Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012
Võ Phiến - Thơ dịch
Võ Phiến
— Bạn nghĩ thế nào về thơ dịch?
— Tôi nghĩ: Thơ dịch không phải là thơ,
dịch thơ không phải là dịch.
— Thế à?
— Thế.
— Nghĩ thế không
nghĩ còn hơn. Nhảm quá.
— Thế à?
— Thế. Thơ dịch
đang đóng vai trò quan trọng trong sinh hoạt văn học quốc tế. Bạn xem: Ngày nay
trên các tạp chí văn học nước nào mà thỉnh thoảng không giới thiệu sáng tác
nước ngoài qua thơ văn phiên dịch?
— Từ từ. Hãy nói chuyện giá trị
trước, chuyện vai trò sau. Về giá trị: Thơ dịch không phải là thơ.
— Thế nó là cái
gì?
— Là ý thơ. Ý thơ đâu phải là tất
cả bài thơ? Cũng không phải là phần quan trọng của bài thơ. Không quan trọng chút xíu nào.
— Từ từ. Xem
nào: Bạn bảo thơ dịch là ý thơ?
— Vâng. Thì chỉ là cái ý, cái
nghĩa của bài thơ gốc thôi. Bạn còn đòi dịch được cái gì nữa?
— Thế ngoài cái ý ra, bài thơ
còn có những gì?
— Ngoài cái ý ra, còn lại bài
thơ. Nói cách khác, khi bạn vất cái nghĩa bài thơ đi rồi thì cái còn lại là
phần cốt tủy của bài thơ.
— Gớm. Sao mà phét lác thế.
Còn lại những gì? Nói cho cụ thể xem.
— Điệu thơ này, thể thơ này,
giọng thơ này, lời thơ này, không khí bài thơ này... Bao nhiêu là cái, cái nào
cũng quan trọng hơn ý thơ.
— Bạn có thể nói mà không
huênh hoang được không? Nói cho rõ ràng, cho cụ thể xem nó quan trọng như thế
nào?
— Thì nói. Bạn nhớ bài ‘Tống biệt
hành’ của Thâm Tâm chứ? Hãy thí dụ bây giờ ta “dịch” bài ấy ra... lục bát. Vẫn
là một bài thơ bằng tiếng Việt, nhưng theo thể lục bát. Thế thôi. Như vậy ta
tránh cho nó sự chuyển biến từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Ta hạn chế bớt
sự thay đổi, mất mát. Chỉ có đổi từ thể thơ này sang thể thơ kia mà thôi. Cái
đổi ấy cũng không lớn lao gì: Từ một thể thơ Tàu đã Việt hóa sang một thể thơ
Việt thuần túy. Gần như từ Việt sang Việt. Đâu thấm thía gì nếu đem so
sánh với trường hợp dịch một bài sonnet ra một bài thất ngôn bát cú, hay
dịch những câu thơ alexandrin ra những câu song thất lục bát. Phải
không?
Đó, tôi chọn trường hợp thuận lợi
nhất cho bạn, tôi tỏ thiện chí tối đa đối với bạn. Tôi đố bạn dịch thế nào cho
thành một bài ‘Tống biệt’ lục bát có khả năng truyền đúng những xúc cảm chứa
đựng trong bài hành của Thâm Tâm.
Tôi không có ý chê bạn là người
kém lỗi lạc. Tôi bênh vực bạn: Tôi cam đoan không một ai trên đời này có thể
dùng thể lục bát để truyền lại đúng cái xúc cảm của một bài hành cả. Mỗi thể
thơ có cái phong thái của nó. Cũng như mỗi ngôn ngữ, mỗi giọng thơ có cái phong
thái riêng của nó... Dịch thế quái nào
được?
Mỗi bài thơ làm ra nhằm gây một
tác động xúc cảm nhất định đối với độc giả. Khi bài gốc gây xúc động này bài
dịch gây xúc động khác thì thay thế nhau thế nào được? bài này đòi quyền đại
diện cho bài kia thế nào được?
— Nào xem:
“Đưa người, ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt,
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người, ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình, một dửng dưng...”
Lục
bát quả không có được cái rắn rỏi ấy.
— Còn nữa, bạn ơi!
“Ly
khách! Ly khách! con đường nhỏ,
Chí
lớn chưa về bàn tay không”
Lục bát có chuyển được giọng ấy
không?
“Ta
biết ngươi buồn chiều hôm trước:
Bây
giờ mùa hạ sen nở nốt,
...........................................
Ta
biết ngươi buồn sáng hôm nay:
Trời
chưa mùa thu, tươi lắm thay,
......................................................
Người
đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ
thà coi như chiếc lá bay,
Chị
thà coi như là hạt bụi,
Em
thà coi như hơi rượu say.”
Đó, bạn dịch xem! “Người đi! ừ
nhỉ, người đi thực!” Bạn dịch đi. Tôi rộng lượng, tôi khoan hồng: Tôi không đòi
bạn dịch ra tiếng Mỹ, tiếng Nga, tiếng Mông Cổ, tiếng Lèo... gì ráo. Chỉ nhờ
bạn dịch hộ ra thơ lục bát thôi: Hay là bạn muốn dịch ra bài vè tứ tự? Cũng
được luôn. Nhưng tôi cấm bạn biểu diễn một màn lố bịch xung quanh bài thơ danh
tiếng một thời.
— Quả thực có
một cái gì dính liền với thể thơ cổ phong Tàu, không truyền sang thơ ta được.
— Thế bạn không nghĩ có một cốt
cách riêng dính liền với thể thơ haiku của Nhật sao? không có một cái gì
dính liền với thể song thất lục bát của ta sao? với mỗi thể thơ của Nga, của
Pháp, của Thổ-nhĩ-kỳ, của Ai-cập v.v... sao? Chắc chắn phải trải qua nhiều đắn
đo trăn trở, phải có lý do đích đáng, rốt cuộc bài tanka năm câu nó mới
quyết định rụng đi hai câu để thành bài haiku ba câu mười bảy âm chứ? Sự
hi sinh hai câu với mười bốn âm, hi sinh ngót nửa bài thơ, một hi sinh lớn lao
như thế tất nhằm một cái gì chứ? Tác dụng gì? Hiệu lực gì? Bạn đếch cần! Gặp
năm câu bạn phụt ra năm câu, gặp ba câu bạn phết cho ba câu, hoặc lục bát, hoặc
ngũ ngôn, hoặc thất ngôn, tiện đâu bạn xài đó. Bạn dịch thế có chết thơ
người ta không?
— Ơ hay! Bạn gây gổ đấy à? Tôi
không hề dịch haikai haiku, không hề dịch tanka tankiếc gì cả.
Cũng không hề dịch cổ phong ra lục bát theo đề nghị lố bịch của bạn.
— À, vâng. Thế thì tốt. Dù sao
xin bạn nhớ kỹ cho: Thể điệu của bài thơ là cái gì rất quan trọng, và chúng ta
không hi vọng tìm được những thể điệu thực sự tương ứng trong các ngôn ngữ khác
nhau.
Bây giờ, chúng ta hãy bước sang
một cái gì dịu dàng, thoải mái hơn.
— Cái gì dịu dàng? Bạn trở nên
dịu dàng à? Có tin được không?
— Không cần. Hãy thưởng thức mấy
lời tình tứ du dương:
“Nhà
em có một giàn trầu,
Nhà
anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn
Đoài thì nhớ thôn Đông
Cau
thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào?”
Bạn thấy sao?
— Từ ngày ra
khỏi nước tới nay, giữa chúng ta với cái mộc mạc quê mùa của Nguyễn Bính như có
sự cách biệt cả một kiếp người.
— Ở đây không phải chỉ có cái mộc
mạc. Chàng trai này mộc mạc mà lại ỡm ờ. Thế mới tình.
Bạn nghe thêm một chút giọng nữ
nhé:
“Em
nghe họ nói mong manh
Hình
như họ biết chúng mình... với nhau
Ai
làm cả gió, đắt cau,
Mấy
hôm sương muối cho trầu đổ non?”
Bạn thích không? Bạn dịch ra bài
thơ tiếng Mỹ nhé.
— Tôi ngờ bạn bị quỉ ám. Bạn
có những sáng kiến hành hạ người đời cách vô cớ. Những thôn Đoài và thôn Đông,
những cau nhớ trầu, những sương muối và trầu, những gió và cau v.v..., nó liên
hệ với tình yêu ở xứ này một cách lố bịch, những cái đó có thể làm khối người
Mỹ chết sặc vì cười. Hoặc dãy palm ngoài phố, hoặc hàng cau liên phòng,
thì nó tình tứ, nó lãng mạn chỗ nào? Bạn nhiễm nặng tính hiểm ác vào người, e
bất trị.
— Thông cảm thì Đông với Đoài cau
với trầu là tình tứ, mà không thông cảm thì tai nghe lòng cứ dửng dưng, không
chút rung động. Muốn có những xúc động giống nhau không phải chỉ cần nghe hai
câu thơ có nghĩa giống nhau; mà phải cùng chung sống một phong tục, cùng thấm
sâu một không khí sinh hoạt chung.
Nhưng tôi sẵn sàng bỏ qua cho bạn
những cái lẻ tẻ ấy. Lần này tôi chỉ đòi bạn có một điều: là cái giọng. Chúng ta
vừa thấy: cái giọng của anh chàng thôn Đoài nghe mộc mạc mà lại ỡm ờ. Còn cô
gái “chúng mình với nhau” thì cả thẹn, thì chất phác, mà lại đong đưa. Và cả
hai, họ ỡm ờ họ đong đưa theo lối riêng, theo cái lối cách xa chúng ta hàng thế
kỷ, cách chúng ta một môi trường sinh sống lạ hoắc. Sau khi đã miễn trừ, đã bỏ
qua một số lỉnh kỉnh, liệu tôi có thể nhờ bạn dịch hộ mấy câu ấy ra thơ Mỹ được
không?
— Ơ hay!
— Không, không! Tôi không có ác
ý. Tôi không hề muốn chứng minh rằng cái
Anh văn của người bạn công dân Mỹ mười lăm năm là chưa vững.
— Thế thiện ý
của bạn là muốn chứng minh cái gì?
— Tôi ao ước được bạn nghiệm thấy
rằng tìm cho được một cái giọng thích hợp là thiên nan vạn nan. Giờ đây trên
nước Mỹ mênh mông, ở đâu có kẻ nói năng bằng cái giọng như thế? Dù là ở chỗ
đồng quê hẻo lánh nhất, liệu có còn ai chất phác mộc mạc kiểu ấy chăng?
Cách đây gần nửa thế kỷ, ông Hoài
Thanh viết thế này: “Cái đẹp kín đáo của thơ Nguyễn Bính (...) khó lọt vào con
mắt các nhà thông thái thời nay. Tình cờ có đọc thơ Nguyễn Bính họ sẽ bảo: ‘Thơ
như thế này thì có gì?’ Họ có ngờ đâu đã bỏ rơi một điều mà người ta không thể
hiểu được bằng lý trí, một điều quí giá vô ngần: hồn xưa của đất nước.”
Bạn mà không tìm ra được một
giọng Mỹ thích hợp, thực sự tương ứng với giọng Nguyễn Bính, nhất định độc giả
Hoa Kỳ sẽ kêu: “Thơ như thế này thì có gì?” Bạn đắc tội với thơ Nguyễn Bính,
bạn đắc tội với hồn xưa đất nước. Tội của bạn không biết để đâu cho hết. Nhưng
cái giọng đặc biệt ấy đã khó tìm thấy ở thị thành Việt Nam thời tiền chiến, còn
làm sao tìm được ở Mỹ ngày nay nữa, hở Trời! Bạn có là người Mỹ da trắng ở xứ này
hai ba trăm năm, bạn cũng đến ngẩn tò te thôi: Dịch thế nào được?
— Gớm. Nói năng cứ ba hoa
chích chòe.
— Ấy, đó là giọng của tôi. Cũng
khó dịch đấy.
Giọng thơ, lời thơ, nó là một
phần phong cách của người thơ. Mỗi người một giọng, một phong cách. Mỗi thời
một giọng, một phong cách. Mỗi xã hội, mỗi nền văn hóa, một phong cách v.v...
Lấy cái phong cách của người này, thời này, dân tộc này, “dịch” cái phong cách
của người khác, của thời khác, của dân tộc khác?...
— Tôi hiểu. Cũng như mỗi thể
thơ có một phong cách, không thay thế nhau được, không “dịch” nhau được.
— Bạn là người có thiên tư. Nghe
đâu hiểu đó. Tốt. Tuy vậy tôi muốn trở lại chỗ giọng thơ một chút, cho nó... cụ
thể. Tôi muốn bạn nghĩ giùm tôi đến cái liếc mắt mỗi khi bạn tiếp xúc với một
giọng thơ.
— Bạn là thứ gì mà muốn điều
kỳ cục vậy?
— Hai món không khác nhau. Cất
lên mấy câu ân tình cũng như liếc nhau, cùng một ý nghĩa: là tán tỉnh cả. Hoặc
tán tỉnh bằng lời, hoặc tán tỉnh bằng mắt. Mỗi người một cách tán tỉnh, mỗi
người một cách liếc. Có cách tán tỉnh mộc mạc, chất phác, có câu tán tỉnh láu
lỉnh, trai lơ. Có cái liếc rụt rè e ấp, có cái liếc lẳng lơ, có cái liếc sắc
như dao, có cái liếc kín đáo ngại ngùng v.v... Thử tưởng tượng: Một đám trai
tài gái sắc, anh hùng hào kiệt, sắc nước hương trời, cùng ngồi bên nhau, “tình
trong như đã”. Chợt hô “Liếc!” một cái, thôi thì mạnh ai nấy liếc, người nào
liếc cách nấy.
“Con
dao vàng rọc lá trầu vàng,
Mắt
anh anh liếc, mắt nàng nàng đưa.”
đố ai lấy cái liếc của người này “dịch”
cái liếc của người kia được. Mặc dù ý nghĩa không có gì khác nhau...
— Biết rồi, khổ lắm...
— Bạn quả là người có thiên tư.
Do đó bạn được mời tham dự một thí nghiệm khác: Dịch thơ Lá hoa cồn của
ông Bùi Bàng Giúi ra bất cứ thứ ngôn ngữ Á, Âu, Phi, Mỹ nào. Bạn dự nhé.
— Đồ quỉ. Đang nói chuyện thơ
văn chuyện nghiêm chỉnh, bạn nghịch như quỉ.
— Nghịch là một phong cách. Lá
hoa cồn là một khía cạnh trong phong cách của ông Bùi Bàng Giúi. Bạn mà bỏ
qua nét ấy là bạn không truyền thần được nét nghịch ngợm của Bùi Giáng nhé.
— Những trò lái liếc chẳng qua
là một đặc điểm bất thường của Việt ngữ. Chọn cái éo le như thế để bắt bí nhau:
Không... quân tử gì cả.
— Tôi biết thế nào bạn cũng chê.
Tuy nhiên ở đây tôi chỉ muốn bạn chú ý đến cái đặc tính của mỗi ngôn ngữ. Có
chỗ éo le, có chỗ không éo le.
“Cửa
son đỏ hoét, tùm bum nóc”
(Hồ
Xuân Hương).
Cái đỏ như thế, mới đọc lên nghe nó đã
sỗ sàng; cái nóc như thế, tự dưng nghe không được... trọng vọng. Màu đỏ thì cứ
tha hồ đỏ, việc gì mà sỗ sàng? Người ngoài viện cho được cớ để bắt tội nó: khó
đa. Nhưng lỗ tai Việt Nam nghe qua cái “oét”, biết ngay! không chối cãi được.
Này nữa:
“Quê
nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh
lại tha hồ mây trắng bay”
(Nguyễn Bính)
Dịch ra tiếng Pháp, tiếng Hoa, tiếng
Maroc v.v..., bạn có dịch chữ “đó” không? Bạn dịch ra sao, xin cho nghe... Bạn
lại mắng tôi kém... quân tử! Bạn chỉ dịch cho xong ý nghĩa câu thơ, rồi
bạn bỏ qua cái tiếng thừa thãi hả? Bạn khôn ơi là khôn!
— Kìa, bạn đay nghiến tôi đấy
à? Thì tiếng nước nào chẳng có tiếng hư tiếng thực, nghĩa nổi nghĩa ngầm v.v...
— Đấy. Chúng ta nhất trí với nhau
gần hoàn toàn. Cái rắc rối là những hư, thực, nổi, ngầm ấy nó không trùng hợp
nhau. Tiếng nói của bạn hư chỗ này, tiếng nói của người hư chỗ khác. Dịch không
nổi.
Thơ là nghệ thuật vận dụng ngôn
ngữ. Thi sĩ khai thác đến tận cùng cái tinh vi của ngôn ngữ, tất nhiên chỉ là
ngôn ngữ dân tộc ông ta thôi. Cho nên trong thơ hay của người nước nào mà lại
không có ít nhiều chất Bùi Giáng? (Ý tôi muốn nói: ít nhiều liên hệ với các đặc
điểm ngôn ngữ bản xứ.) Giữa lời thơ với ngôn ngữ được sử dụng có đầy âm mưu
thầm kín. Đôi bên chúng nó toan tính, đồng lõa với nhau, nháy nhó nhau, chúng
phối hợp nhau gây nên những nét đẹp đẽ, ngộ nghĩnh, những xúc động lâm
ly v.v... mà kẻ “ngoại thủy” không ai tham dự được. Đứng bên ngoài, kẻ dịch thơ
nghệch người ra.
— Bạn cực đoan vừa thôi. Cứ
nghe bạn nói riết một hồi, tưởng chừng thơ không cần ý. Không có ý thơ, tứ thơ,
làm sao có thơ? Cái nảy ra trước tiên trong đầu thi nhân, cái gây ra cảm hứng
của thi nhân, cái đó là một tứ thơ chứ đâu phải là chữ nọ lời kia, giọng này
giọng khác? Cái gì nó chủ trì toàn bài thơ, làm nòng cốt cho bài thơ, cái đó là
một ý tưởng, đâu phải là những “đặc điểm ngôn ngữ” lặt vặt như lá hoa cồn, như
sư cụ đáo nơi neo?
— Bạn nói trúng phóc. Thơ cần có
ý: đúng. Ý thơ là nòng cốt: đúng nữa. Cái ý đối với bài thơ cũng như bộ xương
đối với con người. Người cần có bộ xương, bộ xương là nòng cốt con người. Khởi
đầu, thi nhân nảy ra một cái ý. Khởi đầu, Thượng Đế lấy một cái xương, để gầy
ra con nguời.
Gầy xong cái nòng cốt, nhìn lại
bộ xương, Thượng Đế rụng rời khiếp hãi vì sự xấu xí của tác phẩm mình. Người
lấy làm xấu hổ, Người vội vã lấy đất sét đắp lên, bao bọc kín cả xương.
Thơ cũng như người: đẹp vì thịt,
không đẹp vì xương. Khi chỉ còn là hai bộ xương xếp nằm cạnh nhau, Tây Thi và
Chung Vô Diệm trông như nhau. Thơ cũng như người: sống nhờ thịt, không sống nhờ
xương. Khi thịt rữa nát rồi, chỉ còn lại bộ xương, chỉ còn lại cái nòng cốt,
thì không còn sự sống nữa.
Thơ cũng như người: mọi biểu hiện
phong cách đều ở thịt, không ở xương. Làn thu thủy nét xuân sơn, bộ dạng ranh
mãnh, vẻ phúc hậu, nỗi buồn phiền, ưu tư, hân hoan, tha thiết v.v... đều là
thịt cả. Xương, không có bộ xương buồn. Không có bộ xương nhí nhảnh. Bộ xương không có cá tính, bản sắc, không có
phong cách. Cái nòng cốt không có phong cách.
Nếu bạn chọn cái đẹp, chọn sự
sống, chọn tìm hiểu một phong cách..., bạn chọn thịt. Chọn lời thơ, giọng thơ,
chọn câu, chọn chữ v.v... Trong những cái đó có hơi thở của con người.
Hoặc giả bạn nhất định chọn cái
“nòng cốt” chăng?
— Còn bạn, cứ đà này không
khéo dần dần bạn tiến đến những bài thơ không có ý!
— Rất có thể. Có thể lắm. Xưa nay
vẫn có những bài thơ vô đề, không từng có bài thơ nào vô ngôn. Thơ là lời, là
chữ, là nhịp điệu, vần vè. Thơ là thể xác. Mất thể xác đi là mất tất cả. “Thác
rồi thể xác, còn là ...khỉ meo!” Không có cái tinh anh nào còn lại cả.
— Bạn hung hăng như con bọ
nguậy.
— Tôi hung hăng như người đi đúng
chính đạo, nắm đúng chính nghĩa.
Hãy nghe một người tiền chiến
sành thơ nói về một bài thơ tiền chiến, tức Hoài Thanh nói về ‘Tống biệt hành’:
“Điệu thơ gấp. Lời thơ gắt. Câu thơ rắn rỏi, gân guốc.”
Đó là một người biết cách nói.
Ông ta chỉ nói đến điệu thơ, lời thơ, câu thơ. Ông ta không hề nói đến ý thơ.
Trở lại chuyện dịch. Ý “tống
biệt”, bạn dịch được. Toàn bài có bao nhiêu ý lớn ý nhỏ, chịu khó mằn mò bạn có
thể dịch được tuốt hết. Nhưng như vậy là bạn chưa hề động chạm gì đến cái hay,
cái đặc biệt của bài thơ. Bởi vì bạn làm thế quái nào dịch được cái “gấp”, cái
“gắt”, cái “rắn rỏi”, cái “gân guốc”? Tức những cái không nằm trong ý
thơ mà trong xác thơ. Như vậy bạn dịch làm chi? Bản dịch của bạn có thể dùng
vào việc gì khi nó không có công dụng truyền đạt cái hay, cái đặc điểm của bản
gốc? Bạn dịch làm chi, bạn nói tôi nghe? Dịch như thế... Tôi nghĩ đến cái ngày
mà Truyện Kiều được dịch sang đủ 160 thứ tiếng của các nước trong Liên
Hiệp Quốc, cái ngày xương cốt Kiều tung tóe đó đây, bấy giờ thiên hạ sẽ
khóc Tố Như râm ran khắp nơi. Lo gì thiếu kẻ xót thương?
— Điệu này e phải cấm dịch
thơ.
— Xin can. Vì vai trò quan trọng
của nó trong sinh hoạt văn học quốc tế mà bạn đã nêu lên từ đầu. Vì “có còn hơn
không”.
— Tự dưng bạn mở lượng hải hà!
— Không mở không yên. Nhu cầu cảm
thông của nhân loại quá khẩn trương, quá lớn lao. Ngày nay bốn bể một nhà.
Người tứ xứ muốn hiểu nhau, bằng bất cứ giá nào. Một nước Đông Âu vừa xóa bỏ
chế độ cộng sản: Ai nấy muốn biết đời sống bên xứ đó ra sao, vật giá bên đó ra
sao, văn thơ bên đó ra sao. Một thi sĩ Nam Mỹ hay Bắc Phi chẳng hạn vừa được
giải Nobel văn chương: Lập tức, ai nấy muốn biết ông ta viết cái gì v.v...
Người ta sẵn sàng trả cho cái biết ấy một giá cao: Điệu thơ? giọng thơ? lời
thơ? — Hi sinh luôn.
— Biết như vậy rồi có...
ngưỡng mộ được không?
— Được tất, bạn ơi. Thời nào tục
nấy. Thời nay khối người kiếm vợ qua văn phòng xe duyên: kẻ Âu người Á, trông
qua tấm ảnh mà yêu nhau, mà nên vợ nên chồng. Ảnh với thơ dịch, đại khái như
nhau. Người thì chỗ cao chỗ thấp, ảnh thì bẹt; người khi e ấp khi suồng sã đều
hay, khi mát rượi khi nóng bừng đều hay, ảnh cứng đờ bất động; người thì thơm
tho, ảnh vô vị; người sờ vào có điện giật, ảnh vô tri v.v... Thơ dịch, khác gì
đâu? Nhưng xem xong một bài thơ Nga xô dịch ra lục bát, vẫn có thể cả tiếng
tuyên bố là đặc biệt yêu thích tác giả: Sợ gì? Miễn ông ta nổi tiếng lớn.
— Hừm! Thời nay tục nay như
thế rồi đi tới đâu?
— Tới thơ trí tuệ.
— Bạn nghĩ vậy thật đấy à?
— Không nghĩ vậy
không xong. Một mặt bạn, chính bạn, bảo rằng thơ dịch bây giờ xuất hiện trên
khắp tạp chí văn nghệ các nước; một mặt tôi nhớ ông Nguyễn Hưng Quốc có lần
cũng nhận thấy bây giờ nhiều thơ trí tuệ. Người nào cũng đúng cả. Tôi chỉ thêm
vào một ý kiến: E giữa hai sự việc có mối liên hệ. Bạn nghĩ coi: Khi bạn sống
giữa một thời đại mà các đại danh gia quốc tế, các con đại bàng trên đỉnh Thi
Sơn (Parnasse), các thi hào thi bá tiền tiến nhất của thế kỷ đều trao gửi đến
ta toàn thơ xương cả thì ai còn lòng nào ngó ngàng tới chất thịt của thơ nữa.
Trăm trường hợp như một: thơ các vĩ nhân dịch ra đều chỉ còn trơ cái ý thơ
thôi. Thơ như thế đang thành công lớn; họa có điên mới làm khác.
Dạo xem riết những con vật trưng
bày trong bảo tàng viện, dám có ngày thấy động vật toàn xương trông dễ coi, dám
có lúc nghĩ rằng động vật thời tiền sử thường không có thịt. Phải cố gắng vận
dụng tưởng tượng mới hình dung được cách khác.
— Tôi không nghĩ có thể giải
thích xu hướng thơ trí tuệ bằng luận điệu của bạn.
— Bạn có lý. Chúng ta đang nói
chuyện thơ dịch, chúng ta không có chủ đích đi giải thích thơ trí tuệ. Thơ trí
tuệ có thể phát sinh do năm chục nguyên nhân chính đáng. Tìm tòi cho đầy đủ
những nguyên nhân ấy là công việc của người giải thích thơ trí tuệ. Tôi
chỉ xin phép bạn giành lấy một chỗ nhỏ xíu cho thơ dịch thôi. Bạn nghiệm xem:
nó có phần đóng góp đấy, không sao?
11
– 1990