Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014
Phạm Thị Hoài - TRẦN DẦN – GHI CHÉP VỀ CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT Ở BẮC NINH 1955-1956 (3)
5 sào là bần.
1 mẫu là trung. Tới mẫu rưỡi là phú. Mẫu rưỡi trở lên là địa.
Ai có tội thì
ta cứ nói ra. Nếu là địa chủ thì ta đánh, nếu là phú nông thì ta liên hiệp, nếu
là trung nông thì ta đoàn kết. [...] Vào nhà trung nông chỉ ngấp ngỏm chân
trước chân sau, chén nước cũng không uống cho hết, câu chuyện chẳng buồn nói
cho xong. Hỏi rằng cái thằng quan hai là một chức to rồi mà anh ta còn giết
được thì có gì mà liên quan. [...] Cả thôn sống bằng lương ngụy binh. [...]
Nghe nói đội cải cách về các em rất mong chờ, các em rất là xu hướng. Chị này
nói lên là: Em mà không bị chỉ điểm bắt một tháng thì em còn trong sạch nhất
làng cơ. Cãi lại xã đội vô kỷ luật. Vợ: Nhà em thì nó đần độn lắm biết gì mà
hỏi, có thì hỏi mẹ em với em ấy. Em xin thú thực với anh là em cũng có liên
quan. Em là cháu thằng địa chủ Phái, nên hồi giảm tô em không được vào Nông
hội.
Liên quan hai
ba bề chứ không phải một bề. Tôi có lên tôi xé xác cái thằng địa chủ ấy ra chứ
bà con lại bảo tôi liên quan. Bây giờ đội về con lại cắn nhá mẹ: đấy, con bảo
mà, giữ của địa chủ bây giờ liên quan. [...] Liên quan em địa chủ thì cắt sinh
hoạt. Vợ con khóc vì sợ liên quan, gặp đội cứ lủi, đầu cúi đi cum cúp, không
tránh được thì chắp tay lạy.
*
Con địa chủ
lấy ai?
Cả làng chả
ai thèm mó tới. Có nhà 5 chị nhoai nhoai ra cả rồi, chị lớn 24, cô bé 17. Của ấy
rồi mõm cả ra thôi. Chúng lại phải mõm nhau. Địa chủ lấy địa chủ. Hễ cứ bị quy
là địa chủ là con gái dâu nó bỏ về, hoặc con trai rể nó bỏ đi. Nhiều vụ lấy cớ
là địa chủ mà bỏ nhau.
*
Không lấy địa
chủ
Một đám cưới
đang cưới. Nhà gái lo sao cứ nhũng nhẵng, không chịu cử người nào ra làm lễ
tuyên bố. Mà cứ thấy túm tụm, xì xào, bàn bạc, lằng nhằng. Mãi sau một bà mới
dài mồm ra: „Nghĩa là thưa bà con, chẳng phải là chúng tôi phản hôn. Dưng mà
cái thời thế này cần phải cẩn thận, thân con gái chỉ có một lần…“
Đám cưới biết
có chuyện khó khăn. Bà ấy vào câu chuyện: „Số là họ nhà gái chúng tôi hôm qua
mới nhận được một cái thư có nói về thành phần của chú rể. Thì chúng tôi rất là
hoang mang nghi ngờ. Cho nên chúng tôi rất là khổ tâm khó bề cư xử. Nhỡ ra rồi
lại thông gia liên quan thì khổ cho con gái chúng tôi.“
Họ nhà giai,
bạn bè nhà giai là các nhà giáo (vì chú rể chính là một nhà giáo) mới giải
thích mãi. Các nhà giáo nói thì dài lắm, lằng nhằng, lý sự, ai không nghe cũng
phải cố mà nghe (dù rằng nhiều khi nghe không ra).
Họ nhà gái
căn vặn mãi đến điều: Thế ông nhà ta làm gì? Thế nhỡ ông nhà ta là địa chủ thì
có liên quan không? Chù rể đã đi làm với chính phủ rồi thì liệu có sao không?
Tại sao không lấy vợ ở quê (Phú Thọ) mà lại lấy vợ ở mãi Thái Nguyên này? (Nhà
gái nghe thư bảo là anh ta vì thành phần nên ế vợ, ở quê nhà không gái nào thèm
lấy, mới phải đi mò ở xa!) Vân vân.
Các nhà giáo
uốn lưỡi khoa môi. Và dĩ nhiên lưỡi một nhà giáo bằng 2, 3 lưỡi đàn bà, thì ở
đây số nhà giáo còn đông hơn nhà gái, cuối cùng các nhà giáo giúp được chú rể
khắc phục mọi khó khăn hoàn thành đám cưới.
*
Một cán bộ
tuyên truyền và con gái địa chủ
Thái Nguyên.
Cán bộ tuyên truyền cứ khăng khăng đòi cơ quan cho lấy cô ta vì: Tôi cũng là
con địa chủ nên không hỏi vợ được, không cô nào thèm lấy, tôi chỉ còn món ấy
thôi.
*
Chê vợ là con
địa chủ
Đã hỏi rổi,
sau điều tra lại, phát hiện ra vấn đề bất thường, chú rể mới ngãng ra, chê cô
vợ chưa cưới là con địa chủ. Xong phá đám cưới.
Ít lâu sau
phát động quần chúng thì chính anh chê vợ kia cũng lại là con địa chủ. Thế mời
rầy ra.
*
Một chị nữ bí
thư Đảng
Nữ bí thư
Đảng. Sau CCRĐ, cấp trên mới mối lái gán chị cho anh cán bộ đội trưởng, phó gì
đấy. Không biết cái cấp trên nào đã chống địa chủ mà lại có lối ép duyên ấy,
nhưng tiếc rằng sự thực trong cuộc đời lại đầy rẫy những kiểu cấp trên như vậy.
Chị cũng
không bằng lòng. Mà lại yêu một thanh niên khác ở xã không lấy gì làm loại A,
không phải cốt cán, không phải cán bộ, không phải Đảng viên, nhưng cũng không
phải là lạc hậu phản động hay liên quan gì cả. Tóm lại là một thanh niên trung
bình. Hai bên bí mật thề non hẹn biển. Sự ân ái không biết đã cụ thể chưa,
nhưng rõ rệt là tinh thần yêu đương đã sâu sắc và chân thực lắm.
Cấp trên cứ
ép mãi. Nào lý luận đả thông riêng. Nào anh thanh niên kia chỉ là cục đất, anh
đội trưởng kia mới là cục vàng, xứng đôi phải lứa (môn đăng hộ đối mới). Nào
Đảng viên thì phải gắn bó với Đảng viên (công thức nữa, không biết do cái quan
điểm hôn nhân nào đặt ra).
Không những
chỉ lý sự mà cấp trên song song tiến hành giải quyết về tổ chức: nào tung dư
luận, nào bố trí người đả thông, nào bạn bè đồng và dưới cấp, nào ngăn trở theo
dõi, nào quyết nghị nữa. Quyết nghị rất khôn ngoan: Không phải là cấm đoán,
nhưng chuyện giữa chị và anh thanh niên kia chưa chính thức, Đảng còn xét thì
phải đình chỉ lại đã… Dĩ nhiên trong khi đình chỉ mặt ấy lại thì cấp trên lại
cố xúc tiến cái mặt kia. Thò thụt mà lại.
Cuối cùng ra
sao?
Chị nữ bí thư
làm lá đơn xin cho tôi ra khỏi Đảng. Vì như vậy các đồng chí chèn ép tôi nhiều
quá.
Thế mới rối
chuyện. Nó mới xé ra, xé toang ra cái màn hắc ám. Lôi thôi quá. Kết cục câu
chuyện tôi không được biết nó xoay ra thế nào.
*
Chia quả thực
Căm thù địa
chủ thì có, nhưng thương yêu giai cấp thì chưa có (người ta bảo vì chưa được
học). Nên khi chia quả thực thì bà con tranh giành nhau í ỏm. Cán bộ lúng túng
mới nghĩ ra những cái mưu thật là lúng túng.
Chia nồi: Cán
bộ bịt mắt bắt dê, nhân dân gọi tên bà Noã chẳng hạn thì cán bộ chỉ vào đống
nồi, phải cái nào thì bà Noã phải nhận cái đấy.
Chia cuốc: Cán
bộ lấy vải trùm lên đống cuốc chỉ còn thòi cái cán ra, ai cũng chỉ trông thấy
có cán, lấy cái nào ra thì là lấy cái ấy, không được chê cùn chê mẻ gì nữa.
Kết quả:
Người nghèo được cái nồi thủng, cái cuốc mẻ. Người khá hơn được cái nồi tốt,
cái cuốc sắc. Cuộc đời trớ trêu hay là cái mưu của cán bộ kia trớ trêu?
*
Vì lập trường
quá nên mất ba lô
Anh ta là đội
phó CCRĐ. Một kiểu đội phó hay nói những lập trường tư tưởng nọ kia, anh ta có
tài là nhiều chuyện bằng móng tay anh có thể phân tích phê phán thành bằng con
bò, kết luận thành quả núi.
Đến khi đi
bắt rễ thấy anh cứ long đong ba lô trên lưng vào nhà này lại ra, sang nhà kia
lại bỏ. Anh ta báo cáo, toàn thấy những anh này ngụy binh tổ chức cũ kiên quyết
không dựa, những chị kia là cháu địa chủ có liên quan, vậy không thể là rễ tốt
v.v… Cứ vậy hết ngày nọ ngày kia.
Một hôm anh
ta vào nhà anh Lã là người đại lao đại khổ. Tuổi trên dưới 30. Người như cục
đất. Anh đội phó đã mừng. Nhưng cũng còn cảnh giác, nhìn xa thấy rộng con đường
phát triển sau này, nên anh ta thử hỏi: „Một tháng bao nhiêu ngày?“
Anh Lã đáp:
„30 ngày.“
„Thế một năm
bao nhiêu tháng?“
Anh Lã đáp:
„30 tháng.“ Không biết anh Lã nói đùa hay nói thực. Hay là do trình độ anh như
vậy.
Nhưng trình
độ anh đội phó thì anh bèn phân tích: „Con người như thế này có bồi dưỡng lắm
thì về sau cũng chẳng có triển vọng gì cả. Lớn bằng ấy tuổi đầu mà ngu như
vậy.“
Anh đội phó
lại xách ba lô đi. Vì cảnh giác nên ba lô cứ phải trên lưng, chưa có sở vững,
tin cẩn mà gửi ba lô được. Hôm đó là ngày thứ 13 rồi. Trong khi đó các anh em
khác đều đã có rễ cả: nơi ăn chốn ở, ba lô không phải vác vai, công tác phấn
khởi.
Anh đội phó
sốt ruột, tìm một bụi cây giấu ba lô, để đi tìm rễ, tìm „con người đại lao đại
khổ, có triển vọng“, vừa là để nhỡ có gặp anh em nào, họ thấy ba lô đeo vai thì
họ cười chết.
Sẩm tối về
bụi tìm thì thấy mất ba lô.
Về sau anh Lã
do một cán bộ khác dìu dắt trở nên cốt cán, rồi vào Đảng.
*
Kéo xe xách
cặp cho địa chủ gọi là hầu chân trong liên quan. Có anh đi ngụy (đã chết), khi
ốm anh cho mấy chén thuốc cũng cho là liên quan. Hai vợ cho là hủ hóa không
trong sạch. Cho thúng khoai mới, khen địa chủ, thế là bị gọi là liên quan.
*
Đánh vợ bị
bắt giam
Một anh cãi
nhau với vợ, đánh vợ. Vợ mếu, bù lu bù loa: „Tao ra tao trình với đội cho mày.“
Chồng chửi: „Mày ra mày trình với bố mày thì cứ ra mà trình!“
Thế là đội
bắt anh ấy lên, cho là tay chân địa chủ, phá hoại nói láo.
*
Truy bức
Mày có lựu
đạn phải không?
Vâng.
Bao nhiêu
quả?
27.
Ở đâu?
Em chôn ngoài
đồng.
Còn mới
không?
Nó rung rúc
thôi.
Đào mãi chả
thấy. Truy bức mãi không thể thấy lựu đạn gì cả, chỉ thấy: „Vì em bị đánh đau
quá em khai bừa như vậy.“
*
Một hầm vũ
khí
„Chúng em có
một hầm vũ khí, 50 bộc phá, 100 lựu đạn, súng ống mấy chục khẩu.“
30 du kích
đào suốt một buổi không thấy gì. Đào mãi không thấy vũ khí nhưng lại thấy sự
thực là: „Vì em đau quá nên em khai bừa như vậy.“
*
Tên Lê Tâm xã
Bình Dương
Nhà nghèo vợ
đần. Hắn dan díu với Thị Út, là một thị lắm của, lắm trâu bò ruộng nương. Thị
này lại có chồng rồi.
Lê Tâm mưu
mô: giết vợ. Bỏ thuốc độc, vờ là thuốc đau bụng cho chồng Thị Út. Bên giết vợ,
bên giết chồng, 3 ngày sau chúng lấy nhau.
Đối với nhân
dân không có điều tiếng gì. Văn tự chữ nghĩa khá, hắn dạy trẻ, giúp mọi người
làm đơn từ, viết thư. Phân tán của cải về các con từ 1953. Mưu cho vợ nay đi ở
nhà này một bữa, khi phát động giảm tô tố khổ còn được chia quả thực. Hay đâu
hắn ở Quốc dân Đảng từ 1925. Hiện nay là Trung ương ủy viên. Kỳ CCRĐ một tay
hắn mưu ra 9 vụ án mạng.
Lê Tâm bức tử
một trung nông, một địa chủ. Giết xong vứt dao dọa: Bây giờ là phải kín như
bưng. Mày mà nói là tao giết chết. Nói ban sáng thì ban trưa tao giết. Nói ban
chiều thì tối tao giết. Lại dọa vợ khổ chủ: Mày mà nói thì tao giết cả nhà.
Nhưng mà nếu nó truy quá thì cứ khai ra thằng Ninh ấy (Ninh là một bần nông
tích cực).
*
Vụ ông Khương
xã Bình Dương
Kỳ phát động
giảm tô lên phú nông, do Chắc Chỉ tố. Kỳ CCRĐ lên địa chủ cũng do Chắc Chỉ tố.
Trước có thù với Chắc Chỉ: Khi Chỉ đi vắng, Khương có đoạt một bụi tre, sau về
kiện cáo nhau mà Khương vẫn được kiện.
Từ khi Khương
lên địa chủ đâm ra rầu rĩ. Có người thấy bảo: chỉ một vài ngày là xong.
Một đêm địa
chủ Khương chết ở dưới ao nhà hắn ta, mặc quần áo nâu mới. Đội CCRĐ cho là hắn
hoang mang chán đời, sợ đấu nên tự vẫn. Đoàn cũng đặt nghi vấn, vì ở xã có xảy nhiều
vụ đột xuất lắm rồi.
Điều tra Trác
là trung nông, nhà bên cạnh. Trác bảo đêm có nghe tiếng trẻ khóc và người con
lớn của Dung bảo: „Khóc gì! Tao đâm chết cả bây giờ“.
Đội nghi, cho
là gia đình Khương giết ông ta đi chăng?
Phát động gia
đình: vợ Khương, Dung. 5 ngày liền không được câu nào. Dung bảo không nói câu
ấy mà chỉ nói rằng: Nín đi em, đừng làm ồn ban đêm lên đi em. Đội cho là nói
dối.
Phát động
Chắc Chỉ. Cũng không nói được câu gì. Vụ án kín như bưng. Sau đội đặt vấn đề đi
ngược lại điều tra: Ai tố Khương lên phú nông và lên địa chủ? Chính gia đình
Khương là thành phần gì?
Sau xét ra:
Chính là Chắc Chỉ đã tố Khương lên phú nông, và rồi lại lên địa chủ. Chứ chính
thực Khương là trung nông. Vụ án đã hơi có manh mối. Bà vợ Khương mới nhớ ra
đêm trước đêm chồng bị giết thì gần sáng chồng đi đái vào, bà tỉnh giấc. Ông có
bảo: „Quái sao nhà ta có người?“. „Làm gì có?“. „Có chứ, tôi nhìn như bố con
Chắc Chỉ, nó lủi ra vườn mất.“
Xét lý lịch
Chắc Chỉ, bà con cho biết anh ta cùng khổ thực (đi ở, gồng thuê gánh mướn).
Nhưng năm Pháp chiếm không biết sao anh ta lên ở bốt Gia Thọ với tên Hồng là
trùm Quốc dân Đảng. Những tề, lý trưởng v.v. về sau có muốn gặp Hồng đều phải
qua tay Chắc Chỉ, phải lễ lạp. Con gái Chắc Chỉ cũng có vấn đề với nhân dân.
Một lần bà con tập hợp, sắp đi ra vùng tự do đi dân công, tên con gái này biến
đi một lúc về phía bốt Gia Thọ, lúc sau Tây ập về bắt đồng bào. Tóm lại Chắc
Chỉ lai lịch không tốt, nhân dân coi là chó săn của Pháp trước kia.
Đội đi sát
Chắc Chỉ, chất vấn, giải thích chính sách khoan hồng, căn vặn. Mãi Chắc Chỉ mới
khai là do tên Trác. Cán bộ bảo: Nếu đem Trác đối chiếu với anh mà hắn bảo có
cả anh nữa thì sao? Chắc Chỉ im không nói gì.
Lại giải
thích. Tận sau hắn mới chịu thú cả. Là do phú nông Tậu bày mưu. Phú nông Tậu
tới nhà bảo lâu nay không thấy đến chơi. Chắc Chỉ: „Vì ông là phú nông, muốn
đến lắm lại sợ nhân dân. Nhà cửa túng thiếu lắm mà cũng không dám đến vay như
khi xưa.“ „Tối anh đến cũng được, lấy một ít thóc. Còn số nợ cũ thì bây giờ tôi
lên phú nông mà đòi nông dân thì không có được, vậy coi như là tuyên bố bỏ đi,
anh không phải nghĩ tới nữa.“
Khi hắn bước
ra, hắn quay lại: „Nhưng mà anh đến lấy thóc thì cồng kềnh, nhân dân nó lại dòm
ngó, thì lấy tiền vậy.“ Hắn giúi cho 3 vạn. Về sau hắn bàn là cả cánh ta khéo
nguy mất. Trác liệu rồi lên địa chủ, tôi cũng lên địa chủ mất. Còn anh thì cũng
chẳng thoát. Ở đồn bốt như thế, con gái anh lại là gián điệp như thế, nhân dân
với người ta theo dõi ghi chép từng ngày. Họ sẽ moi ra, phen này chết cả lũ.
Trác, Chắc Chỉ đều lo. Bây giờ có cách nào? Chỉ có cách giết tên Khương đi. Nó
cùng bọn mình nhưng nó ngả nghiêng lắm. Ta quy cho nó lên địa chủ xong giết đi
là hết manh mối. – Nhỡ lộ thì sao? – Nó đã là địa chủ mà chết đi thì ai người
ta còn để ý, đội nó cũng sẽ bỏ qua đi chứ.
Thế là giết.
Nhỡ ra có lộ thì phải ai tai ấy, đừng có khai mà chết. Bây giờ nó chỉ phát động
thôi chứ không nhục hình tra khảo gì đâu mà sợ.
(Còn tiếp)
© 2014
pro&contra
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét