Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014
Ghé thăm các Blogs: 18/03/2014
![]() |
Hình: internet |
BLOG CÁNH CÒ
Mon, 03/17/2014 - 02:43 — canhco
Bài phỏng vấn tiến sĩ người Áo gốc Việt Đặng Hoàng Giang: “Phương Tây - một giấc mơ hời hợt!” trên báo Lao động* đang được nhiều người đọc và tranh luận. Tôi có cái nhìn khác vể bài viết này, trước nhất là lời cám ơn ông TS Đặng Hoàng Giang: Cám ơn về liều thuốc an thần của ông có nhã ý muốn tặng cho người dân chúng tôi.
Cuộc sống không chỉ là cơm ăn áo mặc, nó còn là tự do và những ao ước cần được xã hội thừa nhận. Ông về VN và ngắm nghía đời sống ở đây như Tây ngắm người Việt mặc dù ông nói tiếng Việt thạo hơn Tây nhưng ông chưa tiêu hóa được cái mà Tây nó vượt trội hơn Việt.
Theo Box của bài viết ghi rằng: “Từ năm 2008, ông là Phó Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu phát triển và Hỗ trợ cộng đồng (CECODES) - một tổ chức phi chính phủ đi đầu ở Việt Nam trong việc thúc đẩy xã hội dân sự, minh bạch và nâng cao tiếng nói của người dân.”
Nhà nước mà ông đang nhận lương để nghiên cứu có cách nhìn như thế nào về xã hội dân sự, cái mà ông đang vận động và nghiên cứu? Sao ông không nhắc tới điều cực kỳ quan trọng này trong bài phỏng vấn?
Vâng. Tôi hiểu ông trả lời phỏng vấn rất trơn và không nghi ngờ gì cái trơn tru ấy được suy nghĩ cạn kiệt bởi một chuyên gia. Tuy nhiên là người chuyên nghiên cứu về xã hội dân sự Việt Nam nhưng ông lại bảo những hình ảnh xấu của người Việt là tất yếu trong khi cọ sát với sự vận động toàn cầu hóa.
Ông nói: “Việt Nam đang chuyển dịch, đang đầy những đứt gãy xã hội, những xung đột về giá trị và văn hoá trong quá trình toàn cầu hoá. Điều này thực sự là thú vị, tuy rằng có thể gây hoang mang.”
Ông nói: “Cũng khó mà yêu cầu những người nghèo đang vật lộn hằng ngày phải lịch sự, đi nhẹ nói khẽ và nhường nhịn người xung quanh. Hay thậm chí, những người không còn nghèo nữa thì vẫn mang thói quen từ thời bao cấp đã ăn sâu trong tiềm thức, nên vào resort (khu nghỉ dưỡng) vẫn còn chen lấn nhau khi lấy đồ ăn...”
Tôi không tin lập luận của ông. Rất nhiều ví dụ cho thấy sự diễn giải của ông không thuyết phục, tôi lấy đất nước Campuchia làm một điển hình mặc dù kinh tế và hoàn cảnh phát triển của họ thua xa Việt Nam.
Sang Campuchia ông sẽ thấy tâm tính cá nhân và tinh thần dân tộc của họ.
Họ cũng đang chuyển dịch trong cái mà ông gọi nứt gãy xã hội, nhưng không hề có những hình ảnh mà ông cho là tất yếu ấy. Tuy nghèo hơn Việt Nam nhưng họ lịch sự, khiêm tốn, thật thà và ý thức bảo tồn văn hóa của họ có thể khiến cho các quan chức Việt Nam sang chơi phải xấu hỗ.
Không có việc cả làng kéo nhau đánh chết bọn trộm chó như xứ sở vô pháp luật Việt Nam và vì vậy không thể gọi như ông là “thú vị”.
Họ không kéo nhau tới đền thờ xin lộc, xin thăng quan tiến chức như ở Việt Nam. Họ cũng không tàn phá đền chùa miếu mạo và vì thế không thể gọi như ông là “hoang mang”.
Họ giữ gìn Angkor như giữ gìn con ngươi trong mắt của họ. Còn Việt Nam thì sao, ông có biết bao nhiêu di tích đã bị tiêu diệt cho các tòa nhà cao tầng hay sân golf vì quyền lợi của nhóm lợi ích?
Ông nói: “Nhưng ở Việt Nam, người ta có thể thử nghiệm bản thân trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Điều này chỉ có thể làm được trong một xã hội chưa có độ chuyên môn hóa cao.”
Ông đang ru ngủ mình và người khác. Nếu ông về Việt Nam không có bằng cấp hay tiền bạc trong tay thì không biết ông thử nghiệm bản thân như thế nào? Là một ông Tây ba lô đi xin dạy tiếng Anh trong các lò đào tạo cấp tốc sinh ngữ hay một chân chạy bàn tại một khách sạn 5 sao?
Nếu ông cho rằng người có bằng cấp, có ý thức muốn thử nghiệm trong một xã hội như Việt Nam thì ông tỏ ra vẫn chưa hiểu gì về nơi ông đang nghiên cứu. Vì Việt Nam “không có độ chuyên môn hóa cao” nên cách nhìn của những nơi ông sắp xin vào làm việc hoàn toàn khác với Tây phương. Họ sẽ nhìn ông bằng những cái nhìn vừa tỵ hiềm vừa nghi ngờ. Trong hoàn cảnh chung như thế ông làm sao thử nghiệm?
Ông đã biết có bao nhiêu sinh viên tài giỏi sau khi du học về với mảnh bằng tiến sĩ trong tay khi được nhận giảng dạy tại Đại học Quốc gia thì được trả với đồng lương ba trăm đô la một tháng?
Có lẽ chỉ đúng với trường hợp của ông vì ông nhận lương quốc tế để làm việc tại Việt Nam thì mọi gút mắc sẽ khó được nhìn ra bằng một đôi mắt tỉnh táo.
Ông nói: “Ở phương Tây, mỗi người sẽ chỉ có đúng chỗ đứng của mình như một mắt xích trong dây chuyền xã hội.”
Sai. Cái dây chuyền xã hội ấy chỉ được nhìn qua lăng kính lao động và vì vậy nhận xét của ông trái với nguyên lý phát triển. Phương Tây có hai loại lao động, một là sản xuất dây chuyền và hai là sản xuất không dây chuyền. Ông đang nói tới người công nhân trong mọi nhà máy của phương Tây, họ giống nhau và chỉ là những mắt xích. Loại thứ hai nhiều hơn, họ là những nhà khoa học đang miệt mài trong các phòng thí nghiệm. Dĩ nhiên không thể gọi họ là mắt xích được. Họ là các đầu óc luôn nghĩ tới các phát hiện mới để thỏa mãn hai nhu cầu: thứ nhất làm giàu, thứ hai cải tạo xã hội, và dĩ nhiên họ cũng không phải là mắt xích.
Họ là những chuyên gia độc lập, những người hoạt động chính trị chuyên nghiệp hay những giáo sư đang giảng dạy đầy dẫy tại các viện nghiên cứu hay đại học. Nói họ là mắt xích là cách nói phủ nhận và miệt thị của những đầu óc chống tây Phương.
Đông nhất là những người làm dịch vụ tại phương Tây, cũng không thể gọi họ là những con người-robot. Mặc dù họ làm cùng một công việc nhưng không ngày nào giống ngày nào vì phải tiếp xúc và làm việc với hàng chục loại khách hàng khác nhau. Họ sáng tạo để điều chỉnh thái độ làm việc cũng như cách quản lý công việc để sống còn và do đó họ không là mắt xích.
Ngay có là mắt xích như một công nhân bình thường nhưng vẫn có hằng triệu người khắp nơi trên thế giới ao ước được trở thành mắt xích ấy kể cả người Việt. Tại sao không làm một mắt xích tại phương Tây khi đồng lương, quyền lợi người lao động được bảo vệ trong khi cũng là một mắt xích tại Việt Nam thì không khác gì một một con bò trong nông trại, bị chủ vắt cho đến giọt sữa cuối cùng với sự tiếp tay của nhà nước bóc lột họ bằng đồng lương tối thiểu và hình thức của cái gọi là công đoàn?
Khi được hỏi: Điều gì khiến ông thấy khó chịu nhất khi sống ở phương Tây? ông rất ấm ớ khi nói “Họ cao to quá, mình nhỏ bé hơn nhiều (theo nghĩa đen), khi nói chuyện mình cứ phải ngước hết cả lên, mỏi cổ...”
Nhưng sau đó ông nói thêm: “Xã hội phương Tây coi trọng thành công vật chất. Xe xịn, nhà to, những chuyến đi đặc biệt… là những khát vọng cơ bản thúc đẩy xã hội phương Tây vận hành.”
Cái khát vọng cơ bản ấy có gì làm ông khó chịu khi khuyên người Việt lấy đó làm kinh nghiệm?
Chỉ khi nào phương Tây đồng loạt tuyên bố rằng họ không có khát vọng nữa hay khát vọng mù quáng vào một chủ thuyết nào đó như Việt Nam thì mới đáng nói. Xã hội thiếu khát vọng làm giàu là một xã hội mục rửa vì những định kiến sai lầm và bất mãn. Khát vọng ấy khôn lớn và thích hợp song song với các nền văn hóa lấy nhân văn làm chính thì tại sao ông lại khó chịu?
Phương Tây không bao giờ là thiên đường cả. Điều đó không cần phải bàn cãi nhưng khi lấy một phụ nữ chết đã 5 năm mới được phát hiện tại Mỹ để minh chứng cho sự bất toàn của nó là một so sánh không đúng tầm của một chuyên gia như ông. Kinh tế, xã hội, chính trị và văn hóa luôn luôn bất toàn vì vậy xã hội mới phải vận động để cải thiện nó. Lấy một ví dụ hiếm khi xảy ra để làm tiền đề minh chứng sự thiếu hoàn hảo của xã hội phương Tây là lấp liếm và thiếu biện chứng.
Là người tốt nghiệp thạc sĩ công nghệ thông tin, ĐH Kỹ thuật llmenau (Đức) có bao giờ ông thấy một người Đức bị nhốt khi viết status trên facebook vì điều 258 của Bộ luật hình sự?
Là người có bằng tiến sĩ trong lĩnh vực kinh tế phát triển của ĐH Công nghệ Vienna (Áo), tấm ảnh 4 mẹ con chị Hòe mang cầy thay cho trâu tại Hưng Yên vừa được báo chí VN loan tải có cho ông khái niệm gì về một nền kinh tế định hướng của Việt Nam?
Ông có thấy công dân Áo nào muốn đi đâu phải xin giấy phép, muốn xuất ngoại phải tùy vào lòng hảo tâm của công an cửa khẩu?
Ông có thấy ở Áo hay ở Đức có ai bị công an mời làm việc rồi được trả về nhà với cái xác chết không? Ở Việt Nam xảy ra hàng tuần.
Ở Áo và Đức ông có bao giờ nghe người ta bị chính quyền bắt giam nhưng con cái không được gặp mặt và gửi thuốc men cho cha mẹ vợ chồng con cái họ hay không?
Ở Áo hay Đức có bao giờ ông thấy cảnh sát giao thông ăn hối lộ và khi chận dân lại thì câu đầu tiên là “có tiền không mày?”
Ở Áo hay Đức có bao giờ ông thấy một bà già 90 tuổi lượm rác nuôi cháu tật nguyền hay một chiếc giường trong bệnh viện chứa tới 4 người nằm, cùng 6 người khác chui rúc dưới nó?
Những cái ông “chưa” biết ấy đang dày vò lòng tự trọng của người dân, làm cho họ vọng ngoại có điều kiện và phương Tây là cứu rỗi của nhiều người không còn gì phải đắn đo suy nghĩ.
Là một chuyên gia được đào tạo và sống trong môi trường tự do, ông quên không nhắc tới hai từ này là một cái lỗi rất lớn. Có lẽ sống quá lâu với nó nên ông không còn cảm thấy tự do là cần thiết nữa. Riêng chúng tôi, là con người, ngoài cơm ăn áo mặc thì tự do là điều băn khoăn nhất.
Lần tới hy vọng ông sẽ được phỏng vấn với chủ đề rất hay ho và cần thiết này và cũng hy vọng ông chia sẻ được cái tự do phổ quát chứ không phải thứ tự do trong khuôn khổ như nhà nước vẫn thường nói.
BLOG HIỆU MINH
Tuyên truyền cực hữu của phía Nga
Bài viết này do một bạn đọc có nick Hoàng Hoàng ở Kharkiv gửi Hiệu Minh Blog. Cảm ơn bạn nhiều.
Vậy là chỉ còn vài giờ nữa, người dân Ukraine tại bán đảo Crimea sẽ đi bỏ phiếu trong cuộc trưng cầu dân ý quyết định về việc liệu Crimea có tách ra khỏi Ukraine để gia nhập với Liên bang Nga. Họ bầu cử quyết định xem mình có trở thành công dân của một nước hay không, khi mà binh lính của nước đó cầm súng đứng cách điểm bỏ phiếu chỉ vài trăm m. Kết quả bó phiếu có lẽ không còn quan trọng.
Sau khi sự vụ của máy bay MH370 tạm lắng, vài ngày sắp tới, có lẽ truyền thông trong và ngoài nước sẽ tập trung phân tích, nhận định và đưa ra vô số giải thích về những diễn biến mới nhất của Ukraine. Tuy hiện giờ, sự việc vẫn còn đang nóng bỏng, và có vẻ sẽ còn lâu mới có thể lắng dịu, người viết bài này vẫn muốn đưa ra một vài nhận định của mình. Bài viết này không có tham vọng tập trung phân tích hay giải thích những gì xảy ra ở Ukraine, mà chỉ muốn rút ra những bài học từ sự việc ở Ukraine mà Việt Nam có thể học hỏi được mà thôi.
Điểm giống và điểm khác giữa Ukraine và Việt Nam
Trước tiên, để hiểu được rằng những bài học từ Ukraine có thể áp dụng được với Việt Nam, chúng ta cần hiểu được những nét tương đồng giữa Ukraine và Việt Nam.
Thứ nhất, hai quốc gia đều có một chính quyền tham nhũng. Theo báo cáo về chỉ số tham nhũng của World Transparency năm 2013, Việt Nam đứng hạng 160 thế giới, còn Ukraine đứng thứ 144. Tuy rằng ở Ukraine, sau khi Liên Xô sụp đổ, chế độ XHCN đã không còn nữa, nhưng những tàn dư của nó vẫn còn tồn tại lâu dài, kéo theo là tệ tham nhũng trầm trọng. Ở Việt Nam, tuy về danh nghĩa, vẫn là một quốc gia XHCN, nhưng thật khó để chối bỏ rằng người dân VN đang phải sống trong một chế độ tư bản hoang dã, với tham nhũng nặng nề, chênh lệch giàu nghèo và bất công xã hội ngày càng gia tăng. Chênh lệch giàu nghèo và bất công xã hội cũng là những điểm tương đồng giữa Ukraine và Việt Nam.
Thứ hai, hai quốc gia cùng phải sống bên cạnh những ông hàng xóm to xác và có lệ thuộc nặng nề vào những quốc gia hàng xóm đó, cả về kinh tế lẫn chính trị. Ở trường hợp của Ukraine thì là Nga, ở Việt Nam thì là Trung Quốc. Sống cạnh những người hàng xóm này, cả hai dân tộc tương đồng nhau ở cùng một điểm, đó là từng nhiều lần bị xâm lăng, đô hộ bởi những quốc gia hàng xóm này. Nếu như lịch sử Việt Nam ghi dấu những chiến thắng hiển hách trước kẻ thù xâm lược phương Bắc, thì những trang sử của nhân dân Ukraine cũng là những trang chiến tích chống lại nước Nga. Dù là phương Tây hay phương Đông, người dân vẫn chỉ luôn luôn mong muốn tự do và độc lập mà thôi.
Điểm tương đồng thứ ba là cả Ukraine lẫn Việt Nam đều giàu có về tài nguyên. Ukraine là quốc gia lớn thứ hai ở châu Âu về diện tích (sau Nga), với những cánh đồng đất đen, trồng ra lúa mạch nhiều thứ ba thế giới. Tài nguyên khí đốt, than đá của Ukraine cũng cực kì lớn. Quan trọng nhất với Ukraine là tài nguyên con người, với lực lượng lao động trẻ đông đảo và tài năng. Và cũng tương tự như Việt Nam, lực lượng lao động trẻ tài năng này cũng đang phải chịu đựng tình trạng chảy máu chất xám nghiêm trọng, bởi những người tài thường không chịu sống trong chế độ phi dân chủ và tham nhũng.
Bên cạnh nhiều điểm tương đồng, Ukraine và Việt Nam vẫn có nhiều điểm khác biệt. Trong đó, điểm khác nhau cơ bản nhất có thể thấy được giữa Ukraine và Việt Nam chính là môi trường xung quanh, nằm ngay cạnh khối EU với trình độ dân chủ và kinh tế phát triển hơn, nên ít hay nhiều, Ukraine vẫn nhận được nhiều ảnh hưởng từ EU, và vì vậy, người dân Ukraine tiến bộ hơn, luôn sẵn sàng đứng dậy, đấu tranh chống lại chế độ tham nhũng và độc tài của chính phủ, như những gì đã từng xảy ra trong cách mạng cam năm 2004.
Về phần người Việt Nam, có lẽ tư duy “thần dân” của thời đại phong kiến còn quá nặng nề, nên dù bao nhiêu thế hệ lãnh đạo của ĐCS với vô số sai lầm, thất bại, người dân vẫn “hiền lành” mà lặng lẽ chịu đựng vậy.
Những bài học quý giá từ Ukraine cho Việt Nam
Sau khi phân tích những điểm tương đồng chính giữa Ukraine và Việt Nam, chúng ta có thể đi vào phân tích những bài học mà Ukraine gửi đến Việt Nam
Bài học đầu tiên và quan trọng nhất, có lẽ lại là bài học bị truyền thông Việt Nam đánh lờ đi nhiều nhất, và cũng dễ bị chìm lấp trong những sự kiện liên quan đến việc Nga xâm chiếm bản đảo Crimea nhất. Đó chính là bài học về ước vọng dân chủ của nhân dân.
Liên quan đến cuộc cách mạng tại Kiev, sẽ là một thiếu sót rất lớn nếu không nói đến Victor Yanukovich. Là một tổng thống chỉ biết tiếng Nga tại Ukraine, ông bị người dân căm ghét và phẫn nộ đã nhiều năm. Nhưng với sự hậu thuẫn của người Nga và những tỉnh phía Đông, ông vẫn ung dung ngồi trên ngai vàng của chế độ độc tài của mình. Sự giàu sang và xa hoa của ông ta thì chắc chỉ những ông vua phong kiến trong những lâu đài ở Âu châu Trung cổ mới có thể sánh kịp mà thôi.
Từ cung điện của đại tá Gaddafi, của Saddam Hussen, tới tòa biệt thự với du thuyền của Yanukovich, có thể khẳng định chắc chắn rằng, những nhà độc tài của những chế độ toàn trị sẽ chỉ chăm chăm lo cho lợi ích của bản thân mình và khi không phải chịu sự giám sát người dân, thật khó để ngăn cản họ “chấm mút” nhiều chút từ ngân quỹ quốc gia để lo cho lợi ích của họ. Chính lòng tham của những tên bạo chúa này đã gián tiếp đẩy người dân vào tình trạng nợ nần nghèo khổ, mặc cho tài nguyên thiên nhiên có nhiều tới chừng nào. Cũng vì quyền lợi và sự xa hoa quá độ đó, mà những nhà độc tài sẽ không bao giờ chịu rời bỏ ngai vàng của mình.
Sau quá nhiều năm sống dưới một chế độ tham nhũng trầm trọng, kém phát triển và bất công quá lớn, người dân Ukraine đã đứng lên, biểu tình chống lại chính phủ của Victor Yanukovich. Và dù cho Yanukovich có sử dụng tới quân độ, tới cảnh sát, tới mật vụ bao nhiêu, cũng không giúp ông ta tránh khỏi bị người dân lật đổ. Đây chính là bài học về ước vọng được làm chủ của người dân. Lịch sử sẽ chỉ luôn hướng tới một chế độ dân chủ, nơi người dân thực sự được tự do nói lên ước muốn và nguyện vọng của mình mà thôi. Nếu một chế độ độc tài toàn trị, phi dân chủ, đi ngược lại lợi ích người dân, thì không sớm thì muộn, sức dân như sức nước, cũng sẽ nhận chìm chế độ đó mà thôi. Trước những gì xảy ra ở Kiev, các nhà lãnh đạo thiên tài của Đảng ta ở Hà Nội có lẽ cũng khó mà ngồi yên.
Về Yanukovich, lúc người dân biểu tình, ông ta sử dụng tới cảnh sát, tới mật vụ, thậm chí đe dọa sử dụng quân đội để đàn áp người dân nhưng rồi vẫn thất bại. Sau khi phải tháo chạy khỏi Kiev, 2 lần tìm cách lên máy bay chạy trốn sang Nga nhưng bị nhân viên hàng không ngăn cản, thì khi sang được tới Nga rồi, việc đầu tiên mà Yanukovich làm là viết thư xin Putin gửi quân Nga sang Ukraine để giúp ông ta khôi phục lại uy quyền. Hành động này có lẽ chỉ có thể so sánh với ông vua Lê Chiêu Thống của triều Lê mà thôi. Qua hành động này, ta càng hiểu rõ thêm rằng, những nhà độc tài sẽ không bao giờ chịu rời bỏ quyền lực của mình. Và vì vậy, ngồi yên mong chờ những ông bạo chúa “thức tỉnh và tự thay đổi” chắc chắn chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Trong những ngày cuối của chế độ của mình, Yanukovich đã phải cách chức một tư lệnh quân đội Ukraine vì ông này từ chối sử dụng quân đội để giúp Yanukovich đàn áp người biểu tình. Người kế nhiệm cũng tự từ chức trước yêu cầu của vị tổng thống độc tài. Đến ngày nhân dân Việt Nam đứng lên, liệu những vị tướng của Quân đội NHÂN DÂN Việt Nam có làm được điều như những người đồng cấp Ukraine hay không?
Bài học quý thứ hai mà Ukraine gửi đến cho Việt Nam chinh là bài học về dã tâm xâm lấn của những người hàng xóm. Người Nga chưa bao giờ tôn trọng quyền độc lập và tự chủ của Ukraine, thậm chí đến cái tên Ukraine cũng chỉ có nghĩa là “vùng đất đệm, vùng tiếp giáp” (giữa Nga và phương Tây) mà thôi, trong mắt của họ, Ukraine mãi mãi chỉ như một tỉnh, một phần của họ mà thôi. Chính vì vậy mà khi tổng thống Yanukovich (có lẽ người Nga coi như “Tiết Độ Sứ Nga tại Ukraine”) phải đối mặt với biểu tình, chống đối từ Maidan, việc đầu tiên mà họ làm là bơm tiền cho các thế lực thân Nga ở Ukraine để biểu tình ủng hộ Yanukovich, đối nghịch lại với Maidan, để rồi đến khi vị tổng thống bỏ trốn này chạy sang Nga, người Nga lại điều quân vào Ukraine, mặc cho cộng đồng quốc tế lên án và phản ứng dữ dội.
Putin từng là một cựu điệp viên KGB, với nhiều âm mưu và thủ đoạn ranh mãnh trong chính trị, luôn bình tĩnh xử lý mọi tình huống ở chính trường Nga nhiều biến động, vậy mà vẫn bị lòng tham xâm chiếm Ukraine làm mờ mắt, để đưa quân vào Ukraine, rồi hiện giờ lâm vào bế tắc. Chỉ một điều đó thôi là đã đủ hiểu dã tâm xâm chiếm của những nước lớn là ghê gớm như thế nào, đủ sức làm mờ mắt những người lãnh đạo tài năng.
Trông người mà ngó đến ta, suốt bao nhiêu năm dựng nước rồi giữ nước, kẻ thù phương Bắc chưa bao giờ thôi dòm ngó nước ta, tuy nước ta đã độc lập, tự chủ, từ Lý, Trần Lê hùng cứ một phương, đối chọi lại với Hán, Đường, Tống, Nguyên, nhưng chưa triều đại nào mà các Hoàng đế Phương Bắc không cho rằng đất An Nam (Giao Chỉ) là của họ, và chỉ cần một cơ hội nhỏ nào, là người phương Bắc lại đưa quân ngay vào nước ta, mà những gì xảy ra dưới triều nhà Hồ là bằng chứng rõ ràng nhất.
Dưới triều đại Cộng Sản, Trung Quốc cũng đã ngang nhiên mang quân sang xâm chiếm Việt Nam và bị đánh bại trên đất liền, chúng cũng đã chiếm giữ Hoàng Sa, một phần Trường Sa của nước ta, mặc cho những bằng chứng lịch sử không thể chối cãi.
Hiện giờ, ở trên biển, dã tâm của kẻ thù đang dâng cao hơn bao giờ hết, còn trên đất liền, chúng thuê đất hàng trăm năm, mang những binh đoàn cả ngàn người sang trú ngụ, sinh con đẻ cái, sống sẵn trên đất Việt Nam, để rồi khi một khi chiến tranh xảy ra, những tên lính trá hình này sẽ cầm súng, thậm chí là bịt mặt, không đeo quân hiệu (như cách mà người Nga đang làm tại Ukraine) để xâm chiếm nước ta.
Sau những nỗ lực của nhà cầm quyền ở Hà Nội trong việc xóa bỏ lịch sử về những cuộc chiến xâm lược của người Trung Quốc, việc người Nga mang quân vào xâm chiếm Crimea của Ukraine chính là bài học rõ ràng nhất để người dân Việt Nam thức tỉnh, và thêm cảnh giác trước những âm mưu thôn tính của người láng giềng mười sáu chữ vàng của mình.
Bài học quý thứ ba (và chắc chắn chưa phải là cuối cùng) chính là cách đối mặt với kẻ thù xâm lược trong thời đại thông tin.
Quan trọng nhất chính là cách người Ukraine kêu gọi sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế để chống lại người Nga. Đứng trước kẻ thù mạnh hơn mình cả về quân sự lẫn kinh tế, lại lệ thuộc nặng nề vào chính kẻ thù đó, người dân Ukraine hiểu rõ rằng họ không thể đối diện với kẻ thù đơn độc được.
Chính vì vậy, mà khi nhưng tên lính bịt mặt, không mang quân hiệu (mà cả thế giới biết chắc là lính Nga) xuất hiện, Ukraine đã kêu gọi ngay sự giúp đỡ của cộng đồng quốc tế, thậm chí là sử dụng tới bản ghi nhớ năm 1994 để đòi hỏi người Anh và Mỹ phải nhảy vào giúp đỡ.
Trong những lúc căng thẳng nhất tại Crimea, truyền thông và cộng đồng quốc tế luôn dõi theo từng sự kiện. Trước những khiêu khích của binh lính Nga, những người lính Ukraine vẫn bình tĩnh, đứng vững trước kẻ thù chứ không hề run sợ.
Đây chính là vũ khí đang sợ nhất mà Ukraine sử dụng trước người Nga. Khi xuất hiện trên truyền thông quốc tế, liệu cộng đồng quốc tế sẽ ủng hộ những tên lính bịt mặt, không dám xưng tên, không mang quân hiệu, ngang nhiên lao vào xâm chiếm đất đai người khác, hay họ sẽ ủng hộ những người lính, tay không tấc sắt, đứng trước họng súng của kè thù vẫn không run sợ, mà đều bước, cùng nhau tiến lên dưới lá cờ mà họ thề bảo vệ, miệng hát vang quốc ca.
Liệu cộng đồng quốc tế sẽ ủng hộ một tên đô đốc đào tẩu trong đêm, sáng hôm sau trở lại trước những sĩ quan từng là dưới quyền của mình để giở giọng chiêu hàng, thậm chí là sử dụng tiền lương để chiêu dụ (“Chúng tôi sẽ làm mọi việc có thể để đảm bảo tiền lương cho các bạn”), hay người ta sẽ ủng hộ cho những sĩ quan hải quân, dù căn cứ đang bị bao vây, đứng trước tên đô đốc đào tẩu đang chiêu hàng, vẫn hiên ngang hát vang quốc ca, để rồi hắn phải xấu hổ mà bỏ về?
Trước kẻ thù Trung Quốc, có lẽ bài học này là phù hợp nhất để Việt Nam sử dụng. Đừng sa vào cái bẫy “chỉ đối thoại song phương” mà người Tàu giăng ra khi đàm phán về biển Đông. Ngược lại, chúng ta phải sáng suốt, kêu gọi sự trợ giúp từ cộng đồng quốc tế. Thời đại ngày nay, mạng lưới thông tin rộng khắp, thông tin từ khắp nơi trên thế giới chỉ cách xa mỗi cá nhân có vài cái nhấp chuột. Đây chính là cầu nối hiệu quả nhất để chúng ta tận dụng tiếng nói quốc tế.
Nếu như Việt Nam khôn khéo, sử dụng truyền thông và cộng đồng quốc tế thì mới có thể nhân được sự ủng hộ để chống lại Trung Quốc được. Nếu cứ như hiện tại, lãnh đạo bịt mắt bịt tai trước dã tâm của kẻ thù, đàn áp người yêu nước, không dám kêu gọi quốc tế hỗ trợ mặc cho những hành động ngang ngược của chúng trên biển Đông, thì liệu chúng ta có thể chiến thắng được hay không?
Trên đây là những ý kiến nhỏ mà người viết bài này mong muốn chia sẻ về những bài học quý giá mà Ukraine đã gửi đến Việt Nam. Đó là bài học về tự do dân chủ, về dã tâm của kẻ thù, và về cách chiến đấu chống lại chúng trong thời đại thông tin. Thế giới sẽ còn tiếp tục đổi thay, quốc gia được dựng lên rồi sụp đổ, cách mạng lập nên chính quyền mới để rồi quyền lực lại tha hóa chính quyền, biên giới có thể thay đổi, lá cờ cắm trên nóc những tòa nhà quyền lực có thể đổi màu, nhưng những bài học quý giá này sẽ còn mãi mang giá trị của mình.
Hoàng Hoàng, gửi từ Kharkiv.
BLOG BS HỒ HẢI
Sunday, March 16, 2014
Cuộc cách mạng xã hội ở Ukraina làm nhiều người Việt hào hứng, tưởng tượng, mong đợi và háo hức nó sẽ diễn ra ở nước Việt. Nhưng khi họ nói chuyện với tôi, tôi đã nói, đó là một giấc mơ không có thực ở Trung Hoa, Việt Nam, Lào, Bắc Hàn, Cu Ba và Cambodia.
Khi một số người bảo rằng, do dân trí Việt chưa đủ để hiểu biết và làm cách mạng xã hội. Tôi hỏi, thế dân trí Việt thời 1945 có bằng bây giờ không mà vẫn có cách mạng xã hội ở Việt Nam? Nên dân trí không phải là yếu tố quyết định để có cuộc cách mạng.
Một số người khác lại bảo, do ở Việt Nam chưa có lãnh tụ nào xuất hiện ở phía đối lập với đảng cầm quyền, nên chưa có cuộc cách mạng như dân mong mỏi. Tôi lại trả lời rằng, hiến pháp đâu cho có bất kỳ một lãnh tụ nào xuất hiện để thành lập lực lượng đối lập với đảng cầm quyền ở Việt Nam? Chưa xuất hiện là đã bị nghiền nát bằng tù đày, và bao lao khổ khác, không chỉ bản thân, mà còn gia đình vì hiến pháp và pháp luật hiện nay là để bảo vệ đảng cộng sản cầm quyền.
Một số người lại cho rằng dân mình hèn, ngu dốt như 2 câu thơ của Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu viết vào năm 1927 trên An Nam Tạp Chí về chủ đề chống tham nhũng: "Cũng bỡi thằng dân ngu quá lợn/Cho nên quân nó mới làm quan". Tôi lại cho rằng không phải dân ngu, dân hèn mà nhìn tổng quan thì, dân Việt đã mất hết dân khí để đấu tranh, trong hoàn cảnh bị chia rẻ từ chính bản thân người dân, và nhà cầm quyền.
Nếu đem so sánh cuộc cách mạng xã hội ở Ukraina với chuyện nước Việt có thể có cách mạng xã hội hay không, thì cần có cái nhìn tổng thể cả khách quan và chủ quan của nước Việt. Không thể có một cái nhìn cảm tính, duy tình, yêu ghét mà có những sai lầm. Những phân tích khách quan sau đây dù đau đớn cho trí thức và nhân dân yêu nước Việt, nhưng phải nhìn sự thật khách quan của sự vật hiện tượng ở mặt bản chất của vấn đề.
Cùng giống như Ukraina là phên giậu của Nga, thì Việt Nam là phên giậu của Trung Hoa, nhưng lại có những sự khác biệt giữa 2 phên giậu của 2 cường quốc cánh tả này. Việt Nam không thể có được cách giải quyết như Ukraina.
Về chủ quan thì có 3 vấn đề lớn khác biệt giữa Ukraina và Việt Nam
Khác biệt thứ nhất là văn hóa, văn hóa duy lý của phương Tây luôn có sự dứt khoát, mà không trù trừ, đa đoan như văn hóa duy tình của phương Đông trong giải quyết một vấn đề.
Khác biệt thứ hai là quan trọng nhất là, Ukraina là một quốc gia tự do, dân chủ, đa nguyên sau khi đã thoát khỏi chế độ đơn nguyên, độc tài cầm quyền bỡi Liên Xô cũ từ 1990. Trong khi đó, Việt Nam vẫn còn chế độ đơn nguyên, độc tài của cộng sản cầm quyền, mà còn hơn thế nữa, một kiểu đầu thì phong kiến tập quyền, nhưng tay chân mình mẩy là tự bản hoang dã, tham lam và tàn độc.
Khác biệt về mặt dân khí là dân Ukraina đã từng làm cuộc cách mạng nhung để thoát khỏi Liên Xô. Họ đã quen với quán tính tư duy động trong chính trường. Ngày nay, họ sống trong bầu không khí đa nguyên, quân đội chỉ để bảo vệ biên cương lãnh thổ, cảnh sát chỉ để bảo vệ an ninh khu phố. Quân đội và cảnh sát không bảo vệ chính quyền và đảng phái chính trị như các nước cộng sản xưa kia và ngày nay còn tồn tại. Nên khi dân chúng xuống đường, Yanukovic đã kêu gọi quân đội đàn áp, thì quân đội làm ngơ.
Chính nhờ một hình thái chính trị xã hội đa nguyên, tự do, dân chủ, của dân, do dân và vì dân như thế, nên dân Ukraina đã lật đổ một lãnh đạo tham nhũng và độc tài, chỉ trong 4 năm đã tẩu tán tài sản quốc gia đến 70 tỷ đô la không dấu vết. Còn ở các nước cộng sản thì quân đội và cảnh sát chỉ trung thành với đảng và giai cấp cầm quyền để ăn chia trên tài nguyên và máu của đồng bào mình. Nhà tù và súng đạn của các quốc gia có đảng cộng sản độc quyền cai trị, họ thừa nhẫn tâm như Thiên An Môn đẫm máu. Cho nên khó có thể diễn ra một cuộc cách mạng ôn hòa như Ukraina, mà hầu hết phải giải quyết bằng con đường đẫm máu như Libya hoặc Syria.
Vấn đề khách quan cũng có 2 vấn đề lớn Ukraina khác biệt với Việt Nam
Thứ nhất và quan trọng nhất là Nga ngày nay không là một quốc gia đơn nguyên và độc tài như Liên Xô cũ, nên Nga không thể một tay che cả bầu trời Đông Âu theo kiểu chuyên chính vô sản ngày xưa. Vì Putin sẽ bị các đảng đối lập lên án, và đánh vào tử huyệt khi tranh cử lần tới. Hơn nữa, nước Nga sau bạo bệnh, sức cùng lực kiệt của một con gấu già nua, không đủ để có thể thâu tóm Ukraina như đã từng thâu tóm Tiệp Khắc, Bungaria hồi thập niên 1950.
Thứ hai còn quan trọng hơn nữa là, Trung Hoa ở cạnh nước Việt vẫn còn hình thái chính trị xã hội đơn nguyên độc tài toàn trị, và các chính khách Việt của đảng cộng sản cầm quyền đang đi theo con đường của Trung Hoa cả chính trị lẫn kinh tế. Áo mặc không thể qua khỏi đầu, và kiếp chư hầu toi mọi phải đành chịu để tiếp tục ăn chia trên tài nguyên của tổ quốc, và máu của đồng bào mình, mặc dù nó đã cạn kiệt, vẫn hơn là làm cuộc đổi thay có khi lại mất trắng cả dòng tộc như Gaddafi và Saddam Hussein.
Kết
Ngàn năm và vạn thế hệ sau tổ quốc và dân tộc Việt Nam cũng không thể thoát được chế độ cộng sản cầm quyền. Vì điều kiện cần muốn có cách mạng dân tộc, dân chủ thì chính các chính khách Việt đang là đảng cộng sản phải có tư tưởng và hành động vì quốc gia dân tộc chứ không vì đảng ăn chia. Còn điều kiện đủ để Việt Nam có cuộc cách mạng dân tộc, dân chủ thì cộng sản Trung Hoa phải sụp đổ, hoặc phải thay đổi đa nguyên trước như Liên Xô đã làm thời Gorbachev và Elsin, thì Việt Nam mới dám làm theo.
Asia Clinic, 17h56' Chúa nhựt, 16/3/2014
FACEBOOK TIN KHÔNG LỀ
Tin Không Lề with Ngọc Thu
Ra ngõ gặp anh hùng... nói láo!
Mời bà con đọc bài viết về “Dũng sĩ diệt Mỹ” Hồ Thị Thu, viết bài kiểu này, rõ ràng là coi độc giả chẳng ra gì: "Một hôm, chị nhớ năm ấy mới khoảng 13 tuổi, thấy địch phơi súng (các loại) chĩa nòng về dân quân du kích của ta. Trong đầu cô bé nhỏ xíu xiu lại 'loé' lên ý tưởng... lớn: 'bỏ cát, sạn vào nòng súng giặc để chúng bắn không được'.
Thế là Thu rủ bạn đồng lứa 'vờ' chơi trò trẻ con để 'qua mắt' giặc. Trong rổ đựng cát sạn, trên phủ lớp lá chuối, cả bọn trẻ nô đùa kiểu... đánh lừa. Mỗi khi Thu bỏ cát, sạn vào nòng súng thì các bạn đứng xúm xung quanh che kín. Bọn lính thấy đám trẻ tung tăng 'vọc vạch' bên giàn súng, không quan tâm.
Sau đó, Thu về báo với mấy chú bộ đội, tận dụng thời cơ, đêm ấy quân ta tấn công. Bọn địch dương súng bắn nhưng đều bắn... toe nòng, toác hoác. Trận ấy, quân địch thua tan tác.
Dừng câu chuyện chị nhoẻn cười, rồi kể tiếp: Được nghe các chú bộ đội, các anh chị du kích họp bàn, biết được quân ta có nhiều đạn nhưng súng thì rất hiếm, chưa tìm ra cách để có súng. Thu nghĩ mung lung rồi quyết ngay. Vào nửa đêm, lính canh Mỹ đang ngáy 'khò khò', để súng lăn lóc, Thu nhẹ nhàng vào vác từng cây súng ra phía sau đồng, giấu. Rồi cứ thế vào... lấy tiếp. Đến khi nghe gà gáy, biết trời sắp sáng, Thu vác 1 cây súng M2 chạy về báo cho mấy chú bộ đội địa điểm dấu súng để ra lấy".
Gặp lại người “dũng sĩ tí hon" của Bác Hồ: http://danso.giadinh.net.vn/xa-hoi/gap-lai-nguoi-dung-si-ti-hon-cua-bac-ho-5843.htm
Tiến sĩ khác gì với dũng sĩ?
Tạp ghi Huy Phương
Trong thời gian “chống Mỹ cứu nước,” các cơ quan tuyên truyền của cộng sản Bắc Việt đã sáng tạo ra nhiều huyền thoại đề cao quá nhiều những anh hùng không có thật, và dùng thành ngữ “ra ngõ gặp anh hùng” để mô tả hiện tượng, đi đâu cũng gặp anh hùng, hay ví von theo kiểu văn chương bình dân của chúng ta khi nói cái gì quá nhiều, thì có thể gọi là “anh hùng như... rươi!” Anh hùng ngụy tạo hay anh hùng “dỏm” thực ra cũng không khó kiếm đâu, chỉ tội cho dân ngu, phải nhồi nhét hay phải tin những tấm gương lếu láo đã đi vào sử sách của đảng, mà cũng lạ sao dân lại có thể tin những chuyện huyễn hoặc, phản khoa học đến như thế? Không phải những câu chuyện này người ta đặt ra để truyền miệng để lòe các em “khăn quàng đỏ,” mà là những câu chuyện “chính quy, “vì những nhân vật trong chuyện đã được đảng phong tặng “dũng sĩ,” “anh hùng.”
Hãy nghe bản tuyên dương của “dũng sĩ” Bùi Minh Kiểm:
”Hơn 15 năm cầm súng, chinh chiến dọc một dải chiến trường miền Trung, ông đã lập nên những kỳ tích huyền thoại khi một mình hạ hơn 8 chiếc máy bay UH-1 và hàng chục xe tăng, thiết giáp của Mỹ Ngụy. Trong một trận đánh 'dầu sôi, lửa bỏng,' ông cùng đồng đội là Nguyễn Phú Thao đã đưa ra một cách đánh táo bạo. Khi chiếc UH-1 rà tới chuẩn bị hạ thấp để bắn róc két thì ông Kiểm lao người lên dùng hai tay ghì càng máy bay xuống. Ðôi bàn tay thép như chiếc nam châm hút chiếc UH-1 xuống gần sát mặt đất. Viên phi công bất ngờ, chưa kịp gạt cần súng máy thì đã bị anh Thao từ bên dưới bắn thốc lên, thẳng vào buồng lái. Chiếc máy bay mất thăng bằng loạng choạng lao xuống, nổ tan xác.”
Mời đọc tiếp tại đây:
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=184614&zoneid=97#.UyckdYW3tU4
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=184614&zoneid=97#.UyckdYW3tU4
BLOG NGƯỜI BUÔN GIÓ
Chủ Nhật, ngày 16 tháng 3 năm 2014
Theo như nội dung bài viết này thì thủ tướng trao đổi trực tiếp bằng điện thoại với chánh văn phòng phủ tổng thống Hoa Kỳ. Bức ảnh minh họa cho thấy thủ tướng đang cầm ống điện thoại để trao đổi.
Bài báo không nói thời gian điện đàm là bao lâu. Nhưng theo như nội dung thì có rất nhiều vấn đề quan trọng hai bên đã trao đổi. Thậm chí là trao đổi'' cụ thể các biện pháp thúc đẩy '' và nhiều vấn đề khác nữa.
Suy ra cuộc điện thoại không hề ít thời gian, nếu từng ấy nội dung, toàn những nội dung chứa quyết sách quan trọng đến chiến lược kinh tế, đối ngoại của đất nước. Không thể vài chục phút là xong. Vì thủ tướng trao đổi cũng phải qua phiên dịch, như thế thì thời gian nói chuyện lại càng lâu hơn. Nói truyện trực tiếp thế này , phát ngôn của một nguyên thủ cũng cần phải suy tính, về đầu óc lại càng mệt mỏi.
Một cuộc điện đàm quan trọng và chắc chắn nhiều thời gian như thế, liệu thủ tướng cầm ống nghe lâu vậy có mỏi tay không.? Nhất là ngồi mãi tư thế trang trọng như vậy để đàm thoại. Chứng tỏ thủ tướng phải có sức khỏe phi thường. Nếu không tin, bạn cứ ngồi như thế cầm điện thoại buôn mấy tiếng đồng hồ là biết ngay.
Hay là cuộc điện đàm chỉ ngắn ngủi câu chào, câu hỏi thăm, vấn đề a, b c, d chúng ta nhất trí cứ thế, cứ thế nhé. Tạm biệt ngài. Nếu thế thì TTXVN quá tài, dẫn dắt ra cả một bài báo có bao nhiêu vấn đề trọng đại đất nước được bàn qua cuộc điện đàm.
Chuyện lan man.
TPP khiến Obama gặp khó khăn khi vấp phải sự phản đối của cả Hạ Viện lẫn Thượng Viện Hoa Kỳ. Tất nhiên thì đàm phán của Hòa Kỳ với Việt Nam về TPP sẽ kết thúc. Nhưng nó sẽ không sớm như Việt Nam mong đợi. Sự cố xảy ra ở bán đảo Crum càng làm cho Obama phải ưu tiên giải quyết cấp bách, chính xác hơn, sẽ mất nhiều thời gian vào đó hơn.
Việt Nam mong chờ TPP như cánh đồng hạn hán chờ mưa rào. Nền kinh tế Việt Nam hiện nay thì cả người công nhân, nhặt rác, lao động thô sơ... cũng cảm nhận được sự sa sút trong cái Tết vừa qua. Bất động sản, ngân hàng, doanh nghiệp đều ngóc cổ ngóng cơn mưa đến từ bên kia bờ đại dương. Liệu nền kinh tế Việt Nam có trụ được đến khi cơn mưa TPP mang lại những cơ hội mới, nguồn lực mới không.? Đó mới là vấn đề mà Việt Nam đang lo âu.
Trong lúc oằn mình chờ đợi cơn mưa đó, Việt Nam phải gắng vật lộn để chờ cơ hội đến. Và chả có phép màu nào, ngoài sự đu dây nhì nhằng với Nga, Tàu để cầm hơi hòng tạm trụ được trước mắt.
Thế nên chả lạ gì khi hàng ngàn người TQ đến Hà Tĩnh lập nghiệp, và nhiều nơi khác nữa. Những doanh nghiệp Trung Quốc đầu tư ít nhiều lúc này như bữa cháo cầm hơn cho Việt Nam. Việt Nam cũng trông mong qua sự đầu từ này từ phía TQ, Việt Nam sẽ nhận được thêm chút ít hơi sức và cũng là cho rằng đó là thiện chí, là lòng thành để đảm bảo Trung Quốc chưa đẩy chuyện biển đảo căng thẳng vào lúc này.
Cũng chả lạ gì Việt Nam phải vuốt mặt một mình bên vực cho Nga trong vụ sát nhập Crum vào Nga. Từ Dung Quất đến Cam Ranh , Vũng Tàu đang mở rộng mời chào người Nga quay lại. Khu công nghiệp Dung Quất tốn bao tiền của, thời gian, công sức tưởng sẽ là trọng điểm kinh tế. Giờ thì lay lắt như đống sắt vụn. Và đống sắt vụn ấy đang được Việt Nam mời chào người Nga mua lại cổ phần.
Thật đáng buồn là nhà máy của ta thì thành sắt vụn. Còn sắt vụn của nước ngoài lại được ta mua về với giá thành phẩm ( vụ Vinashin, Vinalines...)
Chúng ta tự gây hạn, và rồi lại đợi trông cơn mưa. Những kẻ trục lợi trên cái hạn của chúng ta không phải là những kẻ mang mưa đến. Mà chính là những kẻ mà chúng ta đang ca ngợi. Nếu không dứt khoát với những kẻ ấy thì dẫu có 10 cơn mưa TPP đi nữa, chúng ta cũng lại hạn hán mà thôi. Những con nghiện sau một đợt cai lại nghiện nặng thêm, nhưng con nợ mỗi lần vay nợ chỗ kia trả chỗ này, nợ càng thêm nợ.
Lúc đã vào cảnh thế này rồi, dứt khoát một phát đi là hơn. Như bài phát biểu đầu năm ấy. Đỡ phải mỏi tay nhiều nữa ông thủ tướng à.
BLOG VĂN CÔNG HÙNG
THỨ NĂM, NGÀY 13 THÁNG 3 NĂM 2014
Trưa và tối hôm qua đã không thấy VTV1 đưa tin máy bay Malaysia trong bản tin thời sự chính lúc 12h và 19h nữa, có lẽ kênh thông tin chính thống quốc gia lớn nhất nước này thấy như thế là đủ rồi, trong khi các báo mạng và giấy vẫn tiếp tục... "nhấn F5 để cập nhật".
Máu nào cũng là máu, 1 người bị tai nạn còn xót huống gì đến 239 người. Nhưng có cảm giác những ngày vừa qua, truyền thông thì làm rối tình hình, còn chính quyền thì cũng... hăng quá mức.
Đọc báo thì thấy thấy ngay chính quyền Malaysia cũng rất ít trao đổi với ta, có nhõn một ông tùy viên và cũng trao đổi rất ít, chủ yếu là hỏi thông tin từ ta. Thậm chí có báo còn nói Malaysia không hợp tác, giấu thông tin với ta. Và chính cục trưởng hàng không Việt Nam theo lệnh của bộ GTVT có công văn sang đối tác tương ứng Malaysia, tức cục hàng không Malaysia để yêu cầu cung cấp thông tin nhưng… chờ mãi vẫn không thấy họ trả lời.
Dù sao thì thấy cách ta xả thân vì bạn như thế cũng đáng để bạn và cả thế giới phải khâm phục. Nhưng có vẻ như, vì không có những trao đổi cụ thể, chi tiết... nên cuối cùng cho đến hôm nay, dù đã vô cùng tốn kém với biết bao máy bay, tàu chiến, nhân tài vật lực… có lúc còn nhiều hơn cả chính nước chủ của tai nạn là Malaysia, chúng ta vẫn chưa có kết quả nào khả dĩ. Các báo đi theo cập nhật thì bắt đầu phải... miêu tả ngoài lề.
Trong khi đó, tại thành phố Hồ Chí Minh, ngay ở quận Bình Tân, một học sinh bị bắt cóc, đòi tiền chuộc từ ngày 26 tháng 2 nhưng các ngành chức năng đã xử lý vô cùng chậm chạp để đến ngày 3/3 thì gia đình mới nhận được... xác cháu này.
Theo phản ánh của gia đình với báo chí thì ngay từ tin nhắn đầu tiên họ đã báo cáo ngay với công an, và từ bấy cho đến khi xác cháu học sinh được phát hiện, chưa có cuộc làm việc nào mà công an chủ động với gia đình, mà gia đình toàn cung cấp cho công an rồi được hẹn... đợi.
Nhưng tên cướp không đợi, và cuối cùng thì một cháu bé đã chết thảm.
Rồi đây sẽ có sự mổ xẻ nghiêm túc vụ này, nhưng ta có quyền so sánh giữa việc sốt sắng cứu nạn của chúng ta trong vụ tàu bay Malaysia và vụ cháu bé ở TP HCM. Được biết phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã chỉ đạo xử lý nghiêm vụ này, và công an thành phố Hồ Chính Minh, tướng Phan Anh Minh cũng đã họp báo để cung cấp thông tin. Kinh thật, giữa thành phố lớn nhất nước, bắt người rồi giết còn ghê hơn giết ngóe, thế mà gần tuần lễ mới biết?
Máu nào cũng là máu, và tất cả mọi mạng người đều quý như nhau.
Cầu mong linh hồn cháu học sinh siêu thoát...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét