Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011
Ghé thăm các blogs: 21/04/2011
DÂN LÀM BÁO
Nguyễn Bá Chổi (danlambao) – Xin phép bắt chước Giáo sư Ngô Bảo Châu, tôi vốn không hâm mộ Cộng Sản, nhất là CSVN. Những lý thuyết đảng Cộng Sản đưa ra nghe thì thật hay, có tính thuyết phục đặc biệt với thành phần khố rách áo ôm, nhưng khi đem áp dụng thì ngay cả thành phần khố rách áo ôm cũng phải kêu oan dậy làng dậy nước.
Nhưng với những gì xẩy ra, đảng thể hiện như một đảng không tầm thường như những băng đảng khác.
Như đảng viên CS Phan Văn Khải trong địa vị Thủ Tướng một nước đã đích thân đến hãng Microsoft để xin tỉ phú Mỹ Bill Gates “…ông và gia đình ông làm từ thiện nổi tiếng trên thế giới, nên cũng mong rằng ông đi để ông thấy chúng tôi cũng là một đất nước đáng cho ông giúp đỡ từ thiện.” (1) ;
Như đảng viên CS Nguyễn Minh Triết trong cương vị chủ tịch nước, sau khi sang Cu Ba bắt ông Thủ Tướng râu xồm già khụ “gác cho Việt Nam ngủ”, đã đến tận sào huyệt của đế quốc Mỹ để “Mình vừa động viên ông Obama… mình vừa muốn phân hóa cái nội bộ của ổng”.(2)
Như Đảng viên CS Vũ Hải Triều, Trung tướng Công an, Tổng cục phó TC An Ninh tuyên bố trong một cuộc họp báo công khai rằng “Ta đã phá sập 300 báo mạng của cá nhân xấu”;
Như đảng viên CS Nguyễn Phương Nga, Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao, trong khi đó lại lên tiếng phản đối, “Việc Googgle tố cáo VN liên hệ với Tin Tặc là hoàn toàn thiếu cơ sở”;
Như đảng viên CS Hoàng Kông Tư, Trung tướng Công an,Thủ trưởng Cơ quan ANĐT Bộ Công an, đi bắt Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ về tội “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN” giữa đêm hôm, không cầm trát toà đi mà lại cầm hai bao cao su “đã qua sử dụng”.
Trên đây chỉ là dăm ba điển hình trong vô số “những nhân vật huyền thoại” đã làm mọi thứ không phải để “đối mặt với số phận”, nhưng để làm nhục cả một dân tộc.
Tôi không bắt chước Giáo sư Ngô Bảo Châu viết nhà nước ta “cẩu thả và sợ hãi”, nhưng quả quyết viết ngược lại.
Nhà nước ta không “cẩu thả”, vì tôi thấy rõ ràng ông TT Phan Văn Khải luôn luôn cầm tờ giấy trên tay và khi nói chuyện với Tổng Thống Mỹ là y như rằng đưa lên dí mắt vào đó, dù chỉ nói vài ba câu. Đố ai tìm được một nhà nước nào mà các vị nguyên thủ quốc gia cả gan làm được những chuyện như bắt người ta gác cho mình ngủ; ngửa tay với một ông chủ hãng, mở mồm ra xin cho “chúng tôi cũng là một đất nước đáng cho ông giúp đỡ từ thiện.”; Hay khi được nói chuyện với Tổng Thống Mỹ lại đòi “vừa động viên vừa phân hoá nội bộ ổng”; Hoặc đố nước nào có được một phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao mở miệng ra là… chối chai mặt như Cái Két XHCNVN, và đố ai tìm được một nhà cầm quyền nào phây phây dán lên trán mình hai bao cao su còn mới chứ đừng nói là “đã qua sử dụng” để đi bắt kẻ phạm pháp.
Nguyễn Bá Chổi (danlambao)
—
Ghi chú:
(1) Trích bài Phát biểu của TT PVK với Bill Gates http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/84600/Bai-phat-bieu-cua-Thu-tuong-Phan-Van-Khai-tai-Microsoft.html
(2) CT Nguyễn Minh Triết nổ
Vì nhà nước VN đang hô hào, tự xưng và kêu gọi một “Nhà nước pháp quyền” chứ không phải một chế độ công an trị. Vậy thì mọi hành động, việc làm trong cuộc sống xã hội cần phải đúng với quy định của pháp luật chứ không phải phụ thuộc ý thích của công an.
Ngay cả sự tồn tại và hành động của nhà nước, cũng phải đúng theo quy định của Hiến pháp và pháp luật.
Nếu nhà nước chưa làm được điều đó, thì cần có những tiếng nói, hành động để chấn chỉnh, yêu cầu nhà nước thực hiện nghiêm túc những điều đã đưa ra.
Dù đó là một sự khó khăn, nhưng quyền quyết định mọi vấn đề nằm trong tay mọi người dân, kể cả sự tồn tại của nhà nước.
Đọc truyện đêm khuya: Việt Nam – con rồng trỗi dậy
BLOG CÁNH CÒ
Cánh Cò – Tôi có một chị bạn tuy hơi bộc tuệch nhưng lắm khi hỏi những câu hỏi rất… góc cạnh và nói theo ngôn ngữ thời thượng thì rất “nhạy cảm”. Chị hỏi: sao nhà nước ta cái gì cũng… sợ hết vậy? Ui chao nghe như điện giật!
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng không biết trả lời sao cho chị... đừng hỏi tiếp, thế là đánh trống lảng cho xong.
Vậy mà tối nằm không ngủ được. Ừ nhỉ, sao mà đúng! Bắt đầu từ nơi tôi làm việc. Môi trường giáo dục lẽ ra đâu có gì phải sợ khi mà mọi người cùng hiệp lực để vun trồng những con người cho mai sau. Vậy mà ông thủ trưởng của tôi, tức Bộ trưởng Bộ Giáo Dục và Đào tạo lại sợ. Tuyên bố trước Quốc hội, ông Nguyễn Thiện Nhân khi ấy chưa mang thêm lon Phó thủ tướng đã ngập ngừng một cách đáng xấu hổ nói rằng nếu dẹp bỏ đại học tại chức là đập nồi cơm của các trường đại học!
Chao ơi, ông ấy lộ cái sợ một cách công khai. Một bộ trưởng Giáo dục lại tuyên bố như một anh thợ mộc thì làm sao các em học sinh do tôi hướng dẫn có thể ngẩng cao đầu trả lời trước các câu hỏi của cuộc đời trong tương lai?
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao cũng lây nỗi sợ!
Tôi nghe rất nhiều lần mỗi khi Trung Quốc lấn chiếm hay bắt giữ ngư dân thì y như rằng, bà Nguyễn Phương Nga lại mở chiếc máy thu băng cho… Trung Quốc nghe một bài thu trước, rất cũ và rất nhàm. Tại sao vậy? Bà Nga là người có học chắc chắn không thể không viết được một thông cáo báo chí có hồn để phản bác những sai trái của Bắc Kinh.
Không phải bà bất tài, nhưng ngặt nỗi Bộ Ngoại Giao, tức là thủ trưởng của bà lại… sợ. Họ sợ nói nặng, nói mạnh mẽ hay nói một cách thuyết phục thì mất lòng xếp lớn. Lớn hơn cả tổ quốc nữa chứ không chơi!
Nghĩ lại chuyện cũ hơn một chút thì thấy không những nhà nước ta sợ những gì cụ thể mà họ lại còn sợ những chuyện rất hoang đường. Khi nghe Nguyễn Ngọc Tư bị mấy ông trong hội Văn Học Nghệ Thuật Cà Mau đấu tố, tôi tìm hiểu kỹ thì thấy họ bảo rằng Nguyễn Ngoc Tư viết cúm gia cầm làm cho người nông dân khốn khổ là sai quan điểm, là tuyên truyền khiến cho việc chống cúm gia cầm khó khăn hơn!
Ui chao, họ sợ Nguyễn Ngọc Tư làm cho cúm gia cầm lan ra khắp đồng bằng sông Cửu!
Bộ Thương Mại cũng sợ!
Hôm qua khi ra ngoài mua sữa cho cháu, tôi phát hiện ra một cái quảng cáo rất giật gân của công ty sữa Cô gái Hà Lan. Hình chụp một bé gái dễ thương với câu slogan: Không những cao khỏe mà còn thông minh!
Cao khỏe thì đã đành, nhưng thông minh thì không thể!
Câu quảng cáo này rõ ràng vi phạm sự tín nhiệm trong quảng cáo nhưng Bộ Thương mại (hay bộ nào đó có trách nhiệm phê chuẩn) rõ ràng là tiếp tay cho nước ngoài quảng cáo xa sự thật về sản phẩm của mình để bán cho người tiêu thụ Việt.
Phải chăng họ sợ? Sợ mất lòng những công ty nước ngoài bất kể họ muốn quảng cáo thế nào cũng mặc?
Bộ 4 T, tức Bộ Thông tin Truyền thông cũng sợ!
Nắm trong tay 7.000 tờ báo lớn nhỏ nhưng xem ra bộ này không kiểm soát nỗi mấy anh nhà báo gan lì. Trong một văn bản giao ban mà công dân mạng ai cũng biết, mới đây bộ này đưa ra những chỉ dẫn cho các Tổng biên tập các báo phải thi hành những điều hết sức ngớ ngẩn nếu không muốn nói là thiếu hiểu biết. Chẳng qua là Bộ này sợ cánh nhà báo mượn gió bẻ măng khi mà hương hoa Nhài lan rộng mà nhà báo lại cứ tưng tưng như không phải chuyện của mình!
Mấy điều mà bộ 4 tê cấm gồm có: Không viết “Tiến sĩ” Cù Huy Hà Vũ mà viết là “ông”. Không đưa tin Libya, không viết về những tấm gương hy sinh tại Nhật Bản trong thiên tai động đất sóng thần gần đây.
Rõ ràng là họ sợ!
Sợ viết chữ Tiến sĩ thì sẽ nâng địa vị ông này lên, do đó khó mà nói rằng ông Tiến sĩ lấy luận án tại đại học Sorbonne lại là người nói vơ vào những chuyện không có cơ sở. Tuy nhiên mấy người ra thông báo quên rằng dù có nói hay không thì ông Cù Huy Hà Vũ vẫn là tiến sĩ!
Cái sợ thứ hai mới là điều đáng sỉ nhục! Sợ không nhắc tới lòng tự trọng và kiên nhẫn của dân tộc Nhật một cách công khai trên báo chí.
Người ra thông báo này đáng bị mang ra tòa vì tội phá hoại tình hữu nghị hai dân tộc Việt Nhật. ODA của dân Nhật đổ vào Việt Nam hàng tỷ đô la vẫn chưa làm cho quan chức Việt Nam yên tâm. Họ vẫn ngây ngấy sợ một điều gì đấy bâng quơ nhưng hiện hữu trong tư duy của một số người trong hệ thống cầm quyền. Nếu có ai đó dịch văn bản này ra tiếng Nhật và gửi thẳng cho Quốc hội Nhật Bản thì kết quả sẽ ra sao nhỉ?
Còn nhiều thứ sợ nữa, nhưng thứ mà nhà nước sợ nhất lại là Dân chủ!
Đọc trên mấy blog cá nhân hay multiply tôi cảm thấy như có điều gì đấy không ổn trong đời sống thường nhật. Nhà nước bắt giữ quá nhiều người mà tội danh của họ chỉ là kêu gọi thực thi dân chủ. Nhà nước cũng tuyên dương dân chủ như một thứ mà người dân được đương nhiên thụ hưởng dưới hiến pháp và pháp luật nhưng tại sao nhà nước ta lại sợ những… đồng minh dân chủ làm vậy?
Bắt giữ nhiều người đến nỗi không dám mang ra công khai xét xử trong những phiên tòa bình thường mà cứ núp lén như tòa án là… bị cáo không bằng. Tuyên án nhanh và bác bỏ mọi luận cứ luật sư bào chữa đưa ra là điều mà tòa án thường lập đi lập lại nhất.
Cho đến khi vụ án TS luật Cù Huy Hà Vũ được bóc trần trước công luận thì nỗi sợ của nhà nước ta trở thành... nổi tiếng!
Giáo sư Ngô Bảo Châu viết bài trên blog của ông với một cái tựa hết sức “nhạy cảm”: Về sự sợ hãi! Lần này thì hết trốn! Ông giáo sư này là đối trọng kéo lòng tự trọng nay đã mòn mỏi của các bậc thức giả trở lại cân bằng. Ông không nói nhiều như những nhà báo quen nói lời có cánh, nhưng mỗi câu nói ngăn ngắn của ông lại mang một vấn nạn lớn lao của dân tộc ra đặt trước mặt các nhà trí thức buộc họ phải có thái độ sao cho đáng mặt kẻ sĩ.
Giáo sư Châu còn trẻ nhưng thâm trầm và sâu sắc lạ lùng. Tôi thấy ông không biết sợ là gì khi mà nhà nước ta trọng vọng ông hết mực, thiếu điều muốn lấy tên ông mà đặt tên đường!
Vậy mà ông đem cái sợ tiềm ẩn của nhà nước ta ra trước công luận để cho mọi người cùng biết. Không những vậy, Giáo sư Ngô Bảo Châu còn tuyên dương TS Cù Huy Hà Vũ như một anh hùng, trong khi nhà nước tuyên bố TS Vũ là một phạm nhân, Giáo sư Ngô Bảo Châu lại viết:
“Tôi vốn không đặc biệt hâm mộ ông Cù Huy Hà Vũ. Những lý lẽ ông đưa ra tôi cũng không thấy có tính thuyết phục đặc biệt. Nhưng với những gì xảy ra gần đây, ông thể hiện mình như một con người không tầm thường. Như Hector người thành Troy, như Turnus người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ, ông Vũ không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình. Những nhân vật huyền thoại này đã làm mọi thứ để được đối mặt với số phận, để hoàn thành sứ mệnh của mình trong cuộc đời này.”
Những trang sách dài ngoằn nói về sự sợ hãi của nhà nước ta có lẽ đến đây nên chấm dứt là vừa, phải không, chị bạn bộc tuệch nhiều chuyện của tôi?
BLOG ĐÀO TUẤN
Sau những thớt nghiễn, móng trâu, rễ hồi, râu ngô non, mèo, ốc bươu vàng, đồng vụn, cáp quang và gần đây nhất là gỗ sưa, đến bây giờ, các thương lái Trung Quốc lại bắt đầu chiến dịch mua vét… đỉa.
Nông dân các tỉnh đã bắt đầu “kiếm thêm” bằng cách vãi vôi khắp các cánh đồng để bắt đỉa, để bán đỉa với giá 10 ngàn đồng mỗi con, hay cả triệu mỗi cân, dù chỉ nghe mang máng là họ mua về… làm thuốc. Có lẽ không xa, sẽ lại tái hiện phong trào “nhà nhà đỉa, người người đỉa” y như cách thức chúng ta nhập khẩu ốc bươu vàng hơn chục năm trước hay “mót cáp quang” hồi năm 2007.
Tháng 4- 2007, các cơ quan quản lý tá hoả tam tinh khi tuyến cáp quang quốc tế TVH nối Việt Nam với Thái Lan và Hồng Kông bị cắt trộm. Tập đoàn Bưu chính viễn thông sau đó ước tính 11 km cáp quang bị cắt đã gây thiệt hại hàng chục triệu USD. Vụ trưởng Vụ Viễn Thông- Bộ TT và TT, ông Phạm Hồng Hải khi đó đã khuyến cáo rằng: Sợi cáp quang không thể bán cho người thu mua phế liệu vì lõi làm bằng thủy tinh chứ không phải làm bằng đồng. Nhưng khuyến cáo đó không có tác dụng. Liền sau đó, liên tiếp xảy ra các vụ cắt cáp ở hàng loạt các tỉnh Cà Mau, Kiên Giang, Bạc Liêu, Sóc Trăng. Sự thể bấy giờ nghiêm trọng đến mức các lực lượng hải quân, biên phòng, công an được huy động tuần tra để bảo vệ cáp, có ý nghĩa như những huyết mạch nối Việt Nam với thế giới. Tổng cục Cảnh sát thậm chí có lệnh cấm khai thác “cáp phế liệu” gửi hầu hết tỉnh, thành và từ động thái này, lại lòi ra chuyện một vài tỉnh thậm chí còn cấp phép cho ngư dân khai thác phế liệu đối với loại tài sản quốc gia quan trọng như cáp quang biển. Khó có thể đổ lỗi cho ngư dân vì với họ cáp quan trọng hay cáp phế liệu cái nào cũng là cáp. Khi quăng lưới, cắt cáp, họ không phân biệt được, cũng chả cần phân biệt cáp với cá có gì khác nhau khi bản chất vẫn là chuyện “quy ra tiền”.
Vài tháng sau đó, khi nữ “cáp tặc” Nguyễn Thị Bích Phượng bị bắt giữ tại Bà Rịa- Vũng Tàu, bị đưa ra toà và lĩnh án 12 năm tù, người ta mới hiểu tại sao Phượng sẵn sàng thế chấp tài sản, mua 3 con tàu chỉ để đi cắt trộm cáp quang trên biển bán phế liệu. Rất đơn giản bởi người mua là các thương lái Trung Quốc.
Cho đến bây giờ, cũng không ai hiểu được họ mua loại cáp đó để làm gì.
Nhiều thứ khác cũng chung tình trạng “không rõ nguyên nhân”, chẳng hạn gỗ sưa- nghe đồn quý lắm, nhưng quý để làm gì thì không ai biết, hay móng trâu, rễ hồi, thớt nghiến cũng vậy.
Liệu Trung Quốc đã thiếu đỉa đến độ phải mua vét ở Việt Nam?
Khi các sản phẩm kỳ dị được mua vét với số lượng lớn, với giá cao bất thường thì trách nhiệm của các cơ quan quản lý là phải đặt câu hỏi “vì sao” để khuyến cáo dân chúng cần phải làm gì mới tạo ra được sự đồng thuận, chứ không thể cứ chạy theo để cấm một cách thụ động khi sự bất bình thường đã để lại hậu quả.
Dù là động vật hút máu bị ghê sợ, nhưng rõ ràng việc vét đỉa ở khắp các cánh đồng miền Bắc để phục vụ cho nhu cầu kỳ quái không xuất phát từ nhu cầu thị trường trong nước đáng phải được nhìn nhận một cách nghiêm túc.
Với 10 ngàn đồng cho mỗi con đỉa, có thể ngay ngày mai, người dân sẽ đổ xô vào nuôi đỉa, y như cách thức họ nuôi ốc bươu vàng hay rùa tai đỏ. Mà đỉa thì … “sống dai như đỉa” khi mỗi con chết đi có khả năng sinh ra 3 con mới.
Hồi những năm 90 của thế kỷ trước, khi ốc bươu vàng được nhập khẩu từ Trung Quốc vào Việt Nam, người ta chỉ biết đến nó như một nguồn thực phẩm mới, thậm chí, một phương pháp làm giàu. Khi dịch ốc bươu vàng bùng phát trên toàn quốc, những cánh đồng bị tàn phá dưới miệng ốc mới cho thấy mặt trái của vấn đề.
Nhiều sự việc ngay khi xảy ra, như việc thu gom cáp quang phế liệu, có thể nhìn thấy ngay hậu quả, tính ngay được thiệt hại hàng chục triệu USD. Nhưng nhiều việc khác, chẳng hạn cách thức con ốc bươu vàng được du nhập và phát triển ở Việt Nam lại cần thời gian để hiểu hết được cái hại.
Gom đỉa, vét những thứ đại loại như đỉa. Đúng là một chính sách hút máu dai như đỉa.
Không biết sau đỉa sẽ là gì nữa đây.
BLOG MAI THANH HẢI
Văn bản do Công an xã Diên An, Khánh Hòa phát hành
Mai Thanh Hải Blog - Dạo này cứ mở báo, thấy 2 chữ "Công an" là y như rằng có chuyện. Đại thể như: CSGT vụt dùi cui vào người vi phạm; CSGT lái xe đâm vào gốc cây; Phó Phòng CSGT Hậu Giang học tập và làm theo tấm gương của bố (rút súng dọa bắn dân vì... cản đường đi), uýnh lái xe taxi và dọa bắn đồng nghiệp cấp dưới; Công an Phường bắn thủng bụng dân; xù nợ; vay nợ; Trung tá Cảnh sát đánh bà chủ massage vì không được "phục vụ chu đáo"... Ngày nào cũng thấy tin "Công an xấu", thành ra nhàm. Mà cũng phải coi đó là chuyện bình thường, bởi những người trong cuộc còn không thấy sốt ruột, nữa là mình. Chẳng thế mà đợt nhiều "tin Công an" nhất, ông Thiếu tướng Trần Bá Thiều, nguyên Giám đốc Công an TP. Hải Phòng bay vèo phát lên chức Tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng lực lượng, Bộ Công an (qua mũi ông Trung tướng Nhà văn, nhà báo, nhà thơ, nhà biên kịch, họa sĩ, ca sĩ... Hữu Ước) vẫn dẫn cả đoàn rồng rắn trang phục An ninh - Cảnh sát ra "thăm và làm việc với quần đảo Trường Sa" đấy thôi.
Thôi, chẳng dại bàn nhiều về Công an, kẻo lại mang tiếng nói xấu, vớ vẩn là bị vứt bao cao su vào phòng nghỉ trên đường đi công tác và đưa ra Công an Phường khám máy tính thì bỏ bố. Cho mọi người xem mấy cái hình toàn chữ vui vui vậy. Mấy thứ này là đồ xịn Công an, không phải giả. Nhé!.
1/ Công an ép phải... mua cờ:
Văn bản Công an ép làm từ thiện bằng... cờ
Đọc văn bản, mình không thể hiểu nổi lại có những cách ép buộc đóng góp, làm từ thiện như thế này và... thô thế này.
Công an sinh ra để làm nhiệm vụ giữ gìn An ninh chính trị - trật tự an toàn xã hội, chứ đâu phải để đi ngó nghiêng xem dân có tự giác treo cờ Tổ quốc hay không rồi ra lệnh phải treo. Đề nghị các cơ sở kinh doanh phải đóng góp từ thiện bằng... cờ tại địa chỉ cụ thể, nếu không có thời gian, cứ nộp tiền cho Công an xã... mua hộ.
Đã xảy ra bao vụ Công an làm công văn xin (thực chất là bắt buộc) tiền của các cá nhân - tập thể. Nay lại có kiểu "ép làm từ thiện bằng... cờ". Chịu, không thể hiểu nổi.
Câu chuyện này xảy ra tại huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Hòa:
2/ Lên Pắc Bó xin Bác Hồ cho lên chức Phó Công an TP. Nam Định:
Tờ giấy xin Bác Hồ cho... lên chức
Chuyện kể rằng: Cuối năm, mấy nhà văn - nhà báo rỗi việc, kéo nhau lên chơi Cao Bằng. Lên đến Khu Di tích Pắc Bó, cả đoàn lững thững dọc suối nguồn Lê Nin, vào thăm hang Bác ở. Dừng chân rửa mặt ven suối, tự dưng thấy mặt nước xanh ngắt có 1 tờ giấy A4, chữ xanh cứng rắn trôi lềnh bềnh. Giật mình cứ tưởng... truyền đơn từ đầu nguồn thả xuống, nên cả bọn hò dô xắn quần, bẻ cành cây vớt kỳ được tờ giấy.
Cẩn thận mang lên đá phơi, lật từng thớ nhấm nước sẫm nhũn, chúi vào đọc và té ngửa: Một chú Công an Nam Định hì hục từ thành phố Dệt lên, làm lễ lạt gì đấy và viết giấy (kiểu như tờ sớ) thả xuống suối xin Bác Hồ cho lên chức Phó Công an TP. Nam Định (tỉnh Nam Định). Không tin thì mọi người đọc đi...
Được đăng bởi Mai Thanh Hai vào lúc 10:53
BLOG MAI THANH HẢI
BLOG GÓC CỎ MAY
Vèo cái vụ xử (“cẩu thả”*) đối với ông Cù Huy Hà Vũ cũng sắp tròn hai tuần. Nhưng dư luận bàn tán ở cả trong và ngoài nước, xem ra vẫn chưa nguôi. Trong tất cả các ý kiến bàn luận (kể cả loạn bàn) tôi chú ý đặc biệt đến một câu hỏi của nhà báo Đào Tuấn:
“Cuối cùng thì ai là người thua?
Là mình.”
Theo Đào Tuấn mô tả hầu như tất cả các phóng viên tới tác nghiệp tại toà đã không được trực tiếp vào phòng xử mà phải theo dõi phiên xử qua màn hình tivi ở phòng bên cạnh với chất lượng hình ảnh và âm thanh rất tậm tịt. Đã thế tất cả “súng” (chữ của Đào Tuấn) như Laptop, máy ảnh, máy quay, máy ghi âm và cả điện thoại di động... đều phải gửi ở ngoài chứ không được phép mang theo người, khiến hầu hết các nhà báo quốc doanh như anh đều phải “làm tin chay”. Qua đó mới thấy tinh thần cảnh giác cách mạng của các anh tham mưu cho tòa án Hà Nội là vô cùng cao. Chắc là rút kinh nghiệm vụ bức ảnh được phóng viên nước ngoài chụp qua màn tivi hình một đồng chí an ninh bịt mồm cha Lý ở Huế hôm 30.03.2007 bị tung ra khắp thế giới đã khiến các bác ở toà Hà Nội kỳ này cảnh giác ngay cả với người trong nhà mình chăng? Bởi thế biện pháp phòng ngừa tối ưu được các anh "đỉnh cao trí tuệ" nghĩ ra là ngoài việc cho xe đặc chủng phá toàn bộ sóng truyền tin trong khu vực diễn ra phiên toà... nay thêm biện pháp tước hết “súng” của đa số các phóng viên đi cho chắc ăn?
Tình cờ hôm nay đọc được entry của một anh có giọng văn rất chi là đực rựa mà lại mang cái tên rất ẻo lả là cavevui. Ở phần cuối bài viết nhan đề “Vụ Cù Huy Hà Vũ: nếu em làm tham mưu cho dượng Ba, thì” thấy có đoạn ghi bên dưới tấm ảnh do AP chụp ông Cù Huy Hà Vũ hiên ngang đi giữa 7 đồng chí công an ăn mặc chỉnh tề như sau:
“Chú thích ảnh: theo nhà báo Vũ Quý Hạo Nhiên, đây cũng là 1 sự cẩu thả nữa, vì:
“Nói thật chứ, người ta bao giờ cũng có lúc nhìn ngang nhìn dọc nhìn lên nhìn
xuống quay qua quay lại. Phải chi cho một lô phóng viên chụp ảnh thả giàn,
“Nói thật chứ, người ta bao giờ cũng có lúc nhìn ngang nhìn dọc nhìn lên nhìn
xuống quay qua quay lại. Phải chi cho một lô phóng viên chụp ảnh thả giàn,
thì thế nào cũng đã chộp được một tấm lúc TS Vũ đang cúi xuống chẳng hạn””.**
(hết trích)
Sau sự kiện GS Ngô Bảo Châu đóng cửa blog, tôi cũng ngán ngẩm và lờ mờ đoán non già rằng, chắc cái tên Cù Huy Hà Vũ (CHHV) cũng đang trở nên “nhạy cảm” trong cách nghĩ của một số người ở thời điểm này. Song là người cũng say mê môn chụp ảnh phóng sự, tôi xin có dăm câu ba điều gọi là bình về tác phẩm ảnh của tay phóng viên AP kia. Cũng xin được rào một câu, mong các anh “kiên định” thể tất cho. Chứ đừng qui chụp cho tất cả những ai có ý kiến khác biệt là “các thế lực... ” này nọ cho phải tội. Biết đâu qua việc mổ xẻ hoàn cảnh của tấm ảnh này mà các cơ quan chức năng của ta tránh dần được những bất cập tương tự thì cũng mừng chứ sao không?
Trở lại với lời bàn của Cavevui thì thấy ý kiến trên là có lý đấy chứ? Chẳng hạn nếu cho phép các phóng viên chụp ảnh thoải mái thì thể nào chả vớ được những bức hợp hơn với ý muốn của mình! Cũng như vụ xử cha Lý ở Huế, có người nói, nếu cho tất cả các phóng viên vào phòng xử thì họ chỉ được phép ngồi sau lưng bị cáo thì làm sao mà chụp được một tầm hình thẳng chính diện (qua màn hình) cảnh đồng chí an ninh bịt miệng bị cáo rõ như vậy?
Nhìn kỹ bức ảnh ông Vũ, tôi thấy ông còn là một diễn viên kỳ tài về diễn xuất nữa. Sở dĩ ông thể hiện (qua bức ảnh) được cái dũng khí đó, bởi chính ông là một hoạ sỹ vẽ ký hoạ chân dung rất giỏi. Cho nên khi thấy thằng cha phóng viên AP duy nhất đó giơ máy lên thì ông đã “diễn” cương ngay thể hiện qua các chi tiết đôi bàn tay bị còng... được nắm thật chặt và gương mặt tỏ ra kiên nghị kiêu hãnh, ánh mắt nhìn xuyên thẳng vào ống kính máy ảnh với đôi môi mím bặm lại. Trong khi các đồng chí công anh nhà ta (7 người thấy rõ mặt 4 người) thì lại không tỏ ra được cái thần khí dũng mãnh như thế. Có người bình gương mặt các đồng chí ấy tỏ ra lo lắng, bất an. Nhưng tôi thì cho rằng các đồng chí đó chưa thể có được một bản năng nghệ sỹ và cả sự nhạy bén trước ống kính bằng ông Vũ, nên đành chấp nhận phần kém cỏi là lẽ đương nhiên.
Để cho thấu đáo, tôi tìm xem lại bức hình tư liệu hôm xử bắn anh hùng Nguyễn Văn Trỗi thì thấy, ngoài các phóng viên báo chí ở Sài Gòn dạo đó được tiếp cận khá gần và tác nghiệp thoải mái, các viên cảnh sát của chế độ VNCH có gương mặt bình thản và tự tin hơn nhiều. Chứng tỏ tính chuyên nghiệp của chế độ cũ, dù cách đây ngót nửa thế kỷ, là cao hơn hẳn.
Quay lại với bức hình của AP, tôi thấy tay phóng viên đó phải cảm ơn cả ông Vũ lẫn các ông cao nhất ra quyết định hạn chế tối đa việc tác nghiệp tại phiên tòa này. Vì nếu cho các phóng viên chụp ảnh thoải mái... với đèn chớp nhoàng nhoàng, khiến ông Vũ hoa hết cả mắt ấy chứ... làm sao lại biết cái tay AP ở xó nào hay giơ máy lúc nào để mà “diễn xuất”? Với lại khi có đông phóng viên thì người nọ che lấp người kia... nên chỉ có những người có ống kính góc rộng (Grandtan) mới có thể len lên để chụp rõ được đối tượng. Nhưng hình ảnh sẽ bị méo chứ khó mà chặt chẽ và hoàn hảo (nhất là ở cảnh động, sự kiện diễn ra nhanh) như bức ảnh vừa rồi. Bên an ninh chắc chắn cũng có vài tay máy nữa (tôi đoán mò thế). Song để chụp những bức ảnh có hồn để đăng báo nó không giống với những bức ảnh phục vụ cho nghiệp vụ của ngành công an, nên đưa những tấm ảnh chụp còn đầy lỗi kỹ thuật (như kém nét, bố cục loãng) đăng gượng thì thà giấu kỹ đi còn hơn. Đó cũng là lý do tại sao rất nhiều báo chính thống (kể cả TTXVN) đều phải “diện nhờ” bằng cách mượn tấm ảnh của AP để đăng lại trong các bản tin của mình.
Cũng có người nêu thắc mắc, tại sao cùng phóng viên tham dự phiên toà cả mà không được đối xử công bằng, người thì bị cấm, người không?
Cái này thì lại thuộc về “chủ trương lớn” mất rồi. Vì nếu cấm tiệt 100% như tước nốt toàn bộ máy ảnh chẳng hạn, thì tụi Tây nó bỏ về ngay. Khi đó toà đâu còn có thể khoe là xử “công khai” như tuyên bố của nhà nước nữa? Chính do cái cách hành xử nửa công khai nửa không công khai này mà tay AP may mắn kia có mới có được cái của độc như bức ảnh nói lên nhiều điều kia chăng?
Tóm lại, ngoài những “cẩu thả” trong cách điều hành của Hội đồng xét xử ở phiên toà, thì với nắm tay này, gương mặt này của CHHV trong bức ảnh của phóng viên AP chụp ngày 4/4 vừa rồi đã nói rằng: “Toà án Hà Nội đã đánh bóng cho hình ảnh của ông Cù Huy Hà Vũ”! Khó ai có thể làm hơn... trước công luận là vậy.
Gocomay
* Chữ của GS Ngô Bảo Châu
** Cavenui – Vụ Cù Huy Hà Vũ: nếu em làm tham mưu cho dượng Ba, thì -http://danluan.wordpress.com/2011/04/16/cavenui-v%e1%bb%a5-cu-huy-ha-vu-n%e1%ba%bfu-em-lam-tham-m%c6%b0u-cho-d%c6%b0%e1%bb%a3ng-ba-thi/