Chủ tịch Quốc
hội Việt Nam Nguyễn Thị Kim Ngân đọc diễn văn trong buổi lễ khai mạc phiên họp
đầu tiên của Quốc hội mới được bầu ra tại Hà Nội vào ngày 20 Tháng 7 năm 2016.
Trao đổi với cô Nguyễn Thị Kim Ngân
Tôi coi đây
là cuộc nói chuyện giữa cá nhân với nhau. Xét về mặt công dân thì tôi và cô như
nhau. Về địa vị thì cô là chủ tịch quốc hội còn tôi là một cựu chiến binh,
nhưng chức vụ hay tài sản không làm nên giá trị con người. Xét về độ trải đời
thì cô chỉ kém tôi 2 tuổi. Nói thế để nhắc rằng cô cũng đã già, đi xe bus thì
được nhường chỗ, đi xe lửa thì được giảm vé. Tuổi tác không nói lên sự khôn
ngoan của con người nhưng qua theo dõi lời nói, việc làm của cô, tôi chắc rằng,
cô còn ấu trĩ, dại dột, cho dù cô ngầm có mục đích sâu xa đi chăng nữa thì vẫn
cứ dại dột. Điều chắc chắn hơn là cô không thể yêu nước, thương dân hơn tôi. Chỉ
riêng chuyện cô phấn đấu lên đến Chủ tịch Quốc hội dưới chế độ cộng sản đã nói
lên điều đó.
Sau khi cô nhậm
chức Chủ tịch quốc hội được 1 ngày, trong buổi gặp mặt báo chí ngày 23/7/2016,
cô nói:
“Bảo vệ
hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được
chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ
nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước? Chưa làm gì cả…”
Tôi giật mình
khi cô phát ngôn như vậy. Không phải tôi lạ vì câu đó mà lạ vì người nói ra câu
đó lại là cô.
Cô phát ngôn
trong bối cảnh đang nói về chủ quyền, biển đảo của đất nước. Bảo vệ chủ quyền của
đất nước không của riêng ai mà là của mỗi người dân. Khi chủ quyền của đất nước
bị đe dọa, người dân thường dù không có quyền chức trong tay đều phải thể hiện
tình yêu đối với Tổ Quốc dưới mọi hình thức, mà hình thức đầu tiên nghĩ đến là biểu
tình phản đối quân xâm lược. Ngoài ra, còn nhiều hình thức hoạt động khác. Công
dân nào có điều kiện, khả năng mà không làm điều đó là vô trách nhiệm với đất
nước. Trước đây, Đảng cộng sản VN đã chẳng từng phê phán những hạng người như
thế là “đắp chăn chờ độc lập” đó sao?
Ấy thế mà nhà
cầm quyền lại đàn áp người biểu tình chống giặc, đánh đập họ, bắt đi cải tạo, bắt
tù, gán cho họ cái nhãn phản động. Nếu là phản động thì họ chỉ phản động đối với
kẻ xâm lược và bọn bán nước, chứ đối với Tổ quốc thì không.
Bằng việc đàn
áp biểu tình yêu nước, nhà cầm quyền đã tước đi của người dân quyền con người
đã được ghi vào Hiến pháp và các công ước quốc tế mà Việt Nam đã ký kết. Và khốn
nạn hơn là tước đi của họ quyền yêu nước.
Có một bài mà
nhà cầm quyền rất hay sử dụng, đó là “đã có Đảng và Nhà nước lo”.
Những người
yêu nước chân chính và tỉnh táo không bao giờ yên tâm để cho Đảng và Nhà nước
lo. Họ đã để cho Đảng và Nhà nước lo nhiều rồi, từ năm 1930, từ 1945 cơ và họ
không dám tin Đảng và Nhà nước nữa. Bằng chứng là lãnh thổ Việt Nam đã co lại
so với thời kỳ năm 1954. Co lại ở đâu ư? Hãy nhìn lên thác Bản Giốc, Ải Nam
Quan, nói chung toàn bộ biên giới Việt Trung, hãy nhìn ra Hoàng Sa, Trường Sa
thì biết.
Trước kẻ thù
xâm lược, dù chỉ có tay không, nhưng còn trái tim, khối óc, người yêu nước
không thể ngồi im. Kẻ thù rất sợ tình cảm yêu nước, lòng tự tôn dân tộc của người
dân ở đất nước chúng lăm le xâm chiếm. Viêc làm của họ không thể gọi là kích động
như cô nói. Vậy trước đây, trong cuộc chiến tranh với Mỹ và Việt Nam cộng hòa,
ai là kẻ kích động hàng vạn người dân xuống đường? Và hồi đó, nếu xuống đường
không có tác dụng gì sao họ lại phải làm thế?
Đành rằng biểu
tình không quyết định việc giữ được chủ quyền, nhưng việc làm này góp phần giữ
chủ quyền. Cô nên nhớ, các cuộc biểu tình chống Trung Quốc đã hỗ trợ rất nhiều
cho Nhà nước trên mặt trận ngoại giao. Còn nếu chỉ im lặng, nhịn nhục, xin xỏ,
đặc biệt là mơ hồ trước lời mật ngọt mà không nhìn thấy mũi dao sau lưng thì
không những không giữ được chủ quyền mà còn làm cho giặc lấn tới, mất nước lúc
nào không hay. Trên thực tế thì VN đang mất dần chủ quyền vào tay Trung Cộng,
điều này ai cũng thấy.
“Chưa làm gì cả”.
Cô đặt câu hỏi: “…những
người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước?” rồi khẳng định: “Chưa
làm gì cả”.
Nhà thơ Trần
Mạnh Hảo viết:
Đến ông Hồ
Chí Minh cũng chưa dám hỏi nhân dân câu hỏi kiêu ngạo, trịch thượng này như bà chủ
tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân:
Chưa ai như bà Kim Ngân...
Huyênh hoang dám hỏi nhân dân câu này
Bà làm được gì xưa nay
Leo lên bằng
cái vốn vay ngân hàng?
Bạn đã làm gì
cho đất nước chưa? Câu hỏi này tôi đã đọc và nghe không biết bao nhiêu lần, được
coi là bài tủ của đám dư luận viên hạng bét nhằm tấn công những người chống
Trung Quốc mà người ta cho chung vào một rọ phản động.
Tôi đi bộ đội
vào lúc vừa đủ tuổi nghĩa vụ quân sự cho đến khi về hưu, trong đó có 5 năm khốc
liệt nhất của cuộc chiến. Thế mà có những cháu 18, 20, thậm chí còn ngồi trên
ghế nhà trường phổ thông dám hỏi tôi: “Chú đã làm gì cho đất nước chưa?”
Tưởng bài ấy
đã cũ mèm, ai ngờ nay nó lại xuất hiện từ miệng một vị lãnh đạo nằm trong tứ trụ
hẳn hoi. Thì ra, trình độ của Chủ tịch quốc hội nước ta chỉ đến như vậy.
Trước câu hỏi
ấy, tôi không bao giờ trả lời vì nó quá ngây ngô, ấu trĩ, vì mất thời gian với
đám trẻ ăn chưa no, lo chưa tới ấy. Nhưng khi nó được phát ngôn từ miệng vị Chủ
tịch quốc hội, tôi buộc phải có lời.
Câu hỏi này là
cô dành cho những người được cô gọi là đám người ồn ào, kích động. Cô đã rất
coi thường quần chúng. Cô cho rằng chỉ có đảng của cô và những người nghe theo
hoặc sợ đảng mà im thin thít mới gọi là làm được gì cho đất nước. Cho đến nay,
đảng cộng sản VN đã thành công trong việc triệt tiêu lòng yêu nước của người
dân nhưng chưa được hoàn toàn, có phải vì thế nên cô chưa mãn nguyện? Giọng cô
tỏ ra hằn học với họ. Cô nên biết trong số ấy, có nhiều trí thức của chế độ, cựu
chiến binh, những người từng là quan chức cao cấp của Nhà nước đấy cô Ngân ạ.
Ai cũng hiểu,
nộp thuế là nghĩa vụ công dân. Mà đã nộp thuế tức là đã đóng góp vào ngân sách
nhà nước. Dù muốn hay không, mỗi người khi mua một sản phẩm là đồng nghĩa với
đóng thuế. Đóng thuế tức là đã làm cho đất nước, chẳng lẽ cô không hiểu điều đó
sao.
Đóng góp cho
đất nước không kể người dân bình thường hay người có chức quyền. Có khi chức
càng cao, làm cho đất nước thì ít nhưng làm hại đất nước thì nhiều chứ đâu phải
kẻ có quyền mới làm được gì cho đất nước. Cô biết Lê Chiêu Thống chứ. Ông ấy to
nhất nước đấy, to hơn cả cô bây giờ. Vậy mà hắn đã làm gì cho đất nước, cô cứ hỏi
một em học sinh lớp 4 thì biết. Tôi chỉ sợ cô và Đảng của cô đang giẫm phải bước
chân Lê Chiêu Thống mà thôi.
Đất nước dưới sự thống trị của Đảng
Xin lấy vài
ví dụ những việc Đảng của cô đã làm cho đất nước:
Cải cách ruộng
đất đã qui địa chủ cho 172 nghìn người, trong đó 71,66% bị oan sai, hành quyết
và bức tử hàng chục nghìn người. Còn điều không tính được thành con số như
không khí sợ hãi, nghi kỵ, oán thù bao trùm lên nông thôn miền Bắc; luân thường
đạo lý bị đảo lộn, con tố cha, vợ tố chồng…
Đảng của cô
đã triệt tiêu kinh tế cá thể, đưa nông dân vào Hợp tác xã, triệt tiêu kinh tế
tư bản tư doanh, tịch thu nhà máy, hầm mỏ của họ để Đảng quản lý. Đảng của cô cứ
tưởng giỏi đánh nhau thì cũng giỏi quản lý kinh tế, giỏi quản lý đất nước nên mới
dẫn đến tình cảnh đất nước đứng bên bờ vực thẳm vào năm 1986.
Cuộc chiến
tranh 1955 – 1975 cướp đi sinh mạng của khoảng 4 đến 5 triệu người. Tuy thống
nhất được đất nước nhưng Đảng đã kéo miền Nam tụt xuống bằng miền Bắc. Mà không
hiểu tại sao Đảng của cô đi đến đâu, dân sợ đến đấy. Năm 1954, 1 triệu dân miền
Bắc di cư vào Nam. Sau 1975, hàng triệu thuyền nhân bỏ nước ra đi, bất chấp đói
khát trên thuyền, bất chấp hải tặc, làm mồi cho cá biển, không thiết đến những
nhà lầu, xe hơi bỏ lại Sài Gòn, không thiết vàng bạc đút lót để vượt biên, chỉ
cần tay không miễn là đến được bến bờ tự do.
Còn bây giờ,
không biết Đảng của cô đóng góp những gì cho đất nước mà các lĩnh vực kinh tế
xã hội mặt nào cũng nát bét. Đảng cứ động vào chỗ nào là y như rằng tham nhũng,
đổ bể chỗ ấy, từ các “quả đấm thép” đến hệ thống ngân hàng, đến các dự án trọng
điểm… Bauxite Tây Nguyên thì thua lỗ nhưng cố đấm ăn xôi. Khắp nơi chỗ nào cũng
có công trình Trung Quốc trúng thầu, xây lắp bằng công nghệ lạc hậu, khắp nơi,
chỗ nào cũng có người Trung Quốc ngông nghênh, coi thường dân Việt… là nỗi ám ảnh
cho những người biết lo đến an ninh của đất nước.
Những kẻ chiếm
đoạt tiền thuế làm của riêng, dùng tiền thuế của dân ăn chơi đàng điếm trụy lạc,
đầu tư bừa bãi, không sinh ra hiệu quả còn vốn của dân đóng góp cụt dần thì có
gọi là làm cho đất nước không. Và xin hỏi cô, những người ấy là Đảng của cô hay
là những người mà cô gọi là ồn ào kích động? Đến đứa trẻ cũng biết là Đảng của
cô tham nhũng, chứ người không có quyền thì tham nhũng sao được. Trẻ con vừa ra
đời, Đảng của cô đã giao ngay cho 30 triệu đồng nợ công.
Còn sự kiện
thời sự nóng bỏng nhất, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng, sức khỏe và mưu sinh
của người dân là gì, chắc cô cũng hiểu. Đó là Đảng rước thằng Formosa về để nó
giết chết biển Miền Trung, giết rừng ngập mặn, giết cả chim muông, còn người
dân thì đang chết dần chết mòn. Vậy mà Đảng nhẫn tâm cầm 500 triệu đô la Mỹ
đánh đổi, khoe chiến công. Thật vô liêm sỉ.
Chẳng hiểu Đảng
của cô đóng góp được gì cho đất nước mà đất nước lúc nào cũng hụp lặn ở vùng
trũng của thế giới và khu vực, không ngóc đầu lên được. Ngay cả Cam Pu Chia hay
Lào cũng dễ dàng vượt mặt, bỏ lại ông anh VN đang lóp ngóp phía sau còn nó
không hơi đâu dừng lại đợi. Người Việt Nam đi làm thuê, làm ô sin khắp thế giới,
được gọi dưới cái tên mỹ miều là hợp tác lao động. Năm 2014, Liên Hợp quốc xếp
Việt Nam áp chót trong bảng xếp hạng các quốc gia đáng sống, thứ 124/125 số nước
được xếp hạng, cô có thấy tự hào không?
Sao những gì
Đảng của cô làm cho đất nước kinh sợ đến như vậy. Giá ngày ấy, Đảng của cô
không sinh ra thì đất nước đâu đến nỗi nát như tương Bần thế này. Bây giờ trót
rồi, tôi chỉ mong Đảng của cô né sang một bên cho người khác làm, hoặc hợp tác
với các đảng phái khác cùng làm. Đừng khư khư ôm lấy một mình rồi chê người
khác không làm gì.
Cũng trong buổi
tiếp xúc với báo chí hôm ấy, cô còn dám đứng ở vị trí cha mẹ dân mà phán rằng: “Ngay
trong gia đình, nếu bố mẹ không tôn trọng con cái thì ra đời con cái không tôn
trọng người khác.”
Cũng nhà thơ
Trần Mạnh Hảo:
Bà Chủ tịch
Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân xưng mình là mẹ nhân dân Việt Nam, còn cha nhân
dân là ai, xin bà nói rõ?
Đảng là đầy
tớ nhân dânÔng Hồ đã
dạy bà Ngân quên rồiGhế trên
bà tót lên ngồiXưng mình
là mẹ dân, ôi sỗ sàng ...
Cô ngụy biện:
“Nếu đâu đó xảy ra mất dân chủ, dân chủ hình thức, thì đó là cái sai của của tổ
chức, cá nhân cụ thể, không phải bản chất nhà nước”.
Nhưng thôi,
tôi viết cũng đã dài. Khi nào có thời gian, sẽ bàn đến hai câu này của cô. Lời
cuối khuyên cô rằng, đừng vì choáng ngợp với chức vụ mới mà say sưa “nổ”. Hồi
chưa làm Chủ tịch Quốc hội, cô đâu đến nỗi đáng ghét như thế. Phụ nữ mà ham quyền
lực thì kinh khủng lắm đấy, kinh hơn đàn ông rất nhiều.
Là chính
khách, cô cần phải học nhiều lắm, từ lời ăn tiếng nói, từ dáng đi,
cách lựa trang phục sao cho phù hợp với lứa tuổi, với bối cảnh. Cô đừng dại dột
mà tiếp tục đứng ra phát ngôn thay mấy lão khôn ngoan, lọc lõi đang đứng đằng
sau cô kia kìa.
Nhưng điều
quan trọng hơn cả là cô phải có cái tâm - cái tâm đối với đất nước, với nhân
dân. Khi đó, nếu cô có vụng dại thì nhân dân cũng dễ thể tất.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét