Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012
Ghé thăm các blogs: 27/07/2012
BLOG XUÂN VIỆT NAM
Khi còn sống thì Ông Bà Cha Mẹ vẫn hay day dỗ con cái bằng nhiều hình thức, mang tấm gương của người tốt và cả người xấu ra để răn dạy trẻ, dạy con lúc vào đời là chuyện thường.
Tuy nhiên, người lớn biết đến gương nào tốt thì mang ra, gương nào xấu cũng mang ra, cốt để cho con cái thấy rằng ở đời mọi thứ đều có nhân quả, cái nhục trong đời nếu ai mắc phải sẽ phải mang theo nó đến tận mồ. Đôi khi chính những sai lầm và tội lỗi của con cái lại mang lại nỗi nhục cho cả Cha Mẹ đến khi Cha Mẹ xuống mồ.
Vài ví dụ mà người viết đưa ra đây sẽ là những câu chuyện minh họa cho chủ đề ấy:
Ông Vũ Mão chắc nhiều người ở thế hệ trung niên trở lên thì đều biết, biết ông là tác giả của trò ấn nút trên bàn của các kỳ họp Quốc hội. Trước khi có trò do ông đưa ra thì các địa biểu phải giơ tay biểu quyết - giơ tay là yêu cầu mà ông Dương Trung Quốc vẫn kiên trì đòi hỏi duy trì trong các kỳ họp - như thế sẽ thể hiện được trách nhiệm của từng đại biểu trước mỗi quyết định của họ khi thay mặt cử tri đi họp, quyết sách nhiều vấn đề tầm cỡ Quốc gia.
Hậu quả của việc cái nút sinh ra thì ai cũng biết : tên Việt gian nào không ấn nút thông qua luật biển? ai biết được hắn là ai ? tại sao không ấn YES, tại sao ấn NO...? còn nhiều vấn đề hệ trọng khác như xây dựng đường tàu cao tốc, làm hạt nhân, sáp nhập thôn tính Hà Tây vào Hà Nội... ai đồng ý, ai không đồng ý biểu quyết? lịch sử làm sao có cơ sở để xem xét lại cá nhân đại biểu nào chịu trách nhiệm với Đất nước?
Thực ra trò lưu manh đó là cả một kế hoạch phi minh bạch hóa trách nhiệm của đại biểu. Thử nghĩ xem: một công nhân vận hành máy tính sau cánh gà được tên đầu lãnh chỉ đạo bảo cái này ấn cho tao 99%, cái kia 80%, cái kìa 100%... vậy là nó ấn, đó đâu phải là ý chí và nguyện vọng của các đại biểu đang ngồi trong hội trường ?
Lỗi đó là của ông Vũ Mão.
Chuyện khác: trong lịch sử Việt nam, chưa có đám tang nào lại vỗ tay rần rần ngoài đám tang của Cụ Trần Độ. Khi ông Vũ Mão lên đọc điếu văn trong tang lễ của Cụ Tướng thì bị cả gia đình, bạn bè, hội cựu chiến binh phản đối, không công nhận và cho phép đọc tiếp. Cả sân nhà vỗ tay nhất trí với yêu cầu của con trai Cụ Trần Độ - khi ấy cũng là sỹ quan cấp cao trong quân đội. Ông Vũ Mão phải chạy mất dép cùng đám tùy tùng.
Ngày thân mẫu của ông Mão ra đi, hàng xóm láng giềng không ai đến viếng và đưa ma, hai vợ chồng ông phải mặc áo xô đi từng nhà xin hàng xóm tha thứ... thật hết nhẽ.
Cho đến thân phận dân thường như một ông trưởng thôn ở làng Đại Bái Gia Bình Bắc Ninh - khi chết không ai trong làng đến viếng và đưa ra đồng chỉ vì mình ông quay lưng lại làng, nghe cán bộ huyện và doanh nghiệp Đài Loan câu kết cướp đất của bà con, ông mau lẹ lấy tiền đền bù trước tiên khi cả làng cả huyện đang khiếu kiện và không đồng ý bán đất cho doanh nghiệp Tàu.
Huyện phải cho quân đến đưa ông ra đồng trong sự khinh rẻ của làng nước, xóm giềng.
Ôi chao, nhục đến khi xuống mồ, miệng đời còn nhắc lại đến nhiều đời con cháu nếu còn ở quê.
Thế đấy, thế nhưng nay vẫn còn những kẻ chưa nếm mùi nhục, vẫn nhơn nhơn coi thường miệng thế gian như Trần Gia Thái đang là giám đốc HTV1, Thái đang ra sức tay sai phỉ báng trí thức và người yêu nước từng xuống đường biểu tình chống lại sự xâm lược của giặc Tàu !
Thời gian sẽ cho thấy kẻ nào phỉ báng lòng yêu nước của đồng bào rồi cũng sẽ phải nhận những sự khinh rẻ của nhân loại, gia đình và dòng tộc của kẻ ấy cũng sẽ chịu chung nỗi nhục khó tẩy rửa ấy.
BLOG MẠNH QUÂN
Sau bài “Rủ nhau mang ngoại tệ…nộp cho Tàu”, anh bạn Hiệu Minh kể cho một câu chuyện như sau:
-Nhớ lại những chuyện tổ chức đi tour, quảng bá cho du lịch Tàu, có nhiều chuyện không biết nên cười hay nên mếu:
+Một chuyện buồn cười khó quên nhất là nhân kỷ niệm 60 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam – Trung Quốc và Năm Hữu nghị Việt – Trung 2010, -có một cái lễ là Lễ phát động quảng bá du lịch “Năm Hữu nghị Trung - Việt, chung tay vì phát triển du lịch” kết hợp dạ tiệc Đêm Trung Hoa tại Hà Nội tối 9/8/2010 (quảng bá điểm đến Tàu cho ngành du lịch và nhân dân Việt Nam) do Cục Du lịch quốc gia Tàu và Bộ VHTTDL Việt phối hợp tổ chức. Nhớ lại càng thấy nực cười.
Sau khi khách quảng bá điểm đến Trung Hoa bằng những màn biểu diễn nghệ thuật, phim ảnh cực kỳ hấp dẫn, chẳng rõ do rượu vào hay tình đồng chí hưng phấn đến cực điểm, lãnh đạo cơ quan quản lý du lịch TƯ hai bên hăng máu nhảy lên sân khấu tay nắm tay, khoác vai nhau hét váng: “Việt Nam – Trung Hoa, núi liền núi, sông liền sông, chung tình hữu nghị sáng như trời Đông… A À Á Á… anh nhìn sang đấy, tôi nhìn sang đây…”! Ở dưới bục, lổn nhổn cả đám người cầm máy ảnh, máy quay phim chen lấn nhau tác nghiệp tới tấp.
Sau, có cậu phóng viên ở đài truyền hình than thở về chương trình đó: “Đi làm buổi tối, tao làm chương trình gần 10 phút phát hoành tráng mà hôm sang tặng đĩa phim, bọn nó đưa có 1 triệu, về chi nhau mỗi thằng được 2 lít” (tức là phía đơn vị mời nhóm phóng viên này đến Đêm Trung Hoa làm chương trình, bồi dưỡng có nhõn 200.000 đồng/người). Hỏi: chê ít sao còn làm chương trình, Đáp: “Không làm thì biết phát cái gì thay vào”!
Thế là có thằng vỗ vai bảo cậu: “Lần sau, mày bảo tao, tao sẽ đưa cho nhóm của mày đúng số tiền mà bọn nó đưa. Với điều kiện là mày đừng làm những chương trình buồn nôn như thế nữa. Hoặc để giữ quan hệ, lần sau có việc gì bọn nó vẫn gọi mày, thì mày làm cái tin 30 - 40 giây thôi. Du lịch nội địa thiếu gì cái hay, cái đẹp mà sao không làm”!
Nhưng quả thật, làm phim về du lịch nội địa có khi còn chẳng được xu nào!
Anh bạn tôi kể tiếp: Nhưng làm phóng viên theo mảng du lịch cũng lắm cái nhục khác. Đôi khi, cái giá để làm cái bài nó thật rẻ mạt. Chỉ cần được “ai đó” mời đi khảo sát Tàu miễn phí (giá một chuyến đi bằng máy bay tính ra chỉ 7 – 8 triệu/người) là về đăng bài+ảnh to đùng, làm những phim hoành tránh 10 - 12 phút phát đi phát lại vài ba lần.., ca ngợi hết lời du lịch Trung Hoa và giấu đi những thối tha trong chuyến khảo sát.
Nếu tính thời lượng, nội dung bài-ảnh-phim này ra quảng cáo thuần túy thì giá sẽ đắt hơn hàng chục lần. Mấy anh Tàu khựa khôn lắm: đã mất tiền thuê thì phải thuê với giá rẻ mạt nhất.
Có đứa kể hồi tháng 3/2009, Shanghai Airlines và một tập đoàn du lịch lớn của Tàu tài trợ một đoàn trên 10 phóng viên cả báo giấy, báo hình, báo điện tử TƯ và địa phương (nhiều báo thuộc diện cực kỳ lề phải) sang khảo sát Thượng Hải – Hàng Châu – Tô Châu 5 ngày 4 đêm, nhân dịp khai trương đường bay thẳng Thượng Hải – Hà Nội.
Nhục một nỗi, phía chi tiền dặn đoàn phải giấu tung tích (đoàn khảo sát Hải Nam tháng 9/2009 cũng vậy), nhập cảnh như đoàn khách du lịch thuần túy vì phía Tàu xét duyệt rất chặt chẽ thủ tục cấp thị thực nhập cảnh cho báo chí nước ngoài. Xuống sân bay Phố Đông, đám báo giấy, báo điện tử qua hết, chỉ tội cho đám truyền hình: Đài truyền hình H. không thèm mang máy quay (cán bộ đi chơi thôi), 1 cuốn sổ ghi chép cũng không; Đài truyền hình V. sơ ý mang máy quay cỡ lớn chuyên dụng, bị hai em nhân viên hải quan cửa khẩu nghi ngờ ra mặt, cầm máy lên xoay ngược xoay xuôi, xủng xoẻng trao đổi một hồi rồi quyết định tạm giữ máy – khi nào đoàn xuất cảnh thì trả lại. Khi hai em hải quan sờ đến cái máy quay của Đài truyền hình V., cả nhóm lo ra mặt vì bị tạm giữ nốt thì cả 3 đài hết đường “trả nợ” nhà tài trợ. May sao, sau một hồi săm soi kỹ lưỡng, hai em béo hải quan đồng ý cho cái máy nho nhỏ này qua.
Gần kết thúc tour khảo sát, đoàn tới thăm trụ sở Shanghai Airlines và gặp gỡ đại diện của hãng. Một phóng viên hỏi phía chi tiền xác định cơ cấu hành khách sử dụng đường bay Thượng Hải – Hà Nội như thế nào (qua thông ngôn)?
+ Chủ yếu là khách du lịch chi trả cao ở Hà Nội và các tỉnh, thành phố xung quanh!
- Shanghai Airlines có tổ chức quảng bá tour đến Việt Nam ở Thượng Hải và vùng phụ cận không?
+ Chúng tôi không có ý định đưa khách du lịch sang Việt Nam.
Hai phóng viên trẻ (chắc không biết kiềm chế như mấy bác già lặng thinh) phản ứng ra mặt trước câu trả lời này:
+ Tại sao các vị mở đường bay mà chỉ muốn thu hút khách du lịch Việt Nam mà không muốn gửi khách sang? Như vậy là chơi không đẹp…
- Vậy Sở Du lịch Hà Nội hoặc Tổng cục Du lịch Việt Nam đã bao giờ sang xúc tiến ở Thượng Hải đâu. Các vị hãy xem Bộ Du lịch Campuchia đấy, họ sang xúc tiến ở Thượng Hải nên khách du lịch Thượng Hải sang Campuchia khá đông.
+ Thế Cục Du lịch Thượng Hải đã tổ chức xúc tiến điểm đến ở Hà Nội bao giờ chưa mà muốn thu hút khách sang? (phóng viên này chắc nóng mắt quá, nên quên mất rằng, phía Tàu bỏ tiền mời đoàn sang chuyến này, cũng là một cách xúc tiến điểm đến Thượng Hải tại Hà Nội rồi – than ôi, há miệng mắc quai rồi, bây giờ đứng trước mặt người ta thành ra cãi cùn).
Thông ngôn người Việt không dám dịch câu hỏi móc này. Mà cũng may là không dịch, vì dịch, nó bật lại: “Thế chúng tôi bỏ tiền cho các vị đi miễn phí chuyến này, không phải để về tuyên truyền cho du lịch Thượng Hải à” thì ê chề cả đám.
Một phóng viên báo điện tử xua tay, bảo mọi người không hỏi nữa, về thôi. Cả đoàn phóng viên ấm ức lên xe, chờ đến 30 phút sau, đại diện công ty du lịch Việt Nam kết nối giữa bên chi tiền với báo chí mới từ trong trụ sở Shanghai Airlines ra. Anh này kể vừa cự nự với cán bộ cấp cao của hãng này về việc trả lời báo chí Việt Nam như thế là không được…
Sau chuyến đi, đại đa số phóng viên đều đăng bài to – phim dài mang chủ đề ngợi ca cả. Kể cả hai bác cán bộ Đài Phát thanh-truyền hình H. “tay đút túi quần, miệng huýt sáo vang” không máy không móc cũng vẫn phát được phim hoành tráng (bắt đàn em đi xin băng của phóng viên kênh V., rồi về xào xáo), khuyến khích nhân dân Thủ đô và vùng phụ cận đi du lịch Tàu bằng máy bay Tàu.
Cũng phải thôi, đăng chuyện thối lên, lần sau nó không mời nữa thì thiệt, chẳng dại!
Chỉ có 2 phóng viên không viết bài với lý do: “Tàu thâm hiểm chỉ khai thác khách Việt như thế, viết bài ca ngợi tour Tàu làm gì” hoặc “chẳng có gì hay hớm để viết cả”. Thế là, chuyến khảo sát Hải Nam (nơi xuất phát của những đội tàu hải giám, tàu đánh cá xâm phạm chủ quyền lãnh hải Việt Nam, bắt bớ, cướp bóc ngư dân Việt Nam…) 5 ngày 4 đêm sau đó vào tháng 9/2009 – giá tour trọn gói khoảng 7 triệu đồng/khách, bên kết nối kia không mời 2 người này nữa. Còn lịch sử vẫn phải lặp lại thôi, hàng loạt bài viết, chùm ảnh, chương trình phim hoành tráng sau đó liên tiếp được đăng tải, bỏ qua vô số tình tiết tệ hại, phẫn nộ trong chương trình tour.
http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/du-lich/2009/11/3ba154aa/
http://ngoisao.net/tin-tuc/an-choi-xem/2009/11/hai-nam-dao-ngoc-tinh-yeu-129896/
http://baobacgiang.com.vn/271/48081.bgo (bài này trên Hà Nội mới điện tử đã rút xuống)
Chỉ có 1 phóng viên không chịu viết bài Hải Nam vì “có cái đếch gì mà viết”! Tất nhiên, trong chuyến khảo sát Hà Nội - Ma Cao vào tháng 2/2010 (đoàn báo chí đã vào khu cách ly ở sân bay Nội Bài chờ hàng tiếng đồng hồ thì nghe tin Hãng hàng không Viva Macao ngừng bay vì phá sản) nhà kết nối không mời người này nữa.
Mới đây nhất, tháng 3/2012, một đoàn cán bộ và doanh nghiệp lữ hành Hà Nội sang khảo sát Hồ Nam – Trương Gia Giới – phim trường quay bộ phim 3D Avatar, kéo theo 1 đám phóng viên truyền hình chuyên mảng du lịch. Đi về, giám đốc một công ty lữ hành nhắn tin cho mình nhớ bật đài truyền hình H.., kênh du lịch trên truyền hình cáp V.., lúc mấy giờ, mấy giờ xem có quay mặt tao trên tivi đấy. Mình thì xem làm đếch gì, chỉ buồn cười tuần trước gặp, thấy anh này phàn nàn mới bán được 3 đoàn đi Hồ Nam, trong khi mất bao nhiêu chi phí quảng cáo. Đó là còn được truyền hình hỗ trợ tích cực, phát mấy phim toàn trên dưới 10 phút đấy!
Thật ra, tour Tàu trở nên ít khách là nhiều người dân mình chủ động quay lưng với tour Tàu sau khi TQ ngày càng tỏ ra ngang ngược, ngày càng rõ bụng dạ thâm hiểm muốn cướp thêm nhiều vùng biển, đảo của ta chứ không phải báo chí Việt Nam (được mời) không chịu “hoàn thành trách nhiệm nhé”! Lần sau khảo sát nước ngoài miễn phí thì nhớ mời báo chí tiếp nhé. Tàu hay Tây cũng đăng, phát được tất!
Ngó tới chùm tour kích cầu nội địa (bay VNA, Vietjet) giảm giá trọn gói tới 25 - 40% mà lữ hành hai đầu Hà Nội, Sài Gòn vẫn trầy trật bán. Thị phần tour nội địa lãi mỏng nên có mấy doanh nghiệp lữ hành đủ khả năng tài chính để mời phóng viên truyền hình đi khảo sát, tuyên truyền đâu. Thế là chịu cảnh tour ngoại cao cấp giật mất “quần chúng” ngay trên sân nhà!
Một chuyện khác cần ghi lại: Báo Gia đình & xã hội vừa đăng bài 13 cán bộ, Đảng viên của Bảo tàng Hà Nội đi du lịch Tàu gần 10 ngày (trong đó có cả lãnh đạo) dù chuyến đi này không được sự đồng ý của lãnh đạo cơ quan chủ quản là Sở VH,TT&DL Hà Nội và UBND TP. Hà Nội. Theo đơn thư phản ánh, giá tour 17 triệu/khách song mỗi người chỉ phải đóng có 3 triệu!? Tất cả những người yêu mến đất nước Trung Hoa này đang bị lãnh đạo Sở VHTTDL Hà Nội bắt viết kiểm điểm, chờ xử lý…
BLOG HUỲNH NGỌC CHÊNH
Vũ Văn
Trang blog “danoanbuihang.blogspot.com/2012/07” vừa post phóng sự ảnh về những nhân viên an ninh được giao cái việc chuyên theo dõi, khủng bố Bùi Hằng tại khắp mọi nơi: Hà Nội, Sài Gòn, Vũng Tàu, trên các tuyến đường, trước nhà Bùi Hằng ở Vũng Tàu... Không ít các nhân viên ấy, dù đi làm cái việc nhà nước giao, đường đường tư cách nhân viên công lực, đại diện cho nhà cầm quyền hẳn hoi, mà lại thực hiện những thủ đoạn hèn hạ, đê tiện: ẩn núp lén lút, khẩu trang che mặt, cởi áo che biển số xe, lén giật biểu ngữ…
Những hành vi ấy đã tự nói lên bản chất của cái “công vụ” này: bẩn thỉu và hèn hạ, rất thiếu đàng hoàng, rất thiếu chính danh. Vô hình chung, hành vi của họ đã tố cáo phần nào bản chất của các vị lãnh đạo chóp bu của thể chế hiện hữu.
Rõ ràng, khác hẳn với những nữ thanh niên xung kích ngờ nghệch bị lãnh đạo tổ chức này lạm dụng huy động đi làm “lá chắn sống” (không che mặt) cho Sứ quán Trung Quốc vào sáng Chủ nhật 22-7-2012 ở Hà Nội, những mật vụ này biết việc chúng làm là xấu xa, là kiếp chó săn, là phản quốc hại dân, nên mới phải giở chiêu lén lút núp gốc cây bờ tường, đậy xe che mặt…
Thật đúng là “rau nào, sâu ấy”! Phía sau vài phát ngôn mị dân của các chóp bu về chủ quyền quốc gia, về quyết tâm bảo vệ lãnh thổ, quyết tâm chống tham nhũng… thi thoảng ầm ĩ trên báo chí lề đảng, như cách đánh bóng mặt nạ son phấn, là cái mặt thật sống chết bám víu thể chế độc tài toàn trị phản khoa học núp bóng cộng sản Mác – Lê lỗi thời, núp bóng “tư tưởng Hồ Chí Minh”, phản dân chủ, kìm hãm đất nước, quyết không buông đặc quyền đặc lợi tham nhũng vô hạn độ nhờ bám chặt “ngai vàng”.
Cùng bản chất lén lút của đám sai nha đầu trâu mặt ngựa chuyên theo dõi, khủng bố Bùi Hằng và rất nhiều người yêu nước, yêu tự do dũng cảm đường hoàng khác, các cuộc đi đêm với Bắc Kinh, kể từ cái sự kiện bí mật lén lút Hội nghị Thành Đô 1990 (xin
emhttp://vi.wikipedia.org/wiki/Quan_h%E1%BB%87_Trung_Qu%E1%BB%91c_%E2%80%93_Vi%E1%BB%87t_Nam ) đê tiện và ô nhục quỳ mọp dưới chân Thiên triều cầu xin làm chư hầu, khi máu chiến sĩ biên cương, hải đảo chưa ráo… đến hàng loạt chuyến đi đêm sau đó của chóp bu Việt Nam có tạo nên sức mạnh của dân tộc?
Không! Dứt khoát không! Có yếu mới hèn. Có hèn mới lén lút!
Và hậu quả đang nhãn tiền: biên giới phía Bắc bị lấn, biển đảo bị nuốt dần, giặc tràn ngập Tây Nguyên, giặc nằm vùng khắp 3 miền, tay sai giặc (cố ý và vô tình) cấp nào, địa phương nào cũng có.
Một dân tộc từng dậy vang Hội nghị Diên Hồng oanh liệt, vì đâu lại đẻ ra cái Hội nghị Thành Đô lén lút khốn nạn? Một dân tộc từng sản sinh ra những Lý Thường Kiệt, Lê Đại Hành, Trần Quốc Tuấn, Lê Lợi, Nguyễn Huệ… không lẽ để bọn Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc thời nay đè đầu cưỡi cổ mãi?
Vũ Văn (tác giả gởi bài đến blog nầy)
BLOG MAI XUÂN DŨNG
(VOV) - Đây sẽ là sự kiện quan trọng trong quan hệ hai nước; góp phần tăng cường tin cậy, đoàn kết, hữu nghị giữa nhân dân hai nước, thúc đẩy mối quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện giữa hai nước không ngừng phát triển thuận lợi.
Trung quốc luôn luôn và mãi vẫn chỉ là những kẻ hữu nghị bằng mồm. Hành động thực tế là côn đồ: 5 giờ 58 sáng ngày 26.5, trong khi tàu thăm dò Bình Minh 02 thuộc Tập đoàn dầu khí VN đang khảo sát địa chấn tại lô 148 trong phạm vi thềm lục địa 200 hải lý của VN đã bị 3 tàu hải giám số 72, 17 và 84 của TQ cắt cáp thăm dò. Tọa độ bị cắt cáp ở vị trí 12o48’25” bắc và 111o26’48” đông, cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên) khoảng 120 hải lý, nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa thuộc quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam. Tàu cá Việt nam bị đâm chìm, ngư dân Việt Nam bị bắt bớ, bị cấm đánh bắt ngay trên biển quê hương của mình. Nhà đương cục Việt Nam lên tiếng yếu ớt, lấy lệ. Có lẽ trông chờ con sói động lòng khi thấy đám thỏ khoanh tay cúi đầu chăng?
Và người yêu nước biểu tình tiếp tục bị đàn áp.
Nhân dân bức xúc xuống đường biểu tình phản đối Trung quốc gây hấn. Phía nhà nước Việt Nam có những hành động kỳ lạ với nhân dân của mình. Những nhân viên an ninh mặc thường phục cũng như đồng phục đổ vào khu vực xung quanh Đại sứ quán Trung Quốc và niêm phong các tuyến đường xung quanh, người biểu tình bị theo đuổi bởi cảnh sát chống bạo động và hàng ngũ nhân viên an ninh dầy đặc.
Đến một chiếc nón sơn hàng chữ HOÀNG SA-VIỆT NAM cũng bị an ninh giành giật nát bấy
Người ta sợ mấy chữ HOÀNG SA-TRƯỜNG SA vô cùng
Người biểu tình bị bắt bớ giam cầm để "cải tạo giáo dục" cho tiệt lòng yêu nước chăng?
Đại úy "Minh đạp" công an Hoàn kiếm với chiến công vang dội khắp thế giới này đã đưa anh lên hàng sỹ quan cao cấp: Thiếu tá.
Nhìn rõ gan ruột nhà đương cục Việt Nam, Trung quốc yên tâm lấn tới, ngang nhiên cho mời thầu 9 lô dầu khí ngay tại thềm lục địa cuả Việt Nam, chỉ cách đất liền Việt Nam vài chục cây số.
Người Việt Nam yêu nước lại xuống đường biểu tình chống Trung quốc xâm lược
Lần này, nhà đương cục Việt Nam buộc phải thay hình đổi dạng. Đèn Xanh đã bật
Và các cháu áo Xanh được đưa ra tuyến đầu đối mặt với người biểu tình
Người biểu tình cũng như những người quan sát khách quan nhận thấy khác với năm 2011, các cuộc biểu tình ngày 1-8 và 22/7 vừa qua "được" nhà đương cục thừa nhận công khai là các cuộc biểu tình yêu nước và "tạo điều kiện" trong một chừng mực có kiểm soát bằng nhiều biện pháp nghiệp vụ để người dân thể hiện chính kiến, thể hiện quyền công dân mà Hiến pháp quy định.
Tuy đã "bật đèn xanh" cho việc biểu tình nhưng các "tay máy" thừa thãi trơ trẽn và thiếu vắng liêm sỷ này vẫn được lệnh sử dụng các máy quay HD hiện đại dí vào mặt từng người biểu tình lấy tư liệu sẵn sàng phục vụ cho tình huống "chính trị trở cờ".
Bất kỳ một nhà nước nào cũng đều do nhân dân đẻ ra và đóng thuế nuôi dưỡng. Người mẹ nhân dân có thể có những đứa con ngoan, có thể có những đứa con hư. Nhưng những đứa con lấy Mẹ mình ra làm con tin, làm các con bài mặc cả cho vị trí quyền lực của mình chỉ có thể là những đứa con khốn nạn.
Bất cứ thể chế nào lợi dụng lòng yêu nước và khi cần thiết sẵn sàng thóa mạ, cầm tù lòng yêu nước thì ĐÓ LÀ NHỮNG BIỂU HIỆN CỦA NỀN CHÍNH TRỊ SUY ĐỒI.
Mai Xuân Dũng
BLOG NGƯỜI BUÔN GIÓ
Vỡ nợ khắp nơi, thất nghiệp khắp nơi, kiện cáo khắp nơi, tham nhũng cũng nơi nơi và tăng giá cũng nơi nơi.
Mùa hè năm ấy, ngoài biển quân Tề triển khai tàu thuyền. Nỗ lực xây dựng nhà cửa, kho tàng, chiến lũy kiên cố trên đảo Lam Phu của Vệ. Khi việc xây cất đã xong, lựa ngày tốt bố cáo cho thiên hạ việc mở vùng đất mới, đặt tên là Sa Ta.
Việc động trời ấy, cố nhiên khiến nước Vệ xôn xao. Nhà Sản vô cùng khó xử, nước Tề bên ngoài là láng giềng, nhưng bên trong là tình huynh đệ. Bên Tề cũng do nhà Sản cai trị, anh em với nhau đã mấy mươi năm. Sau khi nhà Sản ở xứ Xa La Tư bị phế truất, Sản Vệ bơ vơ không nơi nương tựa. Triều thần kéo nhau sang Tề khóc thảm thiết mấy ngày trước điện, dâng thơ tha thiết nói rằng:
- Người xưa có câu "quyền huynh thế phụ" cha chết mọi việc do anh quyết. Nay phụ thân ở xứ Xa La Tư lạnh giá, không may đã chẳng còn. Anh em khác còn ở xa và thơ dại, duy chỉ có Tề là anh lớn nhất lại gần kề bên. Xin xá tội cho đứa em nhỏ dại mà nhận về đùm bọc, chỉ bảo, dạy dỗ đừng để bơ vơ thế lực bên ngoài lôi kéo làm tha hóa. Xấu mặt cả họ nhà Sản nói chung.
Tề nghe thấy bèn ra một số điều kiện. Vệ bấy giờ như chết đuối vớ phải cọc, cái gì cũng ừ, miễn sao có chỗ bám chắc chắn. Nhà Sản từ đó mới yên, mưa thuận, gió hòa chỉ việc đào tài nguyên, khoanh đất mà bán lấy tiền. Triều đình quan lại ung dung hưởng lộc, nhàn nhã, phú quý xênh xang. Tậu biệt thự ngoài biển, xây lâu đài trên núi, cuộc sống quan lại nhà Sản nước Vệ thịnh vượng, xa hoa hết chỗ nói.
Giờ nhà Tề chính thức tuyên bố lấy Lam Phu đặt thành quận huyện của Tề. Triều thần nhà Sản nước Vệ rụng rời, bối rối không biết xử lý ra sao. Một mặt chạy sang kêu nài Tề hay thư thả để vài năm nữa nói chuyện. Nhưng thế sự rối bời, mai này chưa biết về đâu, Tề nhất quyết lấy ngay bằng được.
Nhà Sản nước Vệ họp bàn kế sách về việc Lam Phu. Chả ai đưa ra được ý kiến, lúc cả triều đang vò đầu bứt tai thì có quan tuyên huấn đứng ra nói:
- Trong cái họa có cái phúc, nước Vệ gặp việc này càng may cho nhà Sản.
Triều đình mới hỏi phúc họa thế nào. Quan tuyên huấn nói:
- Việc Lam Phu mà Tề gây ra sẽ khiến dân tình bức xúc, trong sự bức xúc đó sẽ lộ ra nhiều đứa ai oán triều đình, phản đối quan hệ Tề-Vệ. Nay ta nhân cơ hội này mà làm cuộc thanh trừng, tảo phạt bọn phản nghịch ấy. Triệt hết mầm mống thì có phải nhà Sản ta lại kê cao đầu mà ngủ không?
Có quan hỏi:
- Thế còn chuyện Lam Phu nói với dân thế nào?
Quan tuyên huấn nói:
- Nói với dân thế nào chả được, nói rằng mọi việc đã có triều đình, làm dân phải yên ổn làm ăn, không được bàn tán thế sự để bọn xấu lợi dụng.
Một quan khác hỏi:
- Thế dân không nghe thì sao?
Quan tuyên huấn:
- Không nghe rõ là có ý nghịch, loại ấy là mầm mống, trước sau cũng nghịch. Chẳng phải đây là cơ hội ta phát hiện chúng sao, thế mới gọi là trong cái họa có cái phúc.
Lập tức hôm sau, nhà Sản cho người đi lu loa khắp phố phường những kẻ phản đối Tề xâm lược Lam Phu chỉ là mưu đồ nhằm lật đổ triều đình nhà Sản, những kẻ này sẽ bị trừng trị thích đáng. Đối với việc Lam Phu nhà Sản đang có đối sách, nhân dân tuyệt đối bình tĩnh làm ăn. Không nghe theo kẻ khác làm loạn.
Sau này Lam Phu bị mất về tay Tề, nhưng nhà Sản nước Vệ vững như bàn thạch, tọa cùng tuế nguyệt, xây thêm nhiều nhà thờ tiên đế khắp nơi để dân chúng cảm tạ.
Người Buôn Gió
BLOG NGUYỄN TƯỜNG THỤY
Hàng rào chắn trên đường Điện Biên Phủ ngăn người biểu tình tới khu vực đại sứ quán Trung Quốc được dựng lên rất kiên cố.
Ngoài các bức ba-ri-e bằng sắt, chĩa đầu nhọn tua tủa được liên kết bằng các sợi dây chão to, hàng rào ấy còn kèm thêm bức rào bằng người bảo vệ.
Những người này đứng choãi chân ra phía sau, sẵn sàng đẩy hàng rào lên phía trước để chặn những người biểu tình vượt qua biên giới.
Bên kia hàng rào là công an và các cháu thanh niên tình nguyện. Bên này là những người biểu tình yêu nước. Nhưng bên ngoài hay bên trong đều là đất nước mình và đều là người Việt Nam cả. Vậy mà hình thành nên hai tuyến có tư tưởng, mục đích đối lập nhau.
Thôi thì cứ cho là yêu cầu của chính quyền, cố giữ tình hòa hiếu với anh bạn láng giềng có lòng tham vô đáy, đừng để anh ta nổi giận đi thì công việc ấy là công việc của cảnh sát. Sao lại dính dáng đến các cháu thanh niên ở đây.
Lực lượng công an Hà Nội rất đông đảo, chưa kể một lực lượng dân phòng dồi dào ở các phường xã, sao lại phải huy động đến các cháu nam nữ thanh niên sinh viên? Mặt khác, ngay khi các cháu phải đứng hàng trên đối mặt với nhân dân như thế thì phía sau có tất nhiều đàn ông khỏe mạnh đứng nhởn nhơ, điều đó cũng nói họ đâu phải là họ thiếu người.
Hẳn đây là một ý đồ chính trị. Chính quyền muốn chứng tỏ rằng, đối lập với những người biểu tình không chỉ là lực lượng cảnh sát mà còn có cả các cháu thanh niên gọi là tình nguyện ủng hộ họ. Ngoài ra, nếu người biểu tình nổi giận thì họ sẽ trút lên cả các cháu sinh viên này. Đây là một sự tính toán mang tính thủ đoạn.
Không ai là không hiểu được mục đích này. Và khi mục đích không đàng hoàng lại không giấu được ai thì nó sẽ gây nên phản cảm.
Hôm 8/7, các cháu thanh niên tình nguyện cũng có mặt để giữ hàng rào ấy nhưng mới là các cháu nam:
Hôm nay có thêm các cháu nữ:
Cháu bé này đã bị các anh chị thanh niên chặn lại. Một hình ảnh đối lập:
Áo các cháu đeo biển “Thanh niên Việt Nam”
Thanh niên Việt Nam mà thảm hại như thế này ư. Ai bắt các cháu làm những việc như thế này?
Nhất là các cháu nữ. Các cháu còn trẻ lắm. Hẳn các cháu là những sinh viên đại học, có cháu chưa đến hai mươi, còn nguyên nét chất phác của những cô gái quê. Khi những người biểu tình yêu nước tiến đến sát hàng rào, các cháu cúi mặt xuống.
Chúng ta có thể đọc được ý nghĩ của các cháu qua bức ảnh này.
22/7/2012
NTT