Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Ghé thăm các Blogs: 28/01/2013


BLOG NHƯ CÂY TRE VIỆT NAM  


(Bilingual)

Phạm Hồng Sơn

Franz Kafka chết lúc 41 tuổi trong lặng lẽ gần như tuyệt đối, vì không mấy ai biết Kafka là Kafka. Nhưng những trang viết, cả đã in lẫn di cảo, của Kafka, dù sinh thời Kafka cũng coi thường, đã được xếp vào hạng tuyệt phẩm của trí tuệ trong thế kỷ 20.

Évariste Galois vội vã chủ động đón nhận một cái chết rất đau đớn khi đang ở tuổi 21. Nhưng Galois đã thành một tượng đài vĩnh viễn trong toán học.

Vũ Trọng Phụng chết lúc chưa đầy 27 tuổi vào một thứ Sáu, ngày 13 tháng 10 năm 1939. Cả văn đàn nước Việt khi đó chết lặng. Đầu tháng 12, Tao Đàn ra một số đặc biệt: Vũ Trọng Phụng. Trong số đó, Trương Tửu viết: “Tài nghệ ông không làm bằng sự bắt chước. Nó làm bằng kinh nghiệm cá nhân và nỗ lực cá nhân. Bởi vậy, trong đô thành văn học Việt Nam hiện đại, ông giữ riêng một ngọn cờ mà chính tay ông đã dệt thành.” Đó là văn phẩm. Còn nhân phẩm, Ngô Tất Tố kể: “một điều đáng trọng hơn nữa là đời ông luôn luôn thấy sự túng thiếu, nhưng không lúc nào ông tự đem sự túng thiếu của mình mà làm phiền lụy người nào, dù khi túng thiếu cực điểm cũng vậy.” Chưa đầy 2 năm sau, khi dựng bộ Nhà văn hiện đại, Vũ Ngọc Phan hạ bút kết thúc phần Vũ Trọng Phụng: “Về phần ông, tấn tuồng đã xong rồi; ông có thể hoàn toàn sung sướng, vì cái vai trò về đường trí thức và tinh thần của ông, tuy ông đóng không bền, mà đã lỗi lạc, hơn nhiều người múa mang từ lâu trên sân khấu.” Văn tài, tư cách và những nhận định vừa kể không chỉ vẫn sống mà còn xuyên thủng cả khối vùi dập khổng lồ đã được đè xuống bằng thời gian, hiềm tỵ, không gian, cùng những đố kỵ chính trị của độc tài cộng sản. Năm 2002, Peter Zinoman, giáo sư trên đất Hoa Kỳ, đã thừa nhận Vũ Trọng Phụng là người “sớm lộ một tài năng chói lọi” với “sự nhạy bén hiện đại hóa ở mức triệt để”.[i]

Ông Lê Hiếu Đằng, cựu đảng viên cộng sản, đã qua đời ở tuổi 70 vào ngày 22/01/2014. Cái chết của ông Đằng cũng gợi lại sự vô lý nếu tuổi đời cứ muốn xen vào việc định phẩm giá hay định thọ đích thực cho con người. Trong tiểu sử, người ta có thể phải bỏ đi gần hết cuộc đời của một người vì nhiều lý do, nhưng nếu có trí nhớ và còn liêm sỷ, dù ít, không ai lại lược đi đoạn đời gần hai tháng cuối cùng của ông Đằng. Song, sẽ là quá sớm để nói nhiều về ý nghĩa từ đoạn đời ngắn đó. Nhưng ít nhất, cái đoạn chỉ có xấp xỉ hai tháng đó, khi ông Đằng từ hẳn khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam, có thể đã góp được phần làm nguôi một lời nguyền đang treo lơ lửng trên đầu nước Việt: 

“Đừng nghe những gì người cộng sản nói, mà hãy xem những việc họ làm.” 

Ông Đằng không chỉ than, không chỉ nói lên nỗi chán Đảng, khinh Đảng mà còn đưa tay, trong đơn độc, phủi cái đảng đó đi trước công luận. Và, cái chết của Ông có thể còn làm rung một lời nguyền khác: “Đa thọ, đa nhục.”○

How good not how long

Pham Hong Son

Mr Le Hieu Dang, aged 70, died of cancer on January 22, 2014 in Saigon. Mr Dang was a Viet Cong – a term referring to Vietnamese southerners who secretly followed the Communist Party of Vietnam (CPV) in invading and taking over the former Republic of Vietnam before 1975. Mr Dang Viet Cong was so fierce that he was once sentenced in absentia to death penalty by the former Republic of Vietnam. Since Saigon collapsed in April 1975 Mr Dang has served as a high-level official in a CPV-controlled umbrella civil organization the Central Committee of the Father Land. 

Mr Dang came out to the public notice few years ago when he joined and spoke for anti-China demonstrations. More noticeably, in August 2013 while being a bed-ridden man of a final phase-cancer Mr Dang issued a call to form another political party to support or compete with the CPV, which has never accepted any political competitions, and on December 04, 2013 he declared self-removing from the CPV. So far there have been many CPV members speaking the same things as Mr Dang but a few defected from the CPV.

Although Mr Dang defected from the CPV for only about two months and never admitted his mistake in following the CPV as other former Viet Cong, like Mr Truong Nhu Tang, Dr Duong Quynh Hoa, Mr Huynh Nhat Hai, Mr Huynh Nhat Tan, did, many people, including pro-democracy activists and former officials of the former Republic of Vietnam – Mr Dang’s former enemy, paid tribute to his life and showed regret over his death.

The death of Mr Dang recalls a truth: for human existence, how good not how long does matter.○
________________________________________

[i] “Phung’s precocious brilliance is widely recognized today”, “his significance lies in a radically modernist sensibility found in his work.”, Peter Zinoman, Vũ Trọng Phụng’s Dumb Luck and the Nature of Vietnamese Modernism, The University of Michigan Press, 2002 (có thể xem trong Dumb Luck: A Novel by Vu Trong Phung, bản in lại của Nxb Lao Động, 2013, trang 23)


Blog Người Buôn Gió


Trong hai năm tới Việt Nam sẽ thúc đẩy cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước. Nhiều năm qua sự yếu kém của doanh nghiệp nhà nước đã bộc lộ rõ qua những khoản nợ khổng lồ. Mặc dù chúng được ưu đãi rất nhiều. Với tình trạng điều hành, quản lý mà lỗ mãi như thế thì bán là chuyện tất nhiên. Những doanh nghiệp công ty này do nhà nước sở hữu, giờ được phép bán đến 60% cổ phần, tức là quyền kiểm soát không thuộc về nhà nước Việt Nam nữa. Vì sao phải 60%, vì nếu dưới 50% cổ phần được bán ra thì sở hữu lớn nhất vẫn là của những người đã từng làm doanh nghiệp thua lỗ được quyền điều hành doanh nghiệp.

Làm ăn lỗ thì phải bán, chuyện thường.

Nhưng đặc thù là một nước XHCN do Đảng lãnh đạo, mọi doanh nghiệp nhà nước đóng vai trò chủ đạo là thành nếp từ xưa đến nay. Mới đây ĐCSVN còn lập ra ban kinh tế Trung Ương để nắm kinh tế đất nước. Nay lại bán các doanh nghiệp đi. Vậy Đảng hay ban kinh tế của Đảng sẽ còn gì để quản lý kinh tế khi mà bán hết các doanh nghiệp nhà nước sở hữu?

Chắc ban kinh tế trung ương lập ra để giải quyết việc cổ phần hóa doanh nghiệp? Chứ không phải là quản lý như trước đây.

Có thể, vì sau khi tuyên bố ban kinh tế trung ương nắm quyền kiểm soát kinh tế đất nước thì sau đó là quyết định  phải gấp rút cổ phần hóa doanh nghiệp để giải quyết tình trạng thua lỗ và để đủ tiêu chuẩn cho Việt Nam tham gia TPP.

Nếu vậy ĐCSVN đã xác định thời gian tới đây sẽ buông dần quản lý kinh tế đất nước qua những doanh nghiệp mình sở hữu. Một khi đã bán cho người nước ngoài, tham gia TPP, đảng không thể còn ra những chính sách kinh tế theo ý mình, mà phải còn cân nhắc đến các yếu tố bên ngoài. Thế còn gì là CNXH nữa nhỉ, phải chăng đây mới là điểm mà ông TBT Trọng nói - còn trăm năm nữa chưa biết đến CNXH hay không?

Một khi đã lập ra ban kinh tế trung ương để chủ trương việc bán cổ phần doanh nghiệp nhà nước sở hữu cho nước ngoài và tư nhân, thì mặc nhiên ai cũng thấy con đường CNXH chuyên chính, kinh tế chủ đạo đất nước do giai cấp vô sản nắm giữ đã trở thành mờ nhạt.

Vấn đề là ai sẽ là người mua cổ phần các doanh nghiệp này. Người Trung Quốc hay người Mỹ.? Hay đồng chí X, Y nào đó đánh giá rẻ mạt một doanh nghiệp, để người nhà đồng chí  lập công ty vay tiền ngân hàng mua lại doanh nghiệp đó (có khi nói tiền vay ngân hàng nhưng ngân hàng lại chính do người nhà các đồng chí nắm cổ phần).

Hãy hình dung, người Trung Quốc mua doanh nghiệp và người của đồng chí X, Y nào đó mua doanh nghiệp nhà nước. Các doanh  nghiệp cổ phần đổi tên mới, phải cơ cấu, cải tổ, lợi nhuận thu về để đóng thuế chẳng hy vọng là bao. Chưa kể được miễn thuế khi đổi tên, đổi chức năng làm mới từ đầu. Chưa kể là có cổ phần của đồng chí X, Y nào nên khoản thuế má được châm chước.

Số tiền bán được các doanh nghiệp này sẽ dùng vào mục đích gì.? Tất nhiên là mục đích quốc gia như trả nợ nước ngoài , trả lương hưu cho cán bộ lão thành, trả lương bổng cho các chiến sĩ lực lượng vũ trang. Ít nhất vài năm nữa quỹ lương hưu sẽ không vỡ, các chiến sĩ lực lượng vũ trang không phải lo lắng về cuộc sống.

Cám ơn chính sách của Đảng và quyết định cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước. Không bán thì để còn lỗ mà không hợp điều kiện mới khi sắp vào TPP. Bán đi cắt lỗ lại có tiền trang trải việc khác. Nhờ thế tình hình chính trị xã hội của Việt Nam còn ổn định được vài năm nữa.

Sau vài năm đấy, các ông chủ người Trung Quốc (hoặc Mỹ) cùng với các ông chủ là con cháu đồng chí X, Y sẽ lo lắng gánh vác nền kinh tế đất nước qua các doanh nghiệp họ nắm giữ,  cùng với dàn thiên tài lãnh đạo trẻ mới nổi gần đây là Vũ Đức Đam, Phạm Bình Minh, Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình. Những giai cấp mới và trẻ trung năng động này sẽ đưa Việt Nam sánh vai với các cường quốc năm châu như ước nguyện của chủ tịch HCM vĩ đại.

Nhân dân ta phải cám ơn những nhà lãnh đạo CSVN đã lo lắng. Đúng như họ vẫn nói - mọi việc đã có Đảng và nhà nước lo- Quả thật cái từ băng rôn ở vòng hoa của một đám ma mà còn để ý lo được, thì có gì mà Đảng ta không bao quát hết được.
Được đăng bởi nguoibuongio1972 vào lúc 03:36 




BLOG LÊ ANH HÙNG
THỨ BẢY, NGÀY 25 THÁNG 1 NĂM 2014


Theo Đài PT-TH Điện Biên (trang mạng “lề đảng” duy nhất đưa tin về việc xây dựng nghĩa trang này trước khi sớm gỡ xuống) thì “nghĩa trang người Trung Quốc tại thị xã Mường Lay là nơi yên nghỉ của 52 liệt sỹ đã hy sinh trong thời kỳ Trung Quốc giúp Việt Nam xây dựng tuyến đường Hữu nghị 12 vào những năm 1967–1972”.

 Ngày 18.1.2014, blog Lê Anh Hùng đã đăng bài “Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải chỉ đạo xây ‘nghĩa trang liệt sỹ’ 25 tỷ cho 52 người Trung Quốc”. Bài viết đã thu hút được sự quan tâm của rất nhiều độc giả.

Thông tin trên khiến độc giả không khỏi “băn khoăn” là không hiểu những “liệt sỹ” kia đã từng giúp Việt Nam làm đường như thế nào? 
Việc tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi này quả thực không dễ, bởi từ trước đến nay nhà cầm quyền Việt Nam vẫn luôn tránh đề cập đến sự hiện diện của quân đội Trung Quốc trên đất Việt Nam.

Tuy nhiên, mặc dù phía Việt Nam luôn tìm cách che dấu nhưng Trung Quốc thì đã công khai chuyện này từ lâu. Ngày 16.5.1989, lần đầu tiên Trung Quốc thừa nhận đã gửi 320.000 lính chiến đến Việt Nam để chiến đấu chống lại lực lượng Mỹ và đồng minh Nam Việt Nam (nguồn:Reuters). Và 52 “liệt sỹ” đã giúp Việt Nam làm đường nói trên nằm trong số 320.000 “quân tình nguyện” này.

Mới đây, tác giả Hoa Bảy có bài “Trung Quốc, Việt Nam, ai nợ ai?” được đăng trên một loạt trang mạng. Bài viết này đã giúp giải đáp phần nào câu hỏi mà nhiều độc giả còn “thắc mắc” ở trên:
...Nếu kể cho rạch ròi thì nhiều thứ TQ “giúp” đã gây hại, trước mắt và về lâu về dài. Chẳng hạn, đưa quân sang giúp làm đường (do TQ đòi đưa quân sang đánh “giúp”, VN phải lảng tránh bằng cách nhờ giúp làm đường) thì tàn phá môi trường, cảnh quan (trong đó có việc đặt mìn tiêu huỷ “hòn đá Liễu Thăng” [Xin dẫn thêm một vài ví dụ trong trăm ngàn ví dụ: ở Côn Sơn, nơi ẩn cư của Trần Nguyên Đán và Nguyễn Trãi, họ đã đào xuyên ngang dọc quả núi thành đường hầm, hiện cửa vào bị bít, không ai biết họ làm gì trong đó. Nhiều di tích như di tích An Sinh, nơi gần đây mới xây đền thờ các vị vua Trần, hết thảy tượng đá thời Trần đều bị phạt cụt đầu hoặc bắn vào bụng. Ở Ngọa Vân am, không những tháp Phật Hoàng đựng xá lị hoàng đế Trần Nhân Tông và tháp Đoan Nghiêm cổ kính cao lừng lững bị đào rỗng ruột, toàn bộ bài vị trong tháp bị đập cho tan nát, tấm bia Trịnh Căn cho lập để kỉ niệm một lần ông đưa con trai và con gái trèo núi lên chiêm bái vị anh hùng cũng bị đập thành ba bảy mảnh, mà 13 ngọn tháp đứng theo một hàng thẳng tắp chạy thoai thoải xuống phía Tây Nam cách nhau chừng 50 mét một đều bị phạt ngang, phía dưới có một đường hầm lộ thiên đào thông tháp nọ với tháp kia. Họ định phá long mạch của nhà Trần lừng lẫy chiến công chống giặc Bắc, cũng tức là phá long mạch của Việt Nam chăng?]), khai thác trộm của cải, thăm dò ngầm tài nguyên, địa thế...

Chừng đó thôi cũng đủ cho thấy là liệu nhân dân Việt Nam có nên "đời đời nhớ ơn" các "liệt sỹ" Trung Quốc hay không. (Việc Trung Quốc lợi dụng “giúp” Việt Nam “làm đường” để lấn chiếm lãnh thổ bằng cách di dời cột mốc biên giới cũng đã được nhiều người nhắc đến.)

Cả văn hoá phương Đông lẫn phương Tây đều coi trọng chuyện mồ mả cho người đã khuất. Và có lẽ chẳng mấy ai trên đời lại muốn nằm lại ở nơi “đất khách quê người” cả. 

Chẳng thế mà người Mỹ luôn sốt sắng trong việc tìm kiếm hài cốt lính Mỹ mất tích ở Việt Nam, dù chiến tranh đã lùi xa gần nửa thế kỷ, còn Việt Nam thì vẫn đang huy động nhiều sức người sức của cho công cuộc tìm kiếm và quy tập hài cốt của hàng trăm nghìn người đã ngã xuống ở chiến trường miền Nam, cũng như trên đất Lào và Campuchia, mà chưa xác định được nơi chôn cất để trao trả cho thân nhân của họ.

Chính vì thế, việc Trung Quốc không chịu đưa số hài cốt với danh tính cụ thể nói trên về nước rõ ràng là có ý đồ chính trị, nhất là khi đích thân ngài Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải lại chỉ đạo chi hơn 25 tỷ VNĐ tiền thuế của nhân dân để làm nghĩa trang hoành tráng cho 52 “liệt sỹ” kia, để rồi đến lúc, chẳng hạn, hình ảnh dưới đây sẽ lặp lại với “nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc” đó:  


BLOG KIM DUNG/KỲ DUYÊN
THÁNG MỘT 26, 2014 BY KIM DUNG/KỲ DUYÊN


Tác giả: Trần Gia Lạc

KD: Blog Kim Dung/ Kỳ Duyên vừa nhận được bài viết của một bạn đọc ký tên Trần Gia Lạc. Mình không biết tác giả là ai, tên thật hay chỉ là bút danh? Đọc bài thấy nhắc tới bài viết “Vì sao Dương Tự Trọng giúp anh trai bỏ trốn không thành?‘’, vội vào Google tra, thì thấy ghi chú, bài viết đã bị gỡ bỏ.

Thú thực, trước vụ án Dương Chí Dũng- Dương Tự Trọng, có rất nhiều bài viết. Riêng báo của anh Nguyễn Như Phong quan điểm khác hẳn. Mình vẫn đưa bài của anh NNP lên, vì trước hết, là một Tổng BT, anh NNP hẳn có thông tin riêng của ảnh, và có quan điểm riêng, thì ảnh hoàn toàn chịu trách nhiệm về bài viết cũng như uy tín của tờ báo PetroTimes. Đó hoàn toàn là điều bình thường.

Nhưng khi đưa bài viết của Kim Triêu, Kim Triều gì đó về vụ Dương Tự Trọng, quả thật khó có thể chấp nhận về một thứ tư duy làm báo vừa hời hợt, nông cạn, và vừa sai lạc, coi thường cả luật pháp.

Việc đưa những bài báo tư duy xa lạ như vậy chỉ làm tổn hại uy tín của tờ báo mà thôi.

” Tổng biên tập Webseite PetroTimes (PTO) Nguyễn Như Phong, sáng 9/1/2014 (tại đây), đăng trên Petrotimes (PTO) của ông bài viết : ‘’Suy ngẫm về lời khai của Dương Chí Dũng cho Tướng Phạm Quý Ngọ”. Bài viết dài với đủ lí lẽ, dẫn chứng… có thể tóm gọn thành 3 điểm:
1.Tướng Ngọ chức vụ cao, có tài… được Chủ tịch nước vinh danh, (gắn sao Thượng tướng) thì… không thể ’’mắc sai lầm như vậy’’…

2.Dương Chí Dũng đã khai ’’tiên hậu bất nhất’’(tuy có nguyên do…) nên lời khai của anh ta không đáng tin, có ngầm ý vu cáo PQN làm mất uy tín của Đảng(UVTƯ) và lãnh đạo Bộ CA…

3. Yêu cầu các cơ quan tố tụng (Viện KSTC , tòa án NDTC…) và cơ quan điều tra BCA làm rõ, trả lại sự trong sạch cho Thứ trưởng, Thượng Tướng PhạmQuý Ngọ.

16 ngày sau, hôm 25.1.2014, trên cũng trên PetroTimes tựa đề : ’’Vì sao Dương Tự Trọng giúp anh trai bỏ trốn không thành?‘’ (bài này đã bị xóa không còn truy tìm trên Google). Khác bài của TBT Nguyễn Như Phong, tác giả bài viết không bào chữa cho PQN, nhưng tỏ ý ‘’luyến tiếc’’ cho hành động của DTT và ’’ê kíp’’đã không thành công khi anh ta’biết luật – phạm luật’’ tổ chức cho kẻ phạm pháp trốn chạy khỏi sự trùng phạt của luật pháp của nhà nước.

Bài viết thực sự’’Vẽ đường cho (những con) hươu chạy’’!

Điều đáng chú ý: Đọc xong, chúng ta cảm nhận được người này đã gửi tới (những nhóm tội phạm nằm trong sự thao túng của các nhóm lợi ích) : Những gợi ý, những kinh nghiệm cần có cho những ‘’phi vụ’’tương tự khác sau này, nếu có để…trốn chạy thành công !

Công cuộc chống tham nhũng của Đảng và Nhà nước đã, đang bắt đầu tiến hành, cac diễn tiến đã, đang ngày càng trở nên gay gắt, quyết liệt. Hai bài báo của tờ PTO trên đây chẳng những tạo ra những nghi ngờ vô căn cứ đối với các cơ quan chức năng (…) mà cái chính: Đã tác động ngược, làm chỗ dựa cho ’’một bộ phận nhỏ’’ của các nhóm lợi ích không hối cải, cải tà quy chính mà vẫn luồn lách, chống đỡ để tiếp tục tham nhũng !

Tờ báo mạng PTO của Đại tá công an Nguyễn Như Phong (và ê kíp của ông) đã là tờ báo duy nhất trong số gần 1000 tờ bao (cả báo giấy lẫn báo mạng) thời gian qua, chẳng những có biểu hiện làm vai trò tiên phong, đi ngược lại chủ trương Nghị quyết của các hội nghị TƯ, của ban chỉ đạo Phòng Chống Tham Nhũng TƯ, Ban Nội Chính TƯ, góp phần ’’làm trong sạch đảng’’, mà còn chống lại’ ’ý đảng – lòng dân’’ trong công cuộc chống căn bệnh hiểm nghèo của đất nước đã nhờn thuốc. Tham nhũng thực sự đã ngăn trở sự phát triển bền vững, đi lên, làm nghèo đất nước, làm nhân dân thêm khổ cực. 

Rất mong các cơ quan tố tụng khẩn trương vào cuộc, điều tra cho ra sự thực (kết bài viết của Nguyễn Như Phong bào chữa cho PQN) ? Rồi đây, khi thông điệp đầu năm 2014 của TT Nguyễn Tấn Dũng thực sự đi vào cuộc sống của đất nước, ê kíp PTO liệu sẽ còn có những bài viết theo xu hướng này, nữa không ?

————
Bài này, Blog Kim Dung/ Kỳ Duyên đã biên tập