấy sức mạnh đồng tiền đánh vào người tiêu dùng khi chính
doanh nghiệp này vi phạm an toàn vệ sinh thực phẩm.
Trong vòng 5 năm, ít nhất hai mươi
trường hợp người dân và các cơ quan chính phủ, doanh nghiệp lớn nhỏ tố cáo sự
cẩu thả và vô trách nhiệm của Tân Hiệp Pháp trong những chai nước có vật lạ, dơ
bẩn… vậy mà lạ thay không một cơ quan thanh tra hay kiềm sát nào đứng ra thụ lý
để mang Tân Hiệp Phát ra trước tòa trả lời cho những hành vi vô trách nhiệm đối
với người tiêu dùng.
Bỏ
tiền mua sự im lặng?
Người dân có quyền nghĩ rằng vì Tân
Hiệp Phát quá giàu có thể bỏ tiền ra mua sự im lặng khốn nạn từ tất cả mọi cơ
quan chức quyền. Người dân cũng có quyền nghĩ rằng Tân Hiệp Phát không đủ tiền
bịt miệng tất cả, chỉ cần bịt miệng người cao nhất là quá đủ để bọn thừa hành
bên dưới biết thân mà liệu hồn câm miệng.
Tấm ảnh chủ tịch tập
đoàn Tân Hiệp
Phát là ông Trần Quý Thanh sánh vai với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tham quan
nhà máy của tập đoàn này đã biến mọi sự lên tiếng trở thành nguy hiểm và Tân
Hiệp Phát ung dung trở thành đứa con hoang đàng của chế độ, muốn làm gì cũng
được, muốn đưa ai vào tù thì đưa muốn nói gì với người tiêu dùng thì nói.
Thế nhưng sau bản án của tòa Tiền
Giang mọi điều có vẻ đi ngược lại với cách ứng xử mà Tân Hiệp Phát đã và đang
áp dụng: Người dân không sợ con hùm giấy Tổng bí thư như Tân Hiệp Phát nghĩ.
Cán bộ đảng viên sợ thì đã hẳn còn
người dân chỉ có cái khố và vài đồng tiền lẻ để mua thứ nước pha trộn hóa chất
từ Tàu thì lý gì họ lại không tẩy chay sản phẩm nhơ nhớp của bộ máy được lắp
ráp từ những con ốc vít được làm từ phương Bắc mang xuống phương Nam đầu độc
người dân nhẹ dạ?
Con ruồi trong vụ án này không quá
xa lạ đối với người Việt bởi cụ Tiên Điền Nguyễn Du đã từng gặp và viết lại câu
chuyện từ hơn hai trăm năm về trước:
Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
Rụng rời khung dệt, tan tành gói
may.
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.
Cái khung dệt của thời đại cụ Nguyễn
được thay thế bằng hình ảnh của căn chòi lá của vợ chồng anh Võ Văn Minh. Khi
bọn ruồi xanh của chế độ nhào vào cưỡng chế thì tài sản của anh Minh chẳng có
đồ tế nhuyễn hay của riêng tây gì mà vỏn vẹn chỉ một chai nước ngọt của Tân
Hiệp Phát với con ruồi nằm trương bụng trong đó. Cái túi tham được cụ mô tả
ngày xưa rõ ràng là cái túi của bọn khuyển ưng ngày nay, ăn tiền Tân Hiệp Phát
làm điều bất chính hại dân.
Bọn khuyển ưng ấy không phải vô hình
mà chúng là tay chân của chế độ. Chúng sẵn sàng làm điều phi pháp vì luật pháp
nằm trong tay hệ thống của chúng. Khi công khai, lúc lén lút nhưng chưa bao giờ
chúng tỏ ra e dè luật pháp cả. Ruồi bay cùng khắp trong dân gian thì một con
ruồi trong chai nước do Tân Hiệp Phát sản xuất có nghĩa lý gì?
Ruồi mang những chứng bệnh truyền
nhiễm cho con người. Tân Hiệp Pháp dùng ruồi để làm phép thử cách đối phó với
người tiêu dùng thì chí ít cũng nhận được cái toa thuốc chống thổ tả, mà thổ tả
trong lúc ông Trọng phải tìm cách đối phó với các đồng chí của ông trong Bộ
chính trị thì ruồi hay bọ hung gì ông ấy cũng chịu thua, không thể cứu nỗi tay
đàn em thân tín của mình.
Ruồi hôm nay không còn là bọn khuyển
ưng thất học nữa mà những tờ mang danh trí thức cũng bắt đầu mang mặt nạ làm
ruồi. Những bài báo có tựa rất “ruồi” như: “Chớ dại dột mà tẩy chay sản phẩm
của Tân Hiệp Phát” hay “cố giết Tân Hiệp Phát người dùng đang lầm lẫn” cũng chỉ
là những tiếng vo ve gây khó chịu cho người đọc chúng và không thể thuyết phục
được ai. Tác giả các bài báo chỉ thỏa mãn được kẻ bỏ tiền ra đặt hàng như bỏ
tiền mua thêm phân cho bọn ruồi trí thức góp thêm tiếng đập cánh lạc điệu.
Đặc tính của ruồi là khó giết vì
chúng đông và rất lì lợm trên những đống xú uế mà chúng tìm thấy. Bầy ruồi xanh
sẵn sàng lăn sả vào chốn tanh hôi không phải là chuyện bất ngờ. Những cái đập
cánh vo ve của chúng chỉ làm cho bộ mặt luật pháp của chế độ thêm khó coi và
nhất là Tân Hiệp Phát, gã trọc phú luôn mang trên áo con rồng phương Bắc sẽ có
ngày bị chính những con ruồi mình nuôi làm cho sản phẩm vốn đầy lỗi của mình sẽ
trở thành ô uế, bị xa lánh tẩy chay như đối với loài ruồi.
Cánh Cò, viết từ Việt Nam