Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014
Ghé thăm các Blogs: 24/01/2014
BLOG BÙI TÍN
Gần đây báo trong nước bàn khá nhiều về nguyên Đại tá công an Dương Tự Trọng, người vừa bị kết án 18 năm tù về tội “tổ chức cho người khác trốn ra nước ngoài”. Trong khi nhà báo công an Nguyễn Như Phong, tổng biên tập báo Năng lượng mới của ngành dầu khí, tán tụng Dương Tự Trọng là sỹ quan công an nhiều thành tích, một hung thần đối với giới giang hồ đất Cảng, sa cơ chỉ vì tình nghĩa yêu thương anh ruột Dương Chí Dũng đang lâm đại nạn, nhiều báo lề phải cũng như lề trái bàn tán về nhân vật công an có nhiều nét không giống ai này.
Có thể coi Dương Tự Trọng như là một mẫu người thành đạt tiêu biểu trong chế độ toàn trị, cũng còn gọi là “công an trị” hay “cảnh sát trị “, trong đó Bộ Chính trị là ông vua tập thể (theo cách nói của nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An), còn công an là lực lượng bảo vệ ngai vua, được ưu đãi đặc biệt, nuông chiều thành kiêu binh, được ghi rõ trong Hiến pháp 2013 là có trách nhiệm bảo vệ đảng CS trước hết, rồi mới đến bảo vệ nhà nước (cũng là CS ), cuối cùng mới là bảo vệ nhân dân.
Thanh niên Hải Phòng, Hà Nội không ít người nuôi giấc mơ được như Dương Tự Trọng, đỗ Đại học Bách khoa là được nhận ngay vào ngành công an, kế nghiệp ông bố là Trung tá Dương Khắc Thụ, từng là giám đốc công an Hải Phòng (1970 – 1980) khi trung tá công an còn cực hiếm, trưởng CA quận thường là đại úy (nay là thượng tá hay đại tá), còn công an phường chỉ là thượng sỹ hay chuẩn úy (nay là trung tá).
Theo báo Dân Trí và Thanh Niên online Dương Tự Trọng luôn tự khoe là thuộc gia đình công an nòi, có cô em gái là Dương Thị Băng Tâm, hiện là sỹ quan công an thuộc phòng C25 / Sở CA Hải Phòng. Trọng được lên cấp nhanh, là trung tá phó giám đốc CA thành phố Cảng khi chưa đến 40 tuổi từ năm 2007; Trọng được coi là sỹ quan xông xáo, có bản lĩnh nghiệp vụ cao, báo Công an Nhân dân từng nêu gương là một “hung thần đối với thế lực xã hội đen – mafia hung hãn trên đất Cảng”, “được bọn cộm cán tội phạm lưu manh rất nể sợ”. Trong hàng ngũ công an Trọng được kể tên trong số những người “đánh án thiện nghệ nhất”, do đó cuối năm 2012 Trọng được lên cấp đại tá và đưa lên bộ, là cục phó cục Cảnh sát quản lý hành chính về trật tự xã hội. Trong ngành nhiều người nghĩ rằng lon tướng đã trong tầm tay của viên phó cục trưởng này, khi ở bộ CA hiện đã có đến hơn 300 viên tướng công an, trong khi thời chiến chỉ vẻn vẹn có 4 ông tướng CA.
Mạng Dân Làm Báo và blog Vàng Anh cho biết Trọng có quan hệ rất chặt chẽ với bọn đầu gấu xã hội đen, gọi là để khống chế, phân hóa, lôi kéo, mua chuộc một số tên làm “đặc tình” cho CA, tiếng lóng trong nghề gọi bọn ấy là “zích“. Chính trong mối quan hệ cực kỳ phức tạp ấy Trọng đã có tay chân “thân tín” trong vụ phạm trọng tội, đưa kẻ bị truy tố lẩn trốn hơn một trăm ngày (từ ngày 17/5 đến ngày 4/9/2012) vòng vo từ Hà Nội lên Quảng Ninh, vào Sài Gòn, sang Campuchia, Thái Lan, Singapore rồi lại trở về Việt Nam vì Hoa Kỳ không cho nhập cảnh.
Có bloger đặt vấn đề là trong hơn một trăm ngày ấy, có lẽ tướng Ngọ là người lo lắng nhất theo dõi vụ chạy trốn ra nước ngoài của Dương Chí Dũng, và có nhiều khả năng Dương Tự Trọng đã thường mật báo cho tướng Ngọ suốt trong một trăm ngày đào tẩu nguy hiểm của ông anh mình, vì tướng Ngọ là thủ trưởng trực tiếp của Trọng trong bộ CA.
Thanh Niên online ghi lại được số Sim rác của điên thoại cầm tay của Dương Chí Dũng khi liên lạc với tướng Ngọ, đó là số 0975008888, coi là tứ quý, có 4 số 8 ở cuối, vì 8 là “bát” chữ hán, phát âm là “phát” mang nghĩa là may mắn, 4 lần may mắn.
Dũng đã khai thoáng qua con số mật ấy trước tòa.
Sau phiên tòa, tuần báo Time của Mỹ chú ý đặc biệt đến một nét mà người dự và theo dõi phiên tòa không ai để ý. Đó là chiếc áo T- shirt xám có in 2 chữ rất to in đậm ”Black Flag”(Cờ Đen) cùng ảnh bị cáo Dương Tự Trọng và lấy làm lạ về hình ảnh này. Vì đây là chiếc áo bọn anh chị xã hội đen Chicago, New York thường mặc, đi với bài hát Police story (chuyện của cảnh sát), mang tính chất châm chọc, khiêu khích cảnh sát, nhà cầm quyền. Cờ đen là để nói lên bản chất vô chính phủ, ương bướng không bao giờ chịu khuất phục, đầu hàng, dương cờ trắng trước cường quyền. Chắc hẳn Dương Tự Trọng biết rõ bài hát này, vì trước tòa 4 lần anh ta nhắc đi nhắc lại như giai điệu của bài hát: “Tôi không xác nhận, tôi không phủ nhận, tôi quên rồi“, y như bài hát có lời đại thể là “tôi không nói có, tôi không nói không, tôi không biết “, “tôi không gật đầu, tôi không lắc đầu, tôi chỉ nhắm mắt".
Mọi người quan tâm đến thời cuộc cũng như hơn 300 ông tướng đảng viên CS trong bộ CA hãy biết giật mình. Người hùng tiêu biểu mà không ít thanh niên nước ta coi là kiểu mẫu trong giấc mơ thành đạt là con người như loại Dương Tự Trọng, công an nòi đấy, khi sa cơ mới lộ ra bản chất lưu manh vô chính phủ, với lá cờ đen trước ngực, muốn học đòi các bậc đàn anh quốc tế, những rác rưởi đang bị truy quét ráo riết trong các xã hội văn minh. Vậy mà con người như thế sắp thành tướng công an Việt Nam đấy.
BLOG CÁNH CÒ
Năm Ngọ, người tuổi Ngọ, những âm Ngọ… đều dùng để chỉ con ngựa, ngay cả giờ Ngọ (từ 11h30 đến 13h30) cũng là giờ của con ngựa (cách nói bóng bẩy trong kinh Dịch là giờ ngựa băng qua đỉnh núi, một ngày được ví như ngọn núi, mặt trời ví như bóng ngựa, mặt trời qua khỏi đỉnh núi cũng giống như ngựa đã mỏi vó sau một buổi leo dốc…). Và trong dân gian, ngựa là động vật quí, có tánh linh, gần với con người, nó được xếp vào 12 địa chi. Nhưng cũng theo dân gian, con ngựa dù có quí cỡ gì đi nữa cũng tránh ngựa xoáy âm, ngựa có xoáy âm là ngựa phản chủ, gây tai họa. Vậy thế nào là ngựa có xoáy âm?
Về mặt hình dáng, ngựa có xoáy âm là ngựa có xoáy đóng ngay vị trí ấn đường, nghĩa là nằm giữa hai mắt, vùng giáp giới với trán, loại ngựa này, dù có hay cỡ nào chăng nữa, nó vẫn gây ra tai họa, và trong suốt quá trình chinh chiến từ cổ chí kim, những kiếm khách, hiệp sĩ, danh tướng đều mang một kinh nghiệm buồn nếu sở hữu trong tay ngựa có xoáy âm.
Đó là về mặt hình thể, xét về mặt ký hiệu dịch tướng, âm dương ngũ hành, mười hai địa chi gồm sáu chi dương (Tí, Dần, Thìn, Ngọ, Thân, Tuất) và sáu chi âm (Sửu, Mão, Tị, Mùi, Dậu, Hợi). Mười hai địa chi này kết hợp với mười thiên can, trong đó, có năm can dương (Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm) và năm can âm (Ất, Đinh, Kỉ, Tân, và Quí). Gọi là Thuận Thiên.
Đúng theo nguyên tắc kết hợp âm dương thì 12 địa chi tuy có 6 âm, 6 dương nhưng bản thân nó lại mang tính dương của mẹ Đất, mang khuynh hướng bốc lên cao, còn 10 thiên can tuy cũng có âm, dương nhưng nó lại mang tính âm của cha Trời, đi xuống. Điều này ngược hoàn toàn với Trời mang tính dương và Đất mang tính âm (vì quẻ Càn mang 3 vạch dương, quẻ Khôn mang 3 vạch âm. Nhưng điều này lại rất gần với con người, ví dụ như tinh trùng đàn ông mang tính âm, noãn phụ nữ mang tính dương…). Và chính vì yếu tố âm dương tiềm tàn trong đại thể Trời – Đất, nên không thể bẻ ngoặc thêm một lần nữa về tính âm dương này (như vậy là trái đạo lý), cách phối hợp thiên can địa chi cũng dựa trên một can dương của trời cộng với một can dương của đất. Mọi sự khế hợp âm dương đều dựa trên nguyên tắc này.
Ví dụ như một người tuổi Thìn, địa chi dương của mẹ Đất thì phải kết hợp với một can dương của Trời, như Bính Thìn, Giáp Thìn, Nhâm Thìn, Canh Thìn, Mậu Thìn. Chứ không thể là Quí Thìn, Đinh Thìn… Tuổi Ngọ cũng vậy, nó phải kết hợp với can dương, nó không thể kết hợp với can âm. Ngay cả việc đặt tên cho con cái cũng thế, nó dự cảm tính cách, sự minh tuệ và căn tính xuyên suốt cả một cuộc đời của nhân vật được đặt tên. Thử bàn về cái tên Phạm Quí Ngọ!
Phạm là họ, không bàn nhiều làm gì, vì có bàn gì thì ông này cũng phải mang họ Phạm, nó là gốc gác tổ tông. Vấn đề là hai chữ sau: Quí Ngọ. Ngọ thuộc dương, nếu nó đi với Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm thì hợp cục âm dương, tạm ổn. Phần còn lại thuộc về phước đức gia đình. Nhưng cũng có đôi khi phước vận gia đình lại dun rủi thành một thứ năng lượng chiêu cảm trong lúc đặt tên, đây là một thứ năng lượng đối lưu, sâu xa và uyên áo. Cái tên có chữ lót Quí đi với Ngọ, xét về khía cạnh con ngựa thì nó là ngựa có xoáy âm, ngay từ đầu đã không hợp cục âm dương, nếu ai cưỡi nó, càng cưỡi càng tan gia bại sản.
Nếu đứng trên góc độ cái tên, thì điều này cho ra một dự cảm không tốt cho bộ sậu trung ương đảng Cộng sản Việt Nam khi để Phạm Quí Ngọ nhảy lên đến tận ghế Thứ trưởng Bộ Công an. Một con ngựa có xoáy âm được cất nhắc lên đến vị trí thống lĩnh bầy ngựa chiến thì nguy cơ diệt vong đang cận kề. Bằng chứng là nó đã gặm một phần không nhỏ cái đồi cỏ Vinashine mặc dù cái đồi này không nằm trong phạm vi chuồng trại của nó. Và không riêng gì đồi Vinashine, Vinaline, hầu như mọi đồi cỏ quyền lực nhóm của chóp bu Cộng sản Việt Nam, con ngựa Phạm Quí Ngọ đều nhúng mõm vào và xơi tái những ngọn cỏ non ở vị trí mát mắt nhất, bởi vì nó là con ngựa mang xoáy âm, rất tinh khôn, ranh mãnh nhưng lại mang bản ngã của sự phản bội, dù đôi khi bản thân nó lại không muốn thế mà vẫn cứ phạm phải.
Đến đây, xét về chữ Phạm, vô hình trung, chính chữ Phạm lại đưa đẩy con ngựa xoáy âm này dù muốn rút chân ra vẫn cứ lún sâu (phạm) vào chỗ đen tối, hố bùn. Và những lời tố cáo của Dương Chí Dũng chỉ là phát pháo khởi đầu cho công cuộc tùng xẻo con ngựa có xoáy âm này. Vì sao?
Vì năm tới là năm Giáp Ngọ, một năm thuần dương, trong thế mạnh, ngựa còn ở đồng cỏ, đang chuẩn bị phi nước đại. Và con ngựa thuần dương luôn là khắc tinh của ngựa xoáy âm, nó xua đuổi, thậm chí hạ đo ván bất kì con ngựa xoáy âm nào xuất hiện trong tầm mắt của nó.
Đặc biệt, một khi con ngựa thuần dương Giáp Ngọ cất lên tiếng hí tức giận, không riêng gì con ngựa xoáy âm bỏ chạy mà có khi, nó cất vó hất văng chủ của nó xuống đất cho nhẹ thân trước khi chạy. Chủ nó, nếu nhanh nhẹn thì cũng bị con ngựa thuần dương húc gãy xương, nếu không nhanh nhẹn thì có khi dập đầu, đổ máu và thiệt mạng sau cú hất phản bội của con ngựa xoáy âm này. Và nếu điểm lại thời điểm mà Dương Chí Dũng khai ra việc nhận hối lộ của Phạm Quí Ngọ, rơi vào những ngày đầu tháng Chạp âm lịch, đây là thời điểm khí dương phục hồi.
Điều này cũng dự cảm rằng một khi khí dương chuyển sang mùa xuân của Giáp Ngọ, con ngựa thuần dương trưởng thành, cũng là thời điểm ngã ngựa của Phạm Quí Ngọ. Điều này thật khó mà lý giải cho minh tường, nhưng nôm na, Phạm Qúi Ngọ khó thoát khỏi vòng lao lý, và có khi, con ngựa xoáy âm này bị chủ của nó thịt trước khi có biến để đề phòng hậu họa. Nhưng rất tiếc, có thịt hay không thịt con ngựa mang xoáy âm này thì chủ của nó cũng đã chung đường với nó nhiều năm, hắc khí, ám khí cũng như thanh khí của nó đã chan hòa với vận mệnh của chủ nó. Vì vậy, mọi tai ương hay diễm phúc đều phải xảy ra theo luật Trời.
Và với đà này, vào trung tuần tháng Giêng năm Giáp Ngọ, sẽ có một sự kiện nhớ đời đối với Phạm Quí Ngọ. Rất có thể sự kiện này không liên quan đến tù đày vì hệ thống công an, hệ thống chính quyền trung ương vốn dĩ cùng một giuộc với ông ta, mọi sai phạm của Quí Ngọ đều có liên đới với nhiều gương mặt chóp bu trong trung ương đảng Cộng sản, chẳng ai đủ dại để phanh phui và đưa Ngọ ra trước vành móng ngựa! Nhưng vào trung tuần tháng 5 âm lịch, đúng tháng Ngọ, lại có biến một lần nữa, lần này biến không nhỏ!
Và, cái vành móng ngựa thì lại rất có duyên với con ngựa có xoáy âm. Có thể không phải là vành móng ngựa nơi pháp đình nhà nước nhưng vành móng ngựa trong nhân dân và vành móng ngựa của công luận, thậm chí là vành móng ngựa phe nhóm, thế lực đang chờ săn Quí Ngọ. Chuyện có biến là khó tránh khỏi. Vấn đề biến này có lợi cho đại thể, đại cuộc hay không. Điều này, có lẽ phải chờ con ngựa thuần dương Giáp Ngọ trả lời!
BLOG HIỆU MINH
Chưa hết tháng đầu năm 2014, nhưng tôi vẫn bình chọn bức ảnh anh Kiên, phó công an phường Tràng Tiền, Hà Nội, đang giả làm thợ cưa đá dưới chân tượng Lý Thái Tổ. Theo tôi nghĩ, đây là sức “sáng tạo” có một không hai trên thế giới nhằm giải tán biểu tình. Sau “trốn thuế”, “hai bao cao su đã qua sử dụng”, và nhiều “mưu” khác, nay đến đá và cưa.
Chuyện xảy ra sáng 19-1-2014, nhân kỷ niệm 40 năm Hoàng Sa bị mất vào tay Trung Quốc, một đoàn biểu tình nhỏ tiến tới chân tượng Lý Thái Tổ nhằm dâng hoa và dâng hương các chiến sỹ ngã xuống vì biển đảo, thì gặp một cách giải tán biểu tình theo mẹo cứt gà. Đó là nhóm các nhân viên an ninh giả vờ làm công nhân cưa đá, bụi mù và gây tiếng ồn để đoàn biểu tình phải bỏ đi.
Các Thủ tướng Campuchia, Thái Lan và Ukraine nên sang Việt Nam học mẹo giải tán biểu tình này vì ba vị đang nhức đầu với hàng chục vạn dân đổ ra đường chống chính phủ.
Nhân chuyện về đá của anh Người Buôn Gió, nhớ thời học phổ thông cấp 3 những năm 1970, lũ học trò chúng tôi phải phân tích bài thơ “Tức cảnh Pắc Pó” của cụ Hồ viết về bàn đá, nơi ông dịch sử đảng năm 1942.
Sáng ra bờ suối, tối vào hang,
Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng,
Cuộc đời cách mạng thật là sang!
Sau hơn 7 thập kỷ, con cháu của cụ đã dùng bàn đá trước tượng vua Lý Thái Tổ để viết nên một trang sử khác của đảng CS Việt Nam. Chỉ có điều thay vì dùng bút, họ dùng cưa điện gắn kim cương để “viết”, nên “trang sử hơi bị nham nhở”, hết cả sang trọng.
Bàn đá xưa của cụ Hồ nay được thế hệ trẻ đến chụp ảnh lưu niệm. Bàn đá nay được cất vào bộ nhớ trong thế giới blog như một cách “lưu danh muôn thuở”.
Chuyện xảy ra dưới tượng Lý Thái Tổ nên người ta liên tưởng đến sự việc cách đây hàng ngàn năm.
Lý Thái Tổ quyết định dời đô từ Hoa Lư ra Thăng Long năm 1010 và lên ngôi vua, thiên hạ hưởng thái bình, do thực hiện chính sách “thân dân”. Dù đặt ra nhiều loại thuế khác nhau, nhưng ông đã nhiều lần miễn thuế cho dân vì thương giống nòi.
Cách đây một thiên niên kỷ (1013), vua Lý Thái Tổ mang quân đi chinh phục quân Man nổi dậy ở Diễn Châu, khi về bỗng trời đất tối sầm, gió nổi lên ầm ầm, sấm sét dữ dội. Thấy vậy, ông đốt hương và khấn trời
“Tôi là người ít đức, lạm ở trên dân, nơm nớp lo sợ như sắp sa xuống vực sâu, không dám cậy binh uy mà đi đánh dẹp càn bậy… Trong khi đánh nhau, hoặc giết oan kẻ trung hiếu, hoặc hại lầm kẻ hiền lương, đến nỗi hoàng thiên nổi giận phải tỏ cho biết lỗi lầm, dẫu gặp tổn hại cũng không dám oán trách. Xin lòng trời soi xét”.
Sau khi Lý Thái Tổ khấn, giông tố, sấm sét không còn dữ dội nữa và trở nên yên lặng.
Hôm rồi, vua Lý Thái Tổ đứng trên bục, nhìn xuống thấy cảnh dân biểu thị lòng yêu nước ngay dưới chân mình, giữa thủ đô Hà Nội, dân bị giải tán và đàn áp, liệu ông có nghĩ rằng, thế hệ lãnh đạo ngày nay có biết khấn vái trời đất hay không.
Các bạn thử đến hỏi vua Lý Thái Tổ xem sao.
BLOG HUỲNH NGỌC CHÊNH
Giấy khai tử ghi anh mất lúc 22 giờ ngày 22 tháng 01 năm 2014 nhưng chính xác anh ra đi lúc 22 giờ 7 phút. Anh chia tay mọi người trong thanh thản vì anh đã biết sẽ có ngày này. Những người bạn thân thiết của anh, những lớp đàn em của anh, những người mến mộ anh hầu như cứ đến mỗi lúc mỗi đông. Lớp chưa kịp biết tin, đến bệnh viện 115 nơi anh nằm điều trị cho đến những giây phút cuối cùng, lớp đã biết tin hoặc từ bệnh viện theo anh về đến trung tâm pháp y tại 336 Trần Phú.
Những mái đầu đã rất bạc như Huỳnh Tấn Mẫm, Huỳnh Kim Báu, Kha Lương Ngãi, Nguyễn Quốc Thái... và những mái đầu chớm hoa râm như ks Tô Lê Sơn và rất nhiều bạn trẻ khác mà tôi không thể nào nhớ hết đang dần dần quần tụ về bên anh. Anh vẫn nằm bên trong, anh em đứng bên ngoài lặng lẽ và cứ đông dần lên. Môt đêm trắng đầu tiên trong chuỗi đêm trắng mà những người thân thiết, những người đồng chí hướng sẽ dành cho anh. Không ai buồn vì chuyện anh ra đi nhưng ai cũng buồn vì anh không còn lại để chung vui và chứng kiến những đổi thay của đất nước như mong ước cháy bỏng của anh từ lúc mới trưởng thành cho đến tận bây giờ.
Anh là một người kiên định lòng yêu nước. Anh là một thư sinh nhưng thấy đất nước lao đao anh phải từ bỏ bút nghiên để nhập cuộc và đến khi thấy đất nước vẫn lao đao anh lại tiếp tục nhập cuộc. Ngọn lửa yêu nước đến cháy bỏng trong anh không bao giờ nguội đi ngay trong những ngày anh trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Anh hoàn toàn không lo chiến đấu với căn bệnh đang hành hạ trong anh từng giây từng phút, anh chỉ lo với những chuyện bên ngoài xã hội, lo cho anh em, lo cho những người dân oan, lo cho những hoàn cảnh bị vùi dập vì sự bất công tạo ra bởi chính quyền mà anh đã từng góp phần dựng lên...
Thôi xin tạm dừng đây. Lúc nầy ở bên anh sẽ ý nghĩa hơn gấp vạn lần những lời nói.
BLOG J.B NGUYỄN HỮU VINH
Ngày 18/1/2014, ông Trương Tấn Sang, chủ tịch nước về Hà Tĩnh và cắt băng khánh thành “Đền thờ cố TBT Lê Duẩn” ở Hồ Kẻ Gỗ, thuộc Tỉnh Hà Tĩnh. Nó được xây ở “Đảo cụ Duẩn”.
Đền này thờ ai?
Tờ báo Thanh niên viết: “Đền thờ cố Tổng bí thư Lê Duẩn tại huyện Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh) là một công trình văn hóa tâm linh có ý nghĩa tri ân công lao to lớn của cố Tổng bí thư Lê Duẩn, người lãnh đạo, người con ưu tú, kiệt xuất của quê hương miền Trung anh hùng. Đây đồng thời là nơi ghi nhớ, tri ân công lao của các anh hùng liệt sĩ, các bà mẹ Việt Nam anh hùng và nữ liệt sĩ”. Như vậy, đến nay, thì các liệt sĩ, các bà mẹ VN anh hùng được ăn ké vào Lê Duẩn. Còn thực chất là các vị này đâu có suất ở đây? Tờ báo Hà Tĩnh cách đây gần 2 năm đã khẳng định về mục đích của công trình này là: “Cố Tổng Bí thư Lê Duẩn vốn là người con của quê hương Cẩm Duệ (Cẩm Xuyên), trong thời kỳ Hà Tĩnh triển khai xây dựng công trình đại thủy nông Kẻ Gỗ, với cương vị của mình đã có nhiều quyết sách giúp đỡ Hà Tĩnh đẩy nhanh tiến độ, sớm hoàn thành công trình. Biết ơn cố Tổng bí thư, nhân dân địa phương đã đặt tên cho hòn đảo giữa hồ Kẻ Gỗ là đảo Cụ Duẩn và nhân dịp kỷ niệm 180 năm thành lập tỉnh, ngày 15-10-2011 vừa qua Tỉnh ủy, UBND, HĐND tỉnh Hà Tĩnh đã quyết định phối hợp với gia quyến cố Tổng Bí thư xây dựng đền thờ cố Tổng Bí thư Lê Duẩn tại đảo cụ Duẩn”.
Vậy là đã rõ, công trình này, nói theo cách bà Bộ Trưởng Nguyễn Kim Tiến, thì đây là “cái phong bì cảm ơn” của Hà Tĩnh đối với ông Lê Duẩn, bởi ông ấy có công với Hà Tĩnh khi xây dựng Hồ Kẻ Gỗ thời ông ấy là Tổng Bí thư đảng. Vậy thôi.
Như vậy, việc báo Thanh Niên cố tình gán ghép các liệt sĩ và bà mẹ VN anh hùng vào đây là sự khiên cưỡng. Chẳng những đã không vinh danh được các vị ấy chút nào, mà chỉ là dùng các liệt sĩ, bà mẹ VNAH nhằm che đậy bớt đi ý nghĩa trả ơn hơi sống sượng của món quà này mà thôi. Thực chất, việc lôi các anh linh của Liệt sĩ và Bà mẹ VNAH vào đây, chỉ là trò tháu cáy và chẳng tử tế gì cho lắm.
Ở công trình này, có mấy điều hài hước rất rõ ràng.
Đầu tiên, điều dễ nhận thấy là ngay giữa cái gọi là: Khu bảo tồn thiên nhiên Kẻ Gỗ, thì đây lại là một công trình tiêu biểu bằng toàn gỗ quý - điển hình cho vấn nạn phá rừng và tốn kém tiền của - hẳn nhiên là của nhân dân. Có thể nói không ngoa rằng, giờ tìm khắp cả khu vực Kẻ Gỗ, đố tìm đâu ra được những cây gỗ quý bằng những cây đã làm công trình này. Vậy, ý nghĩa của sự bảo tồn ở đây là gì?
Thứ đến, công trình tốn kém này lại dùng để thờ Lê Duẩn – cố Tổng bí Thư Đảng Cộng sản – một người cộng sản vốn phấn đấu suốt đời phủ nhận thần thánh, linh hồn, ma quỷ… Bởi cộng sản duy vật với duy tâm thì như nước với lửa. Thậm chí, công trình lại còn được gọi là “công trình văn hóa tâm linh” thì càng là sự coi thường Lê Duẩn. Nói cách khác, việc thờ người cộng sản vô thần, chẳng khác gì là sự phỉ nhổ vào chính lý tưởng của họ. Còn nói cách hình tượng, thì việc đó chẳng khác mấy với việc đưa món dựa mận lên bàn cúng nhà chùa.
Điều hài hước thứ ba, là tờ báo Hà Tĩnh viết rằng: “Biết ơn cố Tổng bí thư, nhân dân địa phương đã đặt tên cho hòn đảo giữa hồ Kẻ Gỗ là đảo Cụ Duẩn”. Tôi chưa rõ cái được gọi là “nhân dân địa phương” bao gồm những ai? Nó chỉ là cơn nổi hứng bất chợt của ông Bí Thư tỉnh Ủy, Chủ tịch Tỉnh hay một ông cha căng chú kiết nào đó “thay mặt cho nhân dân”? Còn ở Việt Nam từ xưa đến nay, ít nhất là hơn nửa thế kỷ tôi sống, cái gọi là: Ý nguyện của nhân dân, hay nhân dân quyết định… thì chắc chắn chẳng bao giờ nhân dân biết nó là cái gì. Chính vì vậy, cái gọi là “nhân dân địa phương đặt tên” thì tôi vẫn đinh ninh là chuyện bịa, chẳng có một văn bản hay quyết định nào lấy ý kiến nhân dân ngay cả việc lớn lao chứ đừng nói chuyện này. Vụ lấy ý kiến góp ý Hiến Pháp vừa qua là một điển hình đấy thôi.
Lê Duẩn của một thời
Chúng tôi lớn lên trong một thời đại mà đảng và nhà nước gọi là “Thời đại Hồ Chí Minh”, nhưng chúng tôi sống dưới thời Lê Duẩn. Những kỷ niệm thời Lê Duẩn đã hằn sâu trong ký ức lớp người chúng tôi, nhất là ký ức của tuổi trẻ lúc bấy giờ. Cho đến nay, ngồi để kể lại chuyện cuộc sống người Việt dưới thời kỳ Lê Duẩn, đám hậu thế sẽ cho rằng đó là những chuyện bịa. Bởi mấy ai tin được có những thời kỳ đất nước và con người Việt Nam như thời kỳ đó.
Năm 2006, con trai Lê Duẩn là Lê Kiên Thành kết hợp với một nhà báo viết loạt bài về Lê Duẩn dịp 20 năm Lê Duẩn lìa đời. Loạt bài đó kêu gọi “Xây dựng Bảo tàng Lê Duẩn”. Trên tờ Đàn Chim Việt có bài viết: “Lê Duẩn – một nhân vật cần được đánh giá đúng” nêu khá chi tiết về thời kỳ Lê Duẩn, từ cuộc sống, tư tưởng, con người và Lê Duẩn trong lòng dân ra sao… ở đó có kể câu chuyện dân gian phổ biến Thời kỳ Lê Duẩn: “Một lần ngồi với Thủ tướng Phạm Văn Đồng, đồng chí Ba Duẩn than rằng: Anh Tô ạ, bây giờ vượt biên nhiều quá mà ta đã đóng cửa kỹ lắm rồi, nếu mở ra, chắc chỉ còn anh với tôi. Anh Tô trầm ngâm rồi đáp lại: Chắc chỉ còn anh thôi, tôi cũng phải đi. Cái thời mà nếu cột điện có chân nó cũng bỏ đi là thời Lê Duẩn”.
Và bài báo đó kết luận: “Hai mươi năm không có Lê Duẩn là hai mươi năm nhân dân được “cởi trói” đổi mới. Xin hãy để cho nỗi đau của dân tộc tôi được hàn miệng theo thời gian”.
Kẻ Gỗ và “Bè Lê Duẩn”
Một lần, gặp một đại biểu Quốc hội chuẩn bị đi họp ở Hà Nội đến chào, bố tôi nói:“Cho anh nhắn cô cái này, cô ra nói với ông Duẩn là làm cách nào thì làm, bọn tao khổ lắm, đói lắm”. Cô đại biểu quốc hội vốn là công nhân ở cơ quan bố tôi bảo: “Anh ạ, em không nói được thế đâu”. Cô này được cơ cấu mấy khóa liền làm Đại biểu Quốc hội.
Năm 1979, khi tôi tốt nghiệp cấp 3 Phan Đình Phùng Hà Tĩnh, thì được tin Lê Duẩn về Hà Tĩnh. Dù ở trong một thời đại, một thể chế được định nghĩa “Cán bộ là công bộc, là đầy tớ của nhân dân’, nhưng để gặp được đầy tớ của mình, đó là một đại phúc. Do vậy, với lớp học sinh chúng tôi, tin TBT về tỉnh là chuyện thời sự. Thầy giáo dạy môn chính trị nói với chúng tôi: “Đồng chí TBT Lê Duẩn được mệnh danh là ngọn đèn 200 nến sẽ về thăm chúng ta, là một vinh dự và ánh sáng 200 nến sẽ soi cho chúng ta thoát nghèo”. Chẳng biết Lê Duẩn soi được cái gì, chỉ biết sau đó không chỉ chúng tôi mà cả nước lên cơn vật vã đói đứt hơi.
Tin TBT Lê Duẩn về thăm Hà Tĩnh được âm thầm truyền tai nhau hàng mấy tháng trước đó rất bí mật và rộng rãi. Bí mật, bởi trước đó có tin Lê Duẩn đã về đến Thanh Hóa, thì Nghệ Tĩnh xảy ra vụ sập kênh Vách Bắc ở Cống Hiệp Hòa. Nghe nói, Lê Duẩn đã về đến Thanh Hóa rồi nhưng vì vụ đó nên bỏ ra Hà Nội. Do vậy, tin càng bí mật thì lại loan truyền càng rộng rãi. Trong người dân lúc ấy, truyền tai nhau nhiều câu chuyện, thật, giả chẳng ai đi kiểm chứng được, những đồn đoán đó càng làm cho việc đón Lê Duẩn về thăm là việc hệ trọng.
Chuyện rằng để đón Lê Duẩn, một con đường từ Thị xã Hà Tĩnh lên Kẻ Gỗ khẩn cấp được thi công đón TBT lên thăm Hồ Kẻ Gỗ. Con đường đi qua một khu vực nghĩa địa, ở đó có hai ngôi mộ mới chôn của bệnh nhân bị lao. Nhà nước phải thuê với số tiền 5.000 đồng, một khoản tiền rất lớn (khoảng 130 tháng lương công nhân bậc 1 là 37 đồng) để cất bốc hai ngôi mộ đó nhằm khẩn trương làm đường cho TBT đi thăm Hồ Kẻ Gỗ.
Trước đó, Công ty Xây dựng IV Nghệ Tĩnh được giao thi công nhà nổi đón Tổng Bí thư, nhà phải xây ngay giữa hồ Kẻ Gỗ và hết sức khẩn trương. Kinh phí xây dựng không bàn đến, vấn đề là thời gian. Lúc đầu, các nhà xây dựng xứ Nghệ định huy động sà lan về Kẻ Gỗ liên kết lại để xây nhà trên đó. Nhưng lượng xà lan sẽ là rất lớn và bất tiện. Phương án cuối cùng được duyệt là chặt luồng, tre đóng thành bè và kết lại thành một bè nổi rất lớn, xây dựng nhà đón TBT ở trên đó. Công việc cứ vậy tiến hành suôn sẻ và được coi là nhiệm vụ chính trị, ưu tiên số 1.
Công trình hoàn thành cũng vừa khi có tin Lê Duẩn đã về đến Hà Tĩnh, Ủy ban Tỉnh và Công an yêu cầu Công ty Xây dựng IV bàn giao nhà để tiếp quản chuẩn bị. Kinh nghiệm cho những nhà xây dựng thấy rằng với những công trình cha chung không ai chịu trách nhiệm này, thì việc gãi tiền ở các cơ quan chức năng là không dễ vì chẳng ai muốn nhận trách nhiệm. Thời đó tệ nạn phong bì “ích nước lợi nhà” chưa nhiều như sau này. Do vậy nếu không có biên bản bàn giao, thì việc lấy được tiền ngân sách sẽ là một vấn đề. Một yêu cầu đặt ra là phải có văn bản bàn giao mới giao nhà.
Thế nhưng đề nghị Tỉnh cho người lên bàn giao, Công ty xây dựng cử Trưởng Phòng Kỹ Thuật đưa người lên chờ thì Tỉnh không lên nhận bàn giao lên, mà chỉ lệnh là tình hình khẩn cấp, nhất định ép đưa chìa khóa và bàn giao sau. Bên thi công buộc phải đánh bài “cùn” rằng:“Tôi không biết, tôi được lệnh lên bàn giao xong đưa chìa khóa, ai không nhận bàn giao thì tôi cầm chìa khóa về”.
Cuối cùng, thì Tỉnh vẫn phải cho người ký nhận bàn giao để kịp nhận nhà nổi đón TBT. Dư luận còn nói rõ: Kinh phí của công trình đó nghe nói khoảng 50.000 đồng thời bấy giờ. Bằng dự toán kinh phí của Nhà thờ Lớn Tòa Giám mục Xã Đoài xây dựng thời kỳ đó.
Sau khi nhận bàn giao, bộ phận tiếp quản bắt đầu dọn dẹp, phun nước hoa vào những nơi công nhân xây dựng phóng uế, làm sạch sẽ để đón Tổng Bí Thư.
Và Lê Duẩn lên Hồ Kẻ Gỗ, ngồi ở căn nhà đó một lúc rồi ra về.
Và tiền dân cứ vậy tan thành nước, công sức người lao động chỉ phục vụ mấy phút cho Lê Duẩn ngồi rồi vứt đó.
Thế rồi công trình lay lắt theo sóng nước trôi nổi bốn mùa và thi nhau xuống cấp. Người dân vẫn gọi đó là “bè Lê Duẩn”. Một thời gian sau nó được giao cho các chiến sĩ bảo vệ Kẻ Gỗ, rồi tan thành mây khói, khi đó người dân bảo nhau: “Bè Lê Duẩn đã chìm”
Rồi gần đây, bỗng nhiên nhân dân được cho rằng đã đặt tên một hòn đảo ở hồ thành “đảo cụ Duẩn”. Quả là dân ở đây to gan và dám liều. Bởi chưa chắc Lê Duẩn đã đặt chân đến hòn đảo đó giữa hồ. Và điều chắc hơn nữa, là khi Lê Duẩn đến Hồ Kẻ Gỗ, bọn nhân dân ông chủ mấy đứa dám có mặt để nhìn đầy tớ của mình?
Cũng may cho dân ở đây, nếu ngày đó đặt tên cái bè xây nhà kia là bè cụ Duẩn, thì bây giờ “bè Lê Duẩn” đã tan thành tro bụi và chìm xuống sóng nước chẳng còn tăm.
Và hôm nay, Hà Tĩnh lại xây Đền thờ Lê Duẩn để kỷ niệm, ghi ơn chuyến viếng thăm này.
Và hôm nay, các liệt sĩ, các bà mẹ VNAH có dịp ăn ké vào công trình này vốn dành riêng cho Lê Duẩn.
Hà Nội, ngày 22/1/2014
• J.B Nguyễn Hữu Vinh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét