Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014
Gordon G. Chang - “GORBACHEV” TÀU ĐANG XÉ NÁT ĐẢNG CỘNG SẢN
Phan
Trinh dịch
“Tập
Cận Bình, giống Gorbachev, muốn làm điều vĩ đại để cải cách một hệ thống bệnh
hoạn. Nhưng cũng như lãnh tụ cuối của Liên Xô cũ, Tập vừa kích hoạt những
chuyển biến mà ông không thể kiểm soát được.”
Giới
thiệu của người dịch:
Lập
luận của Gordon rất đáng chú ý, nhất là khi ông so Tập Cận Bình với Gorbachev,
người vừa cố sửa vừa cố giữ, sao cho không đổ vỡ, một hệ thống đã không thể
sửa. Thực ra, bài học của Gorbachev nôm na chính là: Sai không sửa không được,
nhưng cứ sửa là sụp.
Hóa ra
Tập không vô địch, mà đang “thọ địch”, Tàu không siêu cường muốn làm gì thì
làm, mà là một pho tượng khổng lồ đứng trên bục đất bở. Và hóa ra Đặng Tiểu
Bình nói quá đúng: “Nếu Trung Quốc rơi vào bất ổn, thì bất ổn sẽ xuất phát từ
chính nội bộ Đảng Cộng sản”.
Nếu xâu
chuỗi những ngày tháng nêu trong bài – Bộ Chính trị Tàu họp kín ngày 26/6,
trong đó Tập tuyên bố không màng sống hay chết trong công cuộc chống tham
nhũng, và ngày 29/7, ngày ra thông báo điều tra Chu Vĩnh Khang – thì có thể đặt
thêm một giả thuyết, không phải không có lý, đó là: Trung Quốc rút giàn khoan
981 khỏi vùng biển Việt Nam ngày 15/7, sớm trước một tháng, thực ra cũng chỉ vì
đấu đá nội bộ đang đến hồi quyết liệt. (Đó là chưa kể Chu Vĩnh Khang từng là
một ông trùm dầu khí với nhiều tay chân trong ngành.) Và với Tập Cận Bình, có
lẽ “thù trong” còn đáng sợ gấp trăm lần “giặc ngoài”.
Bài gốc
đăng trên National Interest ngày 14/8/2014 có tên “China’s
“Gorbachev” Is Tearing the Communist Party Apart”. Những tiêu đề nhỏ là của
người dịch.
__________
Sống-chết,
mất-còn
“Tôi
không màng mình sẽ sống hay chết, tiếng tăm mình sẽ còn hay mất, trong cuộc đấu
tranh chống tham nhũng này.” Tập Cận
Bình đã mạnh miệng như thế, trong một phiên họp
kín của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc ngày 26/6 vừa qua. Lãnh
tụ nhiều tham vọng họ Tập cũng nhắc đến hai đội quân, một bên là đội quân “tham
nhũng”, bên kia là đội quân “chống tham nhũng”, và hai lực lượng, theo ông,
đang lâm vào thế “tiến thoái lưỡng nan.”
Những
lời tuyên bố hùng hồn này, được một Ủy viên Trung ương Đảng tiết lộ, có vẻ
chính xác và phù hợp với những thông tin trước đó rằng ông Tập đã đọc một diễn
văn “gay gắt
đến chấn động” về chiến dịch chống tham nhũng. Báo South
China Morning Post tại Hongkong cho biết một nguồn tin liên quan đến bài
diễn văn của Tập đã xác minh điều vừa kể. Rõ ràng, hiện đang diễn ra cuộc đấu
đá nghiêm trọng giữa các phe phái cao cấp ở Bắc Kinh.
Mới gần
đây thôi, phần lớn dư luận chỉ chú trọng đến việc ông Tập nhanh chóng củng cố
vị thế chính trị sau khi trở thành Tổng Bí thư Đảng vào tháng 11/2012. Chẳng
hạn vào năm 2013, trong đêm trước ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh thân mật
giữa Chủ tịch Tập và Tổng thống Obama, tờ New York Times và Wall
Street Journal cho biết quan chức Nhà Trắng khẳng định Tập Cận Bình đã nắm
được quyền kiểm soát các cơ quan quyền lực của Đảng và quân đội nhanh hơn họ dự
báo rất nhiều.
Cũng
vậy, từ đó đến nay, việc truy tố rộng rãi các quan chức từ cao đến thấp – từ
“hổ” đến “ruồi” trong từ vựng Trung cộng – được xem như bằng chứng ông Tập đã
nắm trong tay hệ thống chính trị. Đầu tháng này, nhà báo Andrew
Browne, viết trên tờ Wall Street Journal rằng:
“Ít nhất là cho đến bây giờ, gần như không có dấu hiệu chống đối.” Tuy nhiên,
thời điểm bài báo của Browne xuất hiện quả là không may. Vì ngay khi bài báo
“không có dấu hiệu chống đối” được đưa lên mạng thì thông tin về bài diễn văn
mạnh miệng trước Bộ Chính trị của Tập Cận Bình bắt đầu được lan truyền tại Hoa
lục.
Thời
khắc quyết định
Những
điều hùng hồn Tập Cận Bình nói ở trên làm người nghe nhớ đến tuyên bố
đình đám năm 1998 của ông Chu Dung Cơ, về việc hãy chuẩn bị
sẵn 100 cỗ quan tài cho bọn tham nhũng, nhưng cũng chuẩn bị luôn cho ông một cỗ
vì ông sẵn sàng chết trong cuộc đấu tranh giành lại “niềm tin của nhân dân vào
chính phủ”. Thế nhưng, tuy dùng ngôn ngữ đầy kịch tính, lời lẽ của ông Tập lại
cho thấy tình trạng chống đối quyết liệt và sự bất mãn cao độ đang diễn ra
trong giới lãnh đạo chóp bu.
Theo
lời giáo sư Trương Minh (Zhang Ming) thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc, vì đang
có quá nhiều chống đối và bất mãn nên có thể xem đây chính là thời khắc quyết
định mất-còn, được ăn cả ngã về không, của đồng chí Tập Cận Bình. Quả là một
thời kỳ tế nhị vì việc chuyển giao lãnh đạo chính là nhược điểm lớn nhất của
những hệ thống độc tài toàn trị, và Trung Quốc đang ở ngay trong một thời điểm
rất dễ vỡ. Việc chuyển giao quyền lực từ Thế hệ Thứ tư Hồ Cẩm Đào cho Thế hệ
Thứ năm Tập Cận Bình là lần chuyển giao quyền lực đầu tiên trong lịch sử Cộng
hòa Nhân dân Trung Quốc mà không được lãnh tụ tối cao Đặng Tiểu Bình dàn xếp.
Đặng Tiểu Bình, sau khi hất chân nhân vật chuyển tiếp Hoa Quốc Phong, đã tự đưa
mình lên ngôi cao nhất, và sau đó ông chọn Giang Trạch Dân kế vị mình và sau
nữa chọn Hồ Cẩm Đào kế vị Giang. Dĩ nhiên, Đặng không còn ở thế có thể dàn xếp
người vào ghế cao nhất trong thời hậu-Hồ.
Các
chuyên gia về Trung Quốc, dù không thân thiện với chế độ, đã cho rằng việc
chuyển giao gần đây được thực hiện theo đúng các quy trình, thể lệ của Đảng, và
đã diễn ra “êm thắm”. Mặc dù được chuyên gia nhận định như thế nhưng thực ra đã
có những vấn đề nghiêm trọng, vì trong một nhà nước độc đảng, kể cả một nước quan
liêu nặng như Trung Quốc, mọi nội quy luật lệ đều có thể thay đổi tùy theo ngẫu
hứng bất chợt của lãnh tụ. Và trong cuộc chuyển giao Hồ-Tập vừa rồi, một số
điều bất ngờ đã xảy ra.
9 còn
7, và ghế đập lưng ông
Chẳng
hạn, đã có sự cắt giảm ngoài dự đoán con số thành viên của Ban Thường vụ Bộ
Chính trị, tức đỉnh cao quyền lực chính trị, từ con số chín người xuống còn
bảy. Đây là bằng chứng cho thấy việc chuyển giao quyền lực là kết quả sự dàn
xếp giữa các bên, chứ không phải là kết quả bầu chọn theo luật định. Thêm vào
đó, vụ Tập Cận Bình biến mất trong hai tuần vào tháng 9/2012 – theo một
bài trên tờ Washington Post, Tập bặt tăm hai tuần vì
bị chấn thương khi một đồng nghiệp ném ghế trong một phiên họp cấp cao, và ghế
đập trúng lưng Tập – được cho là dấu hiệu của sự bất đồng nghiêm trọng trong
hàng ngũ lãnh đạo. Lại cũng có hàng loạt tin đồn
về các cuộc đảo chính trước khi chuyển giao
quyền lực diễn ra, có cả tin về vụ nổ súng tại trung tâm Bắc Kinh trong số
những tin khác. Đặng Tiểu Bình từng dự báo: “Nếu Trung Quốc rơi vào bất ổn, thì
bất ổn sẽ xuất phát từ chính nội bộ Đảng Cộng sản.”
Nhưng,
có lẽ lý do quan trọng nhất cho thấy đây là thời khắc định đoạt mất-còn của Tập
Cận Bình lại chính là tham vọng quá lớn của ông. Từ trước đến nay, lãnh tụ nào
của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc cũng yếu hơn tiền nhiệm của mình, trừ Tập Cận
Bình. Ông Tập rõ ràng là đã ấp ủ những hy vọng lớn và ước mơ vĩ đại kiểu Mao,
và chính điều này đã khiến ông, hơn hẳn ba vị tiền nhiệm, tiến hành thanh trừng
những đối thủ chính trị cản đường mình. Dưới vỏ bọc chống tham nhũng, ông đã
thúc đẩy điều mà nhà bình luận John
Minnich thuộc Viện Chính sách (think tank) Stratfor gọi là “nỗ
lực rộng nhất và sâu nhất, kể từ khi Mao Trạch Đông chết năm 1976 và Đặng Tiểu
Bình lên nắm quyền hai năm sau đó, nhằm thanh trừng, tái tổ chức và chấn chỉnh
lại vị thế của giới lãnh đạo Đảng Cộng sản.”
20
tháng 36 vị
Tính
đến nay, cuộc chiến của Tập đã thực sự càn quét, hạ bệ ít
nhất 36 quan chức ở vị trí thứ trưởng hoặc cao hơn trong 20 tháng đầu tiên nắm
quyền. Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đảng cho biết năm ngoái họ đã kỷ luật
182.000 quan chức. Bộ sưu tập những con hổ sa bẫy có cả Bạc Hy Lai, một ủy viên
Bộ Chính trị đầy sức hút, có cả Từ Tài Hậu, từng là một trong những vị tướng
quyền lực nhất nước, và có cả Chu Vĩnh Khang, ông vua lực lượng an ninh nội
chính, người phải phải rời ngôi vào năm 2012.
Thông
báo về việc điều tra ông Chu Vĩnh Khang, đưa ra ngày 29/7/2014 vừa qua, đánh
dấu điều một số người cho là “kết thúc
giai đoạn quan trọng đầu tiên trong chiến dịch chống tham nhũng của Tập,” nhưng
điều này còn có ý nghĩa sâu xa hơn nhiều. Việc truy tố chưa từng có rõ ràng đánh
dấu những ngày cuối cùng của hai thập niên ổn định chính trị, một thời kỳ đủ
dài để cho phép Trung Quốc phục hồi sức lực sau 27 năm thảm hại dưới sự cai trị
của Mao Trạch Đông.
Phạm
điều tối kỵ
Việc
điều tra Chu Vĩnh Khang thực ra vi phạm điều tối kỵ từng được mấy thế hệ lãnh
đạo tuân thủ, đó là không được truy tố ủy viên hay cựu ủy viên của Ban Thường
vụ Bộ Chính trị. Nếu các lãnh tụ biết mình sẽ không bị truy bức đến cùng, như
họ từng bị truy bức trong thời Cách mạng Văn hóa do Mao phát động, thì họ sẽ
sẵn lòng rút lui êm thắm nếu thất bại khi tranh giành quyền lực. Nói cách khác,
người kế vị khôn khéo của Mao, ông Đặng Tiểu Bình đã giảm thiểu tối đa nguy cơ
các nhân vật chính trị quan trọng phải chiến đấu đến cùng và xé nát Đảng Cộng
sản. Nhìn như thế thì việc cấm đụng đến các vị Ủy viên ban Thường vụ là một yếu
tố quan trọng trong việc tái lập ổn định sau thời kỳ thanh trừng điên dại kéo
dài hàng thập niên do Mao tiến hành.
Thế
nhưng, Tập Cận Bình đã đảo ngược thế cờ và quy trình quen thuộc, và điều này
thể hiện rất rõ qua vụ cho điều tra Chu Vĩnh Khang và án chung thân dành cho
Bạc Hy Lai. Đây là dấu hiệu cho thấy Trung Quốc đang trở lại thời kỳ mà nhiều
nhà quan sát nghĩ là đã qua từ lâu, và Tập Cận Bình đang phủ nhận cách làm
chính trị của thời kỳ do Giang-Hồ thống lĩnh. Suốt thời kỳ vuốt mặt phải nể mũi
đương nhiên đó, những kẻ chơi trò quyền lực đã cố duy trì thế cân bằng mong
manh giữa những phe kình chống nhau trong Đảng. Còn đến thời Tập Cận Bình, cuộc
chiến mất-còn sống-chết tranh giành quyền lực đang biến thành chủ trương“Tao
còn, mày mất” hoặc “Mày
chết, tao sống” (“You die, I live.”)
Như
giáo sư Trương Minh thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc nhận xét, “trận đánh”
giữa Tập và những quan chức khác “đã ở mức nóng bỏng cực độ.” Câu hỏi đặt ra là
liệu trong những tháng sắp tới, các cuộc đấu đá kia sẽ giảm cường độ hay lại
càng nóng bỏng.
Thỏa
thuận?
Theo
quan sát viên kỳ cựu về vấn đề Trung Quốc, ông Willy Lam, thì giai đoạn tệ hại
nhất đã qua. Ông trích
một nhận định của Đặng Vũ Văn – nguyên Phó Tổng Biên
tập tờ Học tập Thời báo (Study Times) của Trường Đảng Trung ương – đăng
trên Đại Công báo (Ta kung Po), tờ báo Hongkong thường phản ảnh đường
lối Bắc Kinh, số ra ngày 26/7: “Nhiều người muốn biết liệu những con “hổ lớn”
hoặc “hổ già” có tiếp tục bị sa bẫy hay không. Và khả năng điều này xảy ra
trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ năm năm lần thứ nhất gần như bằng không.”
Ông tin rằng Tập Cận Bình đã đạt được một thỏa thuận nào đó với Giang Trạch
Dân, Hồ Cẩm Đào, và những tai to mặt lớn khác trong Đảng để họ cho phép Tập làm
bất cứ những gì Tập muốn với Chu Vĩnh Khang, với điều kiện Tập sẽ không đụng
đến họ hoặc con cháu họ.
Nhưng
một thỏa thuận như thế là điều nhiều người còn hoài nghi. Hiện đang có rất
nhiều dự đoán về những gì sẽ xảy ra, và tất cả dường như đều cho thấy suy đoán
của Đặng Vũ Văn không đúng, ít nhất là với các lý do sau:
Con hổ
lớn nhất & tà khí
Thứ
nhất, Tập được cho là đang dùng chiến dịch chống tham nhũng – trên thực tế thì
đây là một cuộc thanh trừng chính trị – để gạt ra ngoài những kẻ chống đối kế
hoạch tái cấu trúc kinh tế sâu rộng. Nếu điều này đúng thì thỏa thuận mà Đặng
Vũ Văn nhắc tới là sai. Xét cho cùng, nếu tìm cách thỏa thuận với phe bảo thủ
thì phe bảo thủ, vốn chịu nhiều thiệt hại nhất nếu có thay đổi, sẽ ở vào thế có
thể cản trở hầu hết các cải cách. Trong khi đó, Tập Cận Bình lại là tuýp người
khát khao để lại một di sản đáng kể – Tập muốn được xem như người có công cứu
sống Đảng Cộng sản và thực hiện được “Giấc mơ
Hoa” – và ông cũng chẳng dại gì bán rẻ tiền đồ của chính mình nếu
thỏa hiệp. Để làm được điều mọi người nói ông sẽ làm – hoặc ít nhất là nắm được
quyền lực tối cao – Tập Cận Bình cần nhổ nanh mọi đối thủ, nhổ nanh mọi con hổ
vẫn đang là chúa tể rừng rú.
Thứ
hai, mọi người hầu như đang mất kiên nhẫn với Tập, hoặc đang gặp bất lợi vì các
chính sách của ông. Điều này có nghĩa trên thực tế Tập đang có động lực rất
chính đáng để tung một chiêu ngoạn mục nhằm lấy lại sự ủng hộ của xã hội, chẳng
hạn như bủa lưới bắt luôn con hổ lớn nhất của bầy hổ là Giang Trạch Dân. Nhà
bình luận thạo tin ở Bắc Kinh, ông Lý Vĩ Đông (Li Weidong) tin rằng
Tập sẽ nhắm vào mạng lưới tay chân của Giang và từ đó đảm bảo rằng 19
vị cựu Ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị sẽ vì sợ hãi mà phải tuân thủ mọi ý
muốn của Tập.
Thứ ba,
ngay cả khi có một thỏa thuận giữa Tập và các bác hổ già đi nữa, thì những thỏa
thuận đó cũng không thể kéo dài. Tập chắc chắn hiểu rằng ông đã đẩy cao kỳ vọng
của người dân Trung Quốc và giờ đây ông phải làm những gì mình hứa. Quần chúng
đòi hỏi bọn tham nhũng và quan tham bị hạ bệ, quần chúng muốn thấy gió lành
thổi bay “tà khí”, mượn lời người
bạn thâm niên của Tập nói với nhà báo John Garnaut. Vì
vậy, Tập sẽ không thỏa hiệp trong cuộc chiến chống tham nhũng, ngay cả khi đó
là điều Tập muốn làm. Trong xã hội Trung Quốc phát triển ngày càng phức tạp, có
những thế lực mới không thể nào xem thường.
Vượt
tầm kiểm soát
Tập Cận
Bình, giống Gorbachev, là người muốn làm điều vĩ đại để cải cách một hệ thống
bệnh hoạn. Nhưng cũng như lãnh tụ cuối của Liên Xô cũ, Tập vừa kích hoạt những
chuyển biến mà ông không thể kiểm soát được. Ông quyết định tấn công tham
nhũng, nhưng tệ nạn này đã ăn quá sâu trong hệ thống chính trị cộng sản Trung
Quốc, nên rất khó có thể quản lý những nỗ lực chống tham nhũng quyết liệt.
Không may cho Tập, ông đã tạo ra những kỳ vọng lớn lao trong xã hội, và trong
cả giới tinh hoa. Cũng vì vậy ông không thể nào ngưng chiến dịch chống tham
nhũng, và điều này nghĩa là dù có ngầm thỏa thuận với những bác hổ già đi nữa,
các thỏa thuận đó không sớm thì muộn cũng tan tành, bằng cách này hay cách
khác.
Một hệ
thống chính trị dễ vỡ không thể kiềm chế được những kẻ quyết chí chiến đấu đến
cùng để tồn tại.
Chính
trị Trung Quốc thời hiện đại có lẽ sẽ không man rợ như trong những năm đầu lập
nước Cộng hòa Nhân dân, nhưng vẫn không thể cho phép một lãnh tụ chấp nhận tình
thế bất phân thắng bại. Một lãnh tụ chỉ có thể hoặc thắng hoặc thua, nhất là
với Tập Cận Bình, kẻ đã kích hoạt điều được xem như một cuộc chiến tranh hủy
diệt mang động cơ chính trị.
Logic
khốc liệt
Với
những thử thách quá lớn trong những ngày này, không ai muốn thấy mình yếu kém,
nhất là đối với Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tập Cận Bình đã khởi động
cuộc chiến sống-còn, và ông phải tiến hành đến khi kết thúc. Khác với những hệ
thống pháp trị trong đó các cơ cấu có tính định chế sẽ kiềm chế những xung động
và xung đột, hệ thống toàn trị ở Trung Quốc lại dễ dàng tưởng thưởng những hành
động tồi bại nhất trong những thời kỳ căng thẳng nhất. Kiểu cách chính trị được
ăn cả ngã về không của Tập Cận Bình trói ông vào một logic rất khốc liệt mà ông
không thể thoát khỏi.
Trong
tình hình đó, như nhận định
của giáo sư Quách Ôn Lương (Guo Wenliang) thuộc Đại học Trung Sơn tỉnh Quảng
Châu: “nguy cơ những con hổ sẽ liên kết để phản công là một nguy cơ
rất, rất lớn” vì các quan chức cao cấp sẽ không thể ngồi chờ Tập đến tóm đi
từng người một. Và Tập cũng không thể ngồi chờ họ tấn công phản kích.
Tập Cận
Bình, một lãnh tụ cứng rắn đang định hình và tung hoành, đã thay đổi cục diện
chính trị tại Trung Quốc Cộng sản – sự thay đổi này có thể tốt hay xấu hơn,
nhưng điều chắc chắn là ông không thể quay ngược lại được nữa.
Nguồn:
Gordon G. Chang, “China’s
“Gorbachev” Is Tearing the Communist Party Apart“, The
National Interest 14/8/2014
Bản
tiếng Việt © 2014 Phan Trinh & pro&contra
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét