Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012
Nguyễn Tường Thiết - Vài kỷ niệm với Nhất Linh về báo Phong Hóa & Ngày Nay
MỜI ĐỌC BÁO PHONG HÓA, NGÀY NAY Thư Viện Người Việt, sau khi đã đưa các tờ báo Nam Phong, Thanh Nghị, Tri Tân lên, hôm nay lại tiếp tục giới thiệu hai tờ PHONG HÓA và NGÀY NAY của nhóm Tự Lực Văn Đoàn, xuất bản tại Hà Nội trong thập niên 1930. Đây là hai tờ báo quan trọng đã làm thay đổi bộ mặt của báo chí Việt Nam, đưa nghề báo của nước nhà đến chỗ trưởng thành. Quý vị có thể bấm đường nối trên trang Diễn Đàn Thế Kỷ để vào xem Thư Viện Người Việt.
Tôi
nghe nói đến báo Phong Hóa & Ngày Nay của nhóm Tự Lực
Văn Đoàn rất nhiều lần. Nhưng thực sự nhìn thấy tận
mắt tờ báo thì chỉ hai lần trong đời. Hai lần ấy mỗi
lần nhớ đến lại mang tôi về kỷ niệm với cha tôi,
nhà văn Nhất Linh.
Khi
tôi sinh ra đời cuối năm 1940 thì báo Ngày Nay vừa bị
nhà cầm quyền Pháp đóng cửa hẳn (số báo chót 224 phát
hành ngày 07-09-1940). Cha tôi năm ấy thôi làm báo. Ông
bước sang một giai đoạn khác của đời ông. Trước đó
vào năm 1939 cha tôi lập đảng Hưng Việt, sau đổi thành
Đại Việt Dân Chính và hoạt động chống Pháp của nhóm
Tự Lực Văn Đoàn trở thành công khai.
Trong
thập niên 1940-50 cha tôi bận rộn với những hoạt động
chính trị, ông bôn ba nhiều năm bên Trung Hoa. Cuối năm
1950 từ Hương Cảng trở về Hà Nội ông tuyên bố không
làm chính trị nữa để trở về với văn hóa, như ông
đã từng làm trong suốt thập niên trước, trong đó có
đến 8 năm ông là người điều khiển hai tờ báo Phong
Hoá & Ngày Nay (khởi đầu với báo Phong Hóa số 14
phát hành ngày 22-09-1932) và cầm đầu nhóm Tự Lực Văn
Đoàn.
Trở
về Hà Nội cha tôi ở căn nhà 15 phố Hàng Bè khoảng nửa
năm, trước khi ông quyết định vào Nam sinh sống vào
tháng 4 năm 1951. Trong thời gian sống với cha tôi ở Hà
Nội lần đầu tiên tôi được đọc những số báo Phong
Hóa và Ngày Nay. Đó không phải là những số báo rời mà
báo đã được đóng thành tập. Tập có bìa da màu xanh
dương, chữ mạ vàng trên bìa. Tôi không biết mỗi tập
có bao nhiêu số báo, chỉ biết là mỗi tập rất dầy và
nặng. Báo PH&NN lại có khổ lớn (hình như khổ bằng
nửa tờ nhật trình), nên với một đứa bé 10 tuổi tôi
không thể cầm đọc mà phải bê lên đặt trên đùi. Tôi
mê mải đọc hết số này qua số khác, nhưng không đọc
kỹ mà chỉ lướt xem những bức tranh hí hoạ và đọc
những mẩu chuyện vui cười. Bây giờ tôi không thể nhớ
rõ nội dung và hình thức hai tờ báo Phong Hoá và Ngày
Nay ra sao, nhưng có hai điều ghi sâu trong ký ức tôi: đó
là tờ báo có rất nhiều tranh vẽ, hình như trang nào
cũng có tranh. Thứ hai là có nhiều số báo Ngày Nay giấy
báo rất xấu, mầu ngà ngà và hôi mùi dầu. Mùi ấy hình
như còn vương trong khứu giác tôi mỗi lần tôi nhớ đến.
Sau này các anh tôi cho biết là thời gian cuối thập niên
30 xẩy ra thế chiến thứ II giấy báo rất khan kiếm,
nhiều số báo Ngày Nay phải in bằng giấy dầu.
Một
bữa tôi đang mải mê đọc, cha tôi đi ngang qua. Có lẽ
ông thấy hình ảnh thằng con ông ngồi bó gối đọc báo
có vẻ ngộ nghĩnh: tập báo to và nặng đặt trên đùi
thằng bé thì che kín cả người nó. Ông cúi xuống đặt
tay trên vai tôi nhìn vào trang báo, hỏi tôi:
–
Con đọc gì vậy?
Tôi
đáp:
–
Con chỉ thích xem hình Lý
Toét, Xã Xệ và đọc chuyện vui cười thôi.
Vào
trong Nam không hiểu sao tôi không thấy trong nhà có những
tập báo ấy. Chúng biến đâu mất tôi không biết. Đến
năm 1958 khi cha tôi cho ra đời giai phẩm Văn Hóa Ngày Nay
ở Sài Gòn, ông cần có một số tài liệu liên quan đến
sự thành lập báo Phong Hóa 26 năm về trước, chính ông
cũng không biết tìm đâu ra. Cuối cùng cha tôi đành phải
sai anh Thạch tôi vào trong thư viện Quốc Gia để sao lục.
Anh Thạch rủ tôi đi cùng. Năm ấy tôi học lớp Đệ Tứ
trường Chu Văn An, mà thư viện lại ở ngay cạnh trường.
Từ nhà chúng tôi ở chợ An Đông, hai anh em cuốc bộ
theo đường Hồng Bàng, chừng gần cây số thì rẽ tay
mặt vào đường Trần Bình Trọng, đi một quãng ngắn
thì rẽ trái trên một cái ngõ cạnh một sân banh, dẫn
đến cửa sau của trường Chu Văn An (lúc ấy trường Chu
Văn An còn mượn tạm cơ sở của trường Petrus Ký). Một
thư viện khá lớn hai từng quét vôi vàng nằm khất dưới
bóng rợp một cây phượng đại thụ. Vì có mảnh giấy
viết vài lời giới thiệu của cha tôi, ông quản thủ
thư viện tiếp chúng tôi rất niềm nở và dành hẳn một
phòng riêng cho hai anh em tôi nghiên cứu.
Thế
là lần thứ hai và cũng là lần cuối tôi được sờ lên
những trang giấy của báo Phong Hóa và Ngày Nay. Cha tôi có
trí nhớ thật tốt. Ông không biết đích xác những tài
liệu ông cần nằm trong số báo nào, nhưng ông nhớ là ở
trong số báo kỷ niệm 3 năm ngày ông thành lập báo Phong
Hóa.
Tìm
được những tài liệu cha tôi cần, chúng tôi phải cặm
cụi chép tay, vì chúng tôi không được phép mượn báo
mang về nhà, và vì hồi đó thư viện chưa có máy
photocopy.
Ba
bài bài viết chúng tôi chép tay và được cha tôi cho in
trên giai phẩm Văn Hóa Ngày Nay số 5 trang 174 có tựa đề:
“Nói về sự thành lập báo Phong Hóa” của Nhất Linh,
bài “Bên đường dừng bước” của Tứ Ly (Hoàng Đạo)
và bài “Nói chuyện cũ” của Nhất Linh. Riêng bài nói
về sự thành lập báo Phong Hoá thật ra nguyên thủy có
tựa là Lời Nói Đầu, ký tên Phong Hóa, nguyên văn như
sau:
LỜI
NÓI ĐẦU
Chúng
tôi ra số báo này để kỷ niệm ngày báo ra, vì hai năm
trước đây chúng tôi đãng trí, nên quên mất việc đó.
Đã
ba năm cùng các bạn cùng đi một con đường, tất là có
những kỷ niệm chung, mỗi bước đường lại một nhiều
thêm. Vậy bây giờ cùng các bạn dừng chân trông trở
lại để nhắc đến những cảnh đã gặp và nhân tiện
ngỏ cùng các bạn hay những chuyện riêng trong nhà báo và
trong nghề báo, những chuyện thân mật mà người ta
thường chỉ kể cho nhau nghe trong những lúc nhàn rỗi,
nghỉ ngơi. Phải là những lúc đó, những câu chuyện
trong số báo này kể ra mới hợp thời và không có vẻ
cầu kỳ.
HAI
THỜI KỲ
Những lý tưởng nó sai
khiến chúng tôi, những ý muốn của chúng tôi trong khi
làm báo, Tứ Ly đã có bài bầy tỏ ở dưới đây.
Có
một điều ai cũng nhận thấy là vào thời kỳ báo Phong
Hóa ra đời (kể từ số 14 trở đi, lúc Tự Lực Văn
Đoàn bắt đầu chủ trương báo Phong Hóa), trong làng báo
có một khuynh hướng mới về mặt nhà nghề: tờ báo để
quần chúng xem và tờ báo mong sống vì độc giả.
Thời
kỳ những báo vào loại báo Nam Phong đã tàn. Hay còn nữa
thì những thứ báo đó cũng chỉ để cho một hạng người
đọc riêng không có ảnh hưởng lớn lao đến quần
chúng. Những báo của buổi đời mới không thể là những
tờ báo khảo cổ hay sống dựa vào những tài liệu cũ
được nữa. Những tờ báo mới phải căn cứ vào hiện
trạng, phải săn sóc đến dư luận, đến thời sự, phải
là những bức tranh hoạt động của xã hội trước mắt.
Nhà viết báo không thể cắm đầu lục lọi trong kho sách
cũ, hoặc bó gối trong phòng viết những bài luận về
triết lý vừa khô khan, vừa khó hiểu, nhà viết báo bây
giờ phải làm thế nào cho ai ai cũng hiểu được mình và
viết về những vấn đề có liên can đến một số đông
người. Nghĩa là phải làm theo những người viết báo
bên Âu Mỹ.
ĐỘC
LẬP
Báo
Phong Hóa về mặt trong còn có một sự mới khác hẳn các
báo trong nước xưa nay. Lệ thường thì tờ báo hoặc là
của riêng một hội, một đảng (ở nước ta ít khi
thấy), hoặc là của riêng một người. Người bỏ tiền
ra bao giờ cũng nhận lấy chức giám đốc dẫu rằng
không có một cái tài nhỏ mọn gì về nghề làm báo. Ông
giám đốc chủ nhân đó bỏ tiền ra thuê một ông chủ
bút và ít nhiều ông trợ bút. Các nhà văn sĩ vì thế
nên luôn luôn xung đột với những nhà tư bản có quyền
sai khiến mình mà không có đủ tài để mình phục. Tờ
báo ít khi có tôn chỉ chuyên nhất, vì toà soạn thay đổi
luôn mà ông giám đốc thì không đủ tài trí bắt họ
theo mình.
Báo
Phong Hóa - khác hẳn - không phải là của riêng một
người nào.
Báo
Phong Hóa là của chung của hết thẩy những người viết
báo Phong Hóa. Không có ông chủ, người làm công, không
có những cuộc xung đột giữa các nhà văn sĩ, các nhà
tư bản. Những người giúp việc báo Phong Hóa là những
nhà văn độc lập, mà tờ Phong Hoá vì thế là một tờ
báo độc lập, không phải theo mệnh lệnh của một đảng
nào hay một nhà tư bản nào.
Mỗi
người mỗi tháng chỉ cần một số tiền đủ sống, còn
tiền lãi, nếu có, sẽ là của chung và sẽ dùng vào
những công cuộc chung phải làm sau này.
*
–
Trời muốn trở rét...
Hôm
nay là ngày đầu mùa Thu của miền tây bắc.
Từ
phòng viết trong nhà tôi nhìn qua cửa sổ: cây phong sau
nhà tôi mấy nhánh lá xanh đã bắt đầu chuyển sang màu
vàng đỏ. Tôi nhìn lên tờ lịch. Ngày 22 tháng 9 năm
2012.
Ngày này, 80 năm trước,
cha tôi – một thanh niên 26 tuổi – cùng với hai người
em trai và hai người bạn tâm giao cho ra đời tờ tuần
báo Phong Hóa số 14 hoàn toàn đổi khác, mở đầu một
kỷ nguyên mới cho làng báo chí Việt Nam. Kể từ đó
Nhất Linh, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng, Tú Mỡ và
sau này thêm Thế Lữ, Xuân Diệu làm nên “thất tinh”
của Tự Lực Văn Đoàn.
Trong
tám năm từ năm 1932 đến năm 1940 với 190 số báo Phong
Hoá và 224 số báo Ngày Nay nhóm Tự Lực Văn Đoàn đã để
lại cho làng báo Việt Nam một gia tài đồ sộ. Nhưng
những số báo ấy từ tám mươi năm qua vẫn nằm im lìm
trong kho tối của các thư viện lớn trên thế giới, chờ
ngày mục nát. Chúng không được ai biết tới, ngoại trừ
một số rất ít các nhà nghiên cứu lâu lâu mới vào thư
viện tìm đọc để viết bài nghiên cứu về Tự Lực
Văn Đoàn. Một hậu duệ trực tiếp của TLVĐ như tôi mà
trong đời chỉ có hai dịp được tận mắt nhìn thấy
Phong Hoá và Ngày Nay thì tôi tin rằng tất cả những
người khác trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn không mấy ai
có được cơ may nhìn thấy tờ báo này một lần trong
đời.
Nhưng
may mắn là có nhiều người còn nặng tình với nền văn
hoá Việt Nam nói chung và riêng với di sản văn hoá của
nhóm Tự Lực Văn Đoàn.
Từ
hơn một năm nay một nhóm người âm thầm sưu tập, chụp
lại và scan tất cả những số báo Phong Hoá và Ngày Nay.
Họ mang tâm trí và sức lực thực hiện việc “SỐ HÓA”
và phát hành trên mạng để tất cả mọi người Việt
Nam ở trong cũng như ngoài nước tìm đọc dễ dàng, đúng
như lời tâm nguyện sau đây của nhóm thực hiện:
“Phong Hoá và Ngày Nay:
Một di sản chung của tất cả mọi người dân Việt
chúng ta.
Bởi
vì, có lẽ chúng ta khó lòng tìm được một văn đoàn
tài giỏi, làm việc hăng say thể hiện sâu sắc tình yêu
nước, yêu dân, yêu tiếng Việt, lại có đủ thời cơ
thực hiện được một công trình văn hoá xứng đáng như
thế nữa.”
Phạm
Thảo Nguyên và Nguyễn Trọng Hiền
Tháng trước anh Nguyễn Trọng Hiền (con của họa sĩ Lemur Nguyễn Cát Tường) trao tặng tôi một cái USB (tôi không biết tiếng Việt gọi là cái gì) nhưng cho biết là trong USB này chứa đựng toàn bộ 190 số báo Phong Hoá và 224 số Ngày Nay.
Tôi
nhìn cái UBS này: nó chỉ bé bằng đầu ngón tay nhưng
chứa đựng cả một kho tàng báo chí đồ sộ. Thật là
kỳ diệu!
Tôi
gắn USB vào máy vi tính và trong khoảnh khắc trên màn ảnh
hiện rõ những trang báo xưa, mỗi trang báo lại đưa tôi
về kỷ niệm của thời thơ ấu.
Tôi
nhớ đến hình ảnh Nhất Linh cúi xuống nhìn qua vai đứa
con út của ông để đọc những trang báo Phong Hóa một
thủa nào ở Hà Nội. Tôi nhớ đến hình ảnh Nhất Linh
vất vả đi tìm một tài liệu của chính ông viết về
sự thành lập báo Phong Hóa khi ông chủ trương giai phẩm
Văn Hóa Ngày Nay ở Sài Gòn.
Tôi
tưởng tượng nếu cha tôi còn ở bên cạnh tôi ngày hôm
nay, ông sẽ kinh ngạc biết mấy khi thấy đứa con út của
ông chỉ cho xem trên màn máy vi tính trang thứ hai của tờ
Phong Hóa số 154 ra ngày 22 tháng 9 năm 1935, rồi tôi in ra
đưa ông trang báo có bài ông viết 77 năm trước. Tất cả
xẩy ra trong vòng một phút đồng hồ.
Và
chúng tôi sẽ cùng cười vang nhớ đến 54 năm trước ở
Sài Gòn cha tôi đã phải mất mấy ngày tìm kiếm và sai
hai anh em tôi đến thư viện quốc gia cặm cụi ngồi chép
bài “Nói về sự thành lập báo Phong Hóa” của ông.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét